Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 19



Gương mặt Hàn Diệt Phong lộ rõ nỗi đau khi nhớ lại những hình ảnh đó,họ không biết từ khi nào đã đứng trước bức tường cao của trường Trung Du,Ôn Dương không biết từ lúc nào đã ngồi lên thành tường nơi ngăn cách bên trong và ngoài trường.

Cô liền nhìn Hàn Diệt Phong hỏi:

"Anh có thật sự hận cha mình không"

Hàn Diệt Phong nghe cô hỏi thì cứng người nhìn Ôn Dương đang ngồi trên thành tường,Hàn Diệt Phong do dự trước câu hỏi của cô,Ôn Dương nhìn thấy vậy liền nói tiếp:

"Là con trai của một mafia có tiếng ở thế giới ngầm, thì anh vốn không nên do dự,một phút do dự sẽ cho kẻ thù rất nhiều cơ hội lấy mạng anh"

Hàn Diệt Phong nghe cô nói thì ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to nhìn cô,Hàn Diệt Phong liền hỏi:

"Tại sao em lại biết,anh xuất thân từ thế giới ngầm"

Vốn dĩ học sinh trong trường chỉ biết Hàn Diệt Phong là Thiếu Gia của Hàn Thị một công ty đứng đầu thế giới về lĩnh vực kỹ thuật số,du lịch,kinh doanh và bất động sản, ngoài Hiệu Trưởng - Lão Vương là người duy nhất biết thân phận thật sự của học sinh trong trường kể cả Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên thì không học sinh nào biết hết.

Ôn Dương chỉ cười cười nói:

"Vậy nhóm của các anh kể cả chị Hoàng Băng đã làm bạn với Cố Thanh lâu như vậy,mọi người có biết cậu ấy có xuất thân thế nào và ra sao không"

Hàn Diệt Phong nhìn Ôn Dương gương mặt đã sớm không biểu tình nhẹ lắc đầu,Ôn Dương liền nói tiếp:

"Vậy các anh có biết thân thế thực sự của chị Hoàng Băng hay không"

Hàn Diệt Phong nghe câu hỏi liền gật đầu nói:

"Bọn anh đều biết thân thế của nhau, chỉ có thân phận của Cố Thanh bọn anh vẫn chưa biết, không lẽ là Hoàng Băng nói cho em biết"



Ôn Dương liền lắc đầu,mái tóc cô nhẹ đung đưa theo gió cô nói:

"Chuyện này em cũng không muốn giấu bạn bè mình,đợi gặp nhóm của Hoàng Băng rồi hãy nói,và,... anh hãy trả lời câu hỏi của em, anh có thật sự hận cha anh hay không "

Hàn Diệt Phong liền nhìn xuống đất như suy nghĩ gì đó,Ôn Dương liền cười tươi lên tiếng:

"Em không có mẹ,cha nói mẹ bỏ đi vì chê cha là kẻ tù tội không lo nổi cuộc sống vinh hoa phú quý mà mẹ muốn,nên em bị bỏ rơi,em thường bị bạn bè mắng là kẻ lập dị,nên mới bị mẹ bỏ rơi,em đã nhiều lần hận mẹ,..."

Hàn Diệt Phong nhìn vào mắt cô đôi mắt đang cười, nhưng Hàn Diệt Phong lại cảm thấy đau lòng khi nhìn vào nụ cười đó, cô liền mỉm cười nói tiếp:

"Nhưng mà dù em có hận bà đến đâu nếu bà xuất hiện một lần nữa,em nhất định sẽ cố gắng để có thể tha thứ cho bà"

Hàn Diệt Phong dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cô,trong mắt Hàn Diệt Phong ánh lên một chút tức giận nói:

" Sau tất cả những gì mà phải chịu đựng,khi bà ấy bỏ đi"

Ôn Dương gật đầu cười nhẹ đáp:

"Đúng,nếu em có thể em sẽ cố gắng hết sức để tha thứ cho bà ấy"

Ôn Dương liền nói tiếp,tay đưa xuống về phía Hàn Diệt Phong, cười nói:

"Anh biết không đừng cứ mãi nhìn vào những sai lầm của người đó,anh hãy nhìn người đó đã sửa đổi,và bù đắp những sai lầm đó như thế nào ở hiện tại.Tha thứ là bản chất cơ bản của con người chúng ta, những chuyện bỏ qua được thì cứ để nó qua,đừng cứ mãi chăm chăm nhìn vào sai lầm của người đó,mà đã bỏ qua những cố gắng của bọn họ"

Ánh đèn chiếu vào hai người như một ánh sáng xinh đẹp, người đứng phía dưới người ngồi trên thành tường tạo nên một bức tranh đẹp đẽ và sống động.

Hàn Diệt Phong nhẹ cười nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô dùng lực nhảy và an toàn đứng trên thành tường,sau đó hai người nhảy vào bên trong trường,Hàn Diệt Phong liền nói:



"Mèo con,cảm ơn em,anh đã hiểu mình cần làm gì ở hiện tại rồi"

Hàn Diệt Phong vừa nói xong thì một giọng nói từ xa quát lớn:

"Hai em kia,lại dám ra ngoài về muộn còn lẽo tường"

Ôn Dương nghe tiếng của thầy Vũ, liền nắm lấy tay Hàn Diệt Phong cùng cô chạy,cô quay đầu lại cười tinh nghịch nói:

"Không có gì,và cũng chạy thôi để thầy Vũ bắt được thì phiền lắm,em không muốn bị phạt đâu"

Hai người cùng nhau chạy, thầy Vũ ở đằng sau vừa đuổi theo vừa không ngừng hét lớn:

"Dừng lại,hai em mau dừng lại không được chạy"

Hàn Diệt Phong vừa chạy,mái tóc màu xanh đậm bay theo gió, Hàn Diệt Phong cười nhẹ nhìn bóng lưng của cô nghĩ " Mèo con,anh đã cho em cơ hội để chạy,là em quay lại nắm tay anh, còn cho anh câu trả lời suốt thời gian qua anh không thể trả lời,đời này em cũng đừng hòng rời xa anh nữa ".

Hai người chạy thục mạng về ký túc xá,lao vào phòng mà đám Hạ Kiêu đang đợi sẵn thấy hai người vội vội vàng vàng,Cố Thanh liền gấp gáp nói:

"Sao đấy bị phát hiện à"

Ôn Dương liền gật gật đầu vừa thở vừa nói:

"Thầy Vũ đuổi theo bọn tớ"

Cả đám nghe thầy Vũ liền giật mình,Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên lập tức xách hai túi đồ mà Hàn Diệt Phong đang cầm nhét xuống gầm giường, Hoàng Băng thì lấy sách vở của Ôn Dương mở ra để lên bàn,Ôn Dương hiểu ý liền ngồi vào bàn,sau đó cả bọn nhanh chóng ngồi vào bàn cùng hai người,tay chân nhanh nhẹn lấy sách vở, thì vừa lúc thầy Vũ mở cửa ra gọi lớn:

"Hoàng Băng"
Chương trước Chương tiếp