Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động
Chương 14: Chiếc lá cuối cùng
Buổi chiều, Hạ Ngọc vẫn đang ngủ say thì bị tiếng chuông thông báo Wechat đánh thức. Cô mơ mơ màng màng đưa tay ra khỏi chăn lần mò điện thoại nhưng tìm mãi không thấy mà tiếng chuông điện thoại cứ vang lên khiến Hạ Ngọc vô cùng khó chịu, dứt khoát bật dậy khỏi chăn.
Hạ Ngọc lần theo tiếng chuông điện thoại thì chẳng biết bản thân đã nằm đè lên từ lúc nào. Cô dụi dụi mắt đến khi đã nhìn rõ thì mới mở điện thoại ra xem tin nhắn. Trong điện thoại là tin nhắn của CLB, chẳng trách lại nhắn nhiều tới vậy.
[[HR_Mu: Mọi người nhớ lịch tập chiều nay nha!]
[MDe_Yu: Vẫn 15 giờ hả anh?]
[HR_Mu: Đúng rồi, anh có một chuyện cực kì quan trọng muốn thông báo lên mọi người đến đủ nhé!]
[MDe_Yu: OK!]
[...]
Hạ Ngọc nhìn đồng hồ, thấy đã 14 giờ 30 bèn đứng dậy đi thay quần áo rồi ra ngoài. Ra khỏi cổng Hạ Ngọc liền trùng hợp gặp Vu Minh Đức, Lục Duy Tùng ở con đường cạnh căn hộ nhà mình còn Mục Hạo Nhiên ở nhà đối diện đang đi sang. Cả ba người đều mặc đồng của CLB vô cùng điển trai, Hạ Ngọc ngây người một lát rồi mới chầm chậm đi tới. Vu Minh Đức đương nhiên thấy Hạ Ngọc vừa mới ngây người bèn lên tiếng trêu chọc.
"Sao hả!? Có phải thấy bọn mình bây giờ đẹp trai khác thường không?" - Vu Minh Đức xoa xoa tóc mình, nhướn mày nói với Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc liếc mắt nhìn Vu Minh Đức một cái, không những không phủ nhận mà còn lên tiếng phụ họa.
"Đúng vậy! Đẹp tới loá mắt luôn!" - Hạ Ngọc xòe hai bàn tay bung ra hai bên, còn làm thêm vẻ mặt ái mộ càng khiến Vu Minh Đức được phen kiêu ngạo.
Đi được một đoạn Hạ Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhìn sang hai bên của mình một lượt rồi cuối cùng cũng hiểu lý do. Hạ Ngọc - cô gái m52 lạc vào giữa Vu Minh Đức và Mục Hạo Nhiên cao trên m8, đúng được mới là lạ.
Hạ Ngọc đưa tay kéo góc áo của Mục Hạo Nhiên và đi ra phía ngoài cùng, đẩy anh đi vào trong. Mục Hạo Nhiên nhất thời thấy khó hiểu, cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô.
"Sao vậy?"
Hạ Ngọc hơi ngượng ngùng, chần chừ một lúc rồi mới nhón chân lên nói thầm vào tai anh.
"Các anh cao quá, em đi vào đó ngột ngạt lắm!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy thì nhất thời bị sự hồn nhiên của Hạ Ngọc chọc cho phì cười. Anh cố nén nụ cười rồi tiếp tục trêu chọc cô.
"Vậy nếu em và Duy Tùng mà ở bên nhau thì phải làm sao đây!? Em ấy sắp cao m9 rồi!" - Ý là liệu em còn có thể thở được không?
Hạ Ngọc nghe vậy thì đỏ mặt, đánh nhẹ vào tay Mục Hạo Nhiên một cái.
"Một mình vẫn đỡ hơn một nhóm nhé!"
Nói rồi chạy lên trước, ban nãy hai người mai nói chuyện nên đi bỏ lại phía sau.
"Đợi anh!" - Mục Hạo Nhiên chạy đến khoác tay lên vai Vu Minh Đức, còn cố ý liếc mắt trêu chọc Hạ Ngọc. Cô thấy vậy dứt khoát quay mặt đi.
Đến trường, Mục Hạo Nhiên chợt nhận ra bản thân quên mua nước bèn quay sang nói với ba người còn lại.
"Các em vào trước đi, anh đi mua nước!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.
"Sắp đến giờ rồi, anh đi tập trung mọi người đi ạ! Để em đi mua cho!"
Mục Hạo Nhiên nhìn Hạ Ngọc nhỏ bé trước mặt rồi nói.
"Phải mua nhiều lắm! Một mình em không bê được đâu."
Mục Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng rồi chỉ vào Lục Duy Tùng.
"Để Duy Tùng đi cùng em!" - Nói xong còn không quên nháy mắt với Hạ Ngọc. Ý là anh đã tạo cơ hội rồi nhé! Phải biết nắm bắt đấy!
Lục Duy Tùng không có ý kiến, Hạ Ngọc mới về nước lên chưa quen đường, cô quay sang nói với Lục Duy Tùng.
"Mình không biết đường, Cậu..."
Còn chưa nói hết câu, Lục Duy Tùng đã lên tiếng.
"Đi theo mình."
Hạ Ngọc khẽ gật đầu rồi đi theo sau lưng anh. Đến tiệm tạp hóa gần đó, Hạ Ngọc nhìn kệ để nước trước mặt, ở đó có đủ loại của đủ hãng khác nhau, thậm chí của cùng một hãng mà nhiều loại. Hạ Ngọc nhìn sang Lục Duy Tùng, cô nhất thời cảm thấy rối não, tùy ý chỉ vào một loại, vẻ mặt khó xử hỏi.
"Là loại này hả?"
Lục Duy Tùng im lặng lắc đầu, Hạ Ngọc lại rời tay sang loại bên cạnh.
"Là loại này sao?"
Lục Duy Tùng vẫn im lặng lắc đầu, Hạ Ngọc lại chỉ tay sang loại bên cạnh, giọng nói chắc nịch.
"Vậy chắc chắn là loại này rồi!"
Lục Duy Tùng đưa tay đỡ trán, bất lực nói.
"Chơi thể thao thì phải chọn loại bù khoáng, như vậy mới không bị mất sức."
Nói xong, anh đặt tay lên đầu Hạ Ngọc rồi đẩy nhẹ sang bên cạnh, đi tới trước kệ để nước.
"Không biết đường cũng không biết lên mua loại nào mà lại dám tự tin nhận nhiệm vụ này, cậu gan thật đấy!" - Lục Duy Tùng đột nhiên nói nhiều, hơn nữa động tác hiện tại của anh khiến Hạ Ngọc nhất thời ngây người.
Lục Duy Tùng mơ hồ cũng bất giác nhận ra hành động của mình bèn rút vội tay về, ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu cúi người lấy nước. Hạ Ngọc đứng ngoài xoa xoa mái tóc của mình, tròn mắt lúng túng nhìn anh căn bản vẫn chưa hết bất ngờ.
Lấy nước xong Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng đi đến quầy thanh toán, trước khi ra quầy Lục Duy Tùng đã đưa điện thoại của mình cho Hạ Ngọc còn nói mật mã cho cô biết để thanh toán.
Hạ Ngọc thanh toán xong thì đưa điện thoại lại cho Lục Duy Tùng nhưng anh chỉ liếc nhìn rồi đáp lại một câu.
"Cậu cầm đi!"
Hạ Ngọc gật đầu rồi cất điện thoại của Lục Duy Tùng vào túi áo.
"Để mình bê giúp cậu!"
Hạ Ngọc nhìn trồng nước Lục Duy Tùng đang bê thì quả thật có ngẫm nghĩ lại. Nếu ban nãy bản thân thật sự đi một mình thì không biết phải đem chỗ nước này về như thế nào.
"Bê lốc trên cùng là được!" - Lục Duy Tùng không từ chối, nói xong thì hơi khuỵu chân xuống cho phù hợp chiều cao với Hạ Ngọc để cô dễ lấy hơn.
Hạ Ngọc nhón chân lấy đi lốc trên cùng rồi cả hai cùng nhau đi về trường học. Cửa hàng tiện lợi cách trường không xa, với thể lực của Lục Duy Tùng thì không thành vấn đề nhưng Hạ Ngọc lo đi lâu Lục Duy Tùng sẽ mỏi tay lên đề nghị tìm chỗ nghỉ ngơi.
Lục Duy Tùng cũng không phản đối, cả hai ngồi xuống bên vệ đường nghỉ ngơi một lát, Hạ Ngọc nhớ ra điện thoại của Lục Duy Tùng còn trong túi mình thì bèn lấy ra đưa cho anh.
"Điện thoại của cậu!" - Hạ Ngọc chìa tay đến trước mặt Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng liếc mắt, đưa tay nhận lấy.
*Ting ting - Chuông thông báo Wechat của Lục Duy Tùng vang lên, anh mở điện thoại ra xem, xem xong bèn quay sang nhìn Hạ Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Cái gì vậy?"
"Là tiền nước ban nãy." - Hạ Ngọc chỉ vào chỗ nước trước mặt rồi nói.
Lục Duy Tùng cúi mặt nhìn điện thoại bấm bấm gì đó, một lát sau tiền liền chuyển ngược về Wechat của Hạ Ngọc.
"Tiền đấy Mục Hạo Nhiên sẽ là người trả mình."
Hạ Ngọc "ồ" một tiếng, sau đó bầu không khí giữ cả hai lại chìm vào im lặng, quả nhiên kiếm chuyện để nói với nhau quá ba câu thật sự rất khó.
Hạ Ngọc ngồi đong đưa người, ngước mặt nhìn những tán trên đầu, vài tia nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt Hạ Ngọc, cô đưa tay lên chắn đi. Thi thoảng có vài cơn gió thổi qua làm những chiếc lá trên cây cọ vào nhau "xào xạc" rồi rơi xuống, Hạ Ngọc vươn tay ra bắt lấy một chiếc là gần chạm đất rồi lên tiếng, phá tan bầu không khí giữa hai người.
"Cơ mà...cậu không sợ mình sẽ xem hết bí mật của cậu sao?"
Sợ anh không hiểu ý mình, Hạ Ngọc lại nói tiếp.
"Điện thoại ấy, ban nãy câu cho mình biết cả mật khẩu mà!"
Lục Duy Tùng nghe vậy thì cong môi cười, đây là lần đầu tiên anh cười khi ở cùng Hạ Ngọc. Chỉ tiếc lúc này Hạ Ngọc còn đang mải mê nhìn chiếc lá trong tay lên hoàn toàn không để ý tới nụ cười của anh, nếu không cô nhất định sẽ đắm chìm vào nó mà không dứt ra được.
"Cậu cảm thấy nếu có thì mình sẽ để cậu tùy ý mở điện thoại mình không?"
Hạ Ngọc nghe thấy cũng có lý, không đáp lại mà chỉ gật đầu, bầu không khí lại chìm vào im lặng. Hạ Ngọc nhìn chiếc lá trong tay một hồi, sau đó nhớ ra một câu truyện, Hạ Ngọc liền quay sang hỏi Lục Duy Tùng vẻ mặt hồ hởi.
"Duy Tùng, cậu có từng nghe qua câu chuyện chưa?"
Lục Duy Tùng nghe tên, ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Hạ Ngọc thấy vậy thì mỉm cười, đưa chiếc lá trong tau cho Lục Duy Tùng, anh trầm ngâm một hồi, tới khi Hạ Ngọc định thu tay về anh mới đưa tay nhận lấy.
"Mình kể cậu nghe nhé! Cậu muốn nghe không?"
Lục Duy Tùng cúi đầu, im lặng nhìn chiếc lá trong tay rồi gật đầu. Hạ Ngọc thấy vậy thì mỉm cười, cô hướng ánh mắt về phía xa xăm, bắt đầu lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Lục Duy Tùng vô cùng cuốn hút khiến cả hai dần quên mất thời gian.
" thật ra chỉ là tên của một đoạn trích nhỏ trong tác phẩm văn học của nhà văn người Mỹ O. Henry được xuất bản năm 1907. Khi mình đọc đoạn trích này là khoảng thời gian mà mình còn theo học ở Việt Nam."
"Khi đó, mình thật sự đã rất ấn tượng với tác phẩm ấy, trong đó có một chi tiết mà đến bây giờ mình vẫn không quên."
"Là chi tiết gì vậy?" - Lục Duy Tùng thuận miệng hỏi.
"Nhân vật Giôn Xi bị bệnh sưng phổi, căn bệnh ấy giày vò cô tới nỗi cô chẳng còn muốn sống nữa. Mỗi một ngày qua đi Giôn Xi đều nằm trên giường bệnh để nhìn ngắm cây thường xuân bên ngoài cửa sổ và tự nhủ mình rằng đến khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô sẽ lìa đời."
"Sau đó thì sao?" - Lục Duy Tùng rời mắt khỏi chiếc lá trong tay, nhìn Hạ Ngọc tò mò hỏi.
"Sau đó đột nhiên một đêm nọ, có một trận mưa tuyết khắc nghiệt đột nhiên đổ xuống...Cậu nghĩ kết quả sẽ như thế nào?"
Hạ Ngọc nghiêng đầu hỏi ngược lại Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng nghe vậy thì thành thật trả lời.
"Chiếc lá cuối cùng rụng xuống và Giôn Xi sẽ ra đi mãi mãi?"
Hạ Ngọc đưa ngón trỏ ra lắc lắc trước mắt Lục Duy Tùng ý là cậu sai rồi!
"Không phải! Ban đầu khi đọc đến đây mình cũng nghĩ như vậy. Nhưng có một thứ phép màu đã xuất hiện."
"Là gì?"
"Giôn Xi thức dậy và nghĩ chắc chắn hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của mình, nhưng điều bất ngờ là chiếc lá vẫn còn đó, hơn nữa còn vô cùng tươi tốt."
"Sao lại như vậy được? Không phải theo lý thường mà nói thì chiếc lá lên rụng xuống sao?" - Lục Duy Tùng khó hiểu nói.
"Đúng vậy! Nếu là chiếc lá thật thì đương nhiên sẽ rụng xuống, nhưng nếu là vẽ thì sao?"
"Ai mà lại rảnh đến nỗi đi vẽ nó chứ? Trời lạnh vậy mà!"
"Là người muốn cô ấy sống! Cụ Bơ - Men, một họa sĩ già và cũng là người hàng xóm ở tầng dưới của Giôn Xi. Vì Giôn Xi coi những chiếc lá là hi vọng sống của mình, mà vị họa sĩ ấy không muốn thấy một người trẻ như cô lại đi đặt cược hi vọng sống của mình vào những thứ vô thường như vậy nên đã tự tay vẽ lên hi vọng cho cô ấy bằng tất cả tình yêu thương của mình, đó cũng là động lực giúp Giôn Xi vượt qua căn bệnh. Cuối cùng, Giôn Xi đã khỏe lại, con vị họa dĩ ấy thì lại ra đi vì căn bệnh tương tự, cụ đã dùng kiệt tác của mình để cứu sống Giôn Xi rồi rời đi."
Nói đến đây, Hạ Ngọc nước mắt lưng tròng trực trào khóc nhưng cô không khóc mà ngước mặt nhìn lên trời, nuốt ngược nước mắt vào trong. Lục Duy Tùng thấy vậy thì quay mặt đi, vẻ mặt thâm trầm phức tạp.
"Nhưng mà cậu kể mình nghe chuyện này làm gì?" - Lục Duy Tùng hỏi, vẫn không quay mặt sang.
"Bởi vì mình muốn thử một lần!"
"Thử cái gì?" - Lân này Lục Duy Tùng đã quay mặt sang, anh nhìn thẳng vào Hạ Ngọc, ánh mắt sâu thẳm.
"Muốn thử đặt hi vọng vào những chiếc lá giống như Giôn Xi trong câu truyện vậy!"
Hạ Ngọc vừa nói, vừa nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Duy Tùng. Cũng chẳng biết cô lấy đâu ra can đảm để làm như vậy, chỉ biết lúc này, cô trực tiếp nhìn vào đôi mắt ấy mà không chút rụt rè.
"Khi đông đến lá cây sẽ rụng hết, khi đó mình sẽ không theo đuổi cậu nữa!"
Lục Duy Tùng đăm chiêu.
"Vậy nếu có người vẽ lên hi vọng cho cậu thì sao?".
"Cậu sẽ là người vẽ chứ!? Dù là vẽ xấu cũng được, nhưng mình hi vọng người vẽ nên hi vọng cho mình là cậu! Khi đó, đừng rời đi mà...hãy ở lại cạnh mình, nhé!" - Hạ Ngọc nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt thâm tình nhìn Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng quay mặt đi chỗ khác không nhìn cô, cũng không trả lời là đồng ý hay không. Hạ Ngọc đột nhiên thay đổi như vậy khiến anh không quen, vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý bông đùa của cô thật sự khiến anh rất rối.
Hạ Ngọc biết anh đang khó xử nhưng sao anh không hành động giống như những gì Mục Hạo Nhiên nói vậy? Đáng ra anh phải nói ra những lời tàn nhẫn khiến người khác tổn thương mới phải, hoặc ít nhất là từ chối thẳng thừng chứ sao lại im lặng không nói gì như vậy!?
Ngồi một lúc thể lực của cả hai cũng đã bình phục, Hạ Ngọc đứng dậy bê nước lên định đi tiếp thì tiếng chuông điện thoại của Lục Duy Tùng vang lên, là Mục Hạo Nhiên gọi. Lục Duy Tùng bắt máy nhưng Mục Hạo Nhiên lại lên tiếng trước.
"Hai đứa đi đến đâu rồi?" - Mục Hạo Nhiên thấy hai người đi đã lâu mà chưa quay lại bèn gọi điện hỏi.
"Sắp về đến nơi rồi ạ!" - Lục Duy Tùng đáp lại.
"Được, vậy cứ thong thả thôi, không cần vội!" - Mục Hạo Nhiên căn dặn rồi cúp máy.
Lục Duy Tùng nhìn màn hình điện thoại tối đen trước mặt rồi đưa điện thoại của mình cho Hạ Ngọc. Cô thấy vậy thì khó hiểu nhìn anh, Lục Duy Tùng giải thích.
"Cầm lấy đi, đến nơi thì đưa cho mình, đồng phục bóng rổ không có túi!"
Lục Duy Tùng nhận nước trên tay Hạ Ngọc đợi cô bỏ điện thoại mình vào túi rồi mới đưa lại nước cho cô, cả hai tiếp tục đi về trường học.
Hai người không nói gì thêm suốt dọc đường đi lên rất nhanh đã về đến trường, vừa đến cổng thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra bê nước trên tay giúp Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng đột nhiên cảm thấy trọng lượng trên tay nhẹ đi bèn quay sang nhìn người nọ.
"Đã lâu không gặp!" - Người nọ lên tiếng.
Lục Duy Tùng cong môi cười một cái rồi nhiệt tình đáp lại, anh không ngờ lại gặp người này ở đây.
"Đã lâu không gặp, về bao giờ thế?"
"Vừa về hôm nay liền không đợi được mà đến đây tìm cậu!"
Người nọ nói xong thì ngó về phía trước nhìn Hạ Ngọc nhỏ bé đứng bên kia Lục Duy Tùng.
"Cậu là bạn gái của Lục Duy Tùng hả!? Xin chào! Mình là Mặc Chấn Phong!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì ngượng ngùng liếc Lục Duy Tùng, lên tiếng phủ nhận.
"Mình không phải bạn gái của cậu ấy, mình tên Hạ Ngọc."
Mặc Chấn Phong vẻ mặt có hơi thất vọng nhìn qua nói nhỏ với Lục Duy Tùng.
"Mình còn tưởng cô ấy về rồi cơ!" - Tuy Mặc Chấn Phong nói nhỏ nhưng Hạ Ngọc đứng cạnh Lục Duy Tùng vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Lục Duy Tùng liếc mắt nhìn anh, Mặc Chấn Phong biết mình đã lỡ lời nhưng cũng không lên tiếng giải thích. Lục Duy Tùng không thích nhắc đến chuyện này với người khác, càng ít người biết thì càng tốt. Còn vì sao anh biết được chuyện này á!? Anh chính là cậu bạn ngày xưa Vu Minh Đức vì bảo vệ mà đánh nhau với đám người kia, cũng là người được cô gái ấy giúp xử lí vết thương lên đương nhiên biết rồi!
Hạ Ngọc lần theo tiếng chuông điện thoại thì chẳng biết bản thân đã nằm đè lên từ lúc nào. Cô dụi dụi mắt đến khi đã nhìn rõ thì mới mở điện thoại ra xem tin nhắn. Trong điện thoại là tin nhắn của CLB, chẳng trách lại nhắn nhiều tới vậy.
[[HR_Mu: Mọi người nhớ lịch tập chiều nay nha!]
[MDe_Yu: Vẫn 15 giờ hả anh?]
[HR_Mu: Đúng rồi, anh có một chuyện cực kì quan trọng muốn thông báo lên mọi người đến đủ nhé!]
[MDe_Yu: OK!]
[...]
Hạ Ngọc nhìn đồng hồ, thấy đã 14 giờ 30 bèn đứng dậy đi thay quần áo rồi ra ngoài. Ra khỏi cổng Hạ Ngọc liền trùng hợp gặp Vu Minh Đức, Lục Duy Tùng ở con đường cạnh căn hộ nhà mình còn Mục Hạo Nhiên ở nhà đối diện đang đi sang. Cả ba người đều mặc đồng của CLB vô cùng điển trai, Hạ Ngọc ngây người một lát rồi mới chầm chậm đi tới. Vu Minh Đức đương nhiên thấy Hạ Ngọc vừa mới ngây người bèn lên tiếng trêu chọc.
"Sao hả!? Có phải thấy bọn mình bây giờ đẹp trai khác thường không?" - Vu Minh Đức xoa xoa tóc mình, nhướn mày nói với Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc liếc mắt nhìn Vu Minh Đức một cái, không những không phủ nhận mà còn lên tiếng phụ họa.
"Đúng vậy! Đẹp tới loá mắt luôn!" - Hạ Ngọc xòe hai bàn tay bung ra hai bên, còn làm thêm vẻ mặt ái mộ càng khiến Vu Minh Đức được phen kiêu ngạo.
Đi được một đoạn Hạ Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhìn sang hai bên của mình một lượt rồi cuối cùng cũng hiểu lý do. Hạ Ngọc - cô gái m52 lạc vào giữa Vu Minh Đức và Mục Hạo Nhiên cao trên m8, đúng được mới là lạ.
Hạ Ngọc đưa tay kéo góc áo của Mục Hạo Nhiên và đi ra phía ngoài cùng, đẩy anh đi vào trong. Mục Hạo Nhiên nhất thời thấy khó hiểu, cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô.
"Sao vậy?"
Hạ Ngọc hơi ngượng ngùng, chần chừ một lúc rồi mới nhón chân lên nói thầm vào tai anh.
"Các anh cao quá, em đi vào đó ngột ngạt lắm!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy thì nhất thời bị sự hồn nhiên của Hạ Ngọc chọc cho phì cười. Anh cố nén nụ cười rồi tiếp tục trêu chọc cô.
"Vậy nếu em và Duy Tùng mà ở bên nhau thì phải làm sao đây!? Em ấy sắp cao m9 rồi!" - Ý là liệu em còn có thể thở được không?
Hạ Ngọc nghe vậy thì đỏ mặt, đánh nhẹ vào tay Mục Hạo Nhiên một cái.
"Một mình vẫn đỡ hơn một nhóm nhé!"
Nói rồi chạy lên trước, ban nãy hai người mai nói chuyện nên đi bỏ lại phía sau.
"Đợi anh!" - Mục Hạo Nhiên chạy đến khoác tay lên vai Vu Minh Đức, còn cố ý liếc mắt trêu chọc Hạ Ngọc. Cô thấy vậy dứt khoát quay mặt đi.
Đến trường, Mục Hạo Nhiên chợt nhận ra bản thân quên mua nước bèn quay sang nói với ba người còn lại.
"Các em vào trước đi, anh đi mua nước!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.
"Sắp đến giờ rồi, anh đi tập trung mọi người đi ạ! Để em đi mua cho!"
Mục Hạo Nhiên nhìn Hạ Ngọc nhỏ bé trước mặt rồi nói.
"Phải mua nhiều lắm! Một mình em không bê được đâu."
Mục Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng rồi chỉ vào Lục Duy Tùng.
"Để Duy Tùng đi cùng em!" - Nói xong còn không quên nháy mắt với Hạ Ngọc. Ý là anh đã tạo cơ hội rồi nhé! Phải biết nắm bắt đấy!
Lục Duy Tùng không có ý kiến, Hạ Ngọc mới về nước lên chưa quen đường, cô quay sang nói với Lục Duy Tùng.
"Mình không biết đường, Cậu..."
Còn chưa nói hết câu, Lục Duy Tùng đã lên tiếng.
"Đi theo mình."
Hạ Ngọc khẽ gật đầu rồi đi theo sau lưng anh. Đến tiệm tạp hóa gần đó, Hạ Ngọc nhìn kệ để nước trước mặt, ở đó có đủ loại của đủ hãng khác nhau, thậm chí của cùng một hãng mà nhiều loại. Hạ Ngọc nhìn sang Lục Duy Tùng, cô nhất thời cảm thấy rối não, tùy ý chỉ vào một loại, vẻ mặt khó xử hỏi.
"Là loại này hả?"
Lục Duy Tùng im lặng lắc đầu, Hạ Ngọc lại rời tay sang loại bên cạnh.
"Là loại này sao?"
Lục Duy Tùng vẫn im lặng lắc đầu, Hạ Ngọc lại chỉ tay sang loại bên cạnh, giọng nói chắc nịch.
"Vậy chắc chắn là loại này rồi!"
Lục Duy Tùng đưa tay đỡ trán, bất lực nói.
"Chơi thể thao thì phải chọn loại bù khoáng, như vậy mới không bị mất sức."
Nói xong, anh đặt tay lên đầu Hạ Ngọc rồi đẩy nhẹ sang bên cạnh, đi tới trước kệ để nước.
"Không biết đường cũng không biết lên mua loại nào mà lại dám tự tin nhận nhiệm vụ này, cậu gan thật đấy!" - Lục Duy Tùng đột nhiên nói nhiều, hơn nữa động tác hiện tại của anh khiến Hạ Ngọc nhất thời ngây người.
Lục Duy Tùng mơ hồ cũng bất giác nhận ra hành động của mình bèn rút vội tay về, ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu cúi người lấy nước. Hạ Ngọc đứng ngoài xoa xoa mái tóc của mình, tròn mắt lúng túng nhìn anh căn bản vẫn chưa hết bất ngờ.
Lấy nước xong Hạ Ngọc và Lục Duy Tùng đi đến quầy thanh toán, trước khi ra quầy Lục Duy Tùng đã đưa điện thoại của mình cho Hạ Ngọc còn nói mật mã cho cô biết để thanh toán.
Hạ Ngọc thanh toán xong thì đưa điện thoại lại cho Lục Duy Tùng nhưng anh chỉ liếc nhìn rồi đáp lại một câu.
"Cậu cầm đi!"
Hạ Ngọc gật đầu rồi cất điện thoại của Lục Duy Tùng vào túi áo.
"Để mình bê giúp cậu!"
Hạ Ngọc nhìn trồng nước Lục Duy Tùng đang bê thì quả thật có ngẫm nghĩ lại. Nếu ban nãy bản thân thật sự đi một mình thì không biết phải đem chỗ nước này về như thế nào.
"Bê lốc trên cùng là được!" - Lục Duy Tùng không từ chối, nói xong thì hơi khuỵu chân xuống cho phù hợp chiều cao với Hạ Ngọc để cô dễ lấy hơn.
Hạ Ngọc nhón chân lấy đi lốc trên cùng rồi cả hai cùng nhau đi về trường học. Cửa hàng tiện lợi cách trường không xa, với thể lực của Lục Duy Tùng thì không thành vấn đề nhưng Hạ Ngọc lo đi lâu Lục Duy Tùng sẽ mỏi tay lên đề nghị tìm chỗ nghỉ ngơi.
Lục Duy Tùng cũng không phản đối, cả hai ngồi xuống bên vệ đường nghỉ ngơi một lát, Hạ Ngọc nhớ ra điện thoại của Lục Duy Tùng còn trong túi mình thì bèn lấy ra đưa cho anh.
"Điện thoại của cậu!" - Hạ Ngọc chìa tay đến trước mặt Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng liếc mắt, đưa tay nhận lấy.
*Ting ting - Chuông thông báo Wechat của Lục Duy Tùng vang lên, anh mở điện thoại ra xem, xem xong bèn quay sang nhìn Hạ Ngọc nghi hoặc hỏi.
"Cái gì vậy?"
"Là tiền nước ban nãy." - Hạ Ngọc chỉ vào chỗ nước trước mặt rồi nói.
Lục Duy Tùng cúi mặt nhìn điện thoại bấm bấm gì đó, một lát sau tiền liền chuyển ngược về Wechat của Hạ Ngọc.
"Tiền đấy Mục Hạo Nhiên sẽ là người trả mình."
Hạ Ngọc "ồ" một tiếng, sau đó bầu không khí giữ cả hai lại chìm vào im lặng, quả nhiên kiếm chuyện để nói với nhau quá ba câu thật sự rất khó.
Hạ Ngọc ngồi đong đưa người, ngước mặt nhìn những tán trên đầu, vài tia nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt Hạ Ngọc, cô đưa tay lên chắn đi. Thi thoảng có vài cơn gió thổi qua làm những chiếc lá trên cây cọ vào nhau "xào xạc" rồi rơi xuống, Hạ Ngọc vươn tay ra bắt lấy một chiếc là gần chạm đất rồi lên tiếng, phá tan bầu không khí giữa hai người.
"Cơ mà...cậu không sợ mình sẽ xem hết bí mật của cậu sao?"
Sợ anh không hiểu ý mình, Hạ Ngọc lại nói tiếp.
"Điện thoại ấy, ban nãy câu cho mình biết cả mật khẩu mà!"
Lục Duy Tùng nghe vậy thì cong môi cười, đây là lần đầu tiên anh cười khi ở cùng Hạ Ngọc. Chỉ tiếc lúc này Hạ Ngọc còn đang mải mê nhìn chiếc lá trong tay lên hoàn toàn không để ý tới nụ cười của anh, nếu không cô nhất định sẽ đắm chìm vào nó mà không dứt ra được.
"Cậu cảm thấy nếu có thì mình sẽ để cậu tùy ý mở điện thoại mình không?"
Hạ Ngọc nghe thấy cũng có lý, không đáp lại mà chỉ gật đầu, bầu không khí lại chìm vào im lặng. Hạ Ngọc nhìn chiếc lá trong tay một hồi, sau đó nhớ ra một câu truyện, Hạ Ngọc liền quay sang hỏi Lục Duy Tùng vẻ mặt hồ hởi.
"Duy Tùng, cậu có từng nghe qua câu chuyện chưa?"
Lục Duy Tùng nghe tên, ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Hạ Ngọc thấy vậy thì mỉm cười, đưa chiếc lá trong tau cho Lục Duy Tùng, anh trầm ngâm một hồi, tới khi Hạ Ngọc định thu tay về anh mới đưa tay nhận lấy.
"Mình kể cậu nghe nhé! Cậu muốn nghe không?"
Lục Duy Tùng cúi đầu, im lặng nhìn chiếc lá trong tay rồi gật đầu. Hạ Ngọc thấy vậy thì mỉm cười, cô hướng ánh mắt về phía xa xăm, bắt đầu lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Lục Duy Tùng vô cùng cuốn hút khiến cả hai dần quên mất thời gian.
" thật ra chỉ là tên của một đoạn trích nhỏ trong tác phẩm văn học của nhà văn người Mỹ O. Henry được xuất bản năm 1907. Khi mình đọc đoạn trích này là khoảng thời gian mà mình còn theo học ở Việt Nam."
"Khi đó, mình thật sự đã rất ấn tượng với tác phẩm ấy, trong đó có một chi tiết mà đến bây giờ mình vẫn không quên."
"Là chi tiết gì vậy?" - Lục Duy Tùng thuận miệng hỏi.
"Nhân vật Giôn Xi bị bệnh sưng phổi, căn bệnh ấy giày vò cô tới nỗi cô chẳng còn muốn sống nữa. Mỗi một ngày qua đi Giôn Xi đều nằm trên giường bệnh để nhìn ngắm cây thường xuân bên ngoài cửa sổ và tự nhủ mình rằng đến khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô sẽ lìa đời."
"Sau đó thì sao?" - Lục Duy Tùng rời mắt khỏi chiếc lá trong tay, nhìn Hạ Ngọc tò mò hỏi.
"Sau đó đột nhiên một đêm nọ, có một trận mưa tuyết khắc nghiệt đột nhiên đổ xuống...Cậu nghĩ kết quả sẽ như thế nào?"
Hạ Ngọc nghiêng đầu hỏi ngược lại Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng nghe vậy thì thành thật trả lời.
"Chiếc lá cuối cùng rụng xuống và Giôn Xi sẽ ra đi mãi mãi?"
Hạ Ngọc đưa ngón trỏ ra lắc lắc trước mắt Lục Duy Tùng ý là cậu sai rồi!
"Không phải! Ban đầu khi đọc đến đây mình cũng nghĩ như vậy. Nhưng có một thứ phép màu đã xuất hiện."
"Là gì?"
"Giôn Xi thức dậy và nghĩ chắc chắn hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của mình, nhưng điều bất ngờ là chiếc lá vẫn còn đó, hơn nữa còn vô cùng tươi tốt."
"Sao lại như vậy được? Không phải theo lý thường mà nói thì chiếc lá lên rụng xuống sao?" - Lục Duy Tùng khó hiểu nói.
"Đúng vậy! Nếu là chiếc lá thật thì đương nhiên sẽ rụng xuống, nhưng nếu là vẽ thì sao?"
"Ai mà lại rảnh đến nỗi đi vẽ nó chứ? Trời lạnh vậy mà!"
"Là người muốn cô ấy sống! Cụ Bơ - Men, một họa sĩ già và cũng là người hàng xóm ở tầng dưới của Giôn Xi. Vì Giôn Xi coi những chiếc lá là hi vọng sống của mình, mà vị họa sĩ ấy không muốn thấy một người trẻ như cô lại đi đặt cược hi vọng sống của mình vào những thứ vô thường như vậy nên đã tự tay vẽ lên hi vọng cho cô ấy bằng tất cả tình yêu thương của mình, đó cũng là động lực giúp Giôn Xi vượt qua căn bệnh. Cuối cùng, Giôn Xi đã khỏe lại, con vị họa dĩ ấy thì lại ra đi vì căn bệnh tương tự, cụ đã dùng kiệt tác của mình để cứu sống Giôn Xi rồi rời đi."
Nói đến đây, Hạ Ngọc nước mắt lưng tròng trực trào khóc nhưng cô không khóc mà ngước mặt nhìn lên trời, nuốt ngược nước mắt vào trong. Lục Duy Tùng thấy vậy thì quay mặt đi, vẻ mặt thâm trầm phức tạp.
"Nhưng mà cậu kể mình nghe chuyện này làm gì?" - Lục Duy Tùng hỏi, vẫn không quay mặt sang.
"Bởi vì mình muốn thử một lần!"
"Thử cái gì?" - Lân này Lục Duy Tùng đã quay mặt sang, anh nhìn thẳng vào Hạ Ngọc, ánh mắt sâu thẳm.
"Muốn thử đặt hi vọng vào những chiếc lá giống như Giôn Xi trong câu truyện vậy!"
Hạ Ngọc vừa nói, vừa nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Duy Tùng. Cũng chẳng biết cô lấy đâu ra can đảm để làm như vậy, chỉ biết lúc này, cô trực tiếp nhìn vào đôi mắt ấy mà không chút rụt rè.
"Khi đông đến lá cây sẽ rụng hết, khi đó mình sẽ không theo đuổi cậu nữa!"
Lục Duy Tùng đăm chiêu.
"Vậy nếu có người vẽ lên hi vọng cho cậu thì sao?".
"Cậu sẽ là người vẽ chứ!? Dù là vẽ xấu cũng được, nhưng mình hi vọng người vẽ nên hi vọng cho mình là cậu! Khi đó, đừng rời đi mà...hãy ở lại cạnh mình, nhé!" - Hạ Ngọc nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt thâm tình nhìn Lục Duy Tùng.
Lục Duy Tùng quay mặt đi chỗ khác không nhìn cô, cũng không trả lời là đồng ý hay không. Hạ Ngọc đột nhiên thay đổi như vậy khiến anh không quen, vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý bông đùa của cô thật sự khiến anh rất rối.
Hạ Ngọc biết anh đang khó xử nhưng sao anh không hành động giống như những gì Mục Hạo Nhiên nói vậy? Đáng ra anh phải nói ra những lời tàn nhẫn khiến người khác tổn thương mới phải, hoặc ít nhất là từ chối thẳng thừng chứ sao lại im lặng không nói gì như vậy!?
Ngồi một lúc thể lực của cả hai cũng đã bình phục, Hạ Ngọc đứng dậy bê nước lên định đi tiếp thì tiếng chuông điện thoại của Lục Duy Tùng vang lên, là Mục Hạo Nhiên gọi. Lục Duy Tùng bắt máy nhưng Mục Hạo Nhiên lại lên tiếng trước.
"Hai đứa đi đến đâu rồi?" - Mục Hạo Nhiên thấy hai người đi đã lâu mà chưa quay lại bèn gọi điện hỏi.
"Sắp về đến nơi rồi ạ!" - Lục Duy Tùng đáp lại.
"Được, vậy cứ thong thả thôi, không cần vội!" - Mục Hạo Nhiên căn dặn rồi cúp máy.
Lục Duy Tùng nhìn màn hình điện thoại tối đen trước mặt rồi đưa điện thoại của mình cho Hạ Ngọc. Cô thấy vậy thì khó hiểu nhìn anh, Lục Duy Tùng giải thích.
"Cầm lấy đi, đến nơi thì đưa cho mình, đồng phục bóng rổ không có túi!"
Lục Duy Tùng nhận nước trên tay Hạ Ngọc đợi cô bỏ điện thoại mình vào túi rồi mới đưa lại nước cho cô, cả hai tiếp tục đi về trường học.
Hai người không nói gì thêm suốt dọc đường đi lên rất nhanh đã về đến trường, vừa đến cổng thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra bê nước trên tay giúp Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng đột nhiên cảm thấy trọng lượng trên tay nhẹ đi bèn quay sang nhìn người nọ.
"Đã lâu không gặp!" - Người nọ lên tiếng.
Lục Duy Tùng cong môi cười một cái rồi nhiệt tình đáp lại, anh không ngờ lại gặp người này ở đây.
"Đã lâu không gặp, về bao giờ thế?"
"Vừa về hôm nay liền không đợi được mà đến đây tìm cậu!"
Người nọ nói xong thì ngó về phía trước nhìn Hạ Ngọc nhỏ bé đứng bên kia Lục Duy Tùng.
"Cậu là bạn gái của Lục Duy Tùng hả!? Xin chào! Mình là Mặc Chấn Phong!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì ngượng ngùng liếc Lục Duy Tùng, lên tiếng phủ nhận.
"Mình không phải bạn gái của cậu ấy, mình tên Hạ Ngọc."
Mặc Chấn Phong vẻ mặt có hơi thất vọng nhìn qua nói nhỏ với Lục Duy Tùng.
"Mình còn tưởng cô ấy về rồi cơ!" - Tuy Mặc Chấn Phong nói nhỏ nhưng Hạ Ngọc đứng cạnh Lục Duy Tùng vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Lục Duy Tùng liếc mắt nhìn anh, Mặc Chấn Phong biết mình đã lỡ lời nhưng cũng không lên tiếng giải thích. Lục Duy Tùng không thích nhắc đến chuyện này với người khác, càng ít người biết thì càng tốt. Còn vì sao anh biết được chuyện này á!? Anh chính là cậu bạn ngày xưa Vu Minh Đức vì bảo vệ mà đánh nhau với đám người kia, cũng là người được cô gái ấy giúp xử lí vết thương lên đương nhiên biết rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương