Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em
Chương 26
Mộng Vân còn chưa thể hoàn hồn được tại sao Viễn Hàn lại đưa mình xuống xe bus, chắc thanh niên này muốn đi bộ nên mới rủ cô xuống đi cùng. Viễn Hàn thấy cô có chút ngơ ngác thì lên tiếng: “Tôi lo khi thấy Nguyệt Thẩm tâm trạng của cậu lại không được vui, nên mới đưa cậu xuống”
Nghe cậu nói vậy trái tim cô đập loạn nhịp không nghĩ cậu cũng quan tâm cô đến như vậy, trong lòng cô vui lắm. Mộng Vân mỉm cười nhìn cậu, nói: “Cậu lo mình sẽ không vui tươi nữa sao?”
Viễn Hàn nắm lấy bàn tay cô rồi bước đi, vừa đi vừa nói: "Ừ, không có nụ cười của cậu giống như vương quốc thiếu nụ cười vậy. Nụ cười của cậu toả sáng như ánh mặt trời
Nó soi sáng cuộc đời của một số người" trong đó có tôi, những lời đó Viễn Hàn không nói ra. Cậu biết bây giờ chưa phải lúc để nói ra tiếng lòng của bản thân với cô. Còn Mộng Vân thì đang có chút ngại ngùng, gương mặt nóng lên và đỏ ửng khi được cậu nắm tay
Dù đây không phải lần đầu hai người nắm tay nhưng vì đang thích Viễn Hàn cho nên cô rất ngại, làm gì có ai không thích khi được nắm tay người mình yêu chứ. Nhìn cậu vừa đi vừa nói khiến con tim bé nhỏ chưa mở lòng trong suốt 4 năm nay đã muốn mở ra và chỉ có Viễn Hàn mới được bước vào trong đó
Lúc này Viễn Hàn nhìn như một ánh sáng chiếu lọi vào con người cô đơn là cô vậy. Không ngờ rằng cô lại bắt đầu mở lòng mà anh chàng cô thích lại là hàng xóm của cô. Điều đó có chút thú vị, cô rất muốn thử cảm giác yêu anh chàng nhà bên là như thế nào
Không biết có lãng mạn không nữa, thật muốn thử
“Viễn Hàn hôm nay cậu chơi bóng rổ trong ngầu và soái lắm đấy” Mộng Vân thấy có vẻ như cứ im im như này sẽ thật nhàm chán nên đã lên tiếng
Cậu nghe thấy thế thì có chút bất ngờ làm sao mà cô lại biết cậu chơi bóng rổ, mà cô có biết những gì cậu đã nói với Tư Lưu không. Có vẻ như thấy Viễn Hàn ngạc nhiên, Mộng Vân lên tiếng: "Hôm nay tụi mình có tiết trống nên gọi điện cho Xuân Kiều, thấy cậu ấy bảo các cậu đang đấu với lớp 12/1 nên mình bảo Xuân Kiều cho mình xem
Xin lỗi nếu đó làm cậu không thấy thoải mái"
Lại nhận sai về mình rồi Viễn Hàn không hiểu cô tiểu thư của mình sao nữa, lúc nào cũng muốn làm hài lòng người khác mà không quan tâm đến bản thân
Viễn Hàn quay ra nhìn Mộng Vân, cậu đưa tay lên gõ vào trán Mộng Vân. Tức giận nói: “Không thấy cậu đang đối xử tệ với bản thân mình sao, nghe lời tôi lần sau nếu không phải lỗi của cậu thì không được xin lỗi. Tôi mà biết được sẽ phạt cậu, hiểu chưa?”
Mộng Vân: “Mình biết rồi, cậu không được phạt mình đâu đó”
Viễn Hàn thấy cô như vậy không chịu được lại véo má cô thêm lần nữa nhưng nghĩ lại lúc Mộng Vân để Tư Lưu véo má. Cậu đưa tay véo bên má còn lại của cô nói: “Lần sau đừng để người khác động vào má cậu, tôi không muốn hai chiếc má phúng phính này bị người khác động vào”
Mộng Vân nghe vậy lại trêu chọc cậu: “Người khác bao gồm cả cậu hả, lúc nào cậu chả động vào má mình. Mười lần gặp nhau thì phải mười một lần cậu véo má mình, không biết thương cho gương mặt bé nhỏ của mình hả”
“Thương chứ nhưng cái má của cậu chỉ tôi được động vào thôi, không được để cho người khác, rõ chưa?”
Mộng Vân: “Sao lại như vậy chứ?”
Viễn Hàn: “Thích”
Sao con trai khó hiểu vậy trời, cô cũng không nói gì nữa mà bắt đầu đi nhưng vẫn phải nắm tay cậu. Nhìn tiểu thư nhỏ của mình dễ thương như vầy Viễn Hàn phải cố gắng giữ cho bằng được cô, không để cho ai khác có được cô. Dù nói là như thế nhưng cậu vẫn có chút lo lắng vì cậu biết Tư Lưu thích cô lâu hơn cậu, nên cơ hội của cậu cũng rất khó
Cậu lấy hết dũng khí hỏi: “Mộng Vân cậu… thích Tư Lưu sao?”
Cô nghe vậy không đứng lại mà vẫn đi, chuyện này xảy ra khá nhiều nên cô cũng không bất ngờ. Thành thật trả lời câu hỏi của cậu: “Không! Mình không thích cậu ấy bởi mình chỉ coi cậu ấy là bạn thôi”
Viễn Hàn: “Nhưng trước kia hai người từng yêu nhau?”
Mộng Vân: “Đó là trước kia thôi bây giờ đối với mình cậu ấy chỉ là bạn thôi, không hơn không kém”
Viễn Hàn: “Lòng người có thể thay đổi mà?”
Mộng Vân: “Đã 4 năm rồi và mình chưa bao giờ thay đổi cái ý định đó, mình hiểu cậu ấy rất khó khăn trong việc này nhưng mình không thể lừa dối cậu ấy cũng như bản thân mình được”
Nghe vậy tảng đá đè nặng trong lòng cậu biến mất, cô không thích Tư Lưu tức là cậu có cơ hội nhưng vẫn lo lắng vì cô ấy chưa chịu mở lòng. Không sao vì lần này cậu sẽ khiến cô phải mở lòng, sẽ khiến cho những người khác không được làm tổn thương đến cô
Đem theo tâm trạng vui vẻ trên đường về hai người đã nói rất nhiều chuyện với nhau, ai nhìn vào cũng tưởng là hai người họ là một cặp. Nhờ lần này mà Mộng Vân quyết tâm sẽ thay đổi để xứng đáng với Viễn Hàn, vì cậu cô sẽ cố gắng thay đổi
*Tối đến*
Viễn Hàn đang mệt mỏi nằm trên giường ngủ, lúc về cậu mệt quá nên đã nằm xuống ngủ. Khi lúc ngủ cậu mơ thấy hình ảnh một cô gái rất giống Mộng Vân nhưng lại trưởng thành hơn, chắc tầm 26 - 27 tuổi nhưng nhìn vẫn có nét rất dịu dàng, đôi đồng tử màu đỏ vẫn rất mê hoặc kèm theo đó là một sự ma mị nhưng vẫn đẹp và mái tóc của cô được cắt ngắn đến vai. Mộng Vân lúc đó chính xác là một nữ cường nhân
Cô ấy đang ôm lấy cậu trông rất hạnh phúc, gương mặt tươi cười nói: “Anh Viễn Hàn, cảm ơn anh rất nhiều. Em vui lắm”
Lúc đó cậu rất muốn nói những lời trong lòng nhưng không nói được, mà cơ thể chịu bị điều khiển khiến cậu ôm lấy cô gái nhỏ. Nhìn đôi mắt lệ chi của cô, dịu dàng nói: “Còn anh hạnh phúc khi nhìn thấy em tươi cười như này. Anh yêu em lắm Mộng Vân à” nói xong cậu cúi xuống hôn lấy đôi môi của Mộng Vân. Cậu không khỏi bất ngờ về những gì mà bản thân nói và làm trong mơ
Sao trong mơ mình nói nghe sến súa và có chút mạnh bạo kiểu gì thế nhỉ?
Giấc mơ ngọt ngào đó kết thúc ngay khi tiếng điện thoại của cậu reo lên, tức giận vì người phá hoại giấc mơ của mình nên cậu định nói cho người đó một trận nhưng nhìn thấy người gọi là Quân Chính thì cậu lại thôi vì nói quát cậu ấy thì có khối mà tán được Mộng Vân
Cậu bình tĩnh lại sau đó nhấc máy: “Có chuyện gì, nói”
Quân Chính: “Gì căng thế, gọi hỏi thăm thôi”
Viễn Hàn: “Nhớ tôi à?”
Quân Chính: “Nhớ cậu? Nực cười tôi đây là trai thẳng và đã có bạn gái rồi nhá. Chả bù cho cậu đến giờ vẫn chưa tìm được em nào”
Viễn Hàn: “Tìm được rồi chỉ lo cậu bất ngờ thôi”
Quân Chính: “Tìm được em nào, nói nghe xem nào”
Viễn Hàn: “Kiều Mộng Vân”
Quân Chính nghe vậy thì sốc, cậu ấy hoá đá một lúc rồi mới hỏi. Giọng nói có chút khó tin: “Cậu thích Mộng Vân?”
Viễn Hàn: “Ừ, bất ngờ quá hả?”
Quân Chính: “Thật luôn?”
Viễn Hàn: “Thật”
Quân Chính: “Thật?”
Viễn Hàn: “Là thật không đùa”
Quân Chính vẫn không tin vào tai mình nên hỏi lại: “Thật hả?”
Viễn Hàn tức giận, nói: “D*m* nói thế còn đ*** tin, tôi bảo là thật rồi còn hỏi. Hay cậu không nghĩ đến điều đó”
Quân Chính nghe vậy vội xin lỗi: “Thôi xin lỗi, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Cậu vậy mà thích Mộng Vân, ai mà tin được”
Viễn Hàn: “Giờ thì tin đi, không tin buộc tin”
Quân Chính: “Không biết lúc trước ai bảo là không có tình cảm với cô ấy”
Viễn Hàn: “Đó là lúc trước thôi bây giờ thì tôi thích cậu ấy rồi”
Quân Chính: “Ôi trời, nay có bão. Tí nhắn bảo Mộng Vân cẩn thận không lại bị cơn bão quấn đi”
Viễn Hàn chán không biết nói gì với Quân Chính nữa, bất lực rồi không biết nói gì. Biết cậu không nói được gì nữa nên Quân Chính lên tiếng: “Không phải lo, tôi không nói cho Mộng Vân biết đâu. Cần giúp đỡ không tôi cho một số bí quyết”
Không nghe thì không biết chứ nghe xong biết ông Quân Chính từng tán ít nhất hai em. Kinh nghiệm tán gái đầy mình bảo sao Mộng Vân từng thích còn bà Ân Sương mê mệt thanh niên mày, nên học hỏi nếu muốn có bạn gái
Viễn Hàn nghe xong thì cũng hiểu nhưng là một người nhàm chán như cậu thì không nên áp dụng vì sẽ không hiệu quả. Cậu không muốn dùng những lời ngon ngọt để nói với người con gái mình yêu vì cậu không muốn giống ba mình
Cậu cảm ơn Quân Chính sau đó tắt máy, cậu đi ngoài ban công để hóng gió đồng thời hút thuốc để giải toả những phiền muộn. Vẫn là những lúc tức giận, buồn phiền, căng thẳng và có nhiều suy nghĩ cậu đều ra đây để hút thuốc. Dù biết thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng cậu vẫn hút vì nó giúp cậu giải toả những phiền muộn
Hút hết điếu thuốc trên tay Viễn Hàn định hút thêm thì nhìn thấy Mộng Vân mở rèm cửa sổ ra. Cậu dừng hành động đang làm khi nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau thời gian như đang dừng lại vậy
Mộng Vân lên tiếng: “Viễn Hàn, cậu rảnh không? Nếu rảnh sang chỉ bài giúp mình được không?”
Viễn Hàn gật đầu sau đó đi vào trong phòng tắm súc miệng để không còn mùi thuốc lá nữa, vệ sinh xong cậu mới đi sang nhà Mộng Vân. Đi sang trong khi bản thân chưa kịp ăn tối, nhưng vì Mộng Vân đang cần giảng bài nên cậu sẽ ăn sau
Hôm nay bố mẹ Mộng Vân đi làm về muộn, em trai thì đi ăn sinh nhật bạn nên tối muộn mới về trong nhà lúc này chỉ còn lại Mộng Vân. Cậu thường hay sang nhà cô nên không ngại việc tự mở cửa vào, bố mẹ cô rất vui khi cậu hay sang giúp đỡ Mộng Vân học
Đi lên trên phòng Mộng Vân cậu ngồi xuống dưới giường, căn phòng với hương thơm nhẹ nhàng của cô khiến cậu rất dễ chịu. Mộng Vân đi vào trong phòng trên tay cô còn cầm theo hai bát cơm, đưa cho cậu một bát cô nói: “Mình thấy cậu chưa ăn cơm nên có làm cho cậu với lại ăn một mình hơi buồn nên cậu ăn với mình nha”
Viễn Hàn nhận lấy bát cơm trên tay cô, không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào. Mộng Vân nhìn thế thôi nhưng rất quan tâm bạn bè, lúc đầu cậu không tin cho lắm vì đó chỉ là những lời nói của Xuân Kiều nói với cậu thôi chứ cậu chưa được chứng kiến nhưng hôm nay cậu phải thừa nhận những lời Xuân Kiều nói là đúng
“Cậu quan tâm tôi sao?”
“Ừ, mình quan tâm cậu vì cậu rất quan trọng với mình mà” Mộng Vân trả lời, Viễn Hàn cũng không ngờ cô lại nói ẩn ý không khôn khéo như vậy nhưng cậu vẫn rất vui vì cô cũng quan tâm đến cậu. Cậu nhìn bát ăn mà Mộng Vân đưa cho mình rồi nhìn sang bát của cô thấy cô ăn rất ít, cậu cau mày sau đó gắp thức ăn sang bên bát của cô
“Ăn đi, cậu không ăn là lại ảnh hưởng đến sức khỏe đó” cậu tức giận nói với cô trong lời nói có chút sự quan tâm. Viễn Hàn không muốn thấy cô bỏ bữa để rồi lại bị đau bụng, bây giờ có thể không sao nhưng để lâu sẽ ảnh hưởng đến cô rất nhiều
“Mình ăn không hết đâu, cậu ăn đi”
Viễn Hàn đe doạ cô: “Có ăn không? Không ăn tôi sẽ khiến cậu phải hối hận”
Cô biết Viễn Hàn là một người nói là làm nên ngoan ngoãn ăn hết phần cậu đưa cho, dù không muốn cũng vẫn phải ăn. Thấy cô chịu ăn Viễn Hàn cũng bắt đầu ăn, công nhận đồ ăn Mộng Vân làm rất ngon, từ hương vị đến cách trang trí khiến cho người ăn vô cùng yêu thích
Cậu trêu chọc cô: “Mộng Vân à cậu nấu ăn ngon thế này sau này làm vợ tôi luôn được không?”
Cô đang ăn nghe vậy thì bất ngờ đến mức ho sặc sụa, thấy thế cậu liền đưa cho cô ly nước để uống. Sau khi uống xong Mộng Vân mới quay qua nhìn cậu, không tin vào những gì mình vừa nghe cô nói: “Làm vợ cậu hả? Liệu mình có cửa không?”
Viễn Hàn: “Có nhưng giờ lo học đi đã nhá”
Mộng Vân: “Ừm”
*Một lúc sau*
Cuối cùng Mộng Vân cũng ăn hết phần cơm của mình, cô mang bát xuống dưới bếp rửa để Viễn Hàn ngồi trong phòng mình. Viễn Hàn ở trong phòng cũng không biết làm gì, cậu tiến đến chỗ bàn học của cô xem phần đề cô đang giải. Mộng Vân có vẻ chịu khó học nên những câu sai cô luôn ghi lại cách giải nhưng cách giải mà cô viết rất rối và không rõ
Viễn Hàn ngồi xuống bàn học lấy giấy và bút ghi lại cách giải một cách dễ hiểu cho cô, đang viết thì cậu cảm thấy dưới chân có một thứ gì đó đang cọ vào chân mình. Cúi xuống nhìn thì ra là con mèo của Mộng Vân, cậu đưa tay bế nó lên vuốt ve bộ lông trắng của nó
“Dạo này béo hơn trước rồi đấy, có em bé chưa?”
Công nhận lâu lắm rồi cậu mới nhìn thấy con mèo của Mộng Vân, hồi mới gặp nhìn không béo mấy mà giờ đã béo như này. Con mèo thích Viễn Hàn lắm cứ bám lấy cậu thôi, làm cậu phải vừa ôm nó vừa viết công thức giúp cô. Sau khi làm xong Mộng Vân đi vào trong phòng, cô bất ngờ khi thấy Viễn Hàn vừa bế mèo của cô vừa viết bài nhìn như hai bố con ý
“Trông hai người dễ thương thật đó giống hệt hai bố con luôn”
Viễn Hàn quay qua nhìn cô, sau đó rời khỏi ghế để ngồi lên phía giường. Cậu nói: “Giống bố con thì cậu vẫn phải học thôi, vào đây học đi. Những chỗ không hiểu tôi đều ghi lại cho cậu rồi, không hiểu thì hỏi tiếp”
Cô gật đầu sau đó ngồi vào bàn học, nhìn thấy cậu đã ghi lại cách giải và công thức cho dễ hiểu hơn khiến Mộng Vân rất vui. Nhìn thấy những chữ viết này cô không khỏi bất ngờ khi chữ Viễn Hàn lại đẹp như này, đẹp hơn cả chữ cô nữa nhưng rồi lại phải giữ bình tĩnh rồi bắt đầu làm bài
Đây là những đề cô xin được từ các anh chị khoá trước nên có rất nhiều câu cô không hiểu được, rất khó để giải nhưng Viễn Hàn đã giúp cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi cậu viết công thức với cách giải của một số câu khó. Làm được đến câu thứ 25 cô không tài nào giải được dù đã có cách giải nhưng không thể hiểu được, Mộng Vân đành phải ngậm ngùi hỏi cậu: “Viễn Hàn, câu 25 mình không hiểu. Cậu giải giúp mình được không?”
Viễn Hàn đứng khỏi giường sau đó đi đến phía sau ghế của cô, ân cần nói: "Đối với những câu này không chỉ dùng một cách mà phải dùng đến ba cách để chứng minh được nó
Trước tiên đặt vế này bằng x, vế kia bằng y rồi bắt đầu xét. Hiểu chưa?"
“Hiểu rồi, cảm ơn cậu”
Cô đã hiểu rồi bắt đầu làm bài, áp dụng những gì cậu giải thích Mộng Vân đã làm được câu khó này. Viễn Hàn thấy cô làm rất tốt nên đưa tay xoa đầu cô, khen ngợi: “Cậu cũng tiếp thu giỏi đấy, cố gắng phát huy nhá”
Được cậu xoa đầu Mộng Vân có chút ngại ngùng, gương mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Cậu thấy vậy thì cười thầm không ngờ tiểu thư nhỏ của cậu vậy mà đỏ mặt, trông đáng yêu chết đi được. Bỗng Viễn Hàn ghé sát vào tai Mộng Vân nói với giọng khàn khàn:
“Tôi nghe nói cậu thường mơ thấy những chuyện xảy ra trong tương lai sao?”
Nghe cậu nói vậy trái tim cô đập loạn nhịp không nghĩ cậu cũng quan tâm cô đến như vậy, trong lòng cô vui lắm. Mộng Vân mỉm cười nhìn cậu, nói: “Cậu lo mình sẽ không vui tươi nữa sao?”
Viễn Hàn nắm lấy bàn tay cô rồi bước đi, vừa đi vừa nói: "Ừ, không có nụ cười của cậu giống như vương quốc thiếu nụ cười vậy. Nụ cười của cậu toả sáng như ánh mặt trời
Nó soi sáng cuộc đời của một số người" trong đó có tôi, những lời đó Viễn Hàn không nói ra. Cậu biết bây giờ chưa phải lúc để nói ra tiếng lòng của bản thân với cô. Còn Mộng Vân thì đang có chút ngại ngùng, gương mặt nóng lên và đỏ ửng khi được cậu nắm tay
Dù đây không phải lần đầu hai người nắm tay nhưng vì đang thích Viễn Hàn cho nên cô rất ngại, làm gì có ai không thích khi được nắm tay người mình yêu chứ. Nhìn cậu vừa đi vừa nói khiến con tim bé nhỏ chưa mở lòng trong suốt 4 năm nay đã muốn mở ra và chỉ có Viễn Hàn mới được bước vào trong đó
Lúc này Viễn Hàn nhìn như một ánh sáng chiếu lọi vào con người cô đơn là cô vậy. Không ngờ rằng cô lại bắt đầu mở lòng mà anh chàng cô thích lại là hàng xóm của cô. Điều đó có chút thú vị, cô rất muốn thử cảm giác yêu anh chàng nhà bên là như thế nào
Không biết có lãng mạn không nữa, thật muốn thử
“Viễn Hàn hôm nay cậu chơi bóng rổ trong ngầu và soái lắm đấy” Mộng Vân thấy có vẻ như cứ im im như này sẽ thật nhàm chán nên đã lên tiếng
Cậu nghe thấy thế thì có chút bất ngờ làm sao mà cô lại biết cậu chơi bóng rổ, mà cô có biết những gì cậu đã nói với Tư Lưu không. Có vẻ như thấy Viễn Hàn ngạc nhiên, Mộng Vân lên tiếng: "Hôm nay tụi mình có tiết trống nên gọi điện cho Xuân Kiều, thấy cậu ấy bảo các cậu đang đấu với lớp 12/1 nên mình bảo Xuân Kiều cho mình xem
Xin lỗi nếu đó làm cậu không thấy thoải mái"
Lại nhận sai về mình rồi Viễn Hàn không hiểu cô tiểu thư của mình sao nữa, lúc nào cũng muốn làm hài lòng người khác mà không quan tâm đến bản thân
Viễn Hàn quay ra nhìn Mộng Vân, cậu đưa tay lên gõ vào trán Mộng Vân. Tức giận nói: “Không thấy cậu đang đối xử tệ với bản thân mình sao, nghe lời tôi lần sau nếu không phải lỗi của cậu thì không được xin lỗi. Tôi mà biết được sẽ phạt cậu, hiểu chưa?”
Mộng Vân: “Mình biết rồi, cậu không được phạt mình đâu đó”
Viễn Hàn thấy cô như vậy không chịu được lại véo má cô thêm lần nữa nhưng nghĩ lại lúc Mộng Vân để Tư Lưu véo má. Cậu đưa tay véo bên má còn lại của cô nói: “Lần sau đừng để người khác động vào má cậu, tôi không muốn hai chiếc má phúng phính này bị người khác động vào”
Mộng Vân nghe vậy lại trêu chọc cậu: “Người khác bao gồm cả cậu hả, lúc nào cậu chả động vào má mình. Mười lần gặp nhau thì phải mười một lần cậu véo má mình, không biết thương cho gương mặt bé nhỏ của mình hả”
“Thương chứ nhưng cái má của cậu chỉ tôi được động vào thôi, không được để cho người khác, rõ chưa?”
Mộng Vân: “Sao lại như vậy chứ?”
Viễn Hàn: “Thích”
Sao con trai khó hiểu vậy trời, cô cũng không nói gì nữa mà bắt đầu đi nhưng vẫn phải nắm tay cậu. Nhìn tiểu thư nhỏ của mình dễ thương như vầy Viễn Hàn phải cố gắng giữ cho bằng được cô, không để cho ai khác có được cô. Dù nói là như thế nhưng cậu vẫn có chút lo lắng vì cậu biết Tư Lưu thích cô lâu hơn cậu, nên cơ hội của cậu cũng rất khó
Cậu lấy hết dũng khí hỏi: “Mộng Vân cậu… thích Tư Lưu sao?”
Cô nghe vậy không đứng lại mà vẫn đi, chuyện này xảy ra khá nhiều nên cô cũng không bất ngờ. Thành thật trả lời câu hỏi của cậu: “Không! Mình không thích cậu ấy bởi mình chỉ coi cậu ấy là bạn thôi”
Viễn Hàn: “Nhưng trước kia hai người từng yêu nhau?”
Mộng Vân: “Đó là trước kia thôi bây giờ đối với mình cậu ấy chỉ là bạn thôi, không hơn không kém”
Viễn Hàn: “Lòng người có thể thay đổi mà?”
Mộng Vân: “Đã 4 năm rồi và mình chưa bao giờ thay đổi cái ý định đó, mình hiểu cậu ấy rất khó khăn trong việc này nhưng mình không thể lừa dối cậu ấy cũng như bản thân mình được”
Nghe vậy tảng đá đè nặng trong lòng cậu biến mất, cô không thích Tư Lưu tức là cậu có cơ hội nhưng vẫn lo lắng vì cô ấy chưa chịu mở lòng. Không sao vì lần này cậu sẽ khiến cô phải mở lòng, sẽ khiến cho những người khác không được làm tổn thương đến cô
Đem theo tâm trạng vui vẻ trên đường về hai người đã nói rất nhiều chuyện với nhau, ai nhìn vào cũng tưởng là hai người họ là một cặp. Nhờ lần này mà Mộng Vân quyết tâm sẽ thay đổi để xứng đáng với Viễn Hàn, vì cậu cô sẽ cố gắng thay đổi
*Tối đến*
Viễn Hàn đang mệt mỏi nằm trên giường ngủ, lúc về cậu mệt quá nên đã nằm xuống ngủ. Khi lúc ngủ cậu mơ thấy hình ảnh một cô gái rất giống Mộng Vân nhưng lại trưởng thành hơn, chắc tầm 26 - 27 tuổi nhưng nhìn vẫn có nét rất dịu dàng, đôi đồng tử màu đỏ vẫn rất mê hoặc kèm theo đó là một sự ma mị nhưng vẫn đẹp và mái tóc của cô được cắt ngắn đến vai. Mộng Vân lúc đó chính xác là một nữ cường nhân
Cô ấy đang ôm lấy cậu trông rất hạnh phúc, gương mặt tươi cười nói: “Anh Viễn Hàn, cảm ơn anh rất nhiều. Em vui lắm”
Lúc đó cậu rất muốn nói những lời trong lòng nhưng không nói được, mà cơ thể chịu bị điều khiển khiến cậu ôm lấy cô gái nhỏ. Nhìn đôi mắt lệ chi của cô, dịu dàng nói: “Còn anh hạnh phúc khi nhìn thấy em tươi cười như này. Anh yêu em lắm Mộng Vân à” nói xong cậu cúi xuống hôn lấy đôi môi của Mộng Vân. Cậu không khỏi bất ngờ về những gì mà bản thân nói và làm trong mơ
Sao trong mơ mình nói nghe sến súa và có chút mạnh bạo kiểu gì thế nhỉ?
Giấc mơ ngọt ngào đó kết thúc ngay khi tiếng điện thoại của cậu reo lên, tức giận vì người phá hoại giấc mơ của mình nên cậu định nói cho người đó một trận nhưng nhìn thấy người gọi là Quân Chính thì cậu lại thôi vì nói quát cậu ấy thì có khối mà tán được Mộng Vân
Cậu bình tĩnh lại sau đó nhấc máy: “Có chuyện gì, nói”
Quân Chính: “Gì căng thế, gọi hỏi thăm thôi”
Viễn Hàn: “Nhớ tôi à?”
Quân Chính: “Nhớ cậu? Nực cười tôi đây là trai thẳng và đã có bạn gái rồi nhá. Chả bù cho cậu đến giờ vẫn chưa tìm được em nào”
Viễn Hàn: “Tìm được rồi chỉ lo cậu bất ngờ thôi”
Quân Chính: “Tìm được em nào, nói nghe xem nào”
Viễn Hàn: “Kiều Mộng Vân”
Quân Chính nghe vậy thì sốc, cậu ấy hoá đá một lúc rồi mới hỏi. Giọng nói có chút khó tin: “Cậu thích Mộng Vân?”
Viễn Hàn: “Ừ, bất ngờ quá hả?”
Quân Chính: “Thật luôn?”
Viễn Hàn: “Thật”
Quân Chính: “Thật?”
Viễn Hàn: “Là thật không đùa”
Quân Chính vẫn không tin vào tai mình nên hỏi lại: “Thật hả?”
Viễn Hàn tức giận, nói: “D*m* nói thế còn đ*** tin, tôi bảo là thật rồi còn hỏi. Hay cậu không nghĩ đến điều đó”
Quân Chính nghe vậy vội xin lỗi: “Thôi xin lỗi, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Cậu vậy mà thích Mộng Vân, ai mà tin được”
Viễn Hàn: “Giờ thì tin đi, không tin buộc tin”
Quân Chính: “Không biết lúc trước ai bảo là không có tình cảm với cô ấy”
Viễn Hàn: “Đó là lúc trước thôi bây giờ thì tôi thích cậu ấy rồi”
Quân Chính: “Ôi trời, nay có bão. Tí nhắn bảo Mộng Vân cẩn thận không lại bị cơn bão quấn đi”
Viễn Hàn chán không biết nói gì với Quân Chính nữa, bất lực rồi không biết nói gì. Biết cậu không nói được gì nữa nên Quân Chính lên tiếng: “Không phải lo, tôi không nói cho Mộng Vân biết đâu. Cần giúp đỡ không tôi cho một số bí quyết”
Không nghe thì không biết chứ nghe xong biết ông Quân Chính từng tán ít nhất hai em. Kinh nghiệm tán gái đầy mình bảo sao Mộng Vân từng thích còn bà Ân Sương mê mệt thanh niên mày, nên học hỏi nếu muốn có bạn gái
Viễn Hàn nghe xong thì cũng hiểu nhưng là một người nhàm chán như cậu thì không nên áp dụng vì sẽ không hiệu quả. Cậu không muốn dùng những lời ngon ngọt để nói với người con gái mình yêu vì cậu không muốn giống ba mình
Cậu cảm ơn Quân Chính sau đó tắt máy, cậu đi ngoài ban công để hóng gió đồng thời hút thuốc để giải toả những phiền muộn. Vẫn là những lúc tức giận, buồn phiền, căng thẳng và có nhiều suy nghĩ cậu đều ra đây để hút thuốc. Dù biết thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng cậu vẫn hút vì nó giúp cậu giải toả những phiền muộn
Hút hết điếu thuốc trên tay Viễn Hàn định hút thêm thì nhìn thấy Mộng Vân mở rèm cửa sổ ra. Cậu dừng hành động đang làm khi nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau thời gian như đang dừng lại vậy
Mộng Vân lên tiếng: “Viễn Hàn, cậu rảnh không? Nếu rảnh sang chỉ bài giúp mình được không?”
Viễn Hàn gật đầu sau đó đi vào trong phòng tắm súc miệng để không còn mùi thuốc lá nữa, vệ sinh xong cậu mới đi sang nhà Mộng Vân. Đi sang trong khi bản thân chưa kịp ăn tối, nhưng vì Mộng Vân đang cần giảng bài nên cậu sẽ ăn sau
Hôm nay bố mẹ Mộng Vân đi làm về muộn, em trai thì đi ăn sinh nhật bạn nên tối muộn mới về trong nhà lúc này chỉ còn lại Mộng Vân. Cậu thường hay sang nhà cô nên không ngại việc tự mở cửa vào, bố mẹ cô rất vui khi cậu hay sang giúp đỡ Mộng Vân học
Đi lên trên phòng Mộng Vân cậu ngồi xuống dưới giường, căn phòng với hương thơm nhẹ nhàng của cô khiến cậu rất dễ chịu. Mộng Vân đi vào trong phòng trên tay cô còn cầm theo hai bát cơm, đưa cho cậu một bát cô nói: “Mình thấy cậu chưa ăn cơm nên có làm cho cậu với lại ăn một mình hơi buồn nên cậu ăn với mình nha”
Viễn Hàn nhận lấy bát cơm trên tay cô, không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào. Mộng Vân nhìn thế thôi nhưng rất quan tâm bạn bè, lúc đầu cậu không tin cho lắm vì đó chỉ là những lời nói của Xuân Kiều nói với cậu thôi chứ cậu chưa được chứng kiến nhưng hôm nay cậu phải thừa nhận những lời Xuân Kiều nói là đúng
“Cậu quan tâm tôi sao?”
“Ừ, mình quan tâm cậu vì cậu rất quan trọng với mình mà” Mộng Vân trả lời, Viễn Hàn cũng không ngờ cô lại nói ẩn ý không khôn khéo như vậy nhưng cậu vẫn rất vui vì cô cũng quan tâm đến cậu. Cậu nhìn bát ăn mà Mộng Vân đưa cho mình rồi nhìn sang bát của cô thấy cô ăn rất ít, cậu cau mày sau đó gắp thức ăn sang bên bát của cô
“Ăn đi, cậu không ăn là lại ảnh hưởng đến sức khỏe đó” cậu tức giận nói với cô trong lời nói có chút sự quan tâm. Viễn Hàn không muốn thấy cô bỏ bữa để rồi lại bị đau bụng, bây giờ có thể không sao nhưng để lâu sẽ ảnh hưởng đến cô rất nhiều
“Mình ăn không hết đâu, cậu ăn đi”
Viễn Hàn đe doạ cô: “Có ăn không? Không ăn tôi sẽ khiến cậu phải hối hận”
Cô biết Viễn Hàn là một người nói là làm nên ngoan ngoãn ăn hết phần cậu đưa cho, dù không muốn cũng vẫn phải ăn. Thấy cô chịu ăn Viễn Hàn cũng bắt đầu ăn, công nhận đồ ăn Mộng Vân làm rất ngon, từ hương vị đến cách trang trí khiến cho người ăn vô cùng yêu thích
Cậu trêu chọc cô: “Mộng Vân à cậu nấu ăn ngon thế này sau này làm vợ tôi luôn được không?”
Cô đang ăn nghe vậy thì bất ngờ đến mức ho sặc sụa, thấy thế cậu liền đưa cho cô ly nước để uống. Sau khi uống xong Mộng Vân mới quay qua nhìn cậu, không tin vào những gì mình vừa nghe cô nói: “Làm vợ cậu hả? Liệu mình có cửa không?”
Viễn Hàn: “Có nhưng giờ lo học đi đã nhá”
Mộng Vân: “Ừm”
*Một lúc sau*
Cuối cùng Mộng Vân cũng ăn hết phần cơm của mình, cô mang bát xuống dưới bếp rửa để Viễn Hàn ngồi trong phòng mình. Viễn Hàn ở trong phòng cũng không biết làm gì, cậu tiến đến chỗ bàn học của cô xem phần đề cô đang giải. Mộng Vân có vẻ chịu khó học nên những câu sai cô luôn ghi lại cách giải nhưng cách giải mà cô viết rất rối và không rõ
Viễn Hàn ngồi xuống bàn học lấy giấy và bút ghi lại cách giải một cách dễ hiểu cho cô, đang viết thì cậu cảm thấy dưới chân có một thứ gì đó đang cọ vào chân mình. Cúi xuống nhìn thì ra là con mèo của Mộng Vân, cậu đưa tay bế nó lên vuốt ve bộ lông trắng của nó
“Dạo này béo hơn trước rồi đấy, có em bé chưa?”
Công nhận lâu lắm rồi cậu mới nhìn thấy con mèo của Mộng Vân, hồi mới gặp nhìn không béo mấy mà giờ đã béo như này. Con mèo thích Viễn Hàn lắm cứ bám lấy cậu thôi, làm cậu phải vừa ôm nó vừa viết công thức giúp cô. Sau khi làm xong Mộng Vân đi vào trong phòng, cô bất ngờ khi thấy Viễn Hàn vừa bế mèo của cô vừa viết bài nhìn như hai bố con ý
“Trông hai người dễ thương thật đó giống hệt hai bố con luôn”
Viễn Hàn quay qua nhìn cô, sau đó rời khỏi ghế để ngồi lên phía giường. Cậu nói: “Giống bố con thì cậu vẫn phải học thôi, vào đây học đi. Những chỗ không hiểu tôi đều ghi lại cho cậu rồi, không hiểu thì hỏi tiếp”
Cô gật đầu sau đó ngồi vào bàn học, nhìn thấy cậu đã ghi lại cách giải và công thức cho dễ hiểu hơn khiến Mộng Vân rất vui. Nhìn thấy những chữ viết này cô không khỏi bất ngờ khi chữ Viễn Hàn lại đẹp như này, đẹp hơn cả chữ cô nữa nhưng rồi lại phải giữ bình tĩnh rồi bắt đầu làm bài
Đây là những đề cô xin được từ các anh chị khoá trước nên có rất nhiều câu cô không hiểu được, rất khó để giải nhưng Viễn Hàn đã giúp cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi cậu viết công thức với cách giải của một số câu khó. Làm được đến câu thứ 25 cô không tài nào giải được dù đã có cách giải nhưng không thể hiểu được, Mộng Vân đành phải ngậm ngùi hỏi cậu: “Viễn Hàn, câu 25 mình không hiểu. Cậu giải giúp mình được không?”
Viễn Hàn đứng khỏi giường sau đó đi đến phía sau ghế của cô, ân cần nói: "Đối với những câu này không chỉ dùng một cách mà phải dùng đến ba cách để chứng minh được nó
Trước tiên đặt vế này bằng x, vế kia bằng y rồi bắt đầu xét. Hiểu chưa?"
“Hiểu rồi, cảm ơn cậu”
Cô đã hiểu rồi bắt đầu làm bài, áp dụng những gì cậu giải thích Mộng Vân đã làm được câu khó này. Viễn Hàn thấy cô làm rất tốt nên đưa tay xoa đầu cô, khen ngợi: “Cậu cũng tiếp thu giỏi đấy, cố gắng phát huy nhá”
Được cậu xoa đầu Mộng Vân có chút ngại ngùng, gương mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Cậu thấy vậy thì cười thầm không ngờ tiểu thư nhỏ của cậu vậy mà đỏ mặt, trông đáng yêu chết đi được. Bỗng Viễn Hàn ghé sát vào tai Mộng Vân nói với giọng khàn khàn:
“Tôi nghe nói cậu thường mơ thấy những chuyện xảy ra trong tương lai sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương