Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 181
Trong rừng ở hiện tại Ôn Dương ngồi cạnh Hàn Diệt Phong kể lại toàn bộ mọi chuyện, ánh mắt ánh lên sự buồn bã thấy rõ nhưng cô không khóc ngược lại cô lại gục mặt nhìn xuống chân mình mà mỉm cười.
Hàn Diệt Phong nghe toàn bộ những chuyện cô kể trong lòng hắn dậy sóng sự căm phẫn với Trung Gian,hắn liền nhìn cô nhẹ giọng nói :
"Đây là lý do vì sao em không muốn bọn anh nhúng tay vào"
Ôn Dương quay sang nhìn Hàn Diệt Phong rồi cười cười nói:
"Ừ,em không muốn mọi người hy sinh vô ích vào những chuyện không liên quan em sợ bản thân mình sẽ không đủ khả năng bảo vệ mọi người mà ngược lại khiến mọi người phải giống như chị Thất Sinh"'
Hàn Diệt Phong nhìn gương mặt mỉm cười của cô mà đau lòng nghĩ "Mình có thể cảm nhận rõ nổi đau trong lòng em ấy,em ấy luôn sống trong dằn vặt vì cái chết của Thất Sinh mình tin rằng hiện tại em ấy vẫn đang tự trách bản thân rất nhiều ".
Hàn Diệt Phong nhìn cô ánh mắt hắn hiện lên sự ôn nhu,một sự ôn nhu chỉ dành riêng cho cô:
"Mèo con,..."
Cô quay sang nhìn Hàn Diệt Phong theo thói quen, Hàn Diệt Phong im lặng một lúc lại lên tiếng:
"Anh có một việc muốn hỏi"
Cô nghe hắn nói thì ngơ ngác nhìn hắn rồi cũng cười tươi gật gật đầu, Hàn Diệt Phong nhìn nụ cười của cô mà cảm thấy đau lòng:
"Tại sao em luôn mỉm cười, từ trước đến giờ trên gương mặt em anh chỉ nhìn thấy hai biểu cảm duy nhất đó là cười và tức giận,tại sao vậy"
Ôn Dương nghe câu hỏi thì chỉ từ từ ngửa mặt lên nhìn bầu trời ban đêm nụ cười vẫn giữ trên môi cô nói:
"Chị Thất Sinh rất thích nhìn thấy em cười, sau khi chị ấy mất em đã tự nhủ rằng thù của chị ấy nhất định phải trả em lấy nụ cười của mình làm minh chứng cho lời hứa đó,nên em sẽ luôn mỉm cười với mọi cảm xúc của mình chỉ khi tức giận em mới không điều khiển được mà thôi".
Hàn Diệt Phong nghe xong hắn nghiến răng nghĩ "Phải chịu đến mức nào khi mọi cảm xúc đều phải giấu lại vào một nụ cười chứ".
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói:
"Không cần em phải dốc lòng bảo vệ ai nữa,anh bảo vệ em thay em bảo vệ cả những người khác"
Trong ánh mắt cô hiện rõ sự ngạc nhiên nhìn Hàn Diệt Phong nhưng cô sau đó chỉ mỉm cười:
"Không cần đâu chỉ cần anh đừng nhúng tay vào chuyện này là được"
Hàn Diệt Phong nắm lấy vai cô ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt của cô,Ôn Dương hiểu rõ đôi mắt đó có ý nghĩa gì cô gạt tay hắn ra nói:
"Không cần đâu "
Cô rời khỏi vách đá rồi bước đi cô không dám nhìn lại vì cô biết nếu cô nhìn lại cô nhất định sẽ tức giận mà đánh hắn một trận mất. Hàn Diệt Phong cũng đứng lên chạy theo nắm chặt lấy cổ tay cô tức giận nói:
"Ôn Dương!!Em nghĩ bản thân đang làm tốt mọi chuyện sao!!!Ai cũng đang lo lắng cho em,em lại có thể quay lưng lại với mọi người như vậy à!!!!"
Ôn Dương tức giận hất tay Hàn Diệt Phong ra rồi lớn tiếng:
"Vậy thì sao hả!!!Thà để các người hận tôi ghét tôi còn hơn là để các người bước lại vào con đường của chị
Thất Sinh!!! Tôi nói các người không cần nhúng tay vào chuyện này thì không cần nhúng tay vào!!Anh lập tức buông tôi ra!!!Anh có tin là tôi bắn chết anh không!!!"
Ôn Dương vừa nói vừa rút khẩu súng ở thắt lưng chĩa thẳng nòng súng vào đầu của Hàn Diệt Phong nhưng Hàn
Diệt Phong vẫn nắm chặt cổ tay cô hắn nói:
"Em bắn đi,em giết anh rồi muốn làm gì thì làm,nếu em không giết anh thì anh tuyệt đối không để em một mình đi gặp đám người Trung Gian đó!"
Hàn Diệt Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn đưa tay còn lại của mình nắm chặt lấy tay đang cầm súng của cô mà áp thẳng nòng súng vào đầu mình rồi thản nhiên nói:
"Bóp cò đi, chỉ cần em bóp cò anh chết rồi sẽ không ai ngăn cản em nữa"
Ôn Dương mím môi nhìn hắn rồi lạnh lùng nói:
"Anh tưởng tôi không dám giết anh!!!"
Hàn Diệt Phong ánh mắt dịu lại nhẹ cười nhìn cô,cô tức giận nói lớn:
"HÀN DIỆT PHONG!!!ANH ĐỪNG TƯỞNG TÔI KHÔNG DÁM GIẾT ANH!!!:ANH ĐỪNG QUÊN TÔI LÀ A!!!!:TÔI
LÀ MỘT SÁT THỦ!!!MỘT SÁT VÔ TÌNH CÓ THỂ GIẾT BẤT CỨ A!!!!ANH CÓ BIẾT ĐÃ BAO NHIÊU NGƯỜI VÔ
TỘI CHẾT DƯỚI TAY TÔI RỒI KHÔNG!!!/TÔI ĐÃ GIẾT RẤT NHIỀU NGƯỜI VÔ TỘI RỒI!!! NHỮNG NGƯỜI ĐÓ ĐỀU LÀ MỘT TAY TÔI GIẾT BỌN HỌ KHÔNG HỀ CÓ TỘ!!!/TÔI LÀ MỘT SÁT THỦ VÔ TÌNH VÔ NGHĨA!!! TÔI LÀ MỘT KẺ KHỐN NẠN MỘT KẺ ĐÁNG CHẾT VẠN LẦN CŨNG KHÔNG HẾT TỘ!!!!!!
Hàn Diệt Phong không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cô tay hắn vẫn giữ chặt khẩu súng đặt nòng súng hướng vào đầu mình, Ôn Dương từ từ buông cây súng mà từ ngồi xuống co người lại nước mắt bắt đầu không ngừng rơi cô gục mặt vào đầu gối mình mà khóc nức nở cô nấc nghẹn nói:
"Tại sao hức hức tại sao vậy,... Tại sao lại bao dung một kẻ khốn nạn như tôi, hức tại sao lại không xua đuổi tôi, tại sao lại che chở cho một kẻ vô tích sự và yếu đuối như tôi hức hức"
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng ngồi xuống hai tay ôm trọn cô gái nhỏ bé đang khóc nức nở vào lòng hắn ôm cô thật chặt như muốn đem cô hòà làm một với mình ,Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng nói:
"Mèo con, anh biết em muốn quan tâm người khác em không muốn nhìn thấy mọi người trở thành Thất Sinh năm đó anh biết em không thể nào chịu nổi cơn đau đó nhưng mà em có nghĩ đến việc nếu em xảy ra chuyện thì mọi người sẽ như thế nào không có rất nhiều người yêu thương em đó,em xảy ra chuyện rồi thì Ôn tiền bối sẽ như thế nào em có nghĩ đến không "
Cô không đáp lại hắn những tiếng khóc của cô ngày một lớn hơn cứ như cô đem những uất nghẹn trong suốt thời gian qua mà lộ ra toàn bộ,cô nghẹn ngào ôm chặt lấy hắn mà khóc:
"Tại sao hức,tại sao chúng ta là không là gì hức,... tại sao lại bao che em "
Hàn Diệt Phong tay ôm chặt cô hơn sóng mũi hắn đã có chút cay cay hắn đặt nhẹ đầu mình lên cái đầu nhỏ của cô nhẹ nhàng nói:
"Mèo con,anh thích em, thích em ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp ở phòng ăn của trường học, thích cái cách em nói chuyện thích cái cách em đánh người khác, thích tính cách hung hăng của em,15 năm qua anh chưa từng phải hạ mình cầu xin ai thậm chí là gọi Hàn Lãng là cha anh cũng chưa từng nhưng khi em bị thương và ngất xỉu ở bờ sông anh đã rất sợ,đó là lần đầu tiên anh mở miệng cầu xin ai đó và cũng là lần đầu tiên anh gọi ông ta là cha,Mèo con,...Cho dù em có là người như thế nào anh vẫn sẽ yêu em".
Hàn Diệt Phong nghe toàn bộ những chuyện cô kể trong lòng hắn dậy sóng sự căm phẫn với Trung Gian,hắn liền nhìn cô nhẹ giọng nói :
"Đây là lý do vì sao em không muốn bọn anh nhúng tay vào"
Ôn Dương quay sang nhìn Hàn Diệt Phong rồi cười cười nói:
"Ừ,em không muốn mọi người hy sinh vô ích vào những chuyện không liên quan em sợ bản thân mình sẽ không đủ khả năng bảo vệ mọi người mà ngược lại khiến mọi người phải giống như chị Thất Sinh"'
Hàn Diệt Phong nhìn gương mặt mỉm cười của cô mà đau lòng nghĩ "Mình có thể cảm nhận rõ nổi đau trong lòng em ấy,em ấy luôn sống trong dằn vặt vì cái chết của Thất Sinh mình tin rằng hiện tại em ấy vẫn đang tự trách bản thân rất nhiều ".
Hàn Diệt Phong nhìn cô ánh mắt hắn hiện lên sự ôn nhu,một sự ôn nhu chỉ dành riêng cho cô:
"Mèo con,..."
Cô quay sang nhìn Hàn Diệt Phong theo thói quen, Hàn Diệt Phong im lặng một lúc lại lên tiếng:
"Anh có một việc muốn hỏi"
Cô nghe hắn nói thì ngơ ngác nhìn hắn rồi cũng cười tươi gật gật đầu, Hàn Diệt Phong nhìn nụ cười của cô mà cảm thấy đau lòng:
"Tại sao em luôn mỉm cười, từ trước đến giờ trên gương mặt em anh chỉ nhìn thấy hai biểu cảm duy nhất đó là cười và tức giận,tại sao vậy"
Ôn Dương nghe câu hỏi thì chỉ từ từ ngửa mặt lên nhìn bầu trời ban đêm nụ cười vẫn giữ trên môi cô nói:
"Chị Thất Sinh rất thích nhìn thấy em cười, sau khi chị ấy mất em đã tự nhủ rằng thù của chị ấy nhất định phải trả em lấy nụ cười của mình làm minh chứng cho lời hứa đó,nên em sẽ luôn mỉm cười với mọi cảm xúc của mình chỉ khi tức giận em mới không điều khiển được mà thôi".
Hàn Diệt Phong nghe xong hắn nghiến răng nghĩ "Phải chịu đến mức nào khi mọi cảm xúc đều phải giấu lại vào một nụ cười chứ".
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói:
"Không cần em phải dốc lòng bảo vệ ai nữa,anh bảo vệ em thay em bảo vệ cả những người khác"
Trong ánh mắt cô hiện rõ sự ngạc nhiên nhìn Hàn Diệt Phong nhưng cô sau đó chỉ mỉm cười:
"Không cần đâu chỉ cần anh đừng nhúng tay vào chuyện này là được"
Hàn Diệt Phong nắm lấy vai cô ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt của cô,Ôn Dương hiểu rõ đôi mắt đó có ý nghĩa gì cô gạt tay hắn ra nói:
"Không cần đâu "
Cô rời khỏi vách đá rồi bước đi cô không dám nhìn lại vì cô biết nếu cô nhìn lại cô nhất định sẽ tức giận mà đánh hắn một trận mất. Hàn Diệt Phong cũng đứng lên chạy theo nắm chặt lấy cổ tay cô tức giận nói:
"Ôn Dương!!Em nghĩ bản thân đang làm tốt mọi chuyện sao!!!Ai cũng đang lo lắng cho em,em lại có thể quay lưng lại với mọi người như vậy à!!!!"
Ôn Dương tức giận hất tay Hàn Diệt Phong ra rồi lớn tiếng:
"Vậy thì sao hả!!!Thà để các người hận tôi ghét tôi còn hơn là để các người bước lại vào con đường của chị
Thất Sinh!!! Tôi nói các người không cần nhúng tay vào chuyện này thì không cần nhúng tay vào!!Anh lập tức buông tôi ra!!!Anh có tin là tôi bắn chết anh không!!!"
Ôn Dương vừa nói vừa rút khẩu súng ở thắt lưng chĩa thẳng nòng súng vào đầu của Hàn Diệt Phong nhưng Hàn
Diệt Phong vẫn nắm chặt cổ tay cô hắn nói:
"Em bắn đi,em giết anh rồi muốn làm gì thì làm,nếu em không giết anh thì anh tuyệt đối không để em một mình đi gặp đám người Trung Gian đó!"
Hàn Diệt Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn đưa tay còn lại của mình nắm chặt lấy tay đang cầm súng của cô mà áp thẳng nòng súng vào đầu mình rồi thản nhiên nói:
"Bóp cò đi, chỉ cần em bóp cò anh chết rồi sẽ không ai ngăn cản em nữa"
Ôn Dương mím môi nhìn hắn rồi lạnh lùng nói:
"Anh tưởng tôi không dám giết anh!!!"
Hàn Diệt Phong ánh mắt dịu lại nhẹ cười nhìn cô,cô tức giận nói lớn:
"HÀN DIỆT PHONG!!!ANH ĐỪNG TƯỞNG TÔI KHÔNG DÁM GIẾT ANH!!!:ANH ĐỪNG QUÊN TÔI LÀ A!!!!:TÔI
LÀ MỘT SÁT THỦ!!!MỘT SÁT VÔ TÌNH CÓ THỂ GIẾT BẤT CỨ A!!!!ANH CÓ BIẾT ĐÃ BAO NHIÊU NGƯỜI VÔ
TỘI CHẾT DƯỚI TAY TÔI RỒI KHÔNG!!!/TÔI ĐÃ GIẾT RẤT NHIỀU NGƯỜI VÔ TỘI RỒI!!! NHỮNG NGƯỜI ĐÓ ĐỀU LÀ MỘT TAY TÔI GIẾT BỌN HỌ KHÔNG HỀ CÓ TỘ!!!/TÔI LÀ MỘT SÁT THỦ VÔ TÌNH VÔ NGHĨA!!! TÔI LÀ MỘT KẺ KHỐN NẠN MỘT KẺ ĐÁNG CHẾT VẠN LẦN CŨNG KHÔNG HẾT TỘ!!!!!!
Hàn Diệt Phong không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cô tay hắn vẫn giữ chặt khẩu súng đặt nòng súng hướng vào đầu mình, Ôn Dương từ từ buông cây súng mà từ ngồi xuống co người lại nước mắt bắt đầu không ngừng rơi cô gục mặt vào đầu gối mình mà khóc nức nở cô nấc nghẹn nói:
"Tại sao hức hức tại sao vậy,... Tại sao lại bao dung một kẻ khốn nạn như tôi, hức tại sao lại không xua đuổi tôi, tại sao lại che chở cho một kẻ vô tích sự và yếu đuối như tôi hức hức"
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng ngồi xuống hai tay ôm trọn cô gái nhỏ bé đang khóc nức nở vào lòng hắn ôm cô thật chặt như muốn đem cô hòà làm một với mình ,Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng nói:
"Mèo con, anh biết em muốn quan tâm người khác em không muốn nhìn thấy mọi người trở thành Thất Sinh năm đó anh biết em không thể nào chịu nổi cơn đau đó nhưng mà em có nghĩ đến việc nếu em xảy ra chuyện thì mọi người sẽ như thế nào không có rất nhiều người yêu thương em đó,em xảy ra chuyện rồi thì Ôn tiền bối sẽ như thế nào em có nghĩ đến không "
Cô không đáp lại hắn những tiếng khóc của cô ngày một lớn hơn cứ như cô đem những uất nghẹn trong suốt thời gian qua mà lộ ra toàn bộ,cô nghẹn ngào ôm chặt lấy hắn mà khóc:
"Tại sao hức,tại sao chúng ta là không là gì hức,... tại sao lại bao che em "
Hàn Diệt Phong tay ôm chặt cô hơn sóng mũi hắn đã có chút cay cay hắn đặt nhẹ đầu mình lên cái đầu nhỏ của cô nhẹ nhàng nói:
"Mèo con,anh thích em, thích em ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp ở phòng ăn của trường học, thích cái cách em nói chuyện thích cái cách em đánh người khác, thích tính cách hung hăng của em,15 năm qua anh chưa từng phải hạ mình cầu xin ai thậm chí là gọi Hàn Lãng là cha anh cũng chưa từng nhưng khi em bị thương và ngất xỉu ở bờ sông anh đã rất sợ,đó là lần đầu tiên anh mở miệng cầu xin ai đó và cũng là lần đầu tiên anh gọi ông ta là cha,Mèo con,...Cho dù em có là người như thế nào anh vẫn sẽ yêu em".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương