Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 74
Ôn Dương đang lo lắng thì đột nhiên giật mình cô nghe rất rõ tiếng “Tích tắc” như của một chiếc đồng hồ đang chạy nhưng sống lưng Ôn Dương lập tức lạnh toát trong lòng thất kinh “Bom hẹn giờ,… Không phải chỉ một quả mà là rất nhiều quả đang chạy cùng một lúc”.
Hạ Kiêu và Cố Thanh lúc này cũng chạy đến nơi thấy cảnh tượng trước mắt cũng bị doạ cho sững sờ nhưng lại bị tiếng hét của Ôn Dương kéo lại:
“NHANH LÊN!!! RỜI KHỎI CHỖ NÀY BOM HẸN GIỜ!!!”
Bọn họ nghe Ôn Dương hét lớn thì chấn động cả người,Hàn Tử Diên lập tức bế Hoàng Băng muốn chạy xuống tầng thì Cố Thanh vội vàng nói:
“Không thể chạy theo hướng bên dưới, ở bên dưới đều bốc cháy rồi”
Ôn Dương nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi nghĩ “ĐM Húc Minh Yên,đừng tôi gặp lại hắn nếu không nhất định vặn cổ hắn”. Chưa đợi bọn họ nghĩ xong thì bên bên dưới đã vang lên liên tiếp những tiếp nổ cực kỳ lớn những tiếng nổ khiến lỗ tai Ôn Dương ù lại một cách đau đớn,Ôn Dương bỏ qua cơn đau ở tai nói lớn:
“Tầng thượng,đem cả bọn họ theo NHANH!!!”
Hạ Kiêu và Cố Thanh không chần chừ lập tức lao vào đỡ Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm đang nằm trên đất,Hàn Tử Diên bế theo Hoàng Băng,Hàn Diệt Phong đứng sau Ôn Dương nhanh tay lôi hai nút chống âm đưa cho Ôn Dương rồi cũng nhanh tay bế cô chạy lên trên trước khi quả bom còn lại phát nổ luôn ở tầng ba và tầng bốn.
Bọn họ vừa chạy lên tầng năm thì tầng ba và tầng bốn đã phát nổ khiến nơi bọn họ đang đứng bị sập xuống không ít nhưng vẫn tạm thời đứng được,ba cô gái ở trên tầng thượng đã bị chuyện này doạ cho sợ khiếp vía.Cố Thanh cổng Vương Cúc trên vai nghĩ “Nếu không tìm cách rời khỏi đây tất cả đều sẽ chết ở đây mất”.Cố Thanh nhìn Ôn Dương nói:
“Anh Anh cậu còn nghe được không,còn quả bom nào không “
Hàn Diệt Phong bế Ôn Dương đứng bám vào lan can bên kia khi nghe Cố Thanh nói Ôn Dương lập tức nói:
“Còn một quả không biết có phải tiếng lửa hay không nhưng tớ vẫn nghe tiếng ‘Tích tắc’,phát ra ngay chỗ mà cậu đang đứng luôn đó”
Hạ Kiêu nghe vậy lập tức hoảng hốt nhìn Cố Thanh nói:
“Tiểu Thanh né xa chỗ đó đi em “
Cố Thanh chỉ im lặng không đáp nhìn dưới chân cố gắng tìm kiếm quả bom,lúc này trên trời vang lên tiếng động cơ mọi người liền ngẩng đầu lên thì một chiếc trực thăng đang dần dần bay đến chỗ họ,Ôn Dương vui mừng như vớt được cọng rơm cứu mạng vậy liền nhìn Hàn Diệt Phong ý muốn thả mình xuống,Hàn Diệt Phong tuy lo lắng không muốn thả nhưng lại sợ nếu không thả cô lại vùng vẫy bị thương thì hắn còn đau lòng hơn nên đã để cô xuống,Ôn Dương chân vừa chạm đất thì có hơi choáng váng do vết thương ở đầu tuy đã ngừng chảy máu nhưng nó vẫn đau inh ỏi,Hàn Diệt Phong liền đỡ cô trong giọng nghe rõ sự lo lắng:
“Mèo con,…”
Ôn Dương liền lên tiếng trấn an người này nói:
“Yên tâm đi em không sao”
Ôn Dương tự tin nghĩ “Em phải đứng vững để bảo vệ anh chứ”.
Chiếc trực thăng đã ở ngay phía trên bọn họ người bên trong mở cửa trực thăng nhìn xuống nói lớn để họ nghe:
“Các vị Thiếu gia, Tiểu thư mọi người vẫn ổn chứ”
Hàn Diệt Phong liền nghĩ “Trực thăng của Hoàng Thị”
Cố Thanh nhanh chóng đáp:
“Vẫn ổn, hiện tại có thể chở được bao nhiêu người”
Người trên trực thăng nói lớn:
“Có thể chở tối đa bốn người,các vị nhanh chóng đi ạ hiện tại lửa bắt đầu lan lên rồi, trực thăng tiếp viện sẽ nhanh chóng đến “
Ôn Dương liền nói:
“Anh Tử Diên đưa chị Hoàng Băng đi trước, Tiểu Thanh,Hạ Kiêu đưa Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm lên luôn đi”
Hàn Tử Diên nhìn bọn họ gật đầu bế một tay bế Hoàng Băng tay kia bám theo thang của trực thăng leo lên,khi đặt Hoàng Băng cẩn thận để Hoàng Băng lên ghế rồi quay lại giúp Cố Thanh và Hạ Kiêu đưa Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm lên trực thăng.
Ôn Dương nhìn người điều khiển trực thăng nói:
“Ở đây có nơi nào có thể đáp đất an toàn hay không”
Người điều khiển trực thăng liền nói:
“Ôn tiểu thư,bên tay trái tại nơi này có một dòng sông rất lớn tôi nghĩ chỉ có nơi đó thôi”
Ôn Dương gật đầu nói:
“Được nhờ chú đưa họ đến bệnh viện giúp cháu chị của cháu cần chữa trị gấp “
Người điều khiển trực thăng gật đầu,Hàn Tử Diên nhìn bọn họ ở dưới nói:
“Các cậu cẩn thận”
Trực thăng lập tức rời khỏi,ba cô gái kia lúc này rất tức giận một cô gái liền nói lớn:
“Chúng tôi cũng muốn đi, chúng tôi không muốn chết ở đây”
Ôn Dương liền nói:
“Ưu tiên người bị thương đi trước, các người hãy giúp chúng tôi tìm quả bom”
Cô gái khác tức giận quát:
“Các người muốn chết đừng kéo tôi chết cùng,tôi không muốn tôi muốn lên trực thăng “
Câu nói vừa dứt thì bọn họ đã rùng mình với sát khí trên người Hạ Kiêu và Hàn Diệt Phong,bọn họ lập tức sợ hãi lùi về sau mấy bước thì chân chạm phải thứ gì đó, bọn họ xoay lại nhìn thì tái xanh cả mặt Cố Thanh nhìn thấy thứ đó thì vội hét lên:
“Đừng cử động!!!”
Hạ Kiêu và Cố Thanh lúc này cũng chạy đến nơi thấy cảnh tượng trước mắt cũng bị doạ cho sững sờ nhưng lại bị tiếng hét của Ôn Dương kéo lại:
“NHANH LÊN!!! RỜI KHỎI CHỖ NÀY BOM HẸN GIỜ!!!”
Bọn họ nghe Ôn Dương hét lớn thì chấn động cả người,Hàn Tử Diên lập tức bế Hoàng Băng muốn chạy xuống tầng thì Cố Thanh vội vàng nói:
“Không thể chạy theo hướng bên dưới, ở bên dưới đều bốc cháy rồi”
Ôn Dương nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi nghĩ “ĐM Húc Minh Yên,đừng tôi gặp lại hắn nếu không nhất định vặn cổ hắn”. Chưa đợi bọn họ nghĩ xong thì bên bên dưới đã vang lên liên tiếp những tiếp nổ cực kỳ lớn những tiếng nổ khiến lỗ tai Ôn Dương ù lại một cách đau đớn,Ôn Dương bỏ qua cơn đau ở tai nói lớn:
“Tầng thượng,đem cả bọn họ theo NHANH!!!”
Hạ Kiêu và Cố Thanh không chần chừ lập tức lao vào đỡ Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm đang nằm trên đất,Hàn Tử Diên bế theo Hoàng Băng,Hàn Diệt Phong đứng sau Ôn Dương nhanh tay lôi hai nút chống âm đưa cho Ôn Dương rồi cũng nhanh tay bế cô chạy lên trên trước khi quả bom còn lại phát nổ luôn ở tầng ba và tầng bốn.
Bọn họ vừa chạy lên tầng năm thì tầng ba và tầng bốn đã phát nổ khiến nơi bọn họ đang đứng bị sập xuống không ít nhưng vẫn tạm thời đứng được,ba cô gái ở trên tầng thượng đã bị chuyện này doạ cho sợ khiếp vía.Cố Thanh cổng Vương Cúc trên vai nghĩ “Nếu không tìm cách rời khỏi đây tất cả đều sẽ chết ở đây mất”.Cố Thanh nhìn Ôn Dương nói:
“Anh Anh cậu còn nghe được không,còn quả bom nào không “
Hàn Diệt Phong bế Ôn Dương đứng bám vào lan can bên kia khi nghe Cố Thanh nói Ôn Dương lập tức nói:
“Còn một quả không biết có phải tiếng lửa hay không nhưng tớ vẫn nghe tiếng ‘Tích tắc’,phát ra ngay chỗ mà cậu đang đứng luôn đó”
Hạ Kiêu nghe vậy lập tức hoảng hốt nhìn Cố Thanh nói:
“Tiểu Thanh né xa chỗ đó đi em “
Cố Thanh chỉ im lặng không đáp nhìn dưới chân cố gắng tìm kiếm quả bom,lúc này trên trời vang lên tiếng động cơ mọi người liền ngẩng đầu lên thì một chiếc trực thăng đang dần dần bay đến chỗ họ,Ôn Dương vui mừng như vớt được cọng rơm cứu mạng vậy liền nhìn Hàn Diệt Phong ý muốn thả mình xuống,Hàn Diệt Phong tuy lo lắng không muốn thả nhưng lại sợ nếu không thả cô lại vùng vẫy bị thương thì hắn còn đau lòng hơn nên đã để cô xuống,Ôn Dương chân vừa chạm đất thì có hơi choáng váng do vết thương ở đầu tuy đã ngừng chảy máu nhưng nó vẫn đau inh ỏi,Hàn Diệt Phong liền đỡ cô trong giọng nghe rõ sự lo lắng:
“Mèo con,…”
Ôn Dương liền lên tiếng trấn an người này nói:
“Yên tâm đi em không sao”
Ôn Dương tự tin nghĩ “Em phải đứng vững để bảo vệ anh chứ”.
Chiếc trực thăng đã ở ngay phía trên bọn họ người bên trong mở cửa trực thăng nhìn xuống nói lớn để họ nghe:
“Các vị Thiếu gia, Tiểu thư mọi người vẫn ổn chứ”
Hàn Diệt Phong liền nghĩ “Trực thăng của Hoàng Thị”
Cố Thanh nhanh chóng đáp:
“Vẫn ổn, hiện tại có thể chở được bao nhiêu người”
Người trên trực thăng nói lớn:
“Có thể chở tối đa bốn người,các vị nhanh chóng đi ạ hiện tại lửa bắt đầu lan lên rồi, trực thăng tiếp viện sẽ nhanh chóng đến “
Ôn Dương liền nói:
“Anh Tử Diên đưa chị Hoàng Băng đi trước, Tiểu Thanh,Hạ Kiêu đưa Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm lên luôn đi”
Hàn Tử Diên nhìn bọn họ gật đầu bế một tay bế Hoàng Băng tay kia bám theo thang của trực thăng leo lên,khi đặt Hoàng Băng cẩn thận để Hoàng Băng lên ghế rồi quay lại giúp Cố Thanh và Hạ Kiêu đưa Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm lên trực thăng.
Ôn Dương nhìn người điều khiển trực thăng nói:
“Ở đây có nơi nào có thể đáp đất an toàn hay không”
Người điều khiển trực thăng liền nói:
“Ôn tiểu thư,bên tay trái tại nơi này có một dòng sông rất lớn tôi nghĩ chỉ có nơi đó thôi”
Ôn Dương gật đầu nói:
“Được nhờ chú đưa họ đến bệnh viện giúp cháu chị của cháu cần chữa trị gấp “
Người điều khiển trực thăng gật đầu,Hàn Tử Diên nhìn bọn họ ở dưới nói:
“Các cậu cẩn thận”
Trực thăng lập tức rời khỏi,ba cô gái kia lúc này rất tức giận một cô gái liền nói lớn:
“Chúng tôi cũng muốn đi, chúng tôi không muốn chết ở đây”
Ôn Dương liền nói:
“Ưu tiên người bị thương đi trước, các người hãy giúp chúng tôi tìm quả bom”
Cô gái khác tức giận quát:
“Các người muốn chết đừng kéo tôi chết cùng,tôi không muốn tôi muốn lên trực thăng “
Câu nói vừa dứt thì bọn họ đã rùng mình với sát khí trên người Hạ Kiêu và Hàn Diệt Phong,bọn họ lập tức sợ hãi lùi về sau mấy bước thì chân chạm phải thứ gì đó, bọn họ xoay lại nhìn thì tái xanh cả mặt Cố Thanh nhìn thấy thứ đó thì vội hét lên:
“Đừng cử động!!!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương