Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em

Chương 34: Mặc áo của cậu ấy



Viễn Hàn có một suy nghĩ trong đầu, một cơ hội dành cho cậu, cậu nói: “Hay sau này nếu cậu và tôi 28 tuổi mà chưa có người yêu thì tôi sẽ kết hôn với cậu được không?”

Cô nghe thế thì có chút bất ngờ, hỏi cậu: “Cậu đang nói gì vậy? Chuyện kết hôn không phải trò đùa đâu…” Nghe cô nói vậy Viễn Hàn cũng bình tĩnh mà trả lời:

“Tôi biết chứ nhưng ở cái xã hội này kiếm được một người yêu mình rất khó. Mà tôi thấy nếu sau này tôi ế thì cũng có thể lấy cậu về làm vợ

Sao? Cậu chê làm vợ tôi?”

Mộng Vân có chút hốt hoảng phủ nhận: “Không phải! Không phải mà! Chỉ là…chỉ là…chỉ là… ngoài kia có rất nhiều người thích cậu mà…sao cứ phải là mình…”

Viễn Hàn: “Mấy người con gái ngoài kia chỉ thích tôi vì tiền và nhan sắc, không có chút nào là thật lòng nào cả nhưng khi thấy cậu là một người theo chủ nghĩa độc thân thì có thể cậu sẽ không quan tâm đến điều đó

Vì cậu là một đám mây trắng trên bầu trời nên người khác chỉ nhìn thấy chứ không thể chạm đến cho nên cậu có thể là một người vợ của tôi”

Mộng Vân như bị thuyết phục, cô đưa ngón tay út ra nói: “Vậy cậu hứa đi, sau này khi cả hai 28 tuổi nếu chưa có người yêu và chưa có đối tượng kết hôn thì sẽ lấy đối phương”. Cậu có chút buồn cười nhìn cô vì lớn rồi còn làm điều này nhưng vẫn làm theo cô, đưa ngón út lên ngoắc tay với cô hứa:

“Được, sau này nếu 28 tuổi rồi không ai lấy cậu thì tôi sẽ lấy. Cậu sau này trốn cũng không được”

Ngoắc tay xong thì cả hai đều vui vẻ nhìn nhau vì trong trái tim họ bây giờ chỉ có đối phương, hứa như này thì quá hời cho hai người bọn họ. Tự nhiên giờ không lo ế hay độc thân cả đời nữa mà lại được lấy người mình yêu nữa chứ

Ông trời ưu ái quá đi

Giờ nhìn ra ngoài ban công cô thấy trời cũng đã tối nên đành phải rời khỏi người cậu để đi về chuẩn bị bữa tối nhưng có vẻ ai đó không cho đi, Viễn Hàn cứ ôm không cho cô đi chỉ muốn giữ cô lại bên mình

“Viễn Hàn à, trời tối rồi mình chưa nấu cơm cậu để mình về nấu cơm đi”

Nhưng Viễn Hàn nào để vào tai lời nói của cô mà vẫn ôm cô, cậu thích được ôm Mộng Vân. Giờ bỏ ra cậu sẽ cảm thấy trống trải lắm nhưng trời tối rồi mà Mộng Vân chưa tắm với lại chưa nấu cơm nên cậu bỏ cô ra rồi nói: “Cậu định để đôi mắt sưng húp này đi ra ngoài?”

Mộng Vân: “Chứ biết sao nữa đành phải thế thôi”

Viễn Hàn: “Hay cậu tắm với ăn cơm ở nhà tôi luôn đi, đằng nào cũng từng làm thế rồi mà nên không phải ngại”

Mộng Vân do dự một lúc rồi nói: “Nhưng mình phải sang nhà lấy quần áo”

Viễn Hàn: “Tôi sang lấy giúp cậu nên cậu không phải lo”

Nói rồi cậu đẩy ghế ra rồi như không có chuyện gì mag bế Mộng Vân lên, bế Mộng Vân vào trong phòng tắm ở phòng cậu. Xả nước ấm rồi thả cô xuống, thấy nước ấm ở mức độ vừa phải cậu tắt đi rồi nói: “Được rồi đấy, cậu tắm đi để tôi sang nhà cậu lấy quần áo giúp cậu”

Mộng Vân nghe thế có chút ngại rồi nhớ ra trong tủ quần áo cô có giấu ảnh Viễn Hàn bên trong thế là cô phải nói với Viễn Hàn: “Cậu ra ngoài ban công lấy quần áo nha, mình có hơi ngại nếu cậu mở tủ quần áo của mình”

“Được rồi, cậu cứ tắm đi”

Cậu bước ta khỏi phòng rồi đi sang nhà Mộng Vân, tự nhiên giờ nghĩ lại cũng có chút vấn đề bởi giờ phải sang nhà lấy quần áo cho Mộng Vân thể nào cũng bị mấy bà hàng xóm nói linh tinh. Sao mà cậu có thể ngốc đến như vậy được cơ chứ nhưng chắc là không sao vì cậu sẽ để quần áo vào một cái túi tối màu

Đi ra ngoài ban công cậu thấy Bách Dương đang phơi quần áo, Viễn Hàn tiến đến hỏi: “Bách Dương đang phơi quần áo hả? Sao giờ mới phơi?”

Bách Dương đau lòng trả lời: “Em quên chưa phơi quần áo nên giờ phải phơi, chị gái em mà biết chắc cắt tiết em mất”

Viễn Hàn: “Chị em bảo ra đây lấy quần áo mà giờ em mới phơi thì lấy cho chị em kiểu gì?”

Bách Dương: “Anh vào phòng mở tủ quần áo của chị ấy ý”



Viễn Hàn: “Cũng không còn cách nào nữa”

Thế là cậu đi vào trong phòng Mộng Vân mở tủ quần áo của cô ra nhưng cậu lại mở đúng ngăn chứa nội y của Mộng Vân khiến cậu đỏ mặt vội lấy đại một bộ rồi đóng lại sau đó mở tủ bên cạnh lấy quần áo nhưng cậu không biết là mình lấy nhầm chiếc áo thành chiếc quần rồi vội bỏ vào túi để đi sang nhà cậu

Còn Mộng Vân bên này đang ngồi trong bồn tắm, đây là lần thứ hai cô được ngồi trong bồn tắm nhà cậu rồi đấy. Nhà cô không phải thuộc dạng khá giả gì tiền lương của bố mẹ chỉ đủ để nuôi hai chị em cô ăn học cũng như nuôi cả gia đình nên không có tiền mua được bồn tắm như nhà cậu

Cô thương bố mẹ mình rất nhiều vì cô hiểu rõ công việc của bố mẹ mình vất vả như thế nào, có khi đi sớm về sớm có lúc lại đi sớm về khuya. Vì các con bố mẹ cô luôn cố gắng cho nên khi vào cấp 3 cô đã bắt đầu học cách kiếm tiền qua điện thoại và may mắn là đã tìm được một công việc vừa kiếm tiền vừa giúp cô học được đó là phiên dịch văn bản. Với khả năng ngoại ngữ tốt cô từ một người phiên dịch tiếng Anh trở thành người phiên dịch ba thứ tiếng đó là tiếng Hàn, tiếng Nhật và tiếng Anh. Hiện tại cô còn đang học thêm cả tiếng Việt nữa

Nhờ công việc đó mà không lâu sau đó khi lên đến lớp 11 cô đã mua được cho mình một chiếc điện thoại mới và cũng lo cho bố mẹ một ít, cô biết chỗ bố mẹ cất tiền nên mỗi khi nhận được tiền về cô đều lén để nửa số tiền mình kiếm được vào đó. Dần dần về sau số tiền trong nhà có khá nhiều nhưng bố mẹ cô vẫn không biết hay nghi ngờ gì

Bây giờ cô cũng sắp ra trường rồi cũng nên xác định tương lai của mình, giờ đây cô chỉ muốn chú trọng vào chuyện kiếm tiền vì có tiền sẽ lo được cho bố mẹ và sẽ đủ khả năng để lo cho tương lai của cô và Viễn Hàn

Cùng với những dòng suy nghĩ của mình Mộng Vân đang ngâm mình bên trong dòng nước, cô nín thở ở dưới nước một lúc rất lâu rồi bị giật mình bởi tiếng gọi của Viễn Hàn ở bên ngoài

“Mộng Vân, tôi mang quần áo sang cho cậu này”

Thấy không có tiếng trả lời cậu có chút lo lắng hỏi: “Cậu có sao không Mộng Vân? Xảy ra chuyện gì vậy? Trả lời tôi đi”

Mộng Vân bấy giờ mới nói: “Mình không sao hết, cậu để quần áo ở gần cửa nhà tắm đi tí mình sẽ ra lấy”

“Được”

Cậu để đồ ở cửa nhà tắm rồi đi xuống bếp nấu bữa tối, ai lại để khách đến nhà nấu ăn thế này mà lại còn là vợ tương lai của mình nữa. Cứ như này chắc mất vợ khi nào không hay, nói đến vợ cậu nhớ ra một điều rằng dạo gần đây bản thân cứ để em gái vào hang sói

ÔI

THÔI

XONG!

Chuyến này mất bay con em gái rồi mà con sói đấy lại là thằng bạn thân của cậu nữa chứ, sau vụ này phải cách ly hai con người này. Thế là một ý tưởng loé lên trong đầu cậu, Viễn Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Dương Miên bảo tối nay rủ Hoài Nam về nhà ăn cơm. Cô bé nghe vậy cũng vui vẻ bảo tối nay sẽ sang rồi cúp máy

Dương Miên đồng ý rồi giờ chỉ việc nấu ăn thôi nhưng đồ ăn trong nhà lại không đủ thế là Viễn Hàn đi lên trên phòng lấy tiền. Có vẻ Mộng Vân lấy quần áo rồi vì không có gì ở cửa nhà tắm cả, cậu bước đến chỗ tủ quần áo lấy tiền rồi ghi vào tớ giấy nhớ để Mộng Vân không phải tìm cậu quanh nhà nữa

Nghĩ lại đến lần trước cô tìm cậu mà cắn chảy cả máu đôi môi của mình làm cậu xót lắm nhưng cậu thắc mắc cô có tìm cậu ở tất cả những chỗ nhỏ nhất không ví dụ như: ở trong tủ quần áo, trong bồn cây, trong sách, trong chăn,…v…v… đó từng là những nơi Dương Miên thường tìm cậu mỗi khi Viễn Hàn đi đâu đó mà không báo cho con bé

“Chừng nào bạn mới nhận ra tình cảm tôi dành cho bạn đây

Tôi thích bạn và muốn ở bên cạnh bạn

Nhưng bạn phớt lờ tình cảm của tôi dành cho bạn

Phải làm sao để bạn nhận ra đây

Này tình yêu của tôi ơi, bạn nhận ra không?”

Viễn Hàn nghe thấy tiếng hát của cô thì không khỏi bất ngờ, cô đây là đang hát cho cậu nghe à. Giọng hát nhẹ nhàng và trong trẻo nghe rất hay mà hình như bài hát này cô tự sáng tác vì chưa bao giờ cậu nghe thấy bài hát này

Cậu không bận tâm nữa rồi rời đi vì phải mua nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối và cũng không quên dán tờ giấy ở cửa phòng để khi đi ra Mộng Vân có thể nhìn thấy



“Tình yêu của tôi ơi sao bạn vô tâm quá vậy

Làm sao đây để bạn nhận ra tình cảm của tôi

Bạn là tất cả với tôi

Là cuộc sống, là sinh mạng của tôi…”

Mộng Vân vừa tắm vừa hát trong nhà tắm bởi cô nghĩ Viễn Hàn sẽ không ở trong phòng nên cứ thoải mái mà hát, bài hát cô đang hát là do bản thân cô tự sáng tác vì cô là một người rất mơ mộng

Lau người các thứ xong cô mới lấy quần áo để mặc nhưng đến lúc mặc áo thì cô nhận ra Viễn Hàn cầm nhầm hai cái quần sang cho cô, mà áo của cô thì đang bẩn nên không mặc được

Giờ làm sao mà cô ra ngoài để về nhà lấy áo được giờ? Điện thoại thì không mang để ở nhà rồi không cầu cứu được

Đang lúc hơi khó xử cô nhìn thấy trên mắc áo có một chiếc áo phông màu đen và chủ nhân của cái áo đó là Viễn Hàn, hết cách cô đành phải lấy mặc tạm. Sau khi lấy để mặc xong thì cô phải bất ngờ, ôi đây là áo hay đây là váy thế Viễn Hàn mang sang cho cô là hai cái quần đùi mà cô mặc thì ưa mặc quần đùi ngắn nên khi mặc áo của cậu vào thì chiếc áo che hết quần đùi của cô rồi

Mà áo này dành cho người gần 1m90 à? Khiếp! Cô mặc vào mà chiếc áo dài gần bằng cái đầu gối cô. Đúng là Viễn Hàn, cái gì cũng phải dài và lớn

“Thôi đành mặc tạm vậy, giờ thì phải sang nhà lấy áo mình mặc mà áo Viễn Hàn thơm thật đấy”

Công nhận là áo của Viễn Hàn rất thơm và rất sạch, mùi hương nhẹ nhàng và còn lưu lại một chút mùi cơ thể của Viễn Hàn. Khi ở cạnh cậu Mộng Vân thường gửi được mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của cậu nên rất dễ phát hiện ra mùi hương trên chiếc áo phông

Tự nhiên thấy bản thân hơi giống biến thái.

Cô vội tát vào mặt mình để tỉnh táo lại rồi để quần áo bẩn vào trong túi để mang xuống dưới nhà. Nhưng lúc chuẩn bị mở cửa chính để về thì cô lại bắt gặp cậu đi về trên tay là hai túi đồ và phía sau là cặp đôi Hoài Nam, Dương Miên

Viễn Hàn nhìn thấy cô thì bất ngờ vì cô đang mặc áo của mình mà hình như áo to quá khiến cho nó từ một chiếc áo thành một chiếc váy. Phong cách của con gái bây giờ cậu thường thấy là hay mặc áo che quần trông cũng đẹp và thật tuyệt đẹp khi chân của Mộng Vân nuột đến mức cậu muốn đánh dấu chủ quyền

Cậu đi vào trong nhà rồi hai con người kia cũng theo vào, Dương Miên thấy cô mặc áo của anh trai thì vừa bất ngờ vừa thấy vui. Công nhận Mộng Vân mặc như này trông khá là gợi cảm và đáng yêu

“Chị Mộng Vân, chị mặc áo của anh trai em trông gợi cảm lắm đó. Nhất là khi chị có một đôi chân đẹp”

Mộng Vân có chút ngại ngùng khi nghe cô bé nói thế, bất đắc dĩ mới phải mặc thôi mà. Hoài Nam lại trêu: “Áo của Viễn Hàn mà cậu mặc lên trông giống váy lắm đấy, nhìn cậu có chút đáng yêu. Viễn Hàn rất thích đấy”

Thật ra thì là quá thích, Viễn Hàn à là bạn thân khiêm em rể tương lai của cậu thì nghĩ sao Hoài Nam tôi không biết chứ? Tôi có dự cảm là tiếp theo người cậu sẽ chảy máu mũi vì Mộng Vân

Cô nghe xong lại càng ngượng ngùng hơn tính đi về vội thì lại bị Dương Miên kéo lại, cô bé kéo Mộng Vân đến trước Viễn Hàn trêu: “Anh ba anh thấy chị mặc áo của anh trông có gợi cảm hay dễ thương như em với anh Hoài Nam nói không?”

Viễn Hàn quay mặt đi chỗ khác mà không nhìn cô và em gái, cậu không thể tin được là Mộng Vân lại mặc áo của mình. Chả lẽ mang nhầm đồ sang nên cô mới phải mặc tạm nhưng công nhận Mộng Vân mặc áo của cậu nhìn vừa gợi cảm vừa đáng yêu kiểu gì ý

“Mộng Vân, cậu về gọi Bách Dương sang chuẩn bị ăn tối đi” cậu nói

Mộng Vân như bắt được cơ hội, cô nói: “Được, tiện mình cũng mang quần áo sang nhà để xử lí”

Nhưng Hoài Nam nào có cho hai người cơ hội tách nhau ra chứ, cậu ấy bèn cầm túi quần áo của cô rồi tiến đến chỗ Dương Miên nói: “Để tôi với Dương Miên sang cho, hai người cứ ở đây chuẩn bị bữa tối đi hoặc làm gì khác cũng được, cho hai cậu thời gian”. Còn chưa để hai người kia trả lời Hoài Nam đã kéo Dương Miên đi

Trong bếp giờ chỉ còn lại hai người Mộng Vân quay ra nói với Viễn Hàn: “Thôi chúng ta chuẩn bị bữa tối luôn nha”

“Ừ, cậu ra lấy giúp tôi một số dụng cụ trên giá kia xuống đi”

Mộng Vân nghe lời cậu đi đến chỗ tủ để lấy đồ theo yêu cầu nhưng mà cô thấp quá không với tới được, để ý thấy gần đó có một cái ghế thế là lấy để đứng lên. Còn Viễn Hàn đang lấy đồ ra để chuẩn bị cho bữa tối, tối nay cậu quyết định là sẽ ăn lẩu nên chỉ cần chuẩn bị một chút đồ ăn là xong
Chương trước Chương tiếp