Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 41
Hoàng Băng bên này cầm súng bắn liên tục vào các mục tiêu không lệch phát nào,phát nào cũng trúng vào đầu,Hoàng Băng vừa bắn xong một tên sát thủ thì hai ba tên khác liền xông tới Hoàng Băng xoay người lộn một vòng lùi xa bọn chúng sau đó lao tới đấm bọn họ,tay cầm súng của cô cũng lạnh lùng dùng súng để bắn hết mấy tên này khi cô đang thở thì từ trên cao một tên dùng súng bắn tỉa nhắm vào Hoàng Băng thì Ôn Dương bên này lập tức sút mạnh một cây rìu lúc nãy bay tới làm gãy đôi cây súng của hắn ta, Hoàng Băng cũng xoay người cho hắn ăn một phát đạn vào đầu.Hai người đã hạ hết sát thủ ở tầng hai nhưng không thể thả lỏng vì cả hai đang đứng dưới rất nhiều nòng súng của các sát thủ bắn tỉa ở tầng ba.
Hoàng Băng cả gương mặt đều tối sầm,cả hai người lúc này sát ý toả ra rất nhiều,ánh mắt Hoàng Băng loé lên một tia chết chóc,nhanh tay rút trong người ra một cây súng ngắn bắn chết hai tên,sau đó nhanh chóng nấp vào bức tường,đám sát thủ ở trên tập trung bắn vào bức tường nơi Hoàng Băng đang nấp,một tên liền toát mồ hôi lạnh hét lớn:
“R đâu!!!”
Đám sát thủ kia lập tức dừng bắn mà mồ hôi lạnh liên tục toát ra,Ôn Dương xuất hiện đằng sau vặn đầu từng người một, có những tên còn bị cô đá bay khỏi tầng ba chỉ trong phút chốc toàn bộ sát thủ tầng ba đều không còn một ai.Ôn Dương liền bám lên lang cang nhìn xuống Hoàng Băng nói:
“Chị,chị tìm dưới tầng hai đi tầng ba để cho em,tìm nhanh lê,…”
Ôn Dương chưa nói hết đã có một tên sát thủ từ tầng bốn dùng súng bắn tỉa bắn xuyên vai phải của cô,Ôn Dương mất trọng tâm rơi khỏi tầng ba,Ôn Dương liền nhanh tay bám vào váng tường mà lơ lửng giữa không trung Hoàng Băng thất kinh hét lớn:
“Anh Anh,…ặc”
Hoàng Băng vì mất tập trung mà bị tên sát thủ từ tầng bốn đó bắn thẳng vào cánh tay trái, Ôn Dương thấy chị mình bị bắn mà cả gương mặt tối sầm lại ngước lên nhìn tên bắn tỉa đang cười một cách đắng thắng thì một cái bóng liền vụt lên trước hắn,hắn chưa kịp định hình đã bị Ôn Dương đá thẳng vào mặt bay ra xa Ôn Dương liền lộn một vòng đáp lên tầng bốn,cô lúc này cực kỳ tức giận máu điên cũng lên tới não rồi:
“Đừng có động vào chị ấy”
Sau đó cô đá hắn một phát thật mạnh cả người hắn bay đi tông gãy lang cang,rơi khỏi tầng bốn Hoàng Băng tay ôm vết thương thấy tên kia rơi từ tầng bốn xuống tiếp theo sau đó là những tên sát thủ khác lần lượt rơi khỏi tầng bốn Hoàng Băng vẫn rất lo lắng cho Ôn Dương vì trên vai cô có vết thương,khi không còn sát thủ rơi xuống nữa thì Hoàng Băng nghe những tiếng rầm rầm rất lớn giống như có gì đó đang sập xuống vậy, Hoàng Băng lo lắng chạy lên trên thì thấy Ôn Dương đang đấm nát mấy vách tường.
Ôn Dương đột nhiên khựng lại, Hoàng Băng cũng khựng lại quay người ra đằng sau thì thấy Húc Minh Yên đã đứng đó với một cái đồ bấm trên tay nói:
“Nè nè đừng phá vậy chứ,du thuyền này đắt lắm đấy”
Ôn Dương lộ rõ vẻ tức giận trên gương mặt, Húc Minh Yên nhìn thấy cười khinh bỉ nói:
“Biểu cảm đáng sợ lắm đó”
Hoàng Băng liền gằn giọng nói:
“Cố Thanh và Hạ Kiêu đâu”
Húc Minh Yên liền cợt nhả lên tiếng:
“Đanh ở trên tầng thượng của con tàu này,ta cũng cho họ một món quà một quả bom cực kỳ đẹp mắt “
Hoàng Băng và Ôn Dương liền mở to mắt, Hoàng Băng tức giận nói:
“Tên điên nhà ngươi,Dao Bang tạo ra chuyện này ngươi nghĩ YZ sẽ tha cho ngươi sao”
Húc Minh Yên nghe vậy liền ôm bụng cười lớn nói:
“Hắn ta làm được gì ta, hahaha,đừng nói chuyện buồn cười như vậy,hahaha, cười chết ta hahaha”
Hắn ta nói tiếp gương mặt lộ rõ vẻ xem thường:
“Một sát thủ đứng hàng đầu thế giới lại cúi đầu làm chó cho Hắc Bang thì có thể làm gì ta hahaha đừng nói những chuyện buồn cười hắn,ta đứng ở đây nhổ hắn hahaha”
Hoàng Băng nghe mà tức giận thay Ôn Dương, Hoàng Băng tức giận hét to:
“Tổ sư gia nhà ngươi,ta thao chết ngươi,ngươi đừng có đứng đó mà sủa nữa,sủa mãi cũng chẳng thành người nổi đâu,sủa mà người ta không hiểu thì đừng sủa nữa”
Húc Minh Yên đứng hình:
“Ngươi,…”
Hoàng Băng liền mắng tiếp:
“Ngươi gì mà ngươi,ta gì mà ta,ta đang nói ngươi đó,sủa cũng nghe chướng tai, không ai thèm nghe ngươi sủa đâu,đồ chó”
Húc Minh Yên bị mắng cho đơ cả người,gân xanh gân đỏ nổi đầy mặt, Hoàng Băng liền mắng tiếp:
“Ta và Anh Anh mọi người một câu mắng chết ngươi”
Húc Minh Yên tức giận tay liền bấm cái nút kích hoạt quả bom làm Hoàng Băng và Ôn Dương giật cả mình,một tiếng nổ lớn phát lên từ tầng thượng của con tàu,Hoàng Băng và Ôn Dương lập tức hoảng loạn chị lên tầng thượng của con tàu.Húc Minh Yên đứng dưới này nhìn bọn họ nhún vai cười nhếch mép nói:
“Chúc may mắn”
Hoàng Băng cả gương mặt đều tối sầm,cả hai người lúc này sát ý toả ra rất nhiều,ánh mắt Hoàng Băng loé lên một tia chết chóc,nhanh tay rút trong người ra một cây súng ngắn bắn chết hai tên,sau đó nhanh chóng nấp vào bức tường,đám sát thủ ở trên tập trung bắn vào bức tường nơi Hoàng Băng đang nấp,một tên liền toát mồ hôi lạnh hét lớn:
“R đâu!!!”
Đám sát thủ kia lập tức dừng bắn mà mồ hôi lạnh liên tục toát ra,Ôn Dương xuất hiện đằng sau vặn đầu từng người một, có những tên còn bị cô đá bay khỏi tầng ba chỉ trong phút chốc toàn bộ sát thủ tầng ba đều không còn một ai.Ôn Dương liền bám lên lang cang nhìn xuống Hoàng Băng nói:
“Chị,chị tìm dưới tầng hai đi tầng ba để cho em,tìm nhanh lê,…”
Ôn Dương chưa nói hết đã có một tên sát thủ từ tầng bốn dùng súng bắn tỉa bắn xuyên vai phải của cô,Ôn Dương mất trọng tâm rơi khỏi tầng ba,Ôn Dương liền nhanh tay bám vào váng tường mà lơ lửng giữa không trung Hoàng Băng thất kinh hét lớn:
“Anh Anh,…ặc”
Hoàng Băng vì mất tập trung mà bị tên sát thủ từ tầng bốn đó bắn thẳng vào cánh tay trái, Ôn Dương thấy chị mình bị bắn mà cả gương mặt tối sầm lại ngước lên nhìn tên bắn tỉa đang cười một cách đắng thắng thì một cái bóng liền vụt lên trước hắn,hắn chưa kịp định hình đã bị Ôn Dương đá thẳng vào mặt bay ra xa Ôn Dương liền lộn một vòng đáp lên tầng bốn,cô lúc này cực kỳ tức giận máu điên cũng lên tới não rồi:
“Đừng có động vào chị ấy”
Sau đó cô đá hắn một phát thật mạnh cả người hắn bay đi tông gãy lang cang,rơi khỏi tầng bốn Hoàng Băng tay ôm vết thương thấy tên kia rơi từ tầng bốn xuống tiếp theo sau đó là những tên sát thủ khác lần lượt rơi khỏi tầng bốn Hoàng Băng vẫn rất lo lắng cho Ôn Dương vì trên vai cô có vết thương,khi không còn sát thủ rơi xuống nữa thì Hoàng Băng nghe những tiếng rầm rầm rất lớn giống như có gì đó đang sập xuống vậy, Hoàng Băng lo lắng chạy lên trên thì thấy Ôn Dương đang đấm nát mấy vách tường.
Ôn Dương đột nhiên khựng lại, Hoàng Băng cũng khựng lại quay người ra đằng sau thì thấy Húc Minh Yên đã đứng đó với một cái đồ bấm trên tay nói:
“Nè nè đừng phá vậy chứ,du thuyền này đắt lắm đấy”
Ôn Dương lộ rõ vẻ tức giận trên gương mặt, Húc Minh Yên nhìn thấy cười khinh bỉ nói:
“Biểu cảm đáng sợ lắm đó”
Hoàng Băng liền gằn giọng nói:
“Cố Thanh và Hạ Kiêu đâu”
Húc Minh Yên liền cợt nhả lên tiếng:
“Đanh ở trên tầng thượng của con tàu này,ta cũng cho họ một món quà một quả bom cực kỳ đẹp mắt “
Hoàng Băng và Ôn Dương liền mở to mắt, Hoàng Băng tức giận nói:
“Tên điên nhà ngươi,Dao Bang tạo ra chuyện này ngươi nghĩ YZ sẽ tha cho ngươi sao”
Húc Minh Yên nghe vậy liền ôm bụng cười lớn nói:
“Hắn ta làm được gì ta, hahaha,đừng nói chuyện buồn cười như vậy,hahaha, cười chết ta hahaha”
Hắn ta nói tiếp gương mặt lộ rõ vẻ xem thường:
“Một sát thủ đứng hàng đầu thế giới lại cúi đầu làm chó cho Hắc Bang thì có thể làm gì ta hahaha đừng nói những chuyện buồn cười hắn,ta đứng ở đây nhổ hắn hahaha”
Hoàng Băng nghe mà tức giận thay Ôn Dương, Hoàng Băng tức giận hét to:
“Tổ sư gia nhà ngươi,ta thao chết ngươi,ngươi đừng có đứng đó mà sủa nữa,sủa mãi cũng chẳng thành người nổi đâu,sủa mà người ta không hiểu thì đừng sủa nữa”
Húc Minh Yên đứng hình:
“Ngươi,…”
Hoàng Băng liền mắng tiếp:
“Ngươi gì mà ngươi,ta gì mà ta,ta đang nói ngươi đó,sủa cũng nghe chướng tai, không ai thèm nghe ngươi sủa đâu,đồ chó”
Húc Minh Yên bị mắng cho đơ cả người,gân xanh gân đỏ nổi đầy mặt, Hoàng Băng liền mắng tiếp:
“Ta và Anh Anh mọi người một câu mắng chết ngươi”
Húc Minh Yên tức giận tay liền bấm cái nút kích hoạt quả bom làm Hoàng Băng và Ôn Dương giật cả mình,một tiếng nổ lớn phát lên từ tầng thượng của con tàu,Hoàng Băng và Ôn Dương lập tức hoảng loạn chị lên tầng thượng của con tàu.Húc Minh Yên đứng dưới này nhìn bọn họ nhún vai cười nhếch mép nói:
“Chúc may mắn”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương