Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 27



Ôn Dương quay lại ký túc xá tẩy rửa và băng bó vết thương, vì dùng tay trái để bóp vỡ lon nước nên rất thuận tiện để cô băng bó không vướng víu gì hết,Ôn Dương thở dài nhìn vết thương nghĩ “Giải thích với các anh chị thế nào đây”.Cô đang suy nghĩ thì cửa ký túc xá mở ra,Ôn Dương giật thót cả người xoay người lại giấu cái tay bị thương ra sau lưng giống hệt như con mèo vừa làm chuyện xấu vậy.Cố Thanh có hơi mệt mỏi lên tiếng:

“Bảo bối,bọn này về rồi”

Ôn Dương cười cười đổ mồ hôi nói:

“Haha,hai người thi thế nào rồi ạ”

Hoàng Băng cất giày vào tủ nói:

“Vẫn bình thường không có gì hết, còn em”

Hoàng Băng nhìn Ôn Dương hỏi thì thấy Ôn Dương giật mình,tay trái cứ giấu ở sau lưng,Ôn Dương cười cười nói:

“À dạ đề thi của em đều ổn ạ,may mắn môn Nhạc em bóc thăm thi được phần nhạc cụ,nên rất là ổn”

Hoàng Băng cau mày nhìn cô hỏi:

“Anh Anh tay em bị sao vậy”

Cô chột dạ nói:

“Đâu có bị gì đâu,em đang gãi ngứa thôi à”

Cố Thanh từ nãy giờ cũng chú ý đến cô,thấy cô cứ lén lén lút lút,Cố Thanh không nói nhiều đi lại nắm lấy tay bị thương của Ôn Dương kéo ra, Hoàng Băng và Cố Thanh mở to mắt nhìn cả lòng bàn tay của Ôn Dương đều quấn vãi trắng,Cố Thanh liền tức giận nhìn tay Ôn Dương nói lớn:

“Cái gì đây”

Giọng của Cố Thanh lớn đến nỗi mà cả phòng của Hàn Diệt Phong đều nghe,ba người họ liền chạy vội qua phòng cô,Hàn Tử Diên lo lắng lên tiếng:

“Băng Băng sao vậy”



Thì họ thấy không có chuyện gì ngoài việc Cố Thanh đang nắm bị thương Ôn Dương,Hàn Diệt Phong liền chạy vào nhìn,tông giọng hạ thấp,sát khí toả ra một cách lạnh lẽo, nhìn lòng bàn tay nhỏ bị băng đầy vải trắng của cô nói:

“Mèo con,là ai làm”

Ôn Dương không biết phải giải thích thế nào chỉ đành im lặng, lúc này Hoàng Băng tiến lại gần nói:

" Nói cho chị nghe đã xảy ra chuyện gì"

Ôn Dương nhìn nhìn Hoàng Băng một lúc mới lên tiếng:

“Là em có chuyện không vui nên bóp vỡ lon nước ngọt mà thôi, không có gì thật đó ạ”

Hàn Diệt Phong lạnh lẽo nói:

"Là ai làm em không vui "

Ôn Dương nhìn bọn họ nghĩ " Mình mà nói,chắc ngày mai sẽ có án mạng xảy ra a cho coi",Ôn Dương lấy tay sờ sờ đầu nói:

“Không có ai ạ, chỉ là tâm trạng buồn bực thôi ạ”

Cố Thanh lúc này đứng một bên nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng:

"Anh Anh,bọn họ vẫn chưa hiểu cậu, cậu có thể qua mặt họ nhưng tôi thì cậu đừng hòng,tính cách của cậu không phải là người sẽ xuất hiện tâm trạng buồn bực mà không có lý do "

Mọi người nghe Cố Thanh nói xong thì nhìn chằm chằm Ôn Dương đang chột dạ mồ hôi ròng ròng,Cố Thanh liền nói tiếp:

"Hơn nữa hành động này của cậu cũng tương tự những lần trước,cậu đang cố kiềm chế ham muốn giết người có đúng không "

Mọi người nghe xong thì giật mình nhìn Cố Thanh sau đó nhìn Ôn Dương,Hạ Kiêu đổ mồ hôi lạnh nghĩ " Cái, gì,…Ham muốn giết người ".



Hàn Diệt Phong nhìn cô lạnh giọng nói:

“Mèo con,em muốn giết ai”

Hàn Tử Diên liền tiếp lời:

"Anh chị giúp em "

Cô ngạc nhiên nhìn họ mí mắt giật giật nghĩ " Biết ngay mà, mình mà nói Hoa Kiều chết chắc luôn"

Ôn Dương không nói gì cả buổi tối ngày hôm đó ngoài Ôn Dương thì mặt ai cũng hầm hầm khó chịu,cho đến tận sáng ngày hôm sau trên đường đi ai nhìn thấy họ tuy vẻ nhưng cũng phải sợ hãi né xa,bọn họ cả người sát khí đằng đằng y như muốn giết người.Khi đưa Ôn Dương an toàn đến phòng thi, thì họ cũng đi đến phòng thi của mình khi giáo viên gác thi thấy bọn họ cũng bị doạ cho hú hồn một phen.

Năm người họ sau khi thi xong liền kéo nhau đến lớp của Ôn Dương, nhưng Ôn Dương không có ở lớp Hạ Kiêu liền nói:

“Nếu đã không có đồ bạo lực ở lớp thì càng dễ dàng hơn rồi”

Bọn họ bước vào lớp đứng trên bục giảng khiến cả lớp của Ôn Dương vốn đang náo nhiệt thì im lặng như tờ,ai về chỗ nấy Hoa Kiều thấy Cố Thanh có chút vui vẻ muốn lên tiếng thì Hoàng Băng đã lạnh giọng ánh mắt loé lên sự nguy hiểm nói:

“Phải nói thế nào đây nhỉ,hôm qua trước biểu chiều những người nào đã tiếp xúc với Anh Anh thì đứng lên”

Hoàng Băng vừa nói xong cả lớp đều cảm nhận được áp lực từ năm người này,thầm nghĩ " Rốt cuộc là tên nào không biết tốt xấu chạm vào Ôn Dương thế,báo hại cả lớp giờ chịu cảnh này đây".

Hoa Kiều và Nguyệt Tước lập tức đứng lên khiến cả lớp phải đứng hình một phen trong lòng gào thét " Gì!!! Lớp trưởng và lớp phó sao lại tiếp xúc với cô ta làm gì". Nguyệt Tước thấy bọn họ cũng tờ mờ đoán được chuyện hôm qua đã đến tai họ rồi nên chỉ bình tĩnh đẩy nhẹ gọng kính nói:

“Hôm qua em có gặp và nói chuyện vài câu với cậu ấy, giữa chừng thì lớp trưởng xuất hiện cho bọn em lon nước,khi Ôn Dương nhận và mở thì toàn bộ nước ngọt đều bắn lên người cậu ấy, không biết là lớp trưởng cố ý hay đó chỉ là tai nạn, nhưng em thấy Ôn Dương rất tức giận tay cậu ấy bị thương là do đã bóp vỡ lon nước của lớp trưởng”

Hoa Kiều lập tức hoảng loạn nước mắt ứa ra nói:

"Nguyệt Tước cậu nói cố ý hay tai nạn là có ý gì chứ,đó chỉ là tai nạn thôi tôi không biết nước bên trong lon sẽ, nhưng mà tôi thật sự không cố ý "

Hàn Diệt Phong từ nãy đến giờ bao nhiêu cọng gân trên người đều nổi hết lên, chỉ muốn lao vào đấm Hoa Kiều một trận đã tay
Chương trước Chương tiếp