Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em
Chương 24
Đang cố gắng ngoi lên mặt nước thì một bàn tay giữ lấy cô rồi nhấc lên. Khi được bế lên cô ôm lấy cơ thể đang cứu mình mà ho sặc sụa, đến khi ho xong cô mới nhận ra Viễn Hàn đang bế cô từ nãy đến giờ
“Bình tĩnh không lại ngã nữa bây giờ” cậu lạnh lùng nói. Nghe cậu nói thế cô ngoan ngoãn không giãy giụa nữa nhưng cảm giác rất ngại ngùng, hai người chỉ cách đúng hai lớp áo của cô thôi. Mà lúc này cơ thể Viễn Hàn rất ấm mà khi được cậu ấy bế Mộng Vân còn lỡ tay sờ vào múi bụng của Viễn Hàn
“Sao thích hả?” Sở dĩ Viễn Hàn hỏi như vậy là bởi vì cô sờ lên cơ bụng của anh trên gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng
“Mộng Vân tôi không thích chỉ là ngại vì bị cậu bế trên tay thôi” dù rất thích nhưng phải giữ liêm sỉ. Thấy cô đang chối, Viễn Hàn không chút ngại ngùng gì mà cúi xuống hõm cổ Mộng Vân trêu khiến cô bị nhột: “Thích thì nói luôn đi, không cần giữ giá đâu”
Mộng Vân: "hahaah…Viễn Hàn…nhột quá…ahhah
Tha mình đi mà…ahhaaha…"
Viễn Hàn: “Còn không chịu thừa nhận…hahaha…cho cậu nhột đến khi thừa nhận thì thôi”
Bị Viễn Hàn làm cho nhột không thể nhịn cười được Mộng Vân đành vứt cái liêm sỉ kia đi, thừa nhận: “Được rồi, mình thừa nhận…hahah…tha cho mình đi…mà” cũng không làm khó cô nữa Viễn Hàn đành rời khỏi hõm cổ cô. Mùi hương trên cơ thể Mộng Vân rất nhẹ nhàng làm cho Viễn Hàn mê mệt mùi hương đó
Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Mình thừa nhận là mình thích…”
“Thích gì nào? Gương mặt, đôi mắt hay thân hình?” Cậu tự tin nói vì cậu hiểu rõ Mộng Vân thích gì
Mộng Vân muốn nói là thích tất cả nhưng rất ngại nên cô chỉ nói thích hai thứ: “Mình thích đôi mắt và cơ bụng 6 múi của cậu”
Nghe được câu trả lời Viễn Hàn cũng không nói gì mà cúi xuống hôn lên má cô, điều này khiến cô khá ngạc nhiên. Ngại ngùng hỏi: “Sao tự nhiên lại hôn mình chứ, cậu bị sao hả?”
“Cậu hôn tôi thì được mà tôi không được hôn cậu sao?”
Mộng Vân: “Đáng ghét quá mà” rồi bơi ra khỏi vòng tay của cậu, thấy vậy cậu cũng bơi đến chỗ cô. Nhìn gương mặt có chút tức giận nhưng lại rất đáng yêu của cô khiến anh lại đưa tay lên véo má cô, rồi không chút ngại ngùng nói: “Vòng hai của cậu nhỏ đó chịu khó tập yoga sao?”
“Sao cậu biết mình tập yoga chứ?”
Viễn Hàn: “Sáng nào cũng thấy cậu tập yoga nên biết thôi, công nhận vòng hai cũng ổn đó”
Mộng Vân: “Cậu cũng không kém, body 6 múi săn chắc. Nhìn ngon lắm đó”
Viễn Hàn nghe thấy vậy thì cười không ngờ nàng tiểu thư này cũng biết dùng từ này miêu tả cậu. Sau đó cậu nảy ra một ý tưởng là muốn cùng cô bơi ở bể, nếu thắng sẽ phải mua đồ ăn cho người còn lại và Mộng Vân đồng ý. Nhìn Mộng Vân thân thể nhỏ bé vậy thôi chứ bơi lội cũng rất ghê đấy chứ, tuy bơi không nhanh bằng Viễn Hàn nhưng động tác bơi lội của cô lại rất đẹp
Viễn Hàn còn phải dừng lại để chiêm ngưỡng vì động tác đẹp đến lạ thường của cô, cậu cũng phải tán thưởng Mộng Vân là một cô gái tài sắc vẹn toàn. Nhan sắc ưa nhìn vừa xinh xắn lại vừa dễ thương, tính cách thì hiền lành, dịu dàng, nhút nhát, hay ngại ngùng và có chút yếu đuối và là một người biết rèn luyện bản thân
Cuối cùng cũng kết thúc việc thi bơi với nhau, Viễn Hàn không muốn để cô mua đồ ăn cho mình nên đã tự nhận thua khiến Mộng Vân có chút khó hiểu
“Cậu thắng mà sao lại tự nhận thua thế?”
Viễn Hàn: “Để cậu mua đồ ăn cho cứ sao sao ý. Đàn ông ai lại để con gái đi mua đồ ăn cho chứ”
Mộng Vân thấy vậy thì trêu chọc: “Cậu ngại sao? Không ngờ đó”
Bị cô trêu như vậy khiến cậu có chút hứng thú, không nói gì mà kéo cô đến trước lồng ngực mình. Thì thầm vào tai cô một cách mê hoặc: “Lá gan của cậu cũng lớn đấy, dám trêu tôi.”
Mộng Vân thấy vậy chắp tay vào nói: “Mình nào có dám trêu cậu đâu, mình ngoan mà”
Viễn Hàn cũng không nói gì nữa mà cứ ôm lấy cơ thể Mộng Vân thôi, không biết tại sao cậu chỉ muốn ôm cô. Nhưng khi ôm cô thì những áp lực, đau khổ tồn tại bên trong cơ thể cậu đều biến mất, có lẽ Mộng Vân đã chữa lành hết những đau khổ đó của chính cậu hoặc là cậu thích Mộng Vân mất rồi
Đang mải ôm ấp Mộng Vân mà cậu không để ý đến hành động tiếp theo của cô, đột nhiên bị cô hất nước vào người khiến Viễn Hàn giật mình. Nhân cơ hội Mộng Vân thoát ra rồi lại tiếp tục té nước lên người Viễn Hàn, cậu lấy tay lau mắt rồi bắt đầu chơi với cô
Cứ thế cả hai người nô đùa đến gần 5 giờ 30 mới thôi, họ đứng dậy đi vào trong phòng thay đồ ở bên ngoài để thay đồ đi về. May mắn là trong nhà tắm chuẩn bị rất chu đáo, có sẵn dầu gội và khăn tắm nên Mộng Vân không phải lo lắng. Tắm gội xong lúc chuẩn bị đi ra thì cô lại thấy máy sấy tóc nên lại mất thêm thời gian để làm khô tóc
Viễn Hàn đã xong từ trước rồi ngồi chờ cô gần 15 phút rồi mà không thấy người đâu, thầm nhủ trong lòng rằng: *Sao con gái chuẩn bị lâu thế? Có khi nào đang ngắm anh trai body 6 múi nào khác không?*. Vừa nghĩ đến Mộng Vân đang ngắm mấy anh trai khiến máu ghen trong lòng Viễn Hàn dâng trào
Đang nghĩ xem nên xử lý cô tiểu thư mê trai này như thế nào thì một bàn tay xuất hiện che lấy đôi mắt cậu, giọng nói dịu dàng cất lên: “Đoán xem là ai đang che nào?”
Giọng nói và mùi hương trên cơ thể Mộng Vân là điều khiến Viễn Hàn có thể nhận ra được, cậu đưa tay lên sờ vào bàn tay mềm mại của cô rồi trả lời: “Chắc không phải ai khác ngoài cậu đâu, đúng không tiểu thư nhỏ của tôi”
“Mộng Vân, bỏ ra nào” cậu gỡ tay cô ra khỏi mắt mình, tức giận nhìn Mộng Vân. Thấy vậy cô trêu: “Sao lại giận mình rồi? Nhìn cậu tức giận trông như trẻ lên 3 ý”
Nói rồi cô chạy trước khi bị cậu giữ lại, Viễn Hàn đuổi theo cô ra khỏi bể bơi. Nhìn hai người cứ như một cặp đôi đang yêu nhau thế, cả hai vừa chạy vừa cười. Chạy được một lúc Mộng Vân bị Viễn Hàn giữ lấy cổ tay, cậu mỉm cười nhìn cô
“Trẻ lên 3, cậu dùng từ đó để miêu tả tôi hả?”
Mộng Vân vừa cười vừa trêu: “Không lẽ bảo cậu như khỉ, thế có hơi tàn ác. Ai lại đi miêu tả người với động vật thế” nghe đến việc cô miêu tả bản thân với khỉ làm Viễn Hàn đã tức còn tức hơn. Cậu đưa tay đến má cô nhéo một phát làm cô đang cười bỗng chuyển thành đau
“Đau…”
Viễn Hàn: “Cũng biết đau hả”
Cô tức giận véo bàn tay hư hỏng của cậu đang để ở trên má mình nhưng có vẻ chỉ như muỗi cắn với Viễn Hàn. Nhìn cô như vậy, cậu nói: “May cho cậu là tôi để tay ở má đấy, tôi mà để ở đùi cậu thì có dời mà gỡ ra được”
“Liệu có phải như cậu nói không?” Cô trêu chọc cậu nhưng bị cậu liếc cho nên im bặt không lên tiếng nữa mà nghe lời cậu
Thấy cô ngoan rồi Viễn Hàn nắm lấy tay cô dẫn cô đến chỗ bán đồ ăn vặt mua cho Mộng Vân ăn. Mộng Vân nhận lấy xiên thịt trên tay cậu rồi ăn một miếng, hương vị của xiên thịt rất ngon ăn vào là mê luôn, cô đưa xiên thịt đến trước mặt Viễn Hàn
“Cậu ăn không?” Không biết sao khi mua cậu lại chỉ mua mỗi cô. Cậu ấy chê chăng? Hay đang ăn uống thanh đạm? Hay đang ăn kiêng?
Cậu há miệng ăn miếng thịt trên xiên mà Mộng Vân đưa cho, công nhận là ngon thật nhưng để cô ăn là được vì anh muốn vỗ béo cô nàng gầy gò này. Nhìn Mộng Vân ăn ngon như này khiến Viễn Hàn không khỏi đỏ mặt, lúc ăn trong cô rất dễ thương đặc biệt là hai bên má của cô khi ăn cứ phúng phính kiểu gì ý, chỉ muốn đưa tay lên véo cho mấy phát thôi
Ăn xong cô mang bỏ chiếc xiên đã được ăn hết vào thùng rác công cộng gần đó rồi ra chỗ Viễn Hàn. Tiếp đó cậu dẫn cô đến một cái hồ lớn, ở đây có rất nhiều người đứng nhìn và đều là các cặp đôi đang yêu nhau, dường như họ đang chờ đợi một thứ gì đó
Mộng Vân quay sang hỏi Viễn Hàn: “Mọi người đang chờ đợi điều gì sao, Viễn Hàn?” nghe được câu hỏi đó cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cứ chờ đi, sẽ rất tuyệt đó”
Ngay khi lời nói kết thúc thì lúc này pháo hoa đã được bắn lên, Mộng Vân quay ra thì nhìn thấy. Pháo hoa rực rỡ trong bầu trời đêm này, đẹp đến mức khó miêu tả vậy ra đây là điều mà khiến mọi người chờ đợi. Mộng Vân mỉm cười nhìn lên đó một lúc, khi quay lên cô nhìn thấy gương mặt của Viễn Hàn gương mặt đẹp như tạc tượng đó khiến trái tim Mộng Vân đập loạn nhịp
Giây phút này Mộng Vân nhận ra bản thân mình thật sự đã rung động trước Viễn Hàn rồi. Vô thức cô nói: “Mình đã rung động với Viễn Hàn rồi, mình thích Viễn Hàn rồi” nhưng bỗng nhiên cô nhận ra những gì mình đang nói nên vội bịt miệng lại. Cũng may là tiếng mọi người nói cũng khá ồn nên có vẻ vẻ Viễn Hàn không biết những lời cô vừa nói
Sau khi pháo hoa bắn hết tất cả mọi người đều giải tán hết và dĩ nhiên Viễn Hàn và Mộng Vân cũng đi về, một ngày đ chơi đầy vui vẻ và ý nghĩa. Nhưng trước khi về Mộng Vân cố gắng năn nỉ Viễn Hàn để cho cô mua một đôi gấu bông ở quầy bán gấu
Viễn Hàn đột nhiên cảm thấy bản thân thật sai lầm khi đồng ý để cho cô đi mua gấu, chọn lên chọn xuống mà vẫn chưa chọn được. Mộng Vân loay hoay không biết chọn cặp nào, mua cặp lớn hay nhỏ, mua cặp màu gì bởi nhìn là muốn mua hết nên khó mà lựa chọn nên cuối cùng phải bảo Viễn Hàn
“Nhiều sự lựa chọn quá, cậu chọn giúp mình được không?”
Viễn Hàn nhìn ngó xung quanh rồi quyết định lấy đôi gấu cỡ trung để ôm đi ngủ màu xanh dương nhạt và hồng rồi trả tiền. Sau đó kéo Mộng Vân đi về, trên xe bus Mộng Vân nhìn cặp gấu trên tay mà không khỏi thích thú rồi cô quay ra trêu Viễn Hàn
Cuối cùng thì cũng về đến nhà, đứng trước cửa nhà hai người. Mộng Vân lấy hết dũng khí nói: “Viễn Hàn, cảm ơn cậu đã rủ mình đi chơi. Mình vui lắm, cảm ơn cậu”
Viễn Hàn: “Không có gì, nếu muốn khi nào có dịp lại đi thêm lần nữa”
Mộng Vân đưa con gấu bông màu hồng cho Viễn Hàn nói: “Cho cậu một con về làm kỉ niệm ngày đầu hai đứa đi chơi”
Nhìn con gấu màu hồng Viễn Hàn có chút bất lực, con trai mà cậu ấy đi tặng đồ màu hồng. Cậu nói: “Cho tôi con màu xanh đi, cho con hồng nhìn tôi bê đê lắm”
Mộng Vân: “Mình thích con màu xanh dương nên cho mình đi, cho cậu con màu hồng. Không chịu buộc chịu, mình đi đây bye cậu”
Rồi dùng hết sức bình sinh cô chạy thục mạng vào trong nhà đóng cửa lại, cầm con gấu bông trong tay Mộng Vân không kìm được mà cười. Thích thú ôm luôn con gấu bông lên trên phòng
Còn phía bên ngoài Viễn Hàn vẫn cầm trên tay con gấu bông màu hồng, nhìn nó cậu không khỏi nhớ đến Mộng Vân khi mua được cặp gấu này. Lúc cậu chọn xong cho cô thì Mộng Vân rất phấn khích cứ nhìn rồi lại ôm chúng lòng, Viễn Hàn nghĩ đến hình ảnh đó không tự chủ được mà cười rồi cậu đi vào trong nhà với sự vui vẻ của ngày hôm nay
*Đến tối*
Mộng Vân đang viết nhật ký rất nhập tâm kể về câu chuyện của ngày hôm nay và cô đã mở lòng với Viễn Hàn. Đang viết thì tiếng điện thoại reo lên, người gọi chính là Quân Chính
Vừa nhấc máy lên Quân Chính liền nói: “Chắc chắn giấc mơ của em là đúng không? Ân Sương gần như con kia thao túng tâm lí nên nghe lời răm rắp”
Mộng Vân: “Em có thể khẳng định những lời anh nói là đúng, liệu có cách nào để giải quyết không?”
Quân Chính giơ lá bài trên tay đưa cho Mộng Vân nhìn, rồi giải thích: "Có một cách giải quyết đó là để cho Ân Sương tự nhìn qua chân tướng sự việc cũng giống như em vậy đó. Chỉ cần biết được bộ mặt thật của Mẫn Thủy thì anh khẳng định Ân Sương có thể thoát khỏi sự thao túng đó
Nhưng nếu muốn làm được điều đó thì bắt buộc bản thân anh chịu tổn thương về thể chất và phải chuyển khỏi thành phố đang ở. Như vậy mới đem lại một hiệu quả tốt"
Mộng Vân có chút lo lắng: “Để anh chịu những vết thương trên cơ thể liệu có quá tàn nhẫn không?”
Quân Chính: “Vì Ân Sương anh sẵn sàng chịu đựng được hết. Nếu có điều gì liên quan đến Ân Sương xảy ra trong giấc mơ của em thì nói với anh”
Mộng Vân: “Được, em biết rồi. Tạm biệt anh”
Quân Chính: “Tạm biệt”
Mộng Vân tắt máy đi rồi suy nghĩ về những điều mà Quân Chính nói, cô rất lo cho anh vì phải hứng chịu một số điều không nên có. Anh ấy thật sự yêu Ân Sương, yêu đến mức sẵn sàng chịu đựng những vết thương về thể xác chỉ để cô ấy thoát khỏi sự thao túng của Mẫn Thủy
Nghĩ đến điều đó Mộng Vân cũng đã quyết tâm với bản thân, cô sẽ theo đuổi Viễn Hàn để cậu ấy nhận ra được tình cảm của cô. Từ nay cô sẽ thi đấu công bằng với Nhã Kỳ để dành được tình cảm của Viễn Hàn
…
Xin chào các bạn độc giả đã ghé thăm tác phẩm của mình và lại là mình Dương Mộng đây. Hôm nay mình xuất hiện ở đây là để gửi đến mọi người đôi lời: “Nay là 30 tết và chỉ còn vài giờ nữa là năm mới cho nên năm mới Dương Mộng chúc các bạn độc giả và gia đình năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng. Chúc mọi người luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và đặc biệt là tiền vào như nước nha”
Mộng Vân: “Năm mới Mộng Vân chúc cho mọi người và gia đình năm mới vui vẻ tiền vào như nước nha. Và đừng quên ủng hộ cho bộ tiểu thuyết của mình nhiều thiệt nhiều nha”
Viễn Hàn: “Chúc mọi người cùng gia đình năm mới vui vẻ, nhiều tiền. Và đừng quên đồng hành cùng tôi để tôi sớm ngày rước được bạn gái Kiều Mộng Vân của tôi về nha”
Mộng Vân và Viễn Hàn cùng đồng thanh nói: “CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ, AN KHANG THỊNH VƯỢNG. Và cùng theo dõi hành trình chúng mình đến được với nhau nha”
…NĂM MỚI VUI VẺ…
“Bình tĩnh không lại ngã nữa bây giờ” cậu lạnh lùng nói. Nghe cậu nói thế cô ngoan ngoãn không giãy giụa nữa nhưng cảm giác rất ngại ngùng, hai người chỉ cách đúng hai lớp áo của cô thôi. Mà lúc này cơ thể Viễn Hàn rất ấm mà khi được cậu ấy bế Mộng Vân còn lỡ tay sờ vào múi bụng của Viễn Hàn
“Sao thích hả?” Sở dĩ Viễn Hàn hỏi như vậy là bởi vì cô sờ lên cơ bụng của anh trên gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng
“Mộng Vân tôi không thích chỉ là ngại vì bị cậu bế trên tay thôi” dù rất thích nhưng phải giữ liêm sỉ. Thấy cô đang chối, Viễn Hàn không chút ngại ngùng gì mà cúi xuống hõm cổ Mộng Vân trêu khiến cô bị nhột: “Thích thì nói luôn đi, không cần giữ giá đâu”
Mộng Vân: "hahaah…Viễn Hàn…nhột quá…ahhah
Tha mình đi mà…ahhaaha…"
Viễn Hàn: “Còn không chịu thừa nhận…hahaha…cho cậu nhột đến khi thừa nhận thì thôi”
Bị Viễn Hàn làm cho nhột không thể nhịn cười được Mộng Vân đành vứt cái liêm sỉ kia đi, thừa nhận: “Được rồi, mình thừa nhận…hahah…tha cho mình đi…mà” cũng không làm khó cô nữa Viễn Hàn đành rời khỏi hõm cổ cô. Mùi hương trên cơ thể Mộng Vân rất nhẹ nhàng làm cho Viễn Hàn mê mệt mùi hương đó
Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Mình thừa nhận là mình thích…”
“Thích gì nào? Gương mặt, đôi mắt hay thân hình?” Cậu tự tin nói vì cậu hiểu rõ Mộng Vân thích gì
Mộng Vân muốn nói là thích tất cả nhưng rất ngại nên cô chỉ nói thích hai thứ: “Mình thích đôi mắt và cơ bụng 6 múi của cậu”
Nghe được câu trả lời Viễn Hàn cũng không nói gì mà cúi xuống hôn lên má cô, điều này khiến cô khá ngạc nhiên. Ngại ngùng hỏi: “Sao tự nhiên lại hôn mình chứ, cậu bị sao hả?”
“Cậu hôn tôi thì được mà tôi không được hôn cậu sao?”
Mộng Vân: “Đáng ghét quá mà” rồi bơi ra khỏi vòng tay của cậu, thấy vậy cậu cũng bơi đến chỗ cô. Nhìn gương mặt có chút tức giận nhưng lại rất đáng yêu của cô khiến anh lại đưa tay lên véo má cô, rồi không chút ngại ngùng nói: “Vòng hai của cậu nhỏ đó chịu khó tập yoga sao?”
“Sao cậu biết mình tập yoga chứ?”
Viễn Hàn: “Sáng nào cũng thấy cậu tập yoga nên biết thôi, công nhận vòng hai cũng ổn đó”
Mộng Vân: “Cậu cũng không kém, body 6 múi săn chắc. Nhìn ngon lắm đó”
Viễn Hàn nghe thấy vậy thì cười không ngờ nàng tiểu thư này cũng biết dùng từ này miêu tả cậu. Sau đó cậu nảy ra một ý tưởng là muốn cùng cô bơi ở bể, nếu thắng sẽ phải mua đồ ăn cho người còn lại và Mộng Vân đồng ý. Nhìn Mộng Vân thân thể nhỏ bé vậy thôi chứ bơi lội cũng rất ghê đấy chứ, tuy bơi không nhanh bằng Viễn Hàn nhưng động tác bơi lội của cô lại rất đẹp
Viễn Hàn còn phải dừng lại để chiêm ngưỡng vì động tác đẹp đến lạ thường của cô, cậu cũng phải tán thưởng Mộng Vân là một cô gái tài sắc vẹn toàn. Nhan sắc ưa nhìn vừa xinh xắn lại vừa dễ thương, tính cách thì hiền lành, dịu dàng, nhút nhát, hay ngại ngùng và có chút yếu đuối và là một người biết rèn luyện bản thân
Cuối cùng cũng kết thúc việc thi bơi với nhau, Viễn Hàn không muốn để cô mua đồ ăn cho mình nên đã tự nhận thua khiến Mộng Vân có chút khó hiểu
“Cậu thắng mà sao lại tự nhận thua thế?”
Viễn Hàn: “Để cậu mua đồ ăn cho cứ sao sao ý. Đàn ông ai lại để con gái đi mua đồ ăn cho chứ”
Mộng Vân thấy vậy thì trêu chọc: “Cậu ngại sao? Không ngờ đó”
Bị cô trêu như vậy khiến cậu có chút hứng thú, không nói gì mà kéo cô đến trước lồng ngực mình. Thì thầm vào tai cô một cách mê hoặc: “Lá gan của cậu cũng lớn đấy, dám trêu tôi.”
Mộng Vân thấy vậy chắp tay vào nói: “Mình nào có dám trêu cậu đâu, mình ngoan mà”
Viễn Hàn cũng không nói gì nữa mà cứ ôm lấy cơ thể Mộng Vân thôi, không biết tại sao cậu chỉ muốn ôm cô. Nhưng khi ôm cô thì những áp lực, đau khổ tồn tại bên trong cơ thể cậu đều biến mất, có lẽ Mộng Vân đã chữa lành hết những đau khổ đó của chính cậu hoặc là cậu thích Mộng Vân mất rồi
Đang mải ôm ấp Mộng Vân mà cậu không để ý đến hành động tiếp theo của cô, đột nhiên bị cô hất nước vào người khiến Viễn Hàn giật mình. Nhân cơ hội Mộng Vân thoát ra rồi lại tiếp tục té nước lên người Viễn Hàn, cậu lấy tay lau mắt rồi bắt đầu chơi với cô
Cứ thế cả hai người nô đùa đến gần 5 giờ 30 mới thôi, họ đứng dậy đi vào trong phòng thay đồ ở bên ngoài để thay đồ đi về. May mắn là trong nhà tắm chuẩn bị rất chu đáo, có sẵn dầu gội và khăn tắm nên Mộng Vân không phải lo lắng. Tắm gội xong lúc chuẩn bị đi ra thì cô lại thấy máy sấy tóc nên lại mất thêm thời gian để làm khô tóc
Viễn Hàn đã xong từ trước rồi ngồi chờ cô gần 15 phút rồi mà không thấy người đâu, thầm nhủ trong lòng rằng: *Sao con gái chuẩn bị lâu thế? Có khi nào đang ngắm anh trai body 6 múi nào khác không?*. Vừa nghĩ đến Mộng Vân đang ngắm mấy anh trai khiến máu ghen trong lòng Viễn Hàn dâng trào
Đang nghĩ xem nên xử lý cô tiểu thư mê trai này như thế nào thì một bàn tay xuất hiện che lấy đôi mắt cậu, giọng nói dịu dàng cất lên: “Đoán xem là ai đang che nào?”
Giọng nói và mùi hương trên cơ thể Mộng Vân là điều khiến Viễn Hàn có thể nhận ra được, cậu đưa tay lên sờ vào bàn tay mềm mại của cô rồi trả lời: “Chắc không phải ai khác ngoài cậu đâu, đúng không tiểu thư nhỏ của tôi”
“Mộng Vân, bỏ ra nào” cậu gỡ tay cô ra khỏi mắt mình, tức giận nhìn Mộng Vân. Thấy vậy cô trêu: “Sao lại giận mình rồi? Nhìn cậu tức giận trông như trẻ lên 3 ý”
Nói rồi cô chạy trước khi bị cậu giữ lại, Viễn Hàn đuổi theo cô ra khỏi bể bơi. Nhìn hai người cứ như một cặp đôi đang yêu nhau thế, cả hai vừa chạy vừa cười. Chạy được một lúc Mộng Vân bị Viễn Hàn giữ lấy cổ tay, cậu mỉm cười nhìn cô
“Trẻ lên 3, cậu dùng từ đó để miêu tả tôi hả?”
Mộng Vân vừa cười vừa trêu: “Không lẽ bảo cậu như khỉ, thế có hơi tàn ác. Ai lại đi miêu tả người với động vật thế” nghe đến việc cô miêu tả bản thân với khỉ làm Viễn Hàn đã tức còn tức hơn. Cậu đưa tay đến má cô nhéo một phát làm cô đang cười bỗng chuyển thành đau
“Đau…”
Viễn Hàn: “Cũng biết đau hả”
Cô tức giận véo bàn tay hư hỏng của cậu đang để ở trên má mình nhưng có vẻ chỉ như muỗi cắn với Viễn Hàn. Nhìn cô như vậy, cậu nói: “May cho cậu là tôi để tay ở má đấy, tôi mà để ở đùi cậu thì có dời mà gỡ ra được”
“Liệu có phải như cậu nói không?” Cô trêu chọc cậu nhưng bị cậu liếc cho nên im bặt không lên tiếng nữa mà nghe lời cậu
Thấy cô ngoan rồi Viễn Hàn nắm lấy tay cô dẫn cô đến chỗ bán đồ ăn vặt mua cho Mộng Vân ăn. Mộng Vân nhận lấy xiên thịt trên tay cậu rồi ăn một miếng, hương vị của xiên thịt rất ngon ăn vào là mê luôn, cô đưa xiên thịt đến trước mặt Viễn Hàn
“Cậu ăn không?” Không biết sao khi mua cậu lại chỉ mua mỗi cô. Cậu ấy chê chăng? Hay đang ăn uống thanh đạm? Hay đang ăn kiêng?
Cậu há miệng ăn miếng thịt trên xiên mà Mộng Vân đưa cho, công nhận là ngon thật nhưng để cô ăn là được vì anh muốn vỗ béo cô nàng gầy gò này. Nhìn Mộng Vân ăn ngon như này khiến Viễn Hàn không khỏi đỏ mặt, lúc ăn trong cô rất dễ thương đặc biệt là hai bên má của cô khi ăn cứ phúng phính kiểu gì ý, chỉ muốn đưa tay lên véo cho mấy phát thôi
Ăn xong cô mang bỏ chiếc xiên đã được ăn hết vào thùng rác công cộng gần đó rồi ra chỗ Viễn Hàn. Tiếp đó cậu dẫn cô đến một cái hồ lớn, ở đây có rất nhiều người đứng nhìn và đều là các cặp đôi đang yêu nhau, dường như họ đang chờ đợi một thứ gì đó
Mộng Vân quay sang hỏi Viễn Hàn: “Mọi người đang chờ đợi điều gì sao, Viễn Hàn?” nghe được câu hỏi đó cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cứ chờ đi, sẽ rất tuyệt đó”
Ngay khi lời nói kết thúc thì lúc này pháo hoa đã được bắn lên, Mộng Vân quay ra thì nhìn thấy. Pháo hoa rực rỡ trong bầu trời đêm này, đẹp đến mức khó miêu tả vậy ra đây là điều mà khiến mọi người chờ đợi. Mộng Vân mỉm cười nhìn lên đó một lúc, khi quay lên cô nhìn thấy gương mặt của Viễn Hàn gương mặt đẹp như tạc tượng đó khiến trái tim Mộng Vân đập loạn nhịp
Giây phút này Mộng Vân nhận ra bản thân mình thật sự đã rung động trước Viễn Hàn rồi. Vô thức cô nói: “Mình đã rung động với Viễn Hàn rồi, mình thích Viễn Hàn rồi” nhưng bỗng nhiên cô nhận ra những gì mình đang nói nên vội bịt miệng lại. Cũng may là tiếng mọi người nói cũng khá ồn nên có vẻ vẻ Viễn Hàn không biết những lời cô vừa nói
Sau khi pháo hoa bắn hết tất cả mọi người đều giải tán hết và dĩ nhiên Viễn Hàn và Mộng Vân cũng đi về, một ngày đ chơi đầy vui vẻ và ý nghĩa. Nhưng trước khi về Mộng Vân cố gắng năn nỉ Viễn Hàn để cho cô mua một đôi gấu bông ở quầy bán gấu
Viễn Hàn đột nhiên cảm thấy bản thân thật sai lầm khi đồng ý để cho cô đi mua gấu, chọn lên chọn xuống mà vẫn chưa chọn được. Mộng Vân loay hoay không biết chọn cặp nào, mua cặp lớn hay nhỏ, mua cặp màu gì bởi nhìn là muốn mua hết nên khó mà lựa chọn nên cuối cùng phải bảo Viễn Hàn
“Nhiều sự lựa chọn quá, cậu chọn giúp mình được không?”
Viễn Hàn nhìn ngó xung quanh rồi quyết định lấy đôi gấu cỡ trung để ôm đi ngủ màu xanh dương nhạt và hồng rồi trả tiền. Sau đó kéo Mộng Vân đi về, trên xe bus Mộng Vân nhìn cặp gấu trên tay mà không khỏi thích thú rồi cô quay ra trêu Viễn Hàn
Cuối cùng thì cũng về đến nhà, đứng trước cửa nhà hai người. Mộng Vân lấy hết dũng khí nói: “Viễn Hàn, cảm ơn cậu đã rủ mình đi chơi. Mình vui lắm, cảm ơn cậu”
Viễn Hàn: “Không có gì, nếu muốn khi nào có dịp lại đi thêm lần nữa”
Mộng Vân đưa con gấu bông màu hồng cho Viễn Hàn nói: “Cho cậu một con về làm kỉ niệm ngày đầu hai đứa đi chơi”
Nhìn con gấu màu hồng Viễn Hàn có chút bất lực, con trai mà cậu ấy đi tặng đồ màu hồng. Cậu nói: “Cho tôi con màu xanh đi, cho con hồng nhìn tôi bê đê lắm”
Mộng Vân: “Mình thích con màu xanh dương nên cho mình đi, cho cậu con màu hồng. Không chịu buộc chịu, mình đi đây bye cậu”
Rồi dùng hết sức bình sinh cô chạy thục mạng vào trong nhà đóng cửa lại, cầm con gấu bông trong tay Mộng Vân không kìm được mà cười. Thích thú ôm luôn con gấu bông lên trên phòng
Còn phía bên ngoài Viễn Hàn vẫn cầm trên tay con gấu bông màu hồng, nhìn nó cậu không khỏi nhớ đến Mộng Vân khi mua được cặp gấu này. Lúc cậu chọn xong cho cô thì Mộng Vân rất phấn khích cứ nhìn rồi lại ôm chúng lòng, Viễn Hàn nghĩ đến hình ảnh đó không tự chủ được mà cười rồi cậu đi vào trong nhà với sự vui vẻ của ngày hôm nay
*Đến tối*
Mộng Vân đang viết nhật ký rất nhập tâm kể về câu chuyện của ngày hôm nay và cô đã mở lòng với Viễn Hàn. Đang viết thì tiếng điện thoại reo lên, người gọi chính là Quân Chính
Vừa nhấc máy lên Quân Chính liền nói: “Chắc chắn giấc mơ của em là đúng không? Ân Sương gần như con kia thao túng tâm lí nên nghe lời răm rắp”
Mộng Vân: “Em có thể khẳng định những lời anh nói là đúng, liệu có cách nào để giải quyết không?”
Quân Chính giơ lá bài trên tay đưa cho Mộng Vân nhìn, rồi giải thích: "Có một cách giải quyết đó là để cho Ân Sương tự nhìn qua chân tướng sự việc cũng giống như em vậy đó. Chỉ cần biết được bộ mặt thật của Mẫn Thủy thì anh khẳng định Ân Sương có thể thoát khỏi sự thao túng đó
Nhưng nếu muốn làm được điều đó thì bắt buộc bản thân anh chịu tổn thương về thể chất và phải chuyển khỏi thành phố đang ở. Như vậy mới đem lại một hiệu quả tốt"
Mộng Vân có chút lo lắng: “Để anh chịu những vết thương trên cơ thể liệu có quá tàn nhẫn không?”
Quân Chính: “Vì Ân Sương anh sẵn sàng chịu đựng được hết. Nếu có điều gì liên quan đến Ân Sương xảy ra trong giấc mơ của em thì nói với anh”
Mộng Vân: “Được, em biết rồi. Tạm biệt anh”
Quân Chính: “Tạm biệt”
Mộng Vân tắt máy đi rồi suy nghĩ về những điều mà Quân Chính nói, cô rất lo cho anh vì phải hứng chịu một số điều không nên có. Anh ấy thật sự yêu Ân Sương, yêu đến mức sẵn sàng chịu đựng những vết thương về thể xác chỉ để cô ấy thoát khỏi sự thao túng của Mẫn Thủy
Nghĩ đến điều đó Mộng Vân cũng đã quyết tâm với bản thân, cô sẽ theo đuổi Viễn Hàn để cậu ấy nhận ra được tình cảm của cô. Từ nay cô sẽ thi đấu công bằng với Nhã Kỳ để dành được tình cảm của Viễn Hàn
…
Xin chào các bạn độc giả đã ghé thăm tác phẩm của mình và lại là mình Dương Mộng đây. Hôm nay mình xuất hiện ở đây là để gửi đến mọi người đôi lời: “Nay là 30 tết và chỉ còn vài giờ nữa là năm mới cho nên năm mới Dương Mộng chúc các bạn độc giả và gia đình năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng. Chúc mọi người luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và đặc biệt là tiền vào như nước nha”
Mộng Vân: “Năm mới Mộng Vân chúc cho mọi người và gia đình năm mới vui vẻ tiền vào như nước nha. Và đừng quên ủng hộ cho bộ tiểu thuyết của mình nhiều thiệt nhiều nha”
Viễn Hàn: “Chúc mọi người cùng gia đình năm mới vui vẻ, nhiều tiền. Và đừng quên đồng hành cùng tôi để tôi sớm ngày rước được bạn gái Kiều Mộng Vân của tôi về nha”
Mộng Vân và Viễn Hàn cùng đồng thanh nói: “CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ, AN KHANG THỊNH VƯỢNG. Và cùng theo dõi hành trình chúng mình đến được với nhau nha”
…NĂM MỚI VUI VẺ…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương