Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 62
Ở một nơi nào đó,trong một căn phòng ngủ xa hoa trên một chiếc giường rộng lớn có một chàng trai thân hình nhỏ con mái tóc màu xanh của biển cả,đôi mắt nhắm người trên người không một mảnh vải che thân,làn da trắng mịn nhưng lại có những dấu hôn đỏ cùng với những dấu răng chói mắt, không những vậy trên cổ còn có dấu bàn tay in đỏ như đã bị ai đó bóp rất chặt.
Húc Minh Yên khẽ cử động xoay người né đi ánh sáng mặt trời đang chói chan bên ngoài cửa sổ, nhưng khi vừa cử động cả người đau inh ỏi nhất là ở vùng thắt lưng đau đến không thể tả được của trận hoan ái đáng sợ ngày hôm qua, cơn đau khiến Húc Minh Yên khó chịu mở mắt, thì một giọng nói đáng sợ cọc cằn của một người đàn ông cao lớn cùng với mái tóc cùng đôi mắt màu đen - Tống Diễn Ca đang ngồi trên một chiếc ghế đối diện chiếc giường vang lên:
“Tỉnh rồi thì tự biết đứng lên đi làm việc của bản thân đi,mày là đồ vô dụng có mỗi chuyện giết một đám nhóc cũng không làm được,tao giữ mày bên cạnh để làm gì “
Húc Minh Yên liền tỏ ra vẻ đáng thương, uất ức nói:
“Người ta mới tỉnh dậy,đêm qua bị anh hành như vậy đau lắm đó nha, vừa tỉnh đã mắng người ta rồi anh thật quá đáng mà”
Tống Diễn Ca ghét bỏ nói:
“Tao thấy mày vẫn tốt đó thôi,lết xác dậy tiếp tục đi làm việc đừng có mà nằm lười ở đây”
Húc Minh Yên liền nháy nháy đôi mắt màu xanh lá của mình không biết xấu nói:
“Ai ya,hôm qua làm em đau hôm nay em nghỉ ngơi một ngày được không nè,eo em đau lắm á”
Tống Diễn Ca ghét bỏ nhìn Húc Minh Yên nói:
“Mày là đàn ông đếch phải đàn bà mà thang đau”
Húc Minh Yên liền trêu chọc:
“Rồi rồi, biết anh lo cho em mà,…”
Tống Diễn Ca liền đứng dậy đi tới dùng thân hình cao lớn đè Húc Minh Yên xuống dùng một tay bóp chặt lấy cổ của Húc Minh Yên khiến hắn ta không tài nào thở được,Tống Diễn Ca gằn giọng:
“Mày nằm mơ đó hả, mày mà chết là tao thiếu mất một con chó trung thành thôi”
Tống Diễn Ca hất mạnh Húc Minh Yên xuống giường khiến cơ thể hắn ta đau inh ỏi lên,Tống Diễn Ca lạnh lùng đứng lên chỉnh lại quần áo, Húc Minh Yên lúc này vẫn cợt nhả nói:
“Yên tâm đi nhé,em có chết cũng chỉ chết dưới đáy biển hoặc trong tay anh thôi, không có việc chết trong tay người khác đâu”
Tống Diễn Ca lạnh giọng nói:
“Mày đúng là nhảm nhí, giống những thằng điếm ở quán bar rồi đấy”
“Mày tốt nhất nên tìm cách xử lý đám con của Hoàng Thiên và Hàn Lãng đi, còn không thì đi xử lý Ôn Tuyền và mấy cái công ty kia đi nếu không đừng trách tao giết mày”
Húc Minh Yên vẫn nằm trên giường giọng nói cợt nhả lên tiếng:
“Em biết rồi mà”
Tống Diễn Ca lạnh lùng rời khỏi căn phòng, Húc Minh Yên lồm cồm ngồi dậy cười khổ nói:
“Thật là bao giờ anh mới chịu nhìn em đây Diễn Ca,…Nếu anh ghét em như vậy thà rằng năm đó cứ để em chết trong con hẻm nghèo túng đó đi, cứu em làm gì chứ,…”
Húc Minh Yên lấy cái chăn quấn vào người rồi khập khiễng đi vào nhà tắm nghĩ “ Cái đám nhỏ đó đúng là khó chơi mà, như vậy mà không chết xem ra phải tìm cách khác sử lý tụi nó vậy“.
Ngày thứ hai đầu tuần khi nhóm của Hoàng Băng lên đứng đọc Bản Kiểm Điểm thì ai ở dưới trường cũng khá bất ngờ, những học sinh ba tốt giờ đang đọc Bản Kiểm Điểm khiến cả trường phải xôn xao
“Trời ạ,bọn họ đọc Bản Kiểm Điểm kìa”
“Hôm nay mưa chắc luôn”
“Trời ơi,các Nam Thần lần đầu bị phạt cũng soái quá đi”
“Mà này sao họ lại bị phạt vậy”
“Nghe nói là đánh nhau ở ký túc xá nam vì mấy bức ảnh động tới Cố Thanh đó”
“Đánh là đúng Cố bảo bối chỉ muốn sống với bản thân đâu có gì sai”
“Tôi nghe nói vụ đó là do em gái của Cố Thanh làm đó,bạn trai tôi kể là cả cửa nhà vệ sinh Nam của tầng năm cũng bị cô bé đó đạp bay”
“Ghê thật”
Cả trường đang không ngừng xôn xao riêng mấy thầy cô khi nghe đám học sinh ưu tú ba tốt đánh nhau cũng bàng hoàng, nhưng cũng vì họ giỏi mà bỏ qua.Giáo viên đứng phía dưới nghe từng người trong đám Ôn Dương đọc Bản Kiểm Điểm đều rất hài lòng,khi năm người Hoàng Băng đi xuống sân khấu hết chỉ còn mỗi Ôn Dương cầm Bản Kiểm Điểm đứng trên sân khấu,Ôn Dương đọc những lời mở đầu khi viết Bản Kiểm Điểm một cách bình thường nhưng Nguyệt Tước ở bên dưới cứ có cảm giác kinh dị nghĩ “Sao cứ có gì đó sai sai”.
Thiên Bích Cẩm đứng bên dưới cũng thấy kỳ lạ nghĩ “Đây,…Con nhóc này mà có thể điềm tĩnh đọc Bản Kiểm Điểm hả”.Vô Tan đứng ở hàng lớp của mình nhìn Ôn Dương ở trên sân khấu nghĩ “Cứ có giác kỳ lạ,…”.
Nhóm của Hoàng Băng ở bên dưới đổ mồ hôi hột Hoàng Băng nói:
“Các cậu có ai nhìn thấy con bé viết gì trong Bản Kiểm Điểm không”
Hạ Kiêu liền đáp:
“Thấy,…Chết liền đó”
Hoàng Băng quay sang nhìn Hàn Tử Diên, thì Hàn Tử Diên cũng đổ mồ hôi nói:
“Tớ cũng không thấy”
Hàn Diệt Phong cũng lên tiếng:
“Đừng hỏi tôi,…Con bé viết gì cũng vậy thôi”
Hoàng Băng liền nghĩ “Đảm bảo cậu ta biết Anh Anh viết cái gì,hai người này thân như vậy mà”.Cố Thanh đứng bên hàng lớp của mình mà cứ thấp thỏm nhìn Ôn Dương nghĩ “Lạnh sống lưng thật, bảo bối cậu lại tính quậy cái gì nữa đây”.
Húc Minh Yên khẽ cử động xoay người né đi ánh sáng mặt trời đang chói chan bên ngoài cửa sổ, nhưng khi vừa cử động cả người đau inh ỏi nhất là ở vùng thắt lưng đau đến không thể tả được của trận hoan ái đáng sợ ngày hôm qua, cơn đau khiến Húc Minh Yên khó chịu mở mắt, thì một giọng nói đáng sợ cọc cằn của một người đàn ông cao lớn cùng với mái tóc cùng đôi mắt màu đen - Tống Diễn Ca đang ngồi trên một chiếc ghế đối diện chiếc giường vang lên:
“Tỉnh rồi thì tự biết đứng lên đi làm việc của bản thân đi,mày là đồ vô dụng có mỗi chuyện giết một đám nhóc cũng không làm được,tao giữ mày bên cạnh để làm gì “
Húc Minh Yên liền tỏ ra vẻ đáng thương, uất ức nói:
“Người ta mới tỉnh dậy,đêm qua bị anh hành như vậy đau lắm đó nha, vừa tỉnh đã mắng người ta rồi anh thật quá đáng mà”
Tống Diễn Ca ghét bỏ nói:
“Tao thấy mày vẫn tốt đó thôi,lết xác dậy tiếp tục đi làm việc đừng có mà nằm lười ở đây”
Húc Minh Yên liền nháy nháy đôi mắt màu xanh lá của mình không biết xấu nói:
“Ai ya,hôm qua làm em đau hôm nay em nghỉ ngơi một ngày được không nè,eo em đau lắm á”
Tống Diễn Ca ghét bỏ nhìn Húc Minh Yên nói:
“Mày là đàn ông đếch phải đàn bà mà thang đau”
Húc Minh Yên liền trêu chọc:
“Rồi rồi, biết anh lo cho em mà,…”
Tống Diễn Ca liền đứng dậy đi tới dùng thân hình cao lớn đè Húc Minh Yên xuống dùng một tay bóp chặt lấy cổ của Húc Minh Yên khiến hắn ta không tài nào thở được,Tống Diễn Ca gằn giọng:
“Mày nằm mơ đó hả, mày mà chết là tao thiếu mất một con chó trung thành thôi”
Tống Diễn Ca hất mạnh Húc Minh Yên xuống giường khiến cơ thể hắn ta đau inh ỏi lên,Tống Diễn Ca lạnh lùng đứng lên chỉnh lại quần áo, Húc Minh Yên lúc này vẫn cợt nhả nói:
“Yên tâm đi nhé,em có chết cũng chỉ chết dưới đáy biển hoặc trong tay anh thôi, không có việc chết trong tay người khác đâu”
Tống Diễn Ca lạnh giọng nói:
“Mày đúng là nhảm nhí, giống những thằng điếm ở quán bar rồi đấy”
“Mày tốt nhất nên tìm cách xử lý đám con của Hoàng Thiên và Hàn Lãng đi, còn không thì đi xử lý Ôn Tuyền và mấy cái công ty kia đi nếu không đừng trách tao giết mày”
Húc Minh Yên vẫn nằm trên giường giọng nói cợt nhả lên tiếng:
“Em biết rồi mà”
Tống Diễn Ca lạnh lùng rời khỏi căn phòng, Húc Minh Yên lồm cồm ngồi dậy cười khổ nói:
“Thật là bao giờ anh mới chịu nhìn em đây Diễn Ca,…Nếu anh ghét em như vậy thà rằng năm đó cứ để em chết trong con hẻm nghèo túng đó đi, cứu em làm gì chứ,…”
Húc Minh Yên lấy cái chăn quấn vào người rồi khập khiễng đi vào nhà tắm nghĩ “ Cái đám nhỏ đó đúng là khó chơi mà, như vậy mà không chết xem ra phải tìm cách khác sử lý tụi nó vậy“.
Ngày thứ hai đầu tuần khi nhóm của Hoàng Băng lên đứng đọc Bản Kiểm Điểm thì ai ở dưới trường cũng khá bất ngờ, những học sinh ba tốt giờ đang đọc Bản Kiểm Điểm khiến cả trường phải xôn xao
“Trời ạ,bọn họ đọc Bản Kiểm Điểm kìa”
“Hôm nay mưa chắc luôn”
“Trời ơi,các Nam Thần lần đầu bị phạt cũng soái quá đi”
“Mà này sao họ lại bị phạt vậy”
“Nghe nói là đánh nhau ở ký túc xá nam vì mấy bức ảnh động tới Cố Thanh đó”
“Đánh là đúng Cố bảo bối chỉ muốn sống với bản thân đâu có gì sai”
“Tôi nghe nói vụ đó là do em gái của Cố Thanh làm đó,bạn trai tôi kể là cả cửa nhà vệ sinh Nam của tầng năm cũng bị cô bé đó đạp bay”
“Ghê thật”
Cả trường đang không ngừng xôn xao riêng mấy thầy cô khi nghe đám học sinh ưu tú ba tốt đánh nhau cũng bàng hoàng, nhưng cũng vì họ giỏi mà bỏ qua.Giáo viên đứng phía dưới nghe từng người trong đám Ôn Dương đọc Bản Kiểm Điểm đều rất hài lòng,khi năm người Hoàng Băng đi xuống sân khấu hết chỉ còn mỗi Ôn Dương cầm Bản Kiểm Điểm đứng trên sân khấu,Ôn Dương đọc những lời mở đầu khi viết Bản Kiểm Điểm một cách bình thường nhưng Nguyệt Tước ở bên dưới cứ có cảm giác kinh dị nghĩ “Sao cứ có gì đó sai sai”.
Thiên Bích Cẩm đứng bên dưới cũng thấy kỳ lạ nghĩ “Đây,…Con nhóc này mà có thể điềm tĩnh đọc Bản Kiểm Điểm hả”.Vô Tan đứng ở hàng lớp của mình nhìn Ôn Dương ở trên sân khấu nghĩ “Cứ có giác kỳ lạ,…”.
Nhóm của Hoàng Băng ở bên dưới đổ mồ hôi hột Hoàng Băng nói:
“Các cậu có ai nhìn thấy con bé viết gì trong Bản Kiểm Điểm không”
Hạ Kiêu liền đáp:
“Thấy,…Chết liền đó”
Hoàng Băng quay sang nhìn Hàn Tử Diên, thì Hàn Tử Diên cũng đổ mồ hôi nói:
“Tớ cũng không thấy”
Hàn Diệt Phong cũng lên tiếng:
“Đừng hỏi tôi,…Con bé viết gì cũng vậy thôi”
Hoàng Băng liền nghĩ “Đảm bảo cậu ta biết Anh Anh viết cái gì,hai người này thân như vậy mà”.Cố Thanh đứng bên hàng lớp của mình mà cứ thấp thỏm nhìn Ôn Dương nghĩ “Lạnh sống lưng thật, bảo bối cậu lại tính quậy cái gì nữa đây”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương