Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 207



Sau ngày nhập học thì cũng đã hơn cả một tháng đối với đám người Hoàng Băng thì đây là năm cuối cùng đi học nên bọn họ lúc nào cũng cố gắng để lại ấn tượng tốt cho bản thân ở tuổi học trò nhưng điều bọn họ đáng lo là Ôn

Dương bởi vì Ôn Dương vẫn chưa xác định được một ước mơ cho riêng mình bọn họ cũng đã thử cố gắng tạo điều kiện để Ôn Dương phát triển ước mơ rất nhiều lần nhưng qua suốt hai tháng vẫn không có tiến triển.

Ôn Dương cũng nghe lời làm theo lời bọn họ nhưng cô thật sự rất khó tập trung vào cái gì đó quá lâu, Hoàng Băng bắt đầu cho Ôn Dương thử học về kỹ thuật máy tính,Ốn Dương rất nghiêm túc học nhưng học thế nào thì không biết mà hack vào hệ thống camera của sở cảnh sát để phá.Hoàng Băng cạn lời.

Đến lượt Hàn Tử Diên thấy Hoàng Băng thất bại thì liền chuyển qua thử xem giúp Ôn Dương tham gia các hoạt động thể thao thử xem nào ngờ Ồn Dương tham gia môn thể thao nào cũng thì đột phá môn thể thao đó đánh bại cả tuyển thủ Quốc gia khiến người ta không còn ý chí mà đại diện cho Quốc Gia đi thi nữa.Hàn Tử Diên cạn lời.

Hạ Kiêu thấy hai người thất bại thì liền đổi qua muốn Ôn Dương thử học về kinh doanh thị trường chứng khoán hay quản lý một cái gì đó, ngờ đâu Ôn Dương quản lý một cái khách sạn lớn đúng hai ngày thì Ôn Dương biến nơi đó thành khu vui chơi luôn.Hạ Kiêu cạn lời.

Cố Thanh thấy vậy cũng đưa Ôn Dương đến giới giải trí biết đâu Ôn Dương lại thích được ở trong giới giải trí nào ngờ khi tham gia diễn xuất thử Ôn Dương vì khó chịu cái kịch bản mà đạo diễn đưa, Ôn Dương tay xé kịch bản đánh luôn cả đạo diễn khiến đạo diễn phải xin tha đổi cho cô lên hát thử một bài ngờ đâu Cố Thanh chưa kịp nói là Ôn Dương bị mù nhạc thì Ôn Dương đã cất tiếng hát thử một đoạn sau khi hát xong cả hội trường đều ngất xỉu có người còn sùi bọt mép mà phải đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện gấp.Cố Thanh cạn lời.

Hàn Diệt Phong thấy những thứ công nghệ phát triển đối với Ôn Dương không ổn nên quyết định để cô đến trang trại nồng nghiệp làm thử,Ốn Dương lúc đến nơi thì rất thích thú với nông trại mà giúp đỡ những người đó làm việc Hàn Diệt Phong thấy vậy liền thiết nghĩ cô thích làm việc tay chân hơn nhưng Hàn Diệt Phong lại không nỡ để cô phải làm việc tay chân,Hàn Diệt Phong còn chưa suy nghĩ xong thì Ồn Dương đã quậy cho một cái nông trại khổng lồ đó gà bay chó chạy khắp nơi khiến chủ nồng trại phải cầu xin đưa Ôn Dương đi.Hàn Diệt Phong bất

lực.

Cả năm người Hàn Diệt Phong rất rầu rĩ vì tính cách vui vẻ lại quậy phá của Ôn Dương bọn họ dư sức nuôi dưỡng

Ôn Dương nhưng mà nếu cứ để Ôn Dương chỉ biết đánh đánh giết giết thì không hay suốt hai tháng qua hầu như là không có ngành nghề nào phù hợp với cô nhóc quậy phá này hết. @

Hoàng Băng hôm đó rất chán nản đến khi để Ôn Dương đi ngủ thì cả năm người bọn họ lại họp mặt mà điện về cho Hoàng Tuyết mà kề những chuyện trong hai tháng qua, Hoàng Tuyết nghe xong cũng cười không ngớt

Hoàng Tuyết ngồi trước máy tính nhìn vào đám Hoàng Băng qua màn hình nói:

"Sao mọi người không thử để con bé như vậy đi,dù sao con bé cũng không giống chúng ta con bé là con của Ôn tiền bối mà"

Hoàng Băng nói:

"Nhưng không thể cứ để con bé suốt ngày cứ đánh đánh giết giết như vậy không tốt chút nào"

Tiếng của Hoàng Thiên từ màn hình video call phát lên:

"Nhà chúng ta đầu phải không có tiền nuôi con bé mặc kệ nó đi sau này nó muốn làm gì thì tùy nó, nhóc đó còn nhỏ mà,với A Tuyền cũng không bắt ép nên không cần thiết"

Bọn họ nghe vậy cũng nhìn nhau rồi nhìn Hoàng Tuyết mà gật gật đầu nói thêm một lúc thì họ tắt video call,

Hoàng Băng lên tiếng:

"Vậy thì sau này nuôi con bé là được"

Cố Thanh vươn vai lền rồi nói:

"Dù sao nhà cũng không thiếu tiền nên là chuyện cứ từ từ cũng chẳng sao"

Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu lẫn Hàn Diệt Phong gật gật đầu đồng tình dù sao Ôn Dương đã không muốn có cố ép cũng không được càng làm mọi chuyện trở nên rắc rồi lên là thôi vậy.

Ngày hôm sau khi đi học vẫn như thường lệ bọn họ cùng nhau đi ăn sáng sau đó là đưa Ôn Dương đến tận lớp,dạo này những lời xì xầm về bọn họ cũng ít hơn rồi cũng không còn là chủ đề của trường nữa vì cả trường đang phải tập trung cao độ để học tập nên những chuyện này cũng ít để ý tới huống hồ Ôn Dương còn được cả lớp bắt chuyện vì khả năng học tập của cô nhưng Ôn Dương không phải đồ ngốc mà không biết ý định của bọn họ cô cũng rất sẵn lòng giúp bọn họ chỉ là đừng khiến cô khó chịu là được hơn nữa không phải ai cũng xấu.

Ôn Dương đang ngồi ở ngoài sân trường sau tiết thể dục trời buổi chiều cô nghĩ 'Lát nữa ăn gì ta, hay mình nấu ăn sẵn cho các anh chị nhỉ dù sao bọn họ sẽ về trễ vì tối nay có lớp phụ đạo mà".Ôn Dương đang suy nghĩ thì một cục giấy màu trắng rơi từ trên cao xuống,Ôn Dương theo thói quen bắt lấy mỡ ra đọc :

| Gặp tôi trên sân thượng có chuyện cần nói l

Ôn Dương nhìn dòng chữ ngay ngắn mà nghiên đầu thắc mắc "Ai vậy".Cô ngẩn đầu lên nhìn trên sân thượng thì không thấy ai nhưng Ôn Dương vẫn cầm tờ giấy mà đi lên sân thượng khi cô vừa mở cánh cửa ra thì đã thấy một người với mái tóc dài đến ngang vai màu xanh biển cùng với đôi mắt màu xanh lá thì cô có chút bất ngờ :

"Húc Minh Yên"

Húc Minh Yên cười cợt nói:

"Chào,đã lâu không gặp hơn nữa tháng rồi ha"

Ôn Dương chẩm chậm tiến đến nói:

"Gọi tôi lên đây có chuyện gì mà sao ngươi lại vào được trong này"

Húc Minh Yên nhún vai đôi mắt màu xanh lá xinh đẹp khẽ mỉm cười nói:

"Tôi đến đây bằng cách nào không quan trọng nhưng có thông tin hữu ích cho các người về Thủy Ngân Đỏ "



Ôn Dương cau mày lên tiếng:

"Là cuộc giao dịch của Tống An Ca với Chủ Tướng đất nước chiến tranh đó sao"

Húc Minh Yền lắc lắc đầu cười nói:

"Không nha lần này là một cuộc giao dịch của Trung Gian với Tu La hội bọn họ muốn giao dịch loại chất lỏng được điều chế giang dở của K,..vào tám năm về trước"

Ôn Dương lên tiếng:

''Là loại chất lỏng điều chế để có thể chống lại trong việc khai thác Thủy Ngân Đỏ sao"

Húc Minh Yên gật đầu "Ừm hứm" một tiếng nhìn biểu cảm của Ôn Dương tuy cô không thể hiện nhiều nhưng trong đôi mắt hiện rõ sự căm phẫn tột cùng khi nghe đến loại nước thí nghiệm này vì tám năm trước cũng vì nó mà họ đã hại chết rất nhiều những đứa trẻ vô tội, Thất Sinh cũng chết thảm,Cổ Thanh vì chuyện này mà dẫn vặt suốt tám năm thử hỏi Ôn Dương tại sao lại không giận cho được.

Húc Minh Yên cười cười bước đến gần Ôn Dương nói:

"Nơi giao dịch này là một khách sạn vừa được ra mắt ở trên thị trường bên trong khách sạn có tổ chức một bữa tiệc mặt nạ đến lúc đó chắc ngươi biết phải làm gì rồi, nhưng ta nghe nói cái tên được Trung Gian cử đi là một tên háo sắc"

"Tôi hiện tại vẫn đang điều tra về cuộc giao dịch của Tống An Ca và vị Chủ Tướng của đất nước chiến tranh đó nên không thể giúp sâu được,nói không chừng trong lần này có thể tìm ra thì sao"

Ôn Dương liếc mắt nhìn Húc Minh Yên đang từ từ đi qua mình mà lên tiếng:

"Cuộc giao dịch bao giờ bắt đầu"

Húc Minh Yên nói:

"Bốn ngày nữa dư thời gian để các người sắp xếp mà đúng không "

Ôn Dương nghe vậy thì gật gật đầu nói:

"Ừ,dư thời gian rồi"

Húc Minh Yên cười cười rồi tiếp tục bước về phía cánh cửa nói:

"Được rồi vậy tôi đi đây, hiện tại Diễn Ca đang nghi ngờ tôi, tôi không thể biến mất quá lâu"

Ôn Dương nghe vậy thì khựng lại một lúc cô nhớ đến hình ảnh của Hoài Nam Tư Âm thì liền lên tiếng nhắc nhở

Húc Minh Yên:

"Húc Minh Yên, có chuyện gì xảy ra thì thông báo với tôi một tiếng bản thân đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ và đừng làm những chuyện ngu ngốc"

Húc Minh Yên nghe vậy cũng chỉ cười nhếch mép nói:

"Sát Thủ R, máu lạnh vô tình cũng nói được những lời này à, sống lâu rồi quả thật là điều gì cũng có thể thấy ha"

Ôn Dương vừa quay người lại thì Húc Minh Yên đã biến mất cô trong lòng có chút khó chịu mà rời khỏi sân thượng cô vừa đi vừa nghĩ "Trung Gian muốn giao dịch loại thuốc này thì chắc đã có kết quả của thuốc rồi, chuyện này càng lúc càng rắc rối khiến người khác phải phát bực mà".

Ôn Dương vừa khó chịu vừa đi xuống khỏi các bậc cầu thang vừa nghĩ thì Hoa Kiều tìm thấy cô đứng phía dưới cầu thang gọi:

"Dương Dương tìm thấy cậu rồi cậu có muốn đi ăn với bọn mình không"

Ôn Dương định trả lời thì một chân bước xuống bậc thang của cô lại vấp phải chân kia khiến Ôn Dương ngã nhào từ cầu thang tầng ba xuống thẳng cầu thang tầng hai.

Buổi tối, nhóm của Hàn Diệt Phong quay về ký túc xá khi vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, Hạ Kiêu hai mắt sáng bừng nói:

"Thơm quá!!!!"

Hàn Diệt Phong vội đặt cặp sách xuống mà đi nhanh vào trong thì thấy Ôn Dương cả hai cổ tay và một bên đầu gối đang được băng bó bằng vải trắng trên mặt còn có vài vết xước nhỏ,Ôn Dương thấy bọn họ thì vui vẻ lên tiếng:

"Mọi người về rồi đợi một lát em nấu sắp xong rồi"

Hàn Diệt Phong đi đến nhìn Ôn Dương rồi lo lắng hỏi:

"Mèo con em bị làm sao vậy là ai đánh em"

Ôn Dương nghe hỏi cũng thắc mắc,cả bốn người kia đi vào thấy Ôn Dương hai cổ tay băng bó, một bên đầu gối cũng băng bó trên mặt thì cũng có vài vết xướt thì cũng bị doạ cho hoảng hốt Hạ Kiêu lên tiếng:



"Trời ơi là ai có thể đánh đồ bạo lực cậu ra nông nổi như vậy thế ai lại có năng lực như vậy thật ngưỡng mộ "

Hàn Tử Diên lên tiếng:

"Cậu đánh nhau với ai vậy Ôn Dương "

Cố Thanh và Hoàng Băng lo lắng đi đến xem xét, Hàn Diệt Phong lấy đôi đũa trong tay Ôn Dương ra rồi đặt lại lên thành bếp, Ôn Dương lên tiếng:

"Trong trường này ai có thể đánh em chứ là em đi không cẩn thận ngã từ cầu thang ngã xuống đó, Kiều Kiều và

Nguyệt Tước lo lắng nên mới băng bó thành như vậy"

Hàn Diệt Phong nhìn những vết xước trên mặt Ôn Dương mà đau lòng nói:

"Em tại sao lại không cẩn thận gì hết"

Hàn Tử Diên nói:

"Làm tôi giật mình tôi còn tưởng là ai mà có năng lực đánh cậu thành như vậy chứ'

Hạ Kiêu lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói:

"Tưởng ai đánh cậu ra như vậy tôi thật muốn thỉnh giáo"

Ôn Dương liền lên tiếng:

"Cậu muốn đánh không đồ dị hợm tôi không có sợ cậu đâu"

Hạ Kiêu liền lên tiếng:

"Tôi sợ cậu chắc,cậu đừng quên là trong kỳ thi người thừa kế cậu thua tôi đó nha"

Ôn Dương liền tức giận mà mắng:

"Chỉ là chậm hơn một chút cậu đừng có mà ở đó tỏ vẻ nha"

Hạ Kiêu liền lên tiếng:

"Tôi cứ thích tỏ vẻ đấy,đồ bạo lực cũng có ngày bị ngã cho trẩy người hahahahaha chuyện buồn cười nhất đó"

Ôn Dương tức mà không mà không nói được gì lần đầu tiên cô bị người khác nói cho nghẹn một bụng tức giận chỉ muốn lao vào đấm người,Hàn Diệt Phong đang chăm chú kiểm tra xem cô còn bị thương chỗ nào hay không thì có cảm giác góc áo của mình bị kéo.Hàn Diệt Phong thấy là tay của Ôn Dương mắt liền đưa lên nhìn cô thì thấy

Ôn Dương đang bầy ra vẻ mặt tủi thân hai má có hơi phồng lên tay thì nắm áo hắn mà kéo kéo đáng yêu vô cùng khiến Hàn Diệt Phong suýt chút không nhịn được mà hôn lên cái má mềm mại của cô.

Ôn Dương bầy ra vẻ mặt đáng yêu cô còn lên tiếng với giọng mũi mà nói trong vô cùng ấm ức:

"Anh Diệt Phong, Hạ Kiêu bắt nạt em"

Không những Hàn Diệt Phong suýt chút nữa là chết với sự đáng yêu của Ôn Dương mà Hoàng Băng và Cố Thanh cũng giống như vậy vì Ôn Dương không biểu lộ cảm xúc này ra với bọn họ đâu đây là lần đầu tiên chắc rất ấm ức nên mới như vậy.

Hàn Diệt Phong, Hoàng Băng và Cố Thanh liền dùng ánh mắt hình viên đạn vô cùng đáng sợ,sát khí ẩm ẩm nhìn

Hạ Kiêu, Hàn Tử Diên thấy ánh mắt của ba người họ thì chân cũng lui lui tránh ra bên ngoài,Hạ Kiêu khoé miệng giật giật nói:

"Ba, Ba người bình tĩnh, từ từ, từ từ nói, tôi,..."

Hạ Kiêu chưa nói hết câu thì đã bị cả hai người Cố Thanh và Hoàng Băng lao vào đánh cho một trận nên thân, còn Hàn Diệt Phong thì tập trung đứng an ủi và dỗ dành Ôn Dương.

Hạ Kiêu bị Hoàng Băng và Cố Thanh đánh cho la oai oái ở trên đất thì nhìn thấy gương mặt đang cười một cách đắc ý của Ôn Dương liền lớn tiếng:

"ĐỒ BẠO LỰC LÀ ĐỒ XẤU XA Ỷ BẢN THÂN CÓ GƯƠNG MẶT DỄ THƯƠNG MÀ CHƠI VẬY ĐÓ HẢ!!!!CÓ GIỎI

THÌ SOLO MỘT MỘT VỚI TÔI ĐI!!!"

Cố Thanh cốc vào đầu Hạ Kiêu rồi nghiêm giọng:

"ĐỪNG CÓ BẮT NẠT ANH ANH"
Chương trước Chương tiếp