Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em
Chương 12
Cầm điện thoại lên xem thì biết là Quân Chính gọi cho cậu đúng lúc đang có vài chuyện muốn nói với cậu ấy cho nên cũng nhấc máy
"Alo, gọi tôi có chuyện gì?"
Quân Chính bên kia cười rồi hỏi: "Tôi gọi hỏi cậu xem cậu chăm sóc thằng tra nam kia sao thế nào mà để thằng anh tôi về bảo tôi thuê người đánh hắn vậy"
Viễn Hàn nghe vậy thì cười thầm: "Thế cậu trả lời như thế nào?"
"Vậy là thừa nhận rồi đúng không? Ây da! Tôi chỉ bảo là nếu không thì sao mà nếu có thì cũng không phải chuyện anh nên đừng xía mũi vào chuyện này"
Viễn Hàn lấy trong tủ ra một điếu thuốc đi ra ngoài ban công rồi châm lửa lên hút, nói: "Tại thằng đó cứ thích động đến Mộng Vân thấy con gái người ta ngoan hiền các thứ nên cứ thích gạ gẫm. May là tôi còn nhẹ tay đấy "
Quân Chính nghe vậy thì cũng bật cười: "Haha! Công nhận cậu nhẹ tay thật, là tôi chắc tôi còn đánh nó nhập viện thì thôi. Mà hình như cậu bắt đầu có tình cảm với Mộng Vân hả?"
"Cũng chưa chắc chắn lắm nhưng tôi nghĩ tôi cần biết một số điều về cô ấy. Cậu kể cho tôi nghe về cô ấy được không"
Hai người nói chuyện gần nửa tiếng rồi chào tạm biệt nhau, Viễn Hàn vứt điếu thuốc vào thùng rác trong phòng rồi nhanh chóng đi tắm để loại bỏ hết mùi thuốc lá trên người
Bên phía phòng Hàn Linh, Mộng Vân đã chìm trong giấc ngủ được nhưng hình như đang gặp ác mộng trong mơ, cô giữ chặt lấy con gấu bông trong tay, đôi mắt đang ngủ nhíu chặt lại, mồ hôi liên tục chảy xuống. Trong giấc mơ cô nhìn thấy Quân Chính bóng dáng anh dần dần đi xa, cô cố gắng đuổi theo và gọi tên anh nhưng anh không hề quay đầu lại. Cô cầu cứu anh bởi lúc này Quy Dục đang giữ lấy tay cô, hắn đang định dở trò đồi bại với cô
Mộng Vân hét lên: "Làm ơn tránh xa tôi ra!" Sau đó bật tỉnh dậy, Hàn Linh đang ngủ bên cạnh bị cô làm cho giật mình tỉnh giấc, cô ấy bật đèn lên thấy Mộng Vân đang chảy mồ hôi hột xen lẫn với những dòng nước mắt đang rơi xuống
"Em gặp ác mộng sao, Mộng Vân?"
Mắt cô ấn lệ nhìn cô ấy, cơn ác mộng đó khiến cô rất sợ hãi, Quy Dục đã để lại cho cô một nỗi ám ảnh đáng sợ cho đến tận bây giờ. Cô ôm lấy chị Hàn Linh rồi khóc: "Em lại mơ thấy hắn nữa rồi, em rất sợ, sợ lắm". Nghe cô nói vậy Hàn Linh cũng thấy rất buồn, cô ấy từng được nghe Mộng Vân nói về chuyện này nhưng nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa nhưng hôm nay Hàn Linh đã biết được đó không phải là lời nói đùa, bảo sao Mộng Vân lại bảo cô ấy đừng nói chuyện này ra
Cô ấy vỗ vai Mộng Vân rồi nhẹ nhàng an ủi người con gái đang khóc này: "Không sao đâu em, chuyện cũ đã qua rồi với lại bây giờ em có chị bên cạnh mà. Không phải sợ đâu cô bé dễ thương của chị". Nhưng cô vẫn khóc đó là điều đáng sợ nhất, thấy cô bé khóc khô hết cả họng Hàn Linh vội vàng đi xuống dưới bếp lấy nước lên. Tiếng động của cô đã làm Viễn Hàn chú ý, cậu mở cửa phòng ra thì thấy phòng Hàn Linh đang mở cậu tiến lại kiểm tra xem thì thấy Mộng Vân đang ôm đùi khóc nức nở
"Cậu làm sao vậy, sao lại khóc?"
Cô không hề trả lời mà vẫn khóc thấy vậy cậu tiến lại gần xoa đầu cô, nói: "Lớn vậy rồi còn khóc, cậu là con nít à". Như cảm nhận được có điều gì đó không ổn cậu quay lại thì nhìn thấy chị cậu đang nhìn mình với ánh mắt muốn cắt tiết cậu đến nơi luôn rồi
"Viễn Hàn, em làm cho Mộng Vân khóc dữ dội hơn rồi đấy". Cô tức giận nhìn Viễn Hàn, Viễn Hàn vội vàng xin lỗi cả hai rồi ngồi ra chỗ khác để chị mình dỗ dành trẻ con, Hàn Linh vẫn dịu dàng dỗ cô: "Mộng Vân à, chị biết là em vẫn còn ám ảnh điều đó nhưng em yên tâm điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu, vì gia đình, bạn bè và còn có người yêu em sẽ luôn bảo vệ em nữa mà"
Thấy cô im lặng không nói gì Viễn Hàn đứng dậy tiến lại chỗ cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, nói: "Đừng khóc nữa nếu cậu vẫn bị nỗi ám ảnh về điều đó thì tôi sẽ đối mặt chung với cậu, cậu rất can đảm mà cô gái"
Mộng Vân ngẩng mặt lên lau đi những giọt nước mắt rồi quay ra nói: "cậu nói đúng mình nên can đảm đối mặt với điều đáng sợ đó để không còn sợ nữa, mình cảm ơn cậu Viễn Hàn"
Hàn Linh ở bên cũng thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cô ấy cũng chịu nín. Thấy mọi chuyện đã xong xuôi Viễn Hàn cũng trở về phòng còn Mộng Vân uống hết cốc nước xong cũng đi ngủ
Lúc này Viễn Hàn cũng về phòng, cậu nằm xuống giường nhìn lên trên trần nhà. Trong đầu cậu lúc này hiện lên toàn hình ảnh của Mộng Vân khi cô khóc, cậu đặt tay lên trán rồi nói với chính mình: "Mình thật sự không muốn nhìn thấy cô ấy phải khóc"
Sáng hôm sau, Hàn Linh tỉnh dậy thấy Mộng Vân vẫn đang ngủ rất ngon cô đưa tay lên xoa đầu cô bé, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Mong con bé không còn ám ảnh điều đó nữa". Nói xong cô ấy bước xuống giường vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân sau đó xuống ăn sáng. Bước xuống dưới nhà cô thấy Hàn Danh cũng đang ăn sáng, cô tiến lại chào buổi sáng sau đó cũng ngồi ăn. Cả hai vừa ăn vừa làm việc, một lúc sau Hàn Danh lên tiếng:
"Hôm qua anh nhận được tin nhắn từ phía bà ngoại"
Hàn Linh đặt tài liệu xuống ngẩng lên hỏi: "Lại muốn chúng ta quay về để làm việc phục vụ cho Lộ gia tiếp sao?"
"Ừ, anh cũng không muốn quay về đấy thêm một lần nào nữa. Nhưng chắc là mẹ cũng không muốn chúng ta quay về nơi đó". Hàn Danh điềm tĩnh uống tách cà phê
"Chuyện này em và anh sẽ nói với mẹ sau, bây giờ em phải đi làm rồi" Hàn Linh đứng dậy thu dọn đồ để đi làm
Hàn Danh cũng đứng dậy theo thu dọn đồ trên bàn, nói: "Chờ tí, anh đưa em đi "
Sau 1 tiếng từ lúc hai anh chị rời đi, trong phòng lúc này ánh nắng chiếu qua cửa sổ căn phòng của Viễn Hàn, cậu ngồi dậy mở cửa sổ ra nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 30 phút rồi. Đang ngồi nhìn trời thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và cậu biết là ai đang gõ
"Vào đi"
Mộng Vân mở cửa ra bước vào trong phòng, trên tay cô đang cầm lấy tờ tiền và để ở đằng sau. Hôm nay cô phải hỏi cho ra lẽ mới được nhưng nhìn thấy cậu thì những lời nói đi hết đâu rồi bởi mắt cô lúc bấy giờ chỉ nhìn thấy nhan sắc của cậu. Lúc này cô nhìn rõ nhan sắc trên gương mặt của Viễn Hàn, gương mặt thư sinh với làn da trắng, đôi mắt hoa đào mắt cùng với tròng mắt mang màu xanh dương nhạt giống như những khối băng nhưng cũng có chút giống với màu xanh của bầu trời. Cô cứ đắm đuối chiêm ngưỡng cái nhan sắc đó khiến cậu có chút không không được thoải mái lắm, cậu nói: " Trên mặt của có tôi dính gì à?"
"À không có gì, mình chỉ định qua đưa cho cậu thứ này" cô tiến đến bên cạnh cậu xòe bàn tay đang giữ ra, cậu nhìn thấy đó là tờ 100 tệ mà mình đã để vào trong túi cô, đưa mắt lên nhìn cô với gương mặt không chút biểu cảm gì, nói: "Đưa tiền cho tôi làm gì?"
"Mình trả lại tiền cho cậu, tờ tiền này mình nhìn thấy trong túi của mình nhưng mình chắc chắn không phải là của mình"
Cậu nhìn trên mặt cô có một chút sự tức giận thì thầm cười trong mắt và vẫn tiếp tục chối: "Làm sao cậu có thể khẳng định là tôi, có bằng chứng không?"
Nghe cậu vẫn chối thì cô đưa lại tờ tiền trong bàn tay cậu rồi vỗ: "Mình không bao giờ để tiền linh tinh và ngoài cậu ra không ai động vào balo của mình cho nên chắc chắn đây là tiền của cậu"
Không để cậu nói thêm gì nữa Mộng Vân đi ra ngoài mặc cho cậu định nói gì đi nữa cô cũng không nghe, cô biết đấy là tiền của cậu vì trước khi đi cô đã kiểm tra balo để xem có thiếu gì không
Viễn Hàn ở bên trong phòng nhìn tờ tiền trên tay cũng không khỏi thấy nghi ngờ Mộng Vân, tại sao cô ấy lại không lấy mà phải trả bởi nếu là người khác thì họ sẽ tiêu luôn chứ không trả lại
"Kì lạ thật"
Không muốn quan tâm đến mấy chuyện phiền phức đấy nữa, cậu đứng dậy đi xuống dưới nhà nhìn xung quanh không thấy bóng một ai, nên đành đi ra ngoài để thoải mái hơn. Bước ra ngoài cửa cậu nhìn thấy Mộng Vân đang ngồi trên xích đu đọc sách có vẻ như là tiểu thuyết ngôn tình, cô đọc chăm chú đến mức không biết là Viễn Hàn đang đứng cạnh mình từ bao giờ
"Viễn Hàn à, đi chơi không?"
Giọng nói của Hoài Nam làm Mộng Vân đang đọc sách giật mình, nhìn sang thì thấy Viễn Hàn đang nhìn mình chăm chú. Cô nở nụ cười, nói: "Buổi sáng tốt lành, Viễn Hàn"
"Ừ, buổi sáng tốt lành"
Hoài Nam đi đến thì bất ngờ vì cô gái trước mặt có vẻ như là bạn của Viễn Hàn nên cậu ấy mở lời làm quen với cô gái trước mặt. Cậu tiến gần đến chào hỏi cô:" Xin chào, mình là Vương Hoài Nam mới chuyển đến đây sống không lâu. Hân hạnh được làm quen với cậu"
Mộng Vân đóng quyển sách lại, nhìn cậu ấy đáp: "Rất vui được gặp cậu mình là Kiều Mộng Vân". Cái tên này làm Hoài Nam thấy bất ngờ, cậu nhìn cô một hồi rồi mới lên tiếng:
"Cậu là Mộng Vân á hả, thật sao?"
Mộng Vân: "Đúng rồi mình là Mộng Vân, nhìn cậu có vẻ rất căng thẳng đó"
Viễn Hàn ngồi bên cạnh thì cũng thấy hỏi chấm với thằng bạn lần trước nó nhìn cô trong ảnh rồi mà sao giờ lại như này. Hoài Nam lúc này mới bình thường lại rồi nói:
"Mình từng thấy cậu qua ảnh nhưng hôm nay thấy cậu ngoài đời khiến mình bất ngờ, mà cậu mới làm tóc hả"
Nghe vậy Viễn Hàn cũng quay ra nhìn cô và quả thật là như cậu nói, hồi sáng không để ý nên bây giờ cậu mới biết tóc cô thay đổi. Mộng Vân sờ lên tóc rồi cười: "Cậu nói làm mình mới để ý đó, để tớ mình vào trong chỉnh sửa tóc"
Cô định đứng dậy vào trong nhà thì Viễn Hàn nói: "Không cần đâu, cậu như này trông xinh hơn khi để hai mái đấy". Mộng Vân và Hoài Nam bất ngờ khi nghe cậu nói vậy
"Viễn Hàn nói đúng đấy, cậu để như này trông xinh hơn nhiều". Hoài Nam khen cô sau khi thấy biểu cảm trên gương mặt của Mộng Vân. Mộng Vân nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, cô quay ra hỏi Hoài Nam: "Cậu nói cậu từng thấy mình trong ảnh sao, ảnh của ai đưa cho cậu vậy?"
"Cậu ấy thấy ảnh cậu qua điện thoại của Xuân Kiều"
Cô nghe đến tên bạn thân thì bất ngờ cô ấy đến đây khi nào? Tại sao lại không báo cho mình chứ? Nhiều câu hỏi đã xảy ra ở trong đầu cô
Hoài Nam định nói gì đó cho cô biết thì bị ánh mắt của Viễn Hàn làm cho sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt của cậu có một sự cảnh cáo gì đó, Mộng Vân quay qua nhìn nhìn thấy và biết đã họ đang giấu cô điều gì, cô bèn quay sang nói với Hoài Nam:
"Cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi, yên tâm Viễn Hàn sẽ không làm được gì được cậu đâu"
Được Mộng Vân bảo kê cậu định nói gì đó nhưng đã bị Viễn Hàn ngắt lời: "Tốt nhất là cậu không nên nghe, mong cậu hiểu cho". Nói rồi cậu lấy tay xoa đầu cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. Mộng Vân cũng không muốn làm cậu khó chịu nên cũng không tò mò nữa nhưng cô biết điều này có liên quan đến cô, Hoài Nam đứng cạnh thì thấy sợ hãi trước hình ảnh này, cậu thầm nói:
"*Liệu nay có bão không? Mình chơi với cậu ta từ bé đến năm lớp 6 chưa bao giờ thấy cậu ta làm điều này với một cô gái cả*"
Sau một hồi ngồi tình tứ phát cẩu lương cho bạn thân thì cuối cùng Viễn Hàn và Mộng Vân mới bảo Hoài Nam vào nhà, thanh niên cũng phải khóc thầm trong lòng. Vào trong nhà, Mộng Vân với Hoài Nam ngồi xuống nói chuyện với nhau
"Cậu với Xuân Kiều là bạn thân được bao lâu rồi, trong hai cậu có nét giống nhau đấy"
"Hai đứa mình làm bạn với nhau đến nay cũng gần 10 năm rồi"
Hoài Nam bỗng tiến đến gần Mộng Vân, ghé vào tai cô thì thầm gì đó: "Này cậu có thích Viễn Hàn không?". Nghe đến câu này cô lộ rõ sự hoang mang cảm xúc lúc này của cô đang rối loạn, chỉ mới nói chuyện với nhau một thời gian thôi làm gì nảy sinh chuyện tình cảm được, cô còn không biết mình có đang thích người ta không cơ?
Hoài Nam vẫn tiếp tục thì thầm bên tai cô: "Cậu biết không mình đang có cảm giác cậu ấy thích cậu đấy", bỗng một tiếng ho khan làm cậu giật mình quay sang thì thấy Viễn Hàn đang đứng nhìn mình với một ánh mắt sắc lạnh
"Đi ra chỗ khác để tôi ngồi, cậu đang ngồi chỗ của tôi đấy"
Viễn Hàn đặt cốc nước xuống rồi đưa tay kéo bạn thân về lại chỗ của nó, Hoài Nam lúc này kiểu: "Trọng sắc khinh bạn"
"Cậu hỏi cô ấy cái gì mà làm mặt người ta đỏ vậy" Viễn Hàn không quan tâm cậu ấy như thế nào mà chỉ hỏi lí do làm cô đỏ mặt, có khi nào tên đó tỏ tình con gái nhà người ta
Mộng Vân nghe vậy vội bảo không có gì rồi sờ lên mặt mình, gương mặt của cô lúc thật sự rất nóng, Hoài Nam cũng nói chỉ là chút chuyện để cho qua thôi. Nếu mà nói ra cho cậu ấy chắc bản thân Hoài Nam cũng khó mà sống được đã bị đánh rồi mà còn không được phép gặp Dương Miên thì hơi khó với cậu
Bỗng Lộ Tiêu và Dương Miên từ bên ngoài đi vào nhà, nhìn thấy Mộng Vân làm mắt của Dương Miên sáng lên cô ấy chạy đến ôm lấy cô. Mộng Vân bị cô ấy ôm chầm lấy mà không kịp phản xạ nên ngã ra sau nhưng Viễn Hàn đã đỡ được
"Dương Miên à, em làm chị ngã rồi". Nghe vậy cô ấy mới thả ra và xin lỗi cô, ánh mắt cô bé chú ý sang Hoài Nam khi thấy anh đang ở đây
"Chào anh Hoài Nam" thấy chàng trai mình yêu làm cô bé thấy lúng túng đến mức đỏ cả mặt, tình cờ lại bị Mộng Vân để ý thấy
Lộ Tiêu thấy vậy thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn bởi lúc đi về thì điện thoại của bà reo lên, vừa nhấc máy thì nghe được tiếng chửi của mẹ mình: "Lộ Tiêu mày đúng là một đứa ăn cháo đá bát, mày mau đi về đây và đưa theo mấy đứa con theo nếu không tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày"
Bà cảm thấy vô cùng chán ghét cái gia đình của chính mình, từ khi bố qua đời và để mẹ tiếp quản gia tộc thì ba ta luôn luôn bắt ép các con phải làm theo những gì bà đã sắp xếp nhằm giúp bà ta dễ dàng bước vào giới thượng lưu. Việc kết hôn của bà với ông ta cũng là do gia đình ép buộc
Năm đó Lộ Tiêu vì không muốn người con trai mình yêu bị gia đình sát hại nên đã gả cho tên đó nhưng sau khi kết hôn với hắn thì được biết người con trai đó đã tự vẫn vì không muốn khiến cho Lộ Tiêu phải lo lắng
Lúc đó Lộ Tiêu vô cùng tuyệt vọng, bà hận gia đình của mình hận chính người mẹ đã đẻ ra mình. Lần này nếu như bà về thì người bị sắp đặt tiếp theo chính là ba đứa con của mình nhưng Viễn Hàn sẽ là đối tượng bị mẹ của bà ép buộc vì cậu rất phù hợp với những tiêu chuẩn khắc nghiệt đó và Dương Miên sẽ phải rời khỏi gia đình này. Làm sao bà có thể để cho con gái mình phải rời đi, điều đó khiến bà day dứt trong lòng không thôi
"Mẹ à, mẹ làm sao vậy?". Lời nói của Dương Miên làm bà thoát khỏi những suy nghĩ đấy, bà bảo không sao rồi đi lên trên phòng nghỉ ngơi. Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại bốn người, Dương Miên vẫn ôm lấy Mộng Vân rồi kêu than:
"Chị biết là em nhớ chị lắm không, không có chị ở bên buồn lắm"
Mộng Vân cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: "Chị xin lỗi vì đã để em buồn nhưng bây giờ chị về rồi". Viễn Hàn với Hoài Nam nhìn mà trong lòng nhói lên một sự khó chịu
Bỗng Mộng Vân hỏi cô ấy một câu: "Dương Miên này, sắp đi học rồi. Em sẽ học trường nào?"
Cô ấy không suy nghĩ gì mà nói: "Anh cả sắp xếp cho em học trường Lang Cửu, em học chung trường với chị rồi"
Mộng Vân thắc mắc: "Chị nghe em bảo là Viễn Hàn học trường Đại Thanh mà. Thế sao em lại không học chung trường với cậu ấy"
"Anh Viễn Hàn học giỏi lên học trường đấy còn em thích học với chị cho nên học trường Lang Cửu ". Dương Miên vui vẻ trả lời
"Có mà học hành không giỏi ý chứ bày đặt là thích học chung với chị". Viễn Hàn ngồi bên cạnh mỉa mai. Hoài Nam thấy Viễn Hàn mỉa mai vậy thì cũng lên tiếng: "Cậu đang khó chịu vì Dương Miên học chung trường với Mộng Mộng sao"
Dương Miên cũng hùa theo: "Lẽ nào anh thích chị Mộng Vân, chị Mộng Vân có nghĩ thế không? ". Nghe đến đây Mộng Vân có chút ngại ngùng mà quay đi, Viễn Hàn thì ho khan rồi lạnh lùng nói:
"Xin lỗi nhưng đây không phải vấn đề của em, và Hoài Nam à cậu có vẻ thân thiết với Mộng Vân quá ha"
Nói xong Viễn Hàn đứng dậy cầm lấy tay Mộng Vân rồi sau đó dẫn trên phòng để Hoài Nam và Dương Miên có không gian riêng với nhau
"Đi thôi Mộng Vân để cho hai người đó có không gian riêng với nhau. Phải không Hoài Nam, Dương Miên"
Cậu lấy một tay che mắt cô lại rồi nở một nụ cười khiến hai người kia phải hết hồn, nụ cười đầy đáng sợ đó là một lời cảnh cáo họ đừng bao giờ nói điều đó ra trước mặt cô nữa
" Vâng "
Rồi cậu dẫn Mộng Vân lên trên phòng luôn mặc kệ cô đang khó hiểu vì không biết gì. Hai người họ lên rồi giờ chỉ còn lại Dương Miên và Hoài Nam, cả hai nhìn nhau không ai dám mở lời nói gì với nhau cả
Không gian đó là của riêng hai người nhưng rất yên tĩnh, sự chủ động của họ đi đâu hết rồi ý. Mãi về sau Hoài Nam mới lên tiếng
" Miên Miên, em có nghĩ là anh ba em đang có tình cảm với Mộng Vân không? "
Dương Miên bất ngờ khi anh gọi mình là "Miên Miên" nhưng vì chuyện tình cảm của Viễn Hàn nên cô ấy cũng nói những gì bản thân hiểu biết: "Em cũng nghĩ như vậy nhưng anh biết được điều gì rồi nói cho em nghe đi"
Hoài Nam: "Anh không thể nói được đây là chuyện không thể nói"
Dương Miên: "Nhưng em muốn biết mà"
Bên phía Viễn Hàn
Cậu dẫn cô vào trong phòng rồi để cô ngồi trên giường còn bản thân thì làm điều như mọi khi, Mộng Vân liên tục hỏi Viễn Hàn: "Cậu nghĩ là hai người kia đang có mối quan hệ tình cảm không, nếu là một cặp thì sẽ rất tuyệt đó. Cậu thấy sao, mình nói đúng không?"
Viễn Hàn im lặng không nói gì mà chỉ làm bài tập thấy cậu quan tâm đến bài tập hơn là lời cô nói nên rất khó chịu
"Này, lời mình nói không quan trọng bằng bài tập của cậu hả?"
Viễn Hàn quay ra nhìn cô đang ngồi trên giường, nói: "Đừng nói những điều vô nghĩa về tình cảm nữa, tôi không muốn nghe"
Lúc này hai người đang mắt đối mắt với nhau cùng với một không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Thấy vậy Viễn Hàn quay lại làm tiếp bài tập, không còn để ý gì nữa
Mộng Vân lúc này cũng không biết làm gì nên lấy cái gối của cậu ôm lấy rồi mở điện thoại lên xem có gì vui không. Tiếng điện thoại của cô khiến Viễn Hàn khó chịu, cậu quay qua nhìn cô: "Mộng Vân tắt điện thoại đi, tiếng điện thoại của cậu đang làm phiền tôi đó"
Cô tắt điện thoại rồi nâng mắt lên nhìn cậu, định tức giận nói gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt của cậu thì cô đã quên đi cả sự tức giận. Thấy cô không nói gì và đã tắt điện thoại nên cậu cũng chả nói gì mà lại ngồi làm bài tập tiếp
"Cậu có đôi mắt thật đẹp đấy Viễn Hàn" Mộng Vân bỗng lên tiếng khen đôi mắt của cậu
Viễn Hàn lạnh lùng nói: "Thì đã sao?"
Cô buồn bã nói: "Mình chỉ khen thôi mà sao cậu lại lạnh nhạt vậy, đúng là cái đồ đáng ghét mà". Viễn Hàn nghe cô nói vậy trong lòng khó chịu nhưng vẫn làm tiếp việc đang làm
"Viễn Hàn à, mình thích đôi mắt xanh dương nhạt của cậu. Và cậu biết gì không? Mình ước sau này con cái mình cũng sẽ có một đôi mắt màu xanh dương nhạt giống như cậu vậy đó"
Nghe đến đây cậu bất ngờ dừng lại hành động đang làm của mình rồi nói: "Chưa gì đã nghĩ đến chuyện con cái, cậu định học xong cưới luôn hay gì"
Mộng Vân phủ định câu nói đó: "Không phải, mình chỉ ước thôi mà chưa có ý định lấy chồng đâu"
"Cậu chắc chứ?"
Cô không muốn nói với cậu nữa nên đã im lặng nhưng mắt vẫn nhìn cậu. Không thấy cô nói gì nữa lên cậu cũng không chả nói gì thêm. Cứ thế không khí bên trong căn phòng yên tĩnh như bình thường, cô nhìn cậu chăm chú đến mức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Thấy có tiếng thở đều nên Viễn Hàn cũng bất giác quay ra và nhìn thấy cô vừa ngồi vừa ngủ trông khá buồn cười. Cậu tiến lại nhẹ nhàng đặt Mộng Vân nằm xuống giường, nhìn cô ngủ lúc này trông rất ngon dường như không gặp ác mộng nữa
Cậu vuốt ve mái tóc và nhìn cô với một ánh mắt tràn đầy ý cười, không biết tại sao khi nhìn cô ngủ trong cô rất dễ thương. Không kìm được Viễn Hàn đặt lên trán cô một nụ hôn
"Cô tiểu thư của tôi ngủ ngon nhá"
"Alo, gọi tôi có chuyện gì?"
Quân Chính bên kia cười rồi hỏi: "Tôi gọi hỏi cậu xem cậu chăm sóc thằng tra nam kia sao thế nào mà để thằng anh tôi về bảo tôi thuê người đánh hắn vậy"
Viễn Hàn nghe vậy thì cười thầm: "Thế cậu trả lời như thế nào?"
"Vậy là thừa nhận rồi đúng không? Ây da! Tôi chỉ bảo là nếu không thì sao mà nếu có thì cũng không phải chuyện anh nên đừng xía mũi vào chuyện này"
Viễn Hàn lấy trong tủ ra một điếu thuốc đi ra ngoài ban công rồi châm lửa lên hút, nói: "Tại thằng đó cứ thích động đến Mộng Vân thấy con gái người ta ngoan hiền các thứ nên cứ thích gạ gẫm. May là tôi còn nhẹ tay đấy "
Quân Chính nghe vậy thì cũng bật cười: "Haha! Công nhận cậu nhẹ tay thật, là tôi chắc tôi còn đánh nó nhập viện thì thôi. Mà hình như cậu bắt đầu có tình cảm với Mộng Vân hả?"
"Cũng chưa chắc chắn lắm nhưng tôi nghĩ tôi cần biết một số điều về cô ấy. Cậu kể cho tôi nghe về cô ấy được không"
Hai người nói chuyện gần nửa tiếng rồi chào tạm biệt nhau, Viễn Hàn vứt điếu thuốc vào thùng rác trong phòng rồi nhanh chóng đi tắm để loại bỏ hết mùi thuốc lá trên người
Bên phía phòng Hàn Linh, Mộng Vân đã chìm trong giấc ngủ được nhưng hình như đang gặp ác mộng trong mơ, cô giữ chặt lấy con gấu bông trong tay, đôi mắt đang ngủ nhíu chặt lại, mồ hôi liên tục chảy xuống. Trong giấc mơ cô nhìn thấy Quân Chính bóng dáng anh dần dần đi xa, cô cố gắng đuổi theo và gọi tên anh nhưng anh không hề quay đầu lại. Cô cầu cứu anh bởi lúc này Quy Dục đang giữ lấy tay cô, hắn đang định dở trò đồi bại với cô
Mộng Vân hét lên: "Làm ơn tránh xa tôi ra!" Sau đó bật tỉnh dậy, Hàn Linh đang ngủ bên cạnh bị cô làm cho giật mình tỉnh giấc, cô ấy bật đèn lên thấy Mộng Vân đang chảy mồ hôi hột xen lẫn với những dòng nước mắt đang rơi xuống
"Em gặp ác mộng sao, Mộng Vân?"
Mắt cô ấn lệ nhìn cô ấy, cơn ác mộng đó khiến cô rất sợ hãi, Quy Dục đã để lại cho cô một nỗi ám ảnh đáng sợ cho đến tận bây giờ. Cô ôm lấy chị Hàn Linh rồi khóc: "Em lại mơ thấy hắn nữa rồi, em rất sợ, sợ lắm". Nghe cô nói vậy Hàn Linh cũng thấy rất buồn, cô ấy từng được nghe Mộng Vân nói về chuyện này nhưng nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa nhưng hôm nay Hàn Linh đã biết được đó không phải là lời nói đùa, bảo sao Mộng Vân lại bảo cô ấy đừng nói chuyện này ra
Cô ấy vỗ vai Mộng Vân rồi nhẹ nhàng an ủi người con gái đang khóc này: "Không sao đâu em, chuyện cũ đã qua rồi với lại bây giờ em có chị bên cạnh mà. Không phải sợ đâu cô bé dễ thương của chị". Nhưng cô vẫn khóc đó là điều đáng sợ nhất, thấy cô bé khóc khô hết cả họng Hàn Linh vội vàng đi xuống dưới bếp lấy nước lên. Tiếng động của cô đã làm Viễn Hàn chú ý, cậu mở cửa phòng ra thì thấy phòng Hàn Linh đang mở cậu tiến lại kiểm tra xem thì thấy Mộng Vân đang ôm đùi khóc nức nở
"Cậu làm sao vậy, sao lại khóc?"
Cô không hề trả lời mà vẫn khóc thấy vậy cậu tiến lại gần xoa đầu cô, nói: "Lớn vậy rồi còn khóc, cậu là con nít à". Như cảm nhận được có điều gì đó không ổn cậu quay lại thì nhìn thấy chị cậu đang nhìn mình với ánh mắt muốn cắt tiết cậu đến nơi luôn rồi
"Viễn Hàn, em làm cho Mộng Vân khóc dữ dội hơn rồi đấy". Cô tức giận nhìn Viễn Hàn, Viễn Hàn vội vàng xin lỗi cả hai rồi ngồi ra chỗ khác để chị mình dỗ dành trẻ con, Hàn Linh vẫn dịu dàng dỗ cô: "Mộng Vân à, chị biết là em vẫn còn ám ảnh điều đó nhưng em yên tâm điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu, vì gia đình, bạn bè và còn có người yêu em sẽ luôn bảo vệ em nữa mà"
Thấy cô im lặng không nói gì Viễn Hàn đứng dậy tiến lại chỗ cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, nói: "Đừng khóc nữa nếu cậu vẫn bị nỗi ám ảnh về điều đó thì tôi sẽ đối mặt chung với cậu, cậu rất can đảm mà cô gái"
Mộng Vân ngẩng mặt lên lau đi những giọt nước mắt rồi quay ra nói: "cậu nói đúng mình nên can đảm đối mặt với điều đáng sợ đó để không còn sợ nữa, mình cảm ơn cậu Viễn Hàn"
Hàn Linh ở bên cũng thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cô ấy cũng chịu nín. Thấy mọi chuyện đã xong xuôi Viễn Hàn cũng trở về phòng còn Mộng Vân uống hết cốc nước xong cũng đi ngủ
Lúc này Viễn Hàn cũng về phòng, cậu nằm xuống giường nhìn lên trên trần nhà. Trong đầu cậu lúc này hiện lên toàn hình ảnh của Mộng Vân khi cô khóc, cậu đặt tay lên trán rồi nói với chính mình: "Mình thật sự không muốn nhìn thấy cô ấy phải khóc"
Sáng hôm sau, Hàn Linh tỉnh dậy thấy Mộng Vân vẫn đang ngủ rất ngon cô đưa tay lên xoa đầu cô bé, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Mong con bé không còn ám ảnh điều đó nữa". Nói xong cô ấy bước xuống giường vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân sau đó xuống ăn sáng. Bước xuống dưới nhà cô thấy Hàn Danh cũng đang ăn sáng, cô tiến lại chào buổi sáng sau đó cũng ngồi ăn. Cả hai vừa ăn vừa làm việc, một lúc sau Hàn Danh lên tiếng:
"Hôm qua anh nhận được tin nhắn từ phía bà ngoại"
Hàn Linh đặt tài liệu xuống ngẩng lên hỏi: "Lại muốn chúng ta quay về để làm việc phục vụ cho Lộ gia tiếp sao?"
"Ừ, anh cũng không muốn quay về đấy thêm một lần nào nữa. Nhưng chắc là mẹ cũng không muốn chúng ta quay về nơi đó". Hàn Danh điềm tĩnh uống tách cà phê
"Chuyện này em và anh sẽ nói với mẹ sau, bây giờ em phải đi làm rồi" Hàn Linh đứng dậy thu dọn đồ để đi làm
Hàn Danh cũng đứng dậy theo thu dọn đồ trên bàn, nói: "Chờ tí, anh đưa em đi "
Sau 1 tiếng từ lúc hai anh chị rời đi, trong phòng lúc này ánh nắng chiếu qua cửa sổ căn phòng của Viễn Hàn, cậu ngồi dậy mở cửa sổ ra nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 30 phút rồi. Đang ngồi nhìn trời thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và cậu biết là ai đang gõ
"Vào đi"
Mộng Vân mở cửa ra bước vào trong phòng, trên tay cô đang cầm lấy tờ tiền và để ở đằng sau. Hôm nay cô phải hỏi cho ra lẽ mới được nhưng nhìn thấy cậu thì những lời nói đi hết đâu rồi bởi mắt cô lúc bấy giờ chỉ nhìn thấy nhan sắc của cậu. Lúc này cô nhìn rõ nhan sắc trên gương mặt của Viễn Hàn, gương mặt thư sinh với làn da trắng, đôi mắt hoa đào mắt cùng với tròng mắt mang màu xanh dương nhạt giống như những khối băng nhưng cũng có chút giống với màu xanh của bầu trời. Cô cứ đắm đuối chiêm ngưỡng cái nhan sắc đó khiến cậu có chút không không được thoải mái lắm, cậu nói: " Trên mặt của có tôi dính gì à?"
"À không có gì, mình chỉ định qua đưa cho cậu thứ này" cô tiến đến bên cạnh cậu xòe bàn tay đang giữ ra, cậu nhìn thấy đó là tờ 100 tệ mà mình đã để vào trong túi cô, đưa mắt lên nhìn cô với gương mặt không chút biểu cảm gì, nói: "Đưa tiền cho tôi làm gì?"
"Mình trả lại tiền cho cậu, tờ tiền này mình nhìn thấy trong túi của mình nhưng mình chắc chắn không phải là của mình"
Cậu nhìn trên mặt cô có một chút sự tức giận thì thầm cười trong mắt và vẫn tiếp tục chối: "Làm sao cậu có thể khẳng định là tôi, có bằng chứng không?"
Nghe cậu vẫn chối thì cô đưa lại tờ tiền trong bàn tay cậu rồi vỗ: "Mình không bao giờ để tiền linh tinh và ngoài cậu ra không ai động vào balo của mình cho nên chắc chắn đây là tiền của cậu"
Không để cậu nói thêm gì nữa Mộng Vân đi ra ngoài mặc cho cậu định nói gì đi nữa cô cũng không nghe, cô biết đấy là tiền của cậu vì trước khi đi cô đã kiểm tra balo để xem có thiếu gì không
Viễn Hàn ở bên trong phòng nhìn tờ tiền trên tay cũng không khỏi thấy nghi ngờ Mộng Vân, tại sao cô ấy lại không lấy mà phải trả bởi nếu là người khác thì họ sẽ tiêu luôn chứ không trả lại
"Kì lạ thật"
Không muốn quan tâm đến mấy chuyện phiền phức đấy nữa, cậu đứng dậy đi xuống dưới nhà nhìn xung quanh không thấy bóng một ai, nên đành đi ra ngoài để thoải mái hơn. Bước ra ngoài cửa cậu nhìn thấy Mộng Vân đang ngồi trên xích đu đọc sách có vẻ như là tiểu thuyết ngôn tình, cô đọc chăm chú đến mức không biết là Viễn Hàn đang đứng cạnh mình từ bao giờ
"Viễn Hàn à, đi chơi không?"
Giọng nói của Hoài Nam làm Mộng Vân đang đọc sách giật mình, nhìn sang thì thấy Viễn Hàn đang nhìn mình chăm chú. Cô nở nụ cười, nói: "Buổi sáng tốt lành, Viễn Hàn"
"Ừ, buổi sáng tốt lành"
Hoài Nam đi đến thì bất ngờ vì cô gái trước mặt có vẻ như là bạn của Viễn Hàn nên cậu ấy mở lời làm quen với cô gái trước mặt. Cậu tiến gần đến chào hỏi cô:" Xin chào, mình là Vương Hoài Nam mới chuyển đến đây sống không lâu. Hân hạnh được làm quen với cậu"
Mộng Vân đóng quyển sách lại, nhìn cậu ấy đáp: "Rất vui được gặp cậu mình là Kiều Mộng Vân". Cái tên này làm Hoài Nam thấy bất ngờ, cậu nhìn cô một hồi rồi mới lên tiếng:
"Cậu là Mộng Vân á hả, thật sao?"
Mộng Vân: "Đúng rồi mình là Mộng Vân, nhìn cậu có vẻ rất căng thẳng đó"
Viễn Hàn ngồi bên cạnh thì cũng thấy hỏi chấm với thằng bạn lần trước nó nhìn cô trong ảnh rồi mà sao giờ lại như này. Hoài Nam lúc này mới bình thường lại rồi nói:
"Mình từng thấy cậu qua ảnh nhưng hôm nay thấy cậu ngoài đời khiến mình bất ngờ, mà cậu mới làm tóc hả"
Nghe vậy Viễn Hàn cũng quay ra nhìn cô và quả thật là như cậu nói, hồi sáng không để ý nên bây giờ cậu mới biết tóc cô thay đổi. Mộng Vân sờ lên tóc rồi cười: "Cậu nói làm mình mới để ý đó, để tớ mình vào trong chỉnh sửa tóc"
Cô định đứng dậy vào trong nhà thì Viễn Hàn nói: "Không cần đâu, cậu như này trông xinh hơn khi để hai mái đấy". Mộng Vân và Hoài Nam bất ngờ khi nghe cậu nói vậy
"Viễn Hàn nói đúng đấy, cậu để như này trông xinh hơn nhiều". Hoài Nam khen cô sau khi thấy biểu cảm trên gương mặt của Mộng Vân. Mộng Vân nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, cô quay ra hỏi Hoài Nam: "Cậu nói cậu từng thấy mình trong ảnh sao, ảnh của ai đưa cho cậu vậy?"
"Cậu ấy thấy ảnh cậu qua điện thoại của Xuân Kiều"
Cô nghe đến tên bạn thân thì bất ngờ cô ấy đến đây khi nào? Tại sao lại không báo cho mình chứ? Nhiều câu hỏi đã xảy ra ở trong đầu cô
Hoài Nam định nói gì đó cho cô biết thì bị ánh mắt của Viễn Hàn làm cho sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt của cậu có một sự cảnh cáo gì đó, Mộng Vân quay qua nhìn nhìn thấy và biết đã họ đang giấu cô điều gì, cô bèn quay sang nói với Hoài Nam:
"Cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi, yên tâm Viễn Hàn sẽ không làm được gì được cậu đâu"
Được Mộng Vân bảo kê cậu định nói gì đó nhưng đã bị Viễn Hàn ngắt lời: "Tốt nhất là cậu không nên nghe, mong cậu hiểu cho". Nói rồi cậu lấy tay xoa đầu cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. Mộng Vân cũng không muốn làm cậu khó chịu nên cũng không tò mò nữa nhưng cô biết điều này có liên quan đến cô, Hoài Nam đứng cạnh thì thấy sợ hãi trước hình ảnh này, cậu thầm nói:
"*Liệu nay có bão không? Mình chơi với cậu ta từ bé đến năm lớp 6 chưa bao giờ thấy cậu ta làm điều này với một cô gái cả*"
Sau một hồi ngồi tình tứ phát cẩu lương cho bạn thân thì cuối cùng Viễn Hàn và Mộng Vân mới bảo Hoài Nam vào nhà, thanh niên cũng phải khóc thầm trong lòng. Vào trong nhà, Mộng Vân với Hoài Nam ngồi xuống nói chuyện với nhau
"Cậu với Xuân Kiều là bạn thân được bao lâu rồi, trong hai cậu có nét giống nhau đấy"
"Hai đứa mình làm bạn với nhau đến nay cũng gần 10 năm rồi"
Hoài Nam bỗng tiến đến gần Mộng Vân, ghé vào tai cô thì thầm gì đó: "Này cậu có thích Viễn Hàn không?". Nghe đến câu này cô lộ rõ sự hoang mang cảm xúc lúc này của cô đang rối loạn, chỉ mới nói chuyện với nhau một thời gian thôi làm gì nảy sinh chuyện tình cảm được, cô còn không biết mình có đang thích người ta không cơ?
Hoài Nam vẫn tiếp tục thì thầm bên tai cô: "Cậu biết không mình đang có cảm giác cậu ấy thích cậu đấy", bỗng một tiếng ho khan làm cậu giật mình quay sang thì thấy Viễn Hàn đang đứng nhìn mình với một ánh mắt sắc lạnh
"Đi ra chỗ khác để tôi ngồi, cậu đang ngồi chỗ của tôi đấy"
Viễn Hàn đặt cốc nước xuống rồi đưa tay kéo bạn thân về lại chỗ của nó, Hoài Nam lúc này kiểu: "Trọng sắc khinh bạn"
"Cậu hỏi cô ấy cái gì mà làm mặt người ta đỏ vậy" Viễn Hàn không quan tâm cậu ấy như thế nào mà chỉ hỏi lí do làm cô đỏ mặt, có khi nào tên đó tỏ tình con gái nhà người ta
Mộng Vân nghe vậy vội bảo không có gì rồi sờ lên mặt mình, gương mặt của cô lúc thật sự rất nóng, Hoài Nam cũng nói chỉ là chút chuyện để cho qua thôi. Nếu mà nói ra cho cậu ấy chắc bản thân Hoài Nam cũng khó mà sống được đã bị đánh rồi mà còn không được phép gặp Dương Miên thì hơi khó với cậu
Bỗng Lộ Tiêu và Dương Miên từ bên ngoài đi vào nhà, nhìn thấy Mộng Vân làm mắt của Dương Miên sáng lên cô ấy chạy đến ôm lấy cô. Mộng Vân bị cô ấy ôm chầm lấy mà không kịp phản xạ nên ngã ra sau nhưng Viễn Hàn đã đỡ được
"Dương Miên à, em làm chị ngã rồi". Nghe vậy cô ấy mới thả ra và xin lỗi cô, ánh mắt cô bé chú ý sang Hoài Nam khi thấy anh đang ở đây
"Chào anh Hoài Nam" thấy chàng trai mình yêu làm cô bé thấy lúng túng đến mức đỏ cả mặt, tình cờ lại bị Mộng Vân để ý thấy
Lộ Tiêu thấy vậy thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn bởi lúc đi về thì điện thoại của bà reo lên, vừa nhấc máy thì nghe được tiếng chửi của mẹ mình: "Lộ Tiêu mày đúng là một đứa ăn cháo đá bát, mày mau đi về đây và đưa theo mấy đứa con theo nếu không tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày"
Bà cảm thấy vô cùng chán ghét cái gia đình của chính mình, từ khi bố qua đời và để mẹ tiếp quản gia tộc thì ba ta luôn luôn bắt ép các con phải làm theo những gì bà đã sắp xếp nhằm giúp bà ta dễ dàng bước vào giới thượng lưu. Việc kết hôn của bà với ông ta cũng là do gia đình ép buộc
Năm đó Lộ Tiêu vì không muốn người con trai mình yêu bị gia đình sát hại nên đã gả cho tên đó nhưng sau khi kết hôn với hắn thì được biết người con trai đó đã tự vẫn vì không muốn khiến cho Lộ Tiêu phải lo lắng
Lúc đó Lộ Tiêu vô cùng tuyệt vọng, bà hận gia đình của mình hận chính người mẹ đã đẻ ra mình. Lần này nếu như bà về thì người bị sắp đặt tiếp theo chính là ba đứa con của mình nhưng Viễn Hàn sẽ là đối tượng bị mẹ của bà ép buộc vì cậu rất phù hợp với những tiêu chuẩn khắc nghiệt đó và Dương Miên sẽ phải rời khỏi gia đình này. Làm sao bà có thể để cho con gái mình phải rời đi, điều đó khiến bà day dứt trong lòng không thôi
"Mẹ à, mẹ làm sao vậy?". Lời nói của Dương Miên làm bà thoát khỏi những suy nghĩ đấy, bà bảo không sao rồi đi lên trên phòng nghỉ ngơi. Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại bốn người, Dương Miên vẫn ôm lấy Mộng Vân rồi kêu than:
"Chị biết là em nhớ chị lắm không, không có chị ở bên buồn lắm"
Mộng Vân cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: "Chị xin lỗi vì đã để em buồn nhưng bây giờ chị về rồi". Viễn Hàn với Hoài Nam nhìn mà trong lòng nhói lên một sự khó chịu
Bỗng Mộng Vân hỏi cô ấy một câu: "Dương Miên này, sắp đi học rồi. Em sẽ học trường nào?"
Cô ấy không suy nghĩ gì mà nói: "Anh cả sắp xếp cho em học trường Lang Cửu, em học chung trường với chị rồi"
Mộng Vân thắc mắc: "Chị nghe em bảo là Viễn Hàn học trường Đại Thanh mà. Thế sao em lại không học chung trường với cậu ấy"
"Anh Viễn Hàn học giỏi lên học trường đấy còn em thích học với chị cho nên học trường Lang Cửu ". Dương Miên vui vẻ trả lời
"Có mà học hành không giỏi ý chứ bày đặt là thích học chung với chị". Viễn Hàn ngồi bên cạnh mỉa mai. Hoài Nam thấy Viễn Hàn mỉa mai vậy thì cũng lên tiếng: "Cậu đang khó chịu vì Dương Miên học chung trường với Mộng Mộng sao"
Dương Miên cũng hùa theo: "Lẽ nào anh thích chị Mộng Vân, chị Mộng Vân có nghĩ thế không? ". Nghe đến đây Mộng Vân có chút ngại ngùng mà quay đi, Viễn Hàn thì ho khan rồi lạnh lùng nói:
"Xin lỗi nhưng đây không phải vấn đề của em, và Hoài Nam à cậu có vẻ thân thiết với Mộng Vân quá ha"
Nói xong Viễn Hàn đứng dậy cầm lấy tay Mộng Vân rồi sau đó dẫn trên phòng để Hoài Nam và Dương Miên có không gian riêng với nhau
"Đi thôi Mộng Vân để cho hai người đó có không gian riêng với nhau. Phải không Hoài Nam, Dương Miên"
Cậu lấy một tay che mắt cô lại rồi nở một nụ cười khiến hai người kia phải hết hồn, nụ cười đầy đáng sợ đó là một lời cảnh cáo họ đừng bao giờ nói điều đó ra trước mặt cô nữa
" Vâng "
Rồi cậu dẫn Mộng Vân lên trên phòng luôn mặc kệ cô đang khó hiểu vì không biết gì. Hai người họ lên rồi giờ chỉ còn lại Dương Miên và Hoài Nam, cả hai nhìn nhau không ai dám mở lời nói gì với nhau cả
Không gian đó là của riêng hai người nhưng rất yên tĩnh, sự chủ động của họ đi đâu hết rồi ý. Mãi về sau Hoài Nam mới lên tiếng
" Miên Miên, em có nghĩ là anh ba em đang có tình cảm với Mộng Vân không? "
Dương Miên bất ngờ khi anh gọi mình là "Miên Miên" nhưng vì chuyện tình cảm của Viễn Hàn nên cô ấy cũng nói những gì bản thân hiểu biết: "Em cũng nghĩ như vậy nhưng anh biết được điều gì rồi nói cho em nghe đi"
Hoài Nam: "Anh không thể nói được đây là chuyện không thể nói"
Dương Miên: "Nhưng em muốn biết mà"
Bên phía Viễn Hàn
Cậu dẫn cô vào trong phòng rồi để cô ngồi trên giường còn bản thân thì làm điều như mọi khi, Mộng Vân liên tục hỏi Viễn Hàn: "Cậu nghĩ là hai người kia đang có mối quan hệ tình cảm không, nếu là một cặp thì sẽ rất tuyệt đó. Cậu thấy sao, mình nói đúng không?"
Viễn Hàn im lặng không nói gì mà chỉ làm bài tập thấy cậu quan tâm đến bài tập hơn là lời cô nói nên rất khó chịu
"Này, lời mình nói không quan trọng bằng bài tập của cậu hả?"
Viễn Hàn quay ra nhìn cô đang ngồi trên giường, nói: "Đừng nói những điều vô nghĩa về tình cảm nữa, tôi không muốn nghe"
Lúc này hai người đang mắt đối mắt với nhau cùng với một không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương. Thấy vậy Viễn Hàn quay lại làm tiếp bài tập, không còn để ý gì nữa
Mộng Vân lúc này cũng không biết làm gì nên lấy cái gối của cậu ôm lấy rồi mở điện thoại lên xem có gì vui không. Tiếng điện thoại của cô khiến Viễn Hàn khó chịu, cậu quay qua nhìn cô: "Mộng Vân tắt điện thoại đi, tiếng điện thoại của cậu đang làm phiền tôi đó"
Cô tắt điện thoại rồi nâng mắt lên nhìn cậu, định tức giận nói gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt của cậu thì cô đã quên đi cả sự tức giận. Thấy cô không nói gì và đã tắt điện thoại nên cậu cũng chả nói gì mà lại ngồi làm bài tập tiếp
"Cậu có đôi mắt thật đẹp đấy Viễn Hàn" Mộng Vân bỗng lên tiếng khen đôi mắt của cậu
Viễn Hàn lạnh lùng nói: "Thì đã sao?"
Cô buồn bã nói: "Mình chỉ khen thôi mà sao cậu lại lạnh nhạt vậy, đúng là cái đồ đáng ghét mà". Viễn Hàn nghe cô nói vậy trong lòng khó chịu nhưng vẫn làm tiếp việc đang làm
"Viễn Hàn à, mình thích đôi mắt xanh dương nhạt của cậu. Và cậu biết gì không? Mình ước sau này con cái mình cũng sẽ có một đôi mắt màu xanh dương nhạt giống như cậu vậy đó"
Nghe đến đây cậu bất ngờ dừng lại hành động đang làm của mình rồi nói: "Chưa gì đã nghĩ đến chuyện con cái, cậu định học xong cưới luôn hay gì"
Mộng Vân phủ định câu nói đó: "Không phải, mình chỉ ước thôi mà chưa có ý định lấy chồng đâu"
"Cậu chắc chứ?"
Cô không muốn nói với cậu nữa nên đã im lặng nhưng mắt vẫn nhìn cậu. Không thấy cô nói gì nữa lên cậu cũng không chả nói gì thêm. Cứ thế không khí bên trong căn phòng yên tĩnh như bình thường, cô nhìn cậu chăm chú đến mức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Thấy có tiếng thở đều nên Viễn Hàn cũng bất giác quay ra và nhìn thấy cô vừa ngồi vừa ngủ trông khá buồn cười. Cậu tiến lại nhẹ nhàng đặt Mộng Vân nằm xuống giường, nhìn cô ngủ lúc này trông rất ngon dường như không gặp ác mộng nữa
Cậu vuốt ve mái tóc và nhìn cô với một ánh mắt tràn đầy ý cười, không biết tại sao khi nhìn cô ngủ trong cô rất dễ thương. Không kìm được Viễn Hàn đặt lên trán cô một nụ hôn
"Cô tiểu thư của tôi ngủ ngon nhá"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương