Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 167
Mèo và Hồ Ly thấy tình huống không ổn liền điều khiển dây xích và dây thép tấn công nhanh hơn ban nãy,Ôn Dương lộn người tránh né dây thép nhảy lên dây xích này sau đó nhảy qua dây xích bên kia cô cứ tiếp tục lập lại như vậy để vừa đủ độ cao xử lý mấy sợi dây thép.
Ôn Dương vừa chém đứt mấy sợi dây thép vừa nghĩ “Mình phải mở rộng cơ bắp và tăng nhanh tốc độ để có thể chém đứt dây xích, phải tăng nhanh hơi thở và nhịp tim nếu không tốc độ sẽ giảm lại mất”.
Ôn Dương tập trung bảo vệ Hoàng Tuyết khỏi những sợi xích sắt để Hoàng Thiên chạy về phía trước,Ôn Dương chạy ngay bên cạnh Hoàng Tuyết chỉ cần dây xích hay dây thép đến gần cô lập tức chém đứt và đánh lệch hướng ngay lập tức.
Hồ Ly phẫn nộ nhìn bọn họ tay điều khiển những sợi dây thép đi theo từng hướng khác nhau trên bầu trời sau đó những sợi dây thép tạo thành một cái lưới ở trên bầu trời lập tức gián xuống,Ôn Dương cầm chặt chui kiếm liên tục chém vào mạng lưới sợi thép khiến nó đứt đoạn,Hồ Ly ngạc nhiên nhìn Ôn Dương nghĩ “Nó nhanh quá, tại sao lại nhanh như vậy”.
Mèo cho toàn bộ dây xích tấn công về phía Ôn Dương, những sợi dây xích nặng trịch nhắm thẳng Ôn Dương tấn xông tới cô đứng thẳng chân đỡ từng sợi một chống chọi với sợi xích.Hoàng Tuyết lúc này đã đến gần được Hồ Ly, Hoàng Tuyết tức giận vung kiếm về phía cổ của Hồ Ly nhựa nhưng Hoàng Tuyết nhận ra có gì đó không đúng xung quanh Hoàng Tuyết bốn hướng và phía trên đều bị dây thép bao vây giống như một bức tường còn Hồ Ly thì đã an toàn đứng trên cây.Hoàng Tuyết toát mồ hôi lạnh nghĩ “ Xong rồi,lơ là rồi bị cắt thành thịt băm mất“.
Ôn Dương thấy cảnh này hai mắt mở to tơ máu xuất hiện đầy kích động tức giận vô cùng,cô vung mạnh thanh kiếm chặt đứt từng sợi sắt một sau đó lộn người trên không trung chém toàn bộ bức tường làm bằng dây thép.Khiến cả mèo và Hồ Ly đều bất ngờ,Mèo toát mồ hôi nghĩ “Nó mạnh hơn ban nãy rồi”.
Mèo vừa nghĩ xong đã thấy Ôn Dương biến mất tiếp theo sau đó là Mèo bị Ôn Dương đá bay ra xa, Chuột đứng bên cạnh xem trò vui nói:
“Hồ Ly với Mèo đúng là vô dụng mà không làm được trò trống gì hết”
Mèo bị Ôn Dương đá bay xa cả chục mét nhưng vẫn đứng lên được vô cùng tức giận gào lên:
“CHẾT ĐI!!!ĐỒ CHẾT TIỆT ĐI CHẾT ĐI!!!”
Mèo điều khiển toàn bộ dây xích hơn cả chục sợi tấn công đến chỗ Ôn Dương,Hồ Ly cũng nhân cơ hội điều khiển dây thép tấn công Ôn Dương và để bảo vệ mình, Chuột đứng dựa vào thân cây nói:
“Đúng là không dễ ăn ha”
Ôn Dương chém đứt toàn bộ xây xích của Mèo khiến Mèo ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng phải điều khiển những sợi xích khác để tấn công,Ôn Dương vừa chém đứt từng sợi dây xích một vừa chạy về phía của Mèo,hắn ta vẫn đang tức giận liên tục kéo xích tân công cô.
Ôn Dương chạy về phía của Mèo vừa chém dây xích nghĩ “Tập trung toàn bộ thể lực vào chân”.
Cô cảm nhận được có một lượng sát khí đang ở phía sau cô đuổi theo cô không cần nhìn cũng biết đó là dây thép của Hồ Ly đang đuổi theo đằng sau cô vớ tốc độ kinh hoàng,Ôn Dương cũng dồn sức vào chân tăng các cơ của chân để chạy nhanh hơn về phía của Mèo,cô vẫn cố gắng để bản thân có thể vừa chạy với tốc độ cao vừa vừa có thể tập trung thể lực ở tay để chém đứt dây xích tránh dây xích chạm vào mình.
Hoàng Tuyết vừa tấn công dây thép của Hồ Ly vừa lo lắng cho Ôn Dương vì ở đằng sau Ôn Dương chính là dây thép bình thường chỉ cần chạm nhẹ cũng đứt xương huống chi là với tốc độ cao như vậy,còn ở đằng trước chính là dây xích nặng hơn mấy tấn chỉ cần lơ đãng một chút liền bị sợi dây xích đó đánh chết.
Nhưng khi Ôn Dương chạy gần tới chỗ của Mèo cô đã làm liều một lần,dồn hết thể lực vào chân mình cơ bậc thật cao để tránh khỏi mạng lưới thép ở đằng sau mình nhưng vẫn bị cứa vào vài đường mà bị thương.Mạng lưới thép cứ thế lao về phía của Mèo mà cắt hắn ta thành từng mảnh một không để hắn kịp la hét thì đã bị cắt thành một đống thịt bầy nhầy,Ôn Dương rơi từ trên cao xuống mà liên tục thở dốc phổi cô thiếu không khí một cách nghiêm trọng nếu không hít thở nhất định sẽ chết ngay lập tức,cô liên tục thở dốc không ngừng ho sặc sụa chống hai tay dưới đất mà cố gắng hít thật nhiều không khí để lấp đầy phổi.
Hoàng Tuyết bên này thấy cảnh tượng ban này cũng bất ngờ nghĩ “Hạ,hạ được rồi,…”.
Chuột đứng một bên nói:
“Ta phải công nhận sự thông minh của con nhóc này rồi đó,nó biết rõ sẽ không thể tiếp cận được với Mèo nên mới đá hắn ta tách khỏi Hồ Ly dựa vào dây thép của Hồ Ly để đánh ngược lại,đây gọi là gậy ông đập lưng ông à, cũng được phết đó chứ”.
“Chưa gì hết Mèo bị cắt thành một đống thịt nhầy nhụa luôn rồi,Ôn Dương quả thật thông minh phải công nhận đó”
“Nhưng mà cũng thật đáng tiếc Ôn Dương à,chạy với tốc độ kinh khủng đó phổi thiếu hụt không khí nghiêm trọng thì sẽ chết thôi, không cần tôi ra tay rồi “
“Đúng không Báo Đốm,con nhóc Ôn Dương này sẽ chết ngay thôi chán nhỉ cứ tưởng nó mạnh thế nào hoá ra là,… Thông minh bị thông minh hại à”
Ôn Dương vừa chém đứt mấy sợi dây thép vừa nghĩ “Mình phải mở rộng cơ bắp và tăng nhanh tốc độ để có thể chém đứt dây xích, phải tăng nhanh hơi thở và nhịp tim nếu không tốc độ sẽ giảm lại mất”.
Ôn Dương tập trung bảo vệ Hoàng Tuyết khỏi những sợi xích sắt để Hoàng Thiên chạy về phía trước,Ôn Dương chạy ngay bên cạnh Hoàng Tuyết chỉ cần dây xích hay dây thép đến gần cô lập tức chém đứt và đánh lệch hướng ngay lập tức.
Hồ Ly phẫn nộ nhìn bọn họ tay điều khiển những sợi dây thép đi theo từng hướng khác nhau trên bầu trời sau đó những sợi dây thép tạo thành một cái lưới ở trên bầu trời lập tức gián xuống,Ôn Dương cầm chặt chui kiếm liên tục chém vào mạng lưới sợi thép khiến nó đứt đoạn,Hồ Ly ngạc nhiên nhìn Ôn Dương nghĩ “Nó nhanh quá, tại sao lại nhanh như vậy”.
Mèo cho toàn bộ dây xích tấn công về phía Ôn Dương, những sợi dây xích nặng trịch nhắm thẳng Ôn Dương tấn xông tới cô đứng thẳng chân đỡ từng sợi một chống chọi với sợi xích.Hoàng Tuyết lúc này đã đến gần được Hồ Ly, Hoàng Tuyết tức giận vung kiếm về phía cổ của Hồ Ly nhựa nhưng Hoàng Tuyết nhận ra có gì đó không đúng xung quanh Hoàng Tuyết bốn hướng và phía trên đều bị dây thép bao vây giống như một bức tường còn Hồ Ly thì đã an toàn đứng trên cây.Hoàng Tuyết toát mồ hôi lạnh nghĩ “ Xong rồi,lơ là rồi bị cắt thành thịt băm mất“.
Ôn Dương thấy cảnh này hai mắt mở to tơ máu xuất hiện đầy kích động tức giận vô cùng,cô vung mạnh thanh kiếm chặt đứt từng sợi sắt một sau đó lộn người trên không trung chém toàn bộ bức tường làm bằng dây thép.Khiến cả mèo và Hồ Ly đều bất ngờ,Mèo toát mồ hôi nghĩ “Nó mạnh hơn ban nãy rồi”.
Mèo vừa nghĩ xong đã thấy Ôn Dương biến mất tiếp theo sau đó là Mèo bị Ôn Dương đá bay ra xa, Chuột đứng bên cạnh xem trò vui nói:
“Hồ Ly với Mèo đúng là vô dụng mà không làm được trò trống gì hết”
Mèo bị Ôn Dương đá bay xa cả chục mét nhưng vẫn đứng lên được vô cùng tức giận gào lên:
“CHẾT ĐI!!!ĐỒ CHẾT TIỆT ĐI CHẾT ĐI!!!”
Mèo điều khiển toàn bộ dây xích hơn cả chục sợi tấn công đến chỗ Ôn Dương,Hồ Ly cũng nhân cơ hội điều khiển dây thép tấn công Ôn Dương và để bảo vệ mình, Chuột đứng dựa vào thân cây nói:
“Đúng là không dễ ăn ha”
Ôn Dương chém đứt toàn bộ xây xích của Mèo khiến Mèo ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng phải điều khiển những sợi xích khác để tấn công,Ôn Dương vừa chém đứt từng sợi dây xích một vừa chạy về phía của Mèo,hắn ta vẫn đang tức giận liên tục kéo xích tân công cô.
Ôn Dương chạy về phía của Mèo vừa chém dây xích nghĩ “Tập trung toàn bộ thể lực vào chân”.
Cô cảm nhận được có một lượng sát khí đang ở phía sau cô đuổi theo cô không cần nhìn cũng biết đó là dây thép của Hồ Ly đang đuổi theo đằng sau cô vớ tốc độ kinh hoàng,Ôn Dương cũng dồn sức vào chân tăng các cơ của chân để chạy nhanh hơn về phía của Mèo,cô vẫn cố gắng để bản thân có thể vừa chạy với tốc độ cao vừa vừa có thể tập trung thể lực ở tay để chém đứt dây xích tránh dây xích chạm vào mình.
Hoàng Tuyết vừa tấn công dây thép của Hồ Ly vừa lo lắng cho Ôn Dương vì ở đằng sau Ôn Dương chính là dây thép bình thường chỉ cần chạm nhẹ cũng đứt xương huống chi là với tốc độ cao như vậy,còn ở đằng trước chính là dây xích nặng hơn mấy tấn chỉ cần lơ đãng một chút liền bị sợi dây xích đó đánh chết.
Nhưng khi Ôn Dương chạy gần tới chỗ của Mèo cô đã làm liều một lần,dồn hết thể lực vào chân mình cơ bậc thật cao để tránh khỏi mạng lưới thép ở đằng sau mình nhưng vẫn bị cứa vào vài đường mà bị thương.Mạng lưới thép cứ thế lao về phía của Mèo mà cắt hắn ta thành từng mảnh một không để hắn kịp la hét thì đã bị cắt thành một đống thịt bầy nhầy,Ôn Dương rơi từ trên cao xuống mà liên tục thở dốc phổi cô thiếu không khí một cách nghiêm trọng nếu không hít thở nhất định sẽ chết ngay lập tức,cô liên tục thở dốc không ngừng ho sặc sụa chống hai tay dưới đất mà cố gắng hít thật nhiều không khí để lấp đầy phổi.
Hoàng Tuyết bên này thấy cảnh tượng ban này cũng bất ngờ nghĩ “Hạ,hạ được rồi,…”.
Chuột đứng một bên nói:
“Ta phải công nhận sự thông minh của con nhóc này rồi đó,nó biết rõ sẽ không thể tiếp cận được với Mèo nên mới đá hắn ta tách khỏi Hồ Ly dựa vào dây thép của Hồ Ly để đánh ngược lại,đây gọi là gậy ông đập lưng ông à, cũng được phết đó chứ”.
“Chưa gì hết Mèo bị cắt thành một đống thịt nhầy nhụa luôn rồi,Ôn Dương quả thật thông minh phải công nhận đó”
“Nhưng mà cũng thật đáng tiếc Ôn Dương à,chạy với tốc độ kinh khủng đó phổi thiếu hụt không khí nghiêm trọng thì sẽ chết thôi, không cần tôi ra tay rồi “
“Đúng không Báo Đốm,con nhóc Ôn Dương này sẽ chết ngay thôi chán nhỉ cứ tưởng nó mạnh thế nào hoá ra là,… Thông minh bị thông minh hại à”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương