Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 68
Ôn Dương mắt đối mắt nhìn Hàn Diệt Phong không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng,tay cầm xiên thịt liếc nhìn nơi khác,Hoàng Băng đi tới nhẹ nhàng lấy xiên thịt nướng trên tay Ôn Dương nói:
“Được rồi không ăn những thứ này nhiều dễ đau bụng lắm,về thôi”
Cố Thanh cũng từ lúc nào đứng bên cạnh nhìn thấy Nguyệt Tước thì cười cười nói:
“Cảm ơn em đã rủ con bé đi chơi,em về cùng nhé bọn anh tiện đường đưa em về luôn”
Nguyệt Tước vội gật đầu nói:
“Vanga,vâng ạ,cảm ơn các anh chị “
Cố Thanh liền sảng khoái nói:
“Không có gì đâu mà”
Nguyệt Tước nhìn Cố Thanh sau đó lại nhịn Hạ Kiêu nghĩ “Anh Cố Thanh mình có nghe qua,tuy trong trường anh ấy khá độc miệng nhưng là người tốt,anh Hạ Kiêu cũng thật may mắn”.
Sáng hôm sau,Ôn Dương đến lớp như bình thường vẫn ngồi ở cuối lớp cạnh cửa sổ gần ngay cửa ra vào,tuy mắt nhìn lên bảng nhìn thầy giảng bài nhưng hồn sớm đã thả trôi về phương nào vì bài quá dễ,Ôn Dương miên man suy nghĩ về câu nói của Nguyệt Tước,Ôn Dương nghĩ “Thích ai đó sao”.
Ôn Dương trong đầu liền hiện lên hình bóng cao lớn của một người với mái tóc màu xanh biển rất đậm có đôi mắt cùng màu với màu tóc,một người lạnh lùng thích sạch sẽ và học cực kỳ giỏi,thậm chí là giỏi ở mọi lĩnh vực khác nhau.Tuy ít thể hiện cảm xúc lại cực kỳ chiều chuộng cô,cô muốn ăn gì cũng là tự tay Hàn Diệt Phong nấu,Hàn Diệt Phong sẽ luôn để ý từng chi tiết nhỏ liên quan đến cô.
Ôn Dương đang suy nghĩ thì cả gương mặt trắng nõn liền đỏ bừng như quả cà chua,cô liền lắc lắc đầu vội nghĩ “Nghĩ cái gì đó Ôn Dương,mày điên rồi à sao lại nghĩ đến anh Diệt Phong chứ,…Ngại chết mất”.
Thầy giáo đứng trên bảng hỏi bài mà không ai giải được lại nhìn thấy cái đầu màu tím nhỏ nhỏ ở cuối lớp cứ lắc lắc, thầy liền biết Ôn Dương lại thả hồn về phương nào rồi liền gọi:
“Ôn Dương,Ôn Dương”
Thầy phải gọi hai lần Ôn Dương mới nghe được lập tức phản ứng lại đứng bật dậy:
“A,vâng ạ”
Thầy giáo liền nói:
“Em lên bảng giải mạch điện này cho thầy đi”
Ôn Dương liền gật gật đầu lon ton chạy lên, nhìn mạch điện được vẻ trên bảng,cô cầm phấn liền giải mạch điện khó nhằn đó.Cả lớp cũng không lạ gì khi thấy Ôn Dương ngẩn ngơ rồi bị giáo viên gọi lên bản hầu như tiết nào cũng vậy, ngoại trừ tiết Toán và Hoá là Ôn Dương tập trung còn những tiết khác thì Ôn Dương không ngủ cũng là thả hồn đi phương nào nhưng khi bị gọi lên bản hầu như đều làm được bài.
Nhưng lần này cả lớp cũng lo cho Ôn Dương vì đây là mạch điện dạng bài rất khó, còn được xem là nâng cao của các anh chị lớp 12,bọn họ nghe thầy giảng cả hai tiết mà không hiểu gì học sinh giỏi như Nguyệt Tước và Hoa Kiều còn phải chịu thua với dạng bài này họ chỉ hiểu được một ít còn lại là không hiểu gì hết.Nguyệt Tước có hơi lo lắng cho Ôn Dương nghĩ “Tiết trước cậu ấy ngủ, tiết này thì ngẩn người không biết nghĩ gì,cậu ấy không làm được bài sẽ bị la mất”.
Ôn Dương đứng trên bảng làm bài cả lớp cũng hồi hộp giúp, còn Ôn Dương vừa vẽ mạch điện vừa nghĩ “Mình thích Diệt Phong sao, nhưng mà không biết anh ấy có thích mình không nhỉ,hay mình đi nói với anh ấy, nhưng mà lỡ nói mà anh ấy không thích mình thì quê lắm tới lúc đó đội cả shop quần cũng hết nhục á”.Ôn Dương vừa nghĩ tay cũng liên thoắt vẽ mạch điện thêm vào những chi tiết bị thiếu “Nhưng mà thích mà không nói là đồ ngốc,hay liều một lần nhưng sợ anh ấy từ chối”.“Hay là mình tỏ tình anh ấy,nếu anh ấy từ chối mình liền hăm doạ anh ấy, buộc anh ấy đồng ý, còn không được nữa thì bắt cóc anh ấy về nhà luôn”.“Rốt cuộc cách nào mới ổn đây”.
Ôn Dương thêm xong chi tiết cuối của mạch điện mãi mê suy nghĩ mà đi về chỗ, không để ý ánh mắt của bạn bè đang nhìn cô như nhìn thứ gì đó rất kinh dị, thầy giáo nhìn mạch điện ngạc nhiên nghĩ “Mình chỉ muốn dạy nhóc nhỏ này một chút vì không chú ý,ấy thế mà nhóc này giải luôn cả mạch điện nâng cao của lớp 12 luôn rồi, mình giảng cho mấy lớp không đứa nào hiểu bài nhóc nhỏ này tiết của mình toàn ngủ rồi thả hồn may trôi mà giải bài một cách nhẹ nhàng vậy luôn “.Cả lớp cũng ngạc nhiên không kém thầy giáo đưa mắt nhìn Ôn Dương, không hẹn mà đồng loạt đổ mồ hôi nghĩ “Như vậy cũng được luôn hả trời “.
Hoa Kiều mí mắt giật giật nghĩ “Mình biết Ôn Dương giỏi nhưng đều là bằng tuổi với nhau sao cậu ta giỏi vậy,mình nghe hai tiết về còn học bổ túc thêm cậu ta trong lớp toàn ngẩn ngơ rồi ngủ vậy mà lên giải bài một cách bình tĩnh vậy luôn”.
Nguyệt Tước nhìn ra được Hoa Kiều đang nghĩ gì cũng ngán ngẫm nghĩ “Ôn Dương đúng là không biết dùng từ gì để hình dung cậu ấy,bọn mình bắt đầu vào khoá nâng cao chuẩn bị cho thi cuối kỳ đều bứt đầu bứt tóc,cậu ấy thì hay rồi không chơi thì ngủ, không ngủ thì chơi vậy mà lên bảng làm bài một cách thản nhiên,trong lúc làm bài còn thả hồn đi đâu nữa chứ”.
Cả lớp đồng loạt nhìn Ôn Dương rồi thở dài lấy tay đỡ trán họ thật sự là cạn lời không biết nói từ gì luôn.
“Được rồi không ăn những thứ này nhiều dễ đau bụng lắm,về thôi”
Cố Thanh cũng từ lúc nào đứng bên cạnh nhìn thấy Nguyệt Tước thì cười cười nói:
“Cảm ơn em đã rủ con bé đi chơi,em về cùng nhé bọn anh tiện đường đưa em về luôn”
Nguyệt Tước vội gật đầu nói:
“Vanga,vâng ạ,cảm ơn các anh chị “
Cố Thanh liền sảng khoái nói:
“Không có gì đâu mà”
Nguyệt Tước nhìn Cố Thanh sau đó lại nhịn Hạ Kiêu nghĩ “Anh Cố Thanh mình có nghe qua,tuy trong trường anh ấy khá độc miệng nhưng là người tốt,anh Hạ Kiêu cũng thật may mắn”.
Sáng hôm sau,Ôn Dương đến lớp như bình thường vẫn ngồi ở cuối lớp cạnh cửa sổ gần ngay cửa ra vào,tuy mắt nhìn lên bảng nhìn thầy giảng bài nhưng hồn sớm đã thả trôi về phương nào vì bài quá dễ,Ôn Dương miên man suy nghĩ về câu nói của Nguyệt Tước,Ôn Dương nghĩ “Thích ai đó sao”.
Ôn Dương trong đầu liền hiện lên hình bóng cao lớn của một người với mái tóc màu xanh biển rất đậm có đôi mắt cùng màu với màu tóc,một người lạnh lùng thích sạch sẽ và học cực kỳ giỏi,thậm chí là giỏi ở mọi lĩnh vực khác nhau.Tuy ít thể hiện cảm xúc lại cực kỳ chiều chuộng cô,cô muốn ăn gì cũng là tự tay Hàn Diệt Phong nấu,Hàn Diệt Phong sẽ luôn để ý từng chi tiết nhỏ liên quan đến cô.
Ôn Dương đang suy nghĩ thì cả gương mặt trắng nõn liền đỏ bừng như quả cà chua,cô liền lắc lắc đầu vội nghĩ “Nghĩ cái gì đó Ôn Dương,mày điên rồi à sao lại nghĩ đến anh Diệt Phong chứ,…Ngại chết mất”.
Thầy giáo đứng trên bảng hỏi bài mà không ai giải được lại nhìn thấy cái đầu màu tím nhỏ nhỏ ở cuối lớp cứ lắc lắc, thầy liền biết Ôn Dương lại thả hồn về phương nào rồi liền gọi:
“Ôn Dương,Ôn Dương”
Thầy phải gọi hai lần Ôn Dương mới nghe được lập tức phản ứng lại đứng bật dậy:
“A,vâng ạ”
Thầy giáo liền nói:
“Em lên bảng giải mạch điện này cho thầy đi”
Ôn Dương liền gật gật đầu lon ton chạy lên, nhìn mạch điện được vẻ trên bảng,cô cầm phấn liền giải mạch điện khó nhằn đó.Cả lớp cũng không lạ gì khi thấy Ôn Dương ngẩn ngơ rồi bị giáo viên gọi lên bản hầu như tiết nào cũng vậy, ngoại trừ tiết Toán và Hoá là Ôn Dương tập trung còn những tiết khác thì Ôn Dương không ngủ cũng là thả hồn đi phương nào nhưng khi bị gọi lên bản hầu như đều làm được bài.
Nhưng lần này cả lớp cũng lo cho Ôn Dương vì đây là mạch điện dạng bài rất khó, còn được xem là nâng cao của các anh chị lớp 12,bọn họ nghe thầy giảng cả hai tiết mà không hiểu gì học sinh giỏi như Nguyệt Tước và Hoa Kiều còn phải chịu thua với dạng bài này họ chỉ hiểu được một ít còn lại là không hiểu gì hết.Nguyệt Tước có hơi lo lắng cho Ôn Dương nghĩ “Tiết trước cậu ấy ngủ, tiết này thì ngẩn người không biết nghĩ gì,cậu ấy không làm được bài sẽ bị la mất”.
Ôn Dương đứng trên bảng làm bài cả lớp cũng hồi hộp giúp, còn Ôn Dương vừa vẽ mạch điện vừa nghĩ “Mình thích Diệt Phong sao, nhưng mà không biết anh ấy có thích mình không nhỉ,hay mình đi nói với anh ấy, nhưng mà lỡ nói mà anh ấy không thích mình thì quê lắm tới lúc đó đội cả shop quần cũng hết nhục á”.Ôn Dương vừa nghĩ tay cũng liên thoắt vẽ mạch điện thêm vào những chi tiết bị thiếu “Nhưng mà thích mà không nói là đồ ngốc,hay liều một lần nhưng sợ anh ấy từ chối”.“Hay là mình tỏ tình anh ấy,nếu anh ấy từ chối mình liền hăm doạ anh ấy, buộc anh ấy đồng ý, còn không được nữa thì bắt cóc anh ấy về nhà luôn”.“Rốt cuộc cách nào mới ổn đây”.
Ôn Dương thêm xong chi tiết cuối của mạch điện mãi mê suy nghĩ mà đi về chỗ, không để ý ánh mắt của bạn bè đang nhìn cô như nhìn thứ gì đó rất kinh dị, thầy giáo nhìn mạch điện ngạc nhiên nghĩ “Mình chỉ muốn dạy nhóc nhỏ này một chút vì không chú ý,ấy thế mà nhóc này giải luôn cả mạch điện nâng cao của lớp 12 luôn rồi, mình giảng cho mấy lớp không đứa nào hiểu bài nhóc nhỏ này tiết của mình toàn ngủ rồi thả hồn may trôi mà giải bài một cách nhẹ nhàng vậy luôn “.Cả lớp cũng ngạc nhiên không kém thầy giáo đưa mắt nhìn Ôn Dương, không hẹn mà đồng loạt đổ mồ hôi nghĩ “Như vậy cũng được luôn hả trời “.
Hoa Kiều mí mắt giật giật nghĩ “Mình biết Ôn Dương giỏi nhưng đều là bằng tuổi với nhau sao cậu ta giỏi vậy,mình nghe hai tiết về còn học bổ túc thêm cậu ta trong lớp toàn ngẩn ngơ rồi ngủ vậy mà lên giải bài một cách bình tĩnh vậy luôn”.
Nguyệt Tước nhìn ra được Hoa Kiều đang nghĩ gì cũng ngán ngẫm nghĩ “Ôn Dương đúng là không biết dùng từ gì để hình dung cậu ấy,bọn mình bắt đầu vào khoá nâng cao chuẩn bị cho thi cuối kỳ đều bứt đầu bứt tóc,cậu ấy thì hay rồi không chơi thì ngủ, không ngủ thì chơi vậy mà lên bảng làm bài một cách thản nhiên,trong lúc làm bài còn thả hồn đi đâu nữa chứ”.
Cả lớp đồng loạt nhìn Ôn Dương rồi thở dài lấy tay đỡ trán họ thật sự là cạn lời không biết nói từ gì luôn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương