Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 220
Người Vệ Sĩ đó cợt nhả cười nói:
"Sao ngươi không thử đoán xem hai bọn ta là ai,hay do não ngươi không hoạt động được nên mới không biết".
Ly bị câu nói của Vệ Sĩ chọc cho tức điên lúc này người Vệ Sĩ đang đứng cạnh Cố Thanh và Hoàng Băng, cậu ta đưa tay lên cổ nắm lấy lớp da nhẹ nhàng kéo ra mái tóc màu cam dài được xõa ra nhẹ nhàng phất phới trong gió, băng vải trắng che cả đôi mắt,gương mặt thanh tú dịu dàng xuất hiện khiến cả Hoàng Băng và Cố Thanh đều trợn trừng mắt kinh ngạc chưa để hai người hết kinh ngạc thì người Vệ Sĩ đứng đối diện với Ly cũng tháo lớp mặt nạ da ra mái tóc dài ngang vai màu xanh biển cùng với đôi mắt màu xanh lá nổi bật cùng với gương mặt xinh đẹp.
Cố Thanh và Hoàng Băng đứng hình cả người đông cứng như tượng đá nhìn cả hai người vừa xuất hiện kia,
Hoàng Băng bất ngờ đến mức hai mắt mở to thất kinh lấp bấp nhìn người đang đứng bên cạnh:
"Anh,anh,anh Tư,Tư, Tư, Âm"
Cố Thanh cũng không thể tin vào mắt mình nhìn người có mái tóc màu xanh biển và đôi mắt màu xanh lá kia lên tiếng:
"Húc, Húc Minh Yên "
Húc Minh Yên cười thật tươi quay lại nhìn Hoàng Băng và Cố Thanh rồi vẫy vẫy tay nói:
"Xin chào, lâu quá khiến gặp rồi ha "
Hoàng Băng và Cố Thanh ngơ cả người Hoài Nam Tư Âm nhìn biểu cảm không thể tin được của bọn họ thì nhẹ nhàng cười nói:
"Bây giờ tập trung chuyện này trước chúng ta sẽ giải cho các em sao"
Hoàng Băng lúc này mới kịp vui mừng mà hí hửng nói:
"Anh Tư Âm, Húc Minh Yên thật sự là hai người" 2
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười hai tay cầm hai con dao phẩu thuật nói:
"Bây giờ mau đánh hắn thôi"
Cố Thanh liền cười tự tin nói:
"Rất sẵn sàng"
Húc Minh Yên cười tự tin tay lấy ra hàng loạt các mũi kim rồi nói:
"Lên thôi"
Cố Thanh liền lên tiếng:
"Nếu ngươi đã cảm thấy ba đánh một là chuyện bình thường vậy thì bây giờ bốn đánh một cũng là một chuyện vô cùng bình thường trong tất cả những chuyện bình thường nhỉ"
Ôn Tuyền và Ôn Dương lúc rơi xuống biển đã tự biết điều chỉnh tư thế làm giảm áp lực khi rơi xuống nước nên không bị thương,Ôn Dương ngoi lên mặt nước lắc lắc đầu rồi nói :
"Cha,cha không sao chứ"
Ôn Tuyền cũng ngoi lên mặt nước tay vuốt những lọn tóc mái đang loạn xạ trên gương mặt xinh đẹp của mình mà gật đầu nói:
"Um không sao"
Ôn Dương nhìn xung quanh bốn bề đều là biển rồi nhìn lên phía đường ray nói:
"Làm sao để chúng ta quay lại trên đó cho kịp thời gian đây chuyến tàu đang đi xa đó"
Ôn Dương vừa dứt lời thì mặt biển bắt đầu chuyển động một cách dữ dội cả Ôn Dương và Ôn Tuyền đều ngước đầu nhìn lên trời thì nhìn thấy có một chiếc trực thăng, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn cả hai người mà không cảm xúc lên tiếng:
"Thật thảm hại"
Ôn Dương liền khinh thường nói :
"Nếu ngươi đến đây chỉ để nói móc bọn ta thì không cần đâu"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn vào bên trong ra lệnh cho người lái trực thăng thả thang xuống cho cả hai người,Ôn
Tuyền đưa một tay bám vào thang tay còn lại liền bế lấy Ồn Dương bám vào thang, Hoài Nam Vĩnh Xuyên liền cho người lái trực thăng đuổi theo đoàn tàu,Ôn Tuyền khi được đưa đến gần đoàn tàu thì dứt khoác buông tay ra khỏi thang rồi ôm Ôn Dương nhảy đến phía cửa sổ.
Hoàng Thiên và Hàn Diệt Phong bên trong toa tàu liền tục đánh nhau với Chó Săn và Sư Tử,Sư Tử còn liên tục mồm mép:
"Xem ra cả hai người các ngươi đều không tập trung được nhỉ là lo lắng cho hai người vừa rơi xuống biển hay sao,có khi bây giờ đã nát tan sát rồi, rơi từ độ cao này không chết mới là chuyện lạ đó"
Hoàng Thiên định nói gì đó thì cửa kính của toa tàu bị vỡ toan Ồn Dương từ ngoài cửa sổ của toa tàu nhảy vào,Ôn
Tuyền một chân bước trên thành cửa sổ chân còn lại đặt trong toa tàu, Ôn Tuyền bình tĩnh lên tiếng:
" Không cần mời ta uống nước đâu"
Ôn Tuyền vừa đặt chân còn lại xuống nền thì cả người đã bắt đầu chao đảo eo bị một vòng tay vững chắc ôm lấy khiến Ôn Tuyền có chút bất ngờ,Ôn Tuyền nhìn lại thì người đang ôm chính là Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hai tay ôm chặt Ôn Tuyền trong lòng cả người gã run rẫy ôm càng chặt Ôn Tuyền khi gã cảm nhận được cả người Ôn Tuyền đều ướt mem và ngửi thấy mùi nước biển nồng trên người Ôn Tuyền khiến gã sợ hãi và hoảng hốt.Ôn Tuyền biết lý do Hoàng Thiên như vậy nên lên tiếng:
"Hoàng Thiên buông tay ra bây giờ không phải lúc để ngươi phát bệnh đâu,..."
Ôn Tuyền chưa nói hết câu đã cảm thấy cả người bị nhấc lên, Ôn Tuyền theo phản xạ liền đưa chân quấn lấy hông của Hoàng Thiên cả người hoàn toàn bị Hoàng Thiên ôm lấy, Hoàng Thiên ở bên tai Ôn Tuyền gắn từng chữ một ánh mắt hung tợn như một con thú hoang mà nhìn về phía Chó Săn:
"LÀ NGƯƠI ĐÃ ĐẤY A TUYỂN CỦA TA XUỔNG BIẾN!!!"
Ôn Tuyền có chút bất ngờ nghĩ " Không lẽ, Hoàng Thiên, đang,mất kiểm soát ".Ôn Tuyền có chút vội vã lên tiếng:
" Hoàng Thiên, bình tĩnh đi"
Ôn Dương chưa kịp hiểu chuyện gì cả người đã bị Hàn Diệt Phong ôm lấy mà tránh né nhưng Hàn Diệt Phong vẫn chậm một bước cả người bảo vệ Ôn Dương mà bị Sư Tử đá một cú rất mạnh mà bay ra khỏi nóc tàu.
Sư Tử cười phì sau đó đưa tay bám lên nóc tầu rồi nhảy lên phía trên nói:
"Aiya phải tập trung chứ,dễ bị giết lắm đó"
Hàn Diệt Phong ôm Ôn Dương trong lòng nói:
"Em ổn không"
Ôn Dương liền đứng dậy rồi kéo Hàn Diệt Phong đứng lên cùng mà nói:
"Rất ổn đó,bây giờ xử hắn đi"
Hàn Diệt Phong nắm tay Ồn Dương rồi đứng lên thủ thế tấn công nói:
"Sẵn sàng"
Ôn Dương và Hàn Diệt Phong lao vào tấn công Sư Tử cả hai phối hợp ăn ý mà liên tục ra đòn về phía Sư Tử,Sư Tử cũng không hề có ý định sẽ nương tay với hai người mà liên tục tung đòn hiểm tuy cả hai tránh được nhưng chỉ tránh được những vết thương chí mạng chứ không tránh được việc sẽ liên tục trúng chiêu.
Ôn Dương và Hàn Diệt Phong cùng lúc cúi đầu tránh một đòn chí mạng cả hai cùng lúc tung một cú đá ngang vào cổ của Sư Tử, nhưng Sư Tử nhẹ nhưng xoay kiếm để đỡ chân của hai người. Hai thanh kiếm của Sư Tử bắt đầu biến đổi chuôi kiếm xoay lại, Hàn Diệt Phong hai mắt mở to bất ngờ "Là súng sao,...".
Hàn Diệt Phong nghiến răng đẩy Ôn Dương sang một bên, Sư Tử cười cười nói tay nhấn nút trên chuôi kiếm:
"Chết đi"
Hàng loạt những viên đạn được nổ ra Hàn Diệt Phong Cố gắng tránh né nhưng cuối cùng vẫn liên tục bị bắn rất nhiều phát đạn vào vai,bụng,hai đầu gối,chân,...
Ôn Dương hai mắt mở to nhìn Hàn Diệt Phong từ từ ngã xuống cả người không ngừng chảy ra máu, máu nhuộm đỏ cả một nóc tàu.Ôn Dương tức giận quay lại nhìn Sư Tử bằng đôi mắt hung tợn mà hét lớn:
"TÊN CHÓ CHẾT KIA!!!!!"'
Ôn Dương tức giận và điên cuồng dùng toàn lực đá liên tục cùng với tung những cú đấm đáng sợ về phía của Sư
Tử khiến Sư Tử có chút bất ngờ vì sức mạnh của Ôn Dương đột ngột tăng nhanh.Sư Tử vừa đỡ đòn vừa nghĩ "
Không hồ là con của Ôn Tuyền, nhưng cũng quá yếu rồi,..."
Sư Tử lên tiếng cười khinh nói:
"Ngươi luôn ra tay đánh người khác với sức mạnh đó nhỉ vậy bây giờ ta sẽ bẻ toàn bộ xương khớp của ngươi để ngươi không hoạt động động được nữa trở thành phế vật"
Sư Tử nói xong thì đưa lại hai thanh kiếm vào sau lưng mình sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay của Ồn Dương mà vặn ngược ra sau rồi nắm lấy cánh tay còn lại mà bẻ gãy những tiếng lắc rắc của xương khớp bị gãy không ngừng vang lên, Hàn Diệt Phong Cố gắng ngần đầu lên thì nhìn thấy cảnh chân của Sư Tử đạp mạnh vào đầu gối của Ôn Dương cả hai đầu gối của Ôn Dương chính thức bị phế bỏ.
Sư Tử buông Ôn Dương ra cả người Ôn Dương vô lực đau đớn ngã trên đất tất cả 250 các khớp xương trên cơ thể đều bị Sư Tử bẻ gãy,Sư Tử nhìn Ôn Dương mà cười khinh bỉ:
"Ôi,thật thảm hại đó R,... hoặc là ngươi chết ở đây hoặc là cả đời này ngươi vĩnh viễn cũng chẳng có thể hoạt động được nữa đâu haha"
Hàn Diệt Phong run rẫy nhìn Ôn Dương đang bất động ở bên kia mà bản thân không thể làm được gì:
"Anh, Anh,..."
Ồn Dương đưa con ngươi trong mắt run rẫy nhìn xung quanh nghĩ "Đúng rồi,bản thân mình,thật thảm hại,...".
Trong mắt của Ôn Dương lặng lẽ chảy ra một giọt lệ con ngươi trong mắt run lên nghĩ "Tình cảnh này, thật giống tám năm về trước, mình cũng không bảo vệ được Thất Sinh mình là một kẻ vô dụng."
Thế giới này sinh ra vốn đã không có công bằng Thất Sinh năm đó gia nhập Trung Gian cũng là vì gia đình của cô ấy quá nghèo khổ cả cha và mẹ của cô ấy đều mắt bệnh hiểm nghèo nên mới phải gia nhập Trung Gian nhưng khi cô ấy có được tiền thì cả cha và mẹ đều quá đời trong phòng phẫu thuật. Những người tốt luôn không nhận được gì nhưng những người ác độc luôn có được tất cả,trên đời này không có tiền bạc thì chính là những kẻ luôn phải chịu sự chèn ép.
Sinh ra trong một thế giới như này vốn không có sự công bằng Ôn Dương chính là lớn lên trong sự yêu thương đầy đủ do Ồn Tuyền và Hoàng Thiên mang lại,cô thừa nhận bản thân vĩnh viễn cũng không hiểu được những quá khứ hay những đau khổ mà những kẻ vô tội phải chịu,có rất nhiều thứ Ồn Dương vẫn chưa biết Ôn Dương cũng không hề thừa nhận bản thần giỏi hơn ai bởi vì điều đơn giản nhất của một người bình thường là xác định được ước mơ của bản thân nhưng Ôn Dương đã không làm được cho dù cô luôn có tất cả nhưng cô vẫn không biết bản thân có ước mơ gì hay bản thân muốn gì trong tương lai.
Ôn Dương cũng giống như câu hỏi mà Chó Săn đưa ra ở cuộc thi người thừa kế cô đã rất tự tin trả lời và đạt điểm tuyệt đối nhưng mà bản thân cô không có khả năng định hướng cho tương lai của bản thân, bản thân Ôn Dương đã nghĩ rất nhiều vào một ngày nào đó nếu có người hỏi ước mơ của cô là gì thì cô nên trả lời thế nào,thứ mà cô mong muốn là gì...Ôn Dương hoàn toàn không thể trả lời được.
Ồn Dương hai mắt đỏ hoe vô định nhìn xung quanh trong tiềm thức đột ngột lại nghe tiếng nói của Ôn Tuyền khi cô còn bé:
"Anh Anh, nghe nè con,ta đặt tên con có một chữ Dương là muốn một đời con đều sáng lạng,còn chữ Anh chính là ánh sáng,hy vọng con đem theo ánh dương mang lại hạnh phúc cho mọi người ".
Ôn Dương khóc nấc lên mà lẩm bẩm hai mắt mờ dần:
"Cha ơi,... con,... không làm được,.. rồi"
"Sao ngươi không thử đoán xem hai bọn ta là ai,hay do não ngươi không hoạt động được nên mới không biết".
Ly bị câu nói của Vệ Sĩ chọc cho tức điên lúc này người Vệ Sĩ đang đứng cạnh Cố Thanh và Hoàng Băng, cậu ta đưa tay lên cổ nắm lấy lớp da nhẹ nhàng kéo ra mái tóc màu cam dài được xõa ra nhẹ nhàng phất phới trong gió, băng vải trắng che cả đôi mắt,gương mặt thanh tú dịu dàng xuất hiện khiến cả Hoàng Băng và Cố Thanh đều trợn trừng mắt kinh ngạc chưa để hai người hết kinh ngạc thì người Vệ Sĩ đứng đối diện với Ly cũng tháo lớp mặt nạ da ra mái tóc dài ngang vai màu xanh biển cùng với đôi mắt màu xanh lá nổi bật cùng với gương mặt xinh đẹp.
Cố Thanh và Hoàng Băng đứng hình cả người đông cứng như tượng đá nhìn cả hai người vừa xuất hiện kia,
Hoàng Băng bất ngờ đến mức hai mắt mở to thất kinh lấp bấp nhìn người đang đứng bên cạnh:
"Anh,anh,anh Tư,Tư, Tư, Âm"
Cố Thanh cũng không thể tin vào mắt mình nhìn người có mái tóc màu xanh biển và đôi mắt màu xanh lá kia lên tiếng:
"Húc, Húc Minh Yên "
Húc Minh Yên cười thật tươi quay lại nhìn Hoàng Băng và Cố Thanh rồi vẫy vẫy tay nói:
"Xin chào, lâu quá khiến gặp rồi ha "
Hoàng Băng và Cố Thanh ngơ cả người Hoài Nam Tư Âm nhìn biểu cảm không thể tin được của bọn họ thì nhẹ nhàng cười nói:
"Bây giờ tập trung chuyện này trước chúng ta sẽ giải cho các em sao"
Hoàng Băng lúc này mới kịp vui mừng mà hí hửng nói:
"Anh Tư Âm, Húc Minh Yên thật sự là hai người" 2
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười hai tay cầm hai con dao phẩu thuật nói:
"Bây giờ mau đánh hắn thôi"
Cố Thanh liền cười tự tin nói:
"Rất sẵn sàng"
Húc Minh Yên cười tự tin tay lấy ra hàng loạt các mũi kim rồi nói:
"Lên thôi"
Cố Thanh liền lên tiếng:
"Nếu ngươi đã cảm thấy ba đánh một là chuyện bình thường vậy thì bây giờ bốn đánh một cũng là một chuyện vô cùng bình thường trong tất cả những chuyện bình thường nhỉ"
Ôn Tuyền và Ôn Dương lúc rơi xuống biển đã tự biết điều chỉnh tư thế làm giảm áp lực khi rơi xuống nước nên không bị thương,Ôn Dương ngoi lên mặt nước lắc lắc đầu rồi nói :
"Cha,cha không sao chứ"
Ôn Tuyền cũng ngoi lên mặt nước tay vuốt những lọn tóc mái đang loạn xạ trên gương mặt xinh đẹp của mình mà gật đầu nói:
"Um không sao"
Ôn Dương nhìn xung quanh bốn bề đều là biển rồi nhìn lên phía đường ray nói:
"Làm sao để chúng ta quay lại trên đó cho kịp thời gian đây chuyến tàu đang đi xa đó"
Ôn Dương vừa dứt lời thì mặt biển bắt đầu chuyển động một cách dữ dội cả Ôn Dương và Ôn Tuyền đều ngước đầu nhìn lên trời thì nhìn thấy có một chiếc trực thăng, Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn cả hai người mà không cảm xúc lên tiếng:
"Thật thảm hại"
Ôn Dương liền khinh thường nói :
"Nếu ngươi đến đây chỉ để nói móc bọn ta thì không cần đâu"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn vào bên trong ra lệnh cho người lái trực thăng thả thang xuống cho cả hai người,Ôn
Tuyền đưa một tay bám vào thang tay còn lại liền bế lấy Ồn Dương bám vào thang, Hoài Nam Vĩnh Xuyên liền cho người lái trực thăng đuổi theo đoàn tàu,Ôn Tuyền khi được đưa đến gần đoàn tàu thì dứt khoác buông tay ra khỏi thang rồi ôm Ôn Dương nhảy đến phía cửa sổ.
Hoàng Thiên và Hàn Diệt Phong bên trong toa tàu liền tục đánh nhau với Chó Săn và Sư Tử,Sư Tử còn liên tục mồm mép:
"Xem ra cả hai người các ngươi đều không tập trung được nhỉ là lo lắng cho hai người vừa rơi xuống biển hay sao,có khi bây giờ đã nát tan sát rồi, rơi từ độ cao này không chết mới là chuyện lạ đó"
Hoàng Thiên định nói gì đó thì cửa kính của toa tàu bị vỡ toan Ồn Dương từ ngoài cửa sổ của toa tàu nhảy vào,Ôn
Tuyền một chân bước trên thành cửa sổ chân còn lại đặt trong toa tàu, Ôn Tuyền bình tĩnh lên tiếng:
" Không cần mời ta uống nước đâu"
Ôn Tuyền vừa đặt chân còn lại xuống nền thì cả người đã bắt đầu chao đảo eo bị một vòng tay vững chắc ôm lấy khiến Ôn Tuyền có chút bất ngờ,Ôn Tuyền nhìn lại thì người đang ôm chính là Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hai tay ôm chặt Ôn Tuyền trong lòng cả người gã run rẫy ôm càng chặt Ôn Tuyền khi gã cảm nhận được cả người Ôn Tuyền đều ướt mem và ngửi thấy mùi nước biển nồng trên người Ôn Tuyền khiến gã sợ hãi và hoảng hốt.Ôn Tuyền biết lý do Hoàng Thiên như vậy nên lên tiếng:
"Hoàng Thiên buông tay ra bây giờ không phải lúc để ngươi phát bệnh đâu,..."
Ôn Tuyền chưa nói hết câu đã cảm thấy cả người bị nhấc lên, Ôn Tuyền theo phản xạ liền đưa chân quấn lấy hông của Hoàng Thiên cả người hoàn toàn bị Hoàng Thiên ôm lấy, Hoàng Thiên ở bên tai Ôn Tuyền gắn từng chữ một ánh mắt hung tợn như một con thú hoang mà nhìn về phía Chó Săn:
"LÀ NGƯƠI ĐÃ ĐẤY A TUYỂN CỦA TA XUỔNG BIẾN!!!"
Ôn Tuyền có chút bất ngờ nghĩ " Không lẽ, Hoàng Thiên, đang,mất kiểm soát ".Ôn Tuyền có chút vội vã lên tiếng:
" Hoàng Thiên, bình tĩnh đi"
Ôn Dương chưa kịp hiểu chuyện gì cả người đã bị Hàn Diệt Phong ôm lấy mà tránh né nhưng Hàn Diệt Phong vẫn chậm một bước cả người bảo vệ Ôn Dương mà bị Sư Tử đá một cú rất mạnh mà bay ra khỏi nóc tàu.
Sư Tử cười phì sau đó đưa tay bám lên nóc tầu rồi nhảy lên phía trên nói:
"Aiya phải tập trung chứ,dễ bị giết lắm đó"
Hàn Diệt Phong ôm Ôn Dương trong lòng nói:
"Em ổn không"
Ôn Dương liền đứng dậy rồi kéo Hàn Diệt Phong đứng lên cùng mà nói:
"Rất ổn đó,bây giờ xử hắn đi"
Hàn Diệt Phong nắm tay Ồn Dương rồi đứng lên thủ thế tấn công nói:
"Sẵn sàng"
Ôn Dương và Hàn Diệt Phong lao vào tấn công Sư Tử cả hai phối hợp ăn ý mà liên tục ra đòn về phía Sư Tử,Sư Tử cũng không hề có ý định sẽ nương tay với hai người mà liên tục tung đòn hiểm tuy cả hai tránh được nhưng chỉ tránh được những vết thương chí mạng chứ không tránh được việc sẽ liên tục trúng chiêu.
Ôn Dương và Hàn Diệt Phong cùng lúc cúi đầu tránh một đòn chí mạng cả hai cùng lúc tung một cú đá ngang vào cổ của Sư Tử, nhưng Sư Tử nhẹ nhưng xoay kiếm để đỡ chân của hai người. Hai thanh kiếm của Sư Tử bắt đầu biến đổi chuôi kiếm xoay lại, Hàn Diệt Phong hai mắt mở to bất ngờ "Là súng sao,...".
Hàn Diệt Phong nghiến răng đẩy Ôn Dương sang một bên, Sư Tử cười cười nói tay nhấn nút trên chuôi kiếm:
"Chết đi"
Hàng loạt những viên đạn được nổ ra Hàn Diệt Phong Cố gắng tránh né nhưng cuối cùng vẫn liên tục bị bắn rất nhiều phát đạn vào vai,bụng,hai đầu gối,chân,...
Ôn Dương hai mắt mở to nhìn Hàn Diệt Phong từ từ ngã xuống cả người không ngừng chảy ra máu, máu nhuộm đỏ cả một nóc tàu.Ôn Dương tức giận quay lại nhìn Sư Tử bằng đôi mắt hung tợn mà hét lớn:
"TÊN CHÓ CHẾT KIA!!!!!"'
Ôn Dương tức giận và điên cuồng dùng toàn lực đá liên tục cùng với tung những cú đấm đáng sợ về phía của Sư
Tử khiến Sư Tử có chút bất ngờ vì sức mạnh của Ôn Dương đột ngột tăng nhanh.Sư Tử vừa đỡ đòn vừa nghĩ "
Không hồ là con của Ôn Tuyền, nhưng cũng quá yếu rồi,..."
Sư Tử lên tiếng cười khinh nói:
"Ngươi luôn ra tay đánh người khác với sức mạnh đó nhỉ vậy bây giờ ta sẽ bẻ toàn bộ xương khớp của ngươi để ngươi không hoạt động động được nữa trở thành phế vật"
Sư Tử nói xong thì đưa lại hai thanh kiếm vào sau lưng mình sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay của Ồn Dương mà vặn ngược ra sau rồi nắm lấy cánh tay còn lại mà bẻ gãy những tiếng lắc rắc của xương khớp bị gãy không ngừng vang lên, Hàn Diệt Phong Cố gắng ngần đầu lên thì nhìn thấy cảnh chân của Sư Tử đạp mạnh vào đầu gối của Ôn Dương cả hai đầu gối của Ôn Dương chính thức bị phế bỏ.
Sư Tử buông Ôn Dương ra cả người Ôn Dương vô lực đau đớn ngã trên đất tất cả 250 các khớp xương trên cơ thể đều bị Sư Tử bẻ gãy,Sư Tử nhìn Ôn Dương mà cười khinh bỉ:
"Ôi,thật thảm hại đó R,... hoặc là ngươi chết ở đây hoặc là cả đời này ngươi vĩnh viễn cũng chẳng có thể hoạt động được nữa đâu haha"
Hàn Diệt Phong run rẫy nhìn Ôn Dương đang bất động ở bên kia mà bản thân không thể làm được gì:
"Anh, Anh,..."
Ồn Dương đưa con ngươi trong mắt run rẫy nhìn xung quanh nghĩ "Đúng rồi,bản thân mình,thật thảm hại,...".
Trong mắt của Ôn Dương lặng lẽ chảy ra một giọt lệ con ngươi trong mắt run lên nghĩ "Tình cảnh này, thật giống tám năm về trước, mình cũng không bảo vệ được Thất Sinh mình là một kẻ vô dụng."
Thế giới này sinh ra vốn đã không có công bằng Thất Sinh năm đó gia nhập Trung Gian cũng là vì gia đình của cô ấy quá nghèo khổ cả cha và mẹ của cô ấy đều mắt bệnh hiểm nghèo nên mới phải gia nhập Trung Gian nhưng khi cô ấy có được tiền thì cả cha và mẹ đều quá đời trong phòng phẫu thuật. Những người tốt luôn không nhận được gì nhưng những người ác độc luôn có được tất cả,trên đời này không có tiền bạc thì chính là những kẻ luôn phải chịu sự chèn ép.
Sinh ra trong một thế giới như này vốn không có sự công bằng Ôn Dương chính là lớn lên trong sự yêu thương đầy đủ do Ồn Tuyền và Hoàng Thiên mang lại,cô thừa nhận bản thân vĩnh viễn cũng không hiểu được những quá khứ hay những đau khổ mà những kẻ vô tội phải chịu,có rất nhiều thứ Ồn Dương vẫn chưa biết Ôn Dương cũng không hề thừa nhận bản thần giỏi hơn ai bởi vì điều đơn giản nhất của một người bình thường là xác định được ước mơ của bản thân nhưng Ôn Dương đã không làm được cho dù cô luôn có tất cả nhưng cô vẫn không biết bản thân có ước mơ gì hay bản thân muốn gì trong tương lai.
Ôn Dương cũng giống như câu hỏi mà Chó Săn đưa ra ở cuộc thi người thừa kế cô đã rất tự tin trả lời và đạt điểm tuyệt đối nhưng mà bản thân cô không có khả năng định hướng cho tương lai của bản thân, bản thân Ôn Dương đã nghĩ rất nhiều vào một ngày nào đó nếu có người hỏi ước mơ của cô là gì thì cô nên trả lời thế nào,thứ mà cô mong muốn là gì...Ôn Dương hoàn toàn không thể trả lời được.
Ồn Dương hai mắt đỏ hoe vô định nhìn xung quanh trong tiềm thức đột ngột lại nghe tiếng nói của Ôn Tuyền khi cô còn bé:
"Anh Anh, nghe nè con,ta đặt tên con có một chữ Dương là muốn một đời con đều sáng lạng,còn chữ Anh chính là ánh sáng,hy vọng con đem theo ánh dương mang lại hạnh phúc cho mọi người ".
Ôn Dương khóc nấc lên mà lẩm bẩm hai mắt mờ dần:
"Cha ơi,... con,... không làm được,.. rồi"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương