Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em

Chương 2: Chương 1-2



Viễn Hàn nằm dưới sàn dần chìm vào mơ hồ nhưng tay vẫn ôm chặt lấy đứa em gái đang run rẩy, cậu nhìn lên chỗ mẹ thấy bà đang rất tức giận

Đây là lần đầu tiên bà tức đến như vậy, trước giờ bà luôn cố gắng nhẫn nhịn mọi thứ vì các con nhưng hôm nay những uất ức mà bản thân đã trải qua đã bùng nổ chỉ vì ông ta đã động đến các con của bà

"Anh khiến tôi quá là thất vọng rồi, hôm nay anh động vào con tôi thì tôi nhất định sẽ không để anh yên đâu"

Trong lời nói đó cũng hiểu được ông ta đã chạm tới giới hạn của Lộ Tiêu. Bà quay ra nhìn con trai và con gái của mình, rơi nước mắt vì bản thân đã nhẫn nhịn quá lâu để khiến các con ngày càng khổ vì tên đàn ông bội bạc này. Ánh mắt bà nhìn như ngàn lần xin lỗi vì tất cả những gì mà các con đã trải qua

"Mẹ à chúng ta hãy bắt đầu một cuộc sống mới đi ạ"

Nói rồi đôi mắt Viễn Hàn từ từ nhắm lại, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là một nhóm cảnh sát xuất hiện rồi ý thức đã không còn nữa

*3 ngày sau tại bệnh viện*

Lộ Tiêu vẫn rất lo lắng cho hai đứa con của mình, bà trách mình đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ để khiến các con phải ra nông nỗi này. Bà chỉ biết cầu nguyện cho các con của mình được bình an vô sự thôi

Trong phòng bệnh là Viễn Hàn đang hôn mê được biết là đã được 3 ngày rồi, không bị ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng có vẻ hôn mê rất lâu

Viễn Hàn tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh không thấy mẹ và em gái, cậu hốt hoảng gọi định rời khỏi giường để đi tìm nhưng sức khỏe đã khiến cho cậu ngã xuống

"Mẹ! Dương Miên! Hai người đâu rồi?"

Tiếng động bên trong đã làm y tá bên ngoài chú ý đến cô đi vào bên trong và đỡ Viễn Hàn dậy nhưng cậu đã né tránh thấy vậy cô mới nói để trấn an cậu

"Mẹ và em cháu đang ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ, cháu lên giường nghỉ ngơi đi. Cô sẽ đi gọi họ vào"

Viễn Hàn đồng ý rồi nằm lên trên giường, cậu mong mẹ và em gái của mình không bị sao nếu không cậu sẽ hối hận vì không thể bảo vệ được em gái và mẹ

/ Cạch /

Cửa phòng mở ra, Lộ Tiêu chạy đến ôm lấy Viễn Hàn, Lộ Tiêu xin lỗi con trai vì đã khiến con phải chịu tổn thương. Nhưng Viễn Hàn chỉ quan tâm rằng mẹ và Dương Miên có sao không thôi

"Em và mẹ không sao hết"

Lộ Tiêu xoa đầu Dương Miên bà cảm thấy các con không sao là được rồi. Cửa phòng mở ra, bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt ba người

Là đứa con lớn của Lộ Tiêu, cả ba người rơi nước mắt khi nhìn thấy Hàn Danh. 5 năm trước vì mẹ không muốn hai đứa lớn phải lo lắng về công việc nên đã kêu hai đứa chuyển đến thành phố khác sinh sống và làm việc nên đã không thể gặp mặt nhau nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác

Lần này anh cả quay về đây là muốn đưa cả ba người rời khỏi thành phố này để chuyển đến thành mà anh đang sinh sống

"Chuyện của ông ta giải quyết như thế nào rồi mẹ?". Viễn Hàn lạnh lùng hỏi

Lộ Tiêu yên lặng nhìn các con một lúc rồi quay ra nói hết mọi chuyện đã xảy ra bởi lúc đó chỉ có bà chứng kiến mọi chuyện

"Mẹ đi theo cảnh sát rồi khai hết mọi chuyện của ông ta ra đồng thời đưa ra bằng chứng ông ta ngoại tình, bạo hành gia đình trong suốt nhiều năm như vậy và còn một bằng chứng quan trọng khác, sau khi nhận được các bằng chứng đó ông ta sẽ phải ngồi tù rất lâu

"Xin lỗi mẹ vì con đã không bảo vệ được những người quan trọng nhất đối với con" Viễn Hàn nói

Lộ Tiêu không hề trách con trai bởi người không bảo vệ được các con chính là bà, cả gia đình ôm nhau trong sự hạnh phúc đã lâu không được thấy

*Vài ngày sau*

"Anh à, sức khỏe của anh đã đỡ hơn chưa?"

Viễn Hàn gõ nhẹ vào chán cô em gái ngốc nghếch của mình rồi nói: "Anh đã không sao rồi, đừng lo cho anh nữa". Dương Miên cũng rất lo lắng cho anh trai bởi vì cô nên anh mới như vậy, thấy hai đứa vẫn còn đang trêu nhau thì Hàn Danh đi vào

"Này, hai đứa ở luôn đây nhá. Để mẹ chờ hơi lâu rồi đấy"

Dương Miên cười rồi xin lỗi anh cả, sau đó cùng anh ba ra khỏi bệnh viện để đến nhà bà ngoại của cô bé nói chuyện

"Dương Miên à, con có chắc là muốn đến nhà bà ngoại con không?"

Dương Miên đồng ý không chút do dự, cô muốn quay về được gặp ông bà bởi rất lâu rồi cô bé chưa được nhìn thấy họ. Gia đình ông bà ngoại là nơi duy nhất giữ lại được kí ức duy nhất về mẹ của cô bé nên Dương Miên muốn được một lần nhìn thấy mẹ

Cô bé từng thắc mắc về mẹ của mình bởi khi sống ở gia đình Lộ Tiêu làm cô cảm thấy bản thân mình khác biệt đối với anh chị và nhiều lúc chồng của Lộ Tiêu chửi cô là đứa con hoang, điều đó khiến Dương Miên không thể tin được và dần làm cho cô bé muốn biết được sự thật. Đến bây giờ mới dám hỏi mẹ và biết được là mẹ cô đã chết do đỡ đòn giúp Lộ Tiêu



Sau cái chết của Anh Thục ( mẹ Dương Miên), Lộ Tiêu vẫn luôn giữ lời hứa là chăm sóc cho Dương Miên, cô coi Dương Miên là con gái của mình hết lòng yêu thương cô bé nhưng vẫn không thể thoát khỏi được số phận bi thương về người chồng bạo hành

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Dương Miên luôn được mẹ và anh chị yêu thương. Đây là điều mà cô bé cảm thấy hạnh phúc nhất

*Đến nhà bà ngoại Dương Miên*

"Ông bà ơi, Dương Miên về rồi đây"

Ông bà nghe thấy vội quay ra, Dương Miên chạy đến ôm hai người, lâu lắm rồi ông bà mới được nhìn thấy Dương Miên. Bà ngoại không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con càng lớn càng giống Anh Thục đó, Dương Miên"

Đúng thật, cô bé rất giống với mẹ của nó. Mái tóc dài ngang vai xoăn nhẹ ở đuôi tóc, mỗi tội đôi mắt màu có màu tím nhưng vẫn làm tôn lên nét đẹp của con bé. Ông bà ngoại rất hạnh phúc bởi cháu gái mình đã rất lớn rồi

"Vào đây đi mấy đứa"

Bà ngoại nhẹ nhàng gọi mọi người vào, họ đã nói ra toàn bộ sự việc và chờ ngày ra toà. Ông ngoại đứng dậy lấy ra một cái thẻ nhớ đưa cho Lộ Tiêu

"Ta nghĩ đến lúc con cần cái này"

Đây là thẻ nhớ trong camera mà Anh Thục giấu, sau khi biết được bí mật về bằng chứng chồng cô giết người, Lộ Tiêu đã đưa cho cha mẹ Anh Thục và nhờ họ giữ. Cuối cùng thì cũng đến lúc dùng đến nó

"Anh Thục, lần này cậu có thể được yên nghỉ ở bên kia rồi"

Lộ Tiêu cầm lấy và cảm ơn cha mẹ, đồng thời cô muốn ở đây thêm hôm nữa để ông bà ở bên các cháu nhiều hơn

Ông bà cũng rất vui và để cả nhà ở lại, bao năm nay ông bà luôn coi Lộ Tiêu như con gái mình vậy. Đối với các cháu cũng rất thân thiện không chút ghét bỏ hay thù oán gì

Ngày hôm sau, Lộ Tiêu dẫn các con đến bên mộ của Anh Thục để dọn dẹp cũng như tạm biệt cô ấy. Dương Miên đứng trước mộ của mẹ đặt một bó hoa mà mẹ cô thích nhất rồi nói

"Mẹ à, Dương Miên đến thăm mẹ đây. Mẹ xem con đã lớn rồi này, ước gì mẹ cũng có thể nhìn thấy con"

Lộ Tiêu hạnh phúc nhìn đứa con gái của Anh Thục rồi ngước lên nhìn. Bà bất ngờ khi nhìn thấy linh hồn của Anh Thục đang cười hạnh phúc đứng cạnh con gái, bàn tay cô ôm lấy Dương Miên rồi nhìn phía Lộ Tiêu

"Lộ Tiêu, hãy thay mình dạy dỗ Dương Miên. Cảm ơn cậu rất nhiều"

Lộ Tiêu giật mình sau khi các con gọi mình rồi bắt đầu lau dọn ngôi mộ, cô hứa với Anh Thục sẽ luôn để cho các con được hạnh phúc sau khi mọi chuyện kết thúc

*2 ngày sau*

Gia đình Lộ Tiêu tạm biệt ông bà ngoại để ra toà, vụ việc lần này sẽ là điểm nhấn của sự kết thúc về cuộc sống địa ngục kia

Tại toà án, phía bên Lộ Tiêu có đầy đủ bằng chứng cho thấy những hành vi sai trái của người đàn ông kia. Cuối cùng người đàn ông kia bị phán tù chung thân và toàn bộ tài sản thuộc về người vợ

Kết thúc phiên tòa, mọi người cảm thấy rất thoải mái sau khi nghe thẩm phán tuyên án. Tất cả mọi người về nhà thu dọn hành lý để chuẩn bị rời khỏi nơi này, căn nhà và tài sản này người mẹ đã lựa chọn mang đi từ thiện cho những nơi có hoàn cảnh khó khăn

Viễn Hàn thu dọn hành lý trên phòng, bất ngờ khi nhìn thấy cuốn nhật ký của mình sau vài năm. Trong này là những gì mà cậu phải chịu đựng khi có ông ta nhưng bây giờ đã khác rồi

"Tạm biệt cuộc sống đầy đau khổ này"

Cậu thu dọn hành lý xong rồi xuống chờ mọi người nữa là rồi sẽ đi luôn. Vé máy bay đã được anh cả đặt rồi nên tí nữa sẽ xuất phát luôn

"Anh ba à, anh dọn đồ xong hết rồi sao?"

"Ừ"

Mẹ thu dọn xong hành lí thì cũng chuẩn bị ra xe. Trước khi đi, mẹ hỏi mấy đứa con rằng "Các con còn gì tiếc nuối ở căn nhà này nữa không?"

Đáp lại mẹ là một sự im lặng đến lạ thường bởi không đứa con nào thấy tiếc nuối hết, điều tiếc nuối duy nhất là tại sao không thể rời khỏi đây sớm hơn

Mọi người ngồi lên xe rồi khởi hành đến sân bay, lần rời đi này chính là lần bắt đầu một cuộc sống mới của gia đình này

Chuyến bay lần này khá dài đi sẽ mất một ngày ngồi máy bay và cũng là lần đầu mọi người đi máy bay. Viễn Hàn và Dương Miên thích thú vô cùng nhưng cũng có chút sợ hãi, cả quãng đường đi Dương Miên đều ôm chặt lấy Viễn Hàn

Sau một ngày thì cuối cùng cũng đã đến nơi, mọi người ai cũng cảm thấy rất mệt mỏi nên đã đặt khách sạn gần đó để nghỉ ngơi rồi mai đi tiếp. Nhà cách đây phải 200km nên phải nghỉ ngơi để mai đi một chuyến tàu nữa, chị hai sẽ đón mọi người ở đó



*Bên phía Hàn Linh*

Cô nhận được tin nhắn của anh trai là phải ngày mai mới về được nên phiền cô ở nhà trang trí để mọi người còn về. Hàn Linh khá buồn vì lần này cô không thể về được, cô muốn chứng kiến hình ảnh người đàn ông kia bị cảnh sát đưa đi

"Đáng đời ông ta lắm"

Nhưng điều vui nhất đó chính là sau tất cả cuối mẹ cũng có thể sống một cuộc sống cho hạnh phúc với những đứa con của mình. Vì mẹ xứng đáng với điều đó, nghĩ đến đây cô bật cười hạnh phúc

"Chị Hàn Linh à, chị không sao chứ?"

Hàn Linh vui vẻ nhìn cô bé trước mặt: "Chị đang cảm thấy vui mừng thôi Mộng Vân à"

( Mộng Vân là con gái của nhà bên cạnh, từ lúc chuyển đến nơi này sống thì có mỗi gia đình của cô bé này làm bạn với hai anh em nhà họ. Vì vậy cho nên Mộng Vân rất được hai anh em nhà này yêu quý)

Hàn Linh lần này nhờ Mộng Vân sang để giúp trang trí nhà cửa bởi cô bé có vẻ muốn giúp đỡ cô một chút, hoặc là quý Hàn Linh nên bé con cũng muốn giúp. Thật lòng mà nói thì có vẻ Hàn Danh và Hàn Linh muốn cô bé trở thành người một nhà với họ

Sau một ngày trang trí căn nhà thì cuối cùng cũng đã xong, căn nhà bây giờ khác hẳn so với hồi hai anh chị mới chuyển đến đây. Đang ngắm nhìn căn nhà thì ba mẹ của Mộng Vân gọi cô bé nên đành để lại một số việc cho Hàn Linh lo liệu là được



*Sáng hôm sau*

Hàn Linh đã đứng trước nhà ga để đón mẹ và mọi người, cô háo hức đến mức không thể ngủ được. Cuối cùng, cũng có thể sống cùng mẹ một cuộc sống mới rồi

Vì tàu điện ngầm đi khá nhanh cho nên việc chờ đợi không hề lâu, nhìn thấy bóng dáng mẹ và các em Hàn Linh chạy đến ôm mọi người

"Mẹ à, con nhớ mẹ nhiều lắm"

Ôm mẹ xong, Hàn Linh quay qua nhìn các em. Dương Miên lịch sự chào: "Em chào chị hai, chị có nhớ em không?".Đáp lại câu nói của em gái là sự ôm ấp đầy yêu thương của bà chị hai

Viễn Hàn bất mãn tự nhủ với bản thân mình: "*Liệu đây có phải chị Hàn Linh mình quen biết không?*". Cậu thì thầm hỏi anh trai

"Anh ơi đây có phải Hàn Linh mà em quen biết không ạ?"

Hàn Danh đập vào đầu Viễn Hàn khiến cậu kêu oai oái, cậu ôm đầu kêu với chị hai: "Chị hai, anh cả đánh em". Hàn Linh quay ra dỗ dành đứa em trai của mình:

"Không ngờ Viễn Hàn nhà ta bây giờ đã lớn như vậy rồi"

Trêu chọc nhau được một lúc rồi mọi người đi về nhà để nghỉ ngơi bởi chuyến tàu cũng khiến mọi người khó chịu

Về đến nhà, mọi người nhìn thấy gia đình bên cạnh mang hành lí vào xe để chuẩn bị đi đâu đó. Hàn Danh và Hàn Linh liền hỏi thăm mọi người đồng thời giới thiệu gia đình với hai bác

Hai bà mẹ của hai gia đình có vẻ hợp tính nhau nên đã dễ dàng nói chuyện vui vẻ với nhau, đang nói chuyện thì Bách Dương mang đồ chạy ra để chuẩn bị đi. Thấy họ định đi nên Lộ Tiêu lịch sự chào rồi đi vào nhà

"Căn nhà này đẹp thật đấy, chị hai à"

Căn nhà được trang trí đơn giản nhưng lại rất đẹp bởi mọi người biết mẹ chúng chỉ thích sự đơn giản không thích quá cầu kì hoặc quá xa hoa

Công sức hai ngày chuẩn bị của Hàn Linh không hề uổng công chút nào, cô dẫn mọi người đi tham quan căn nhà rồi giới thiệu từng phòng cho mọi người

Viễn Hàn sau khi được dẫn đến phòng thì không muốn đi nữa, cậu xin phép mọi người đi vào phòng để nghỉ ngơi. Căn phòng của cậu được trang trí đơn giản và có chút u ám giống hệt tính cách của cậu nhưng mà có cái cây ngoài ban công làm cho căn phòng có thêm một điểm khác biệt

Cậu mở cửa ban công ra tiến đến để ngắm nhìn cái cây này, tuy chỉ để làm cảnh nhưng cảm giác có cây ở đây khiến cho sự nhạt nhẽo có thêm một chút tươi mới. Tiếng động bên dưới đã phá vỡ việc ngắm cây của Viễn Hàn, cảm giác khó chịu và một chút sự tò mò nên cậu đã cúi xuống xem có chuyện gì

Một cô gái với mái tóc đen được búi lên trong rất gọn gàng mặc một chiếc đầm trắng đang tưới hoa ở dưới nhà, bên cạnh cô là hai con mèo trông nhỏ nhỏ xinh xinh. Con mèo trắng bên cạnh cô bỗng ngước lên nhìn Viễn Hàn rồi kêu lên, làm cho cô gái cũng nhìn lên xem có chuyện gì

Khoảng khắc cô gái nhìn lên khiến Viễn Hàn cảm thấy ngại ngùng, bốn mắt nhìn nhau. Cô gái đó có một gương mặt tròn cùng làn da trắng hồng, đôi mắt lệ chi với đồng tử màu đỏ nhìn rất mê hoặc, tóc cắt mái bay làm tôn lên sự trẻ con trên gương mặt cô

*Đây là ánh sáng hay một bông hoa giữa một nơi tối tăm vậy?*

Bất giác cô gái giơ tay lên chào Viễn Hàn rồi giới thiệu: "Chào anh, em là Kiều Mộng Vân. Từ nay sẽ là hàng xóm của anh, rất vui được gặp anh". Nhìn cô gái nhỏ ngây thơ giới thiệu làm cho Viễn Hàn có chút lo lắng, chưa bao giờ cậu được người khác đến làm quen cho nên không biết phải làm thế nào nhưng vẫn đưa tay lên chào lại

Nịch Nhu đi ra và gọi Mộng Vân vào nhà để còn chuẩn bị đi lên trên nhà bà ngoại, cô cất đồ rồi dẫn mèo vào nhà nhưng cũng không quên tạm biệt chàng trai

"Hẹn gặp lại anh sau, em đi đây"
Chương trước Chương tiếp