Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động
Chương 46: Đấu Một Trận
“Lão Quân, ông quen cô bé này à?” - Kiều Mẫn Tuệ nhìn sang người bạn đời Bạch Ảnh Quân bên cạnh, đặt câu hỏi.
Bạch Ảnh Quân gật đầu, đưa tay dìu cánh tay Kiều Mẫn Tuệ đi vào bên trong toà nhà chính.
“Vào trong rồi nói!”
Thấy vậy Hạ Ngọc và Nam An Hy cũng đi theo vào sau. Hà Uy không đi vào, anh chỉ đưa hai người đến đó rồi cũng đi làm nhiệm vụ huấn luyện của mình.
Bạch Ảnh Quân đưa mọi người vào phòng thi đấu đối kháng, ông đi đến tủ đồ lấy một bộ đồ đưa cho Nam An Hy rồi nói.
“Phòng thay đồ bên kia, lên đây đấu với ta một trận.”
“Vâng ạ.” - Nam An Hy tiến lên nhận lấy rồi đi đến phòng thay đồ.
Bạch Ảnh Quân là một ông lão chừng 80 tuổi, có điều, ngoại trừ mái tóc đã hoàn toàn chuyển bạc và khuôn mặt với những nếp nhăn sâu của mình ra, còn lại, có nhìn thế nào cũng không ra đây là một ông lão đã hơn 80 tuổi.
Cái tên Ảnh Quân này của ông có nghĩa là mang dáng dấp của một vị quân vương. Quả nhiên tên xứng với người. Dáng người Bạch Ảnh Quân cao ráo, mặc dù khi về già con người sẽ có xu hướng thấp dần đi nhưng nhìn chiều cao hiện tại của ông chắc cũng phải 1m85. Luận về thân hình thì thân hình ông cường tráng, khuôn mặt cương nghị có chút hung dữ. Ông đứng chắp hai tay sau lưng, hai chân mở rộng bằng vai, nhìn về phía sàn đấu.
Bạch Ảnh Quân từng là một võ sư hàng đầu trong giới võ thuật, không chỉ đem tên tuổi vang danh toàn Thế Giới mà còn đem lại cho giới võ thuật Trung Quốc một niềm vinh dự không hề nhỏ. Bên cạnh Lý Tiểu Long và Thành Long thì Bạch Ảnh Quân cũng là cái tên đáng tự hào mỗi khi nhắc tới giới võ thuật nơi này.
Mãi về sau khi kết hôn với Kiều Mẫn Tuệ ông mới giải nghệ và rút về ở ẩn, sống một cuộc sống an ổn với bà.
“Cô bé này là học trò ngày trước tôi kể với bà đấy!”
Kiều Mẫn Tuệ ngồi ở ghế khán giả, nhâm nhi ly trà mà Hạ Ngọc vừa rót cho mình rồi gật đầu nói.
“Trông rất có triển vọng, đợi sau khi con bé học xong, ông có thể để con bé cân nhắc đến chỗ của tôi làm việc.”
Bạch Ảnh Quân gật gù chỉnh lại đai thắt ở eo của mình một chút rồi nói.
“Không chắc chắn được, dìu dắt con bé chỉ là vì lòng tốt, không có ý lợi dụng. Những việc liên quan đến tính mạng vẫn nên để con bé tự quyết.”
Kiều Mẫn Tuệ đặt mạnh ly trà trong tay xuống khiến cho nước trà sánh ra ngoài, đôi mắt hoa đào hơi đanh lại liếc qua người ông lão Bạch Ảnh Quân kia rồi bực dọc nói.
“Ông này, tôi nói là để con bé cân nhắc chứ có nói là con bé bắt buộc phải dâng hiến mạng của nó cho tôi đâu! Nói kiểu gì mà đem tôi thành người xấu rồi vậy!”
Kiều Mẫn Tuệ đứng phắt dậy, đem tờ giấy vừa dùng để lau miệng vứt mạnh xuống sàn như đang trút hết tức giận ra vậy.
“Có gan thì đấu một trận!”
Kiều Mẫn Tuệ tuy không còn trẻ, vừa đạt đến độ tuổi 76 vào năm ngày trước. Tuy nhiên, chủ tịch của công ty vệ sĩ hàng đầu trong nước - Sắc Hồng cũng đâu phải để cho oai.
Nếu Bạch Ảnh Quân là nam võ sư hàng đầu trong giới thì Kiều Mẫn Tuệ cũng không hề thua kém khi là nữ vệ sĩ đạt được lượt bình chọn độ đáng tin cậy cao nhất Thế Giới đấy nhé!
Bạch Ảnh Quân khẽ liếc nhìn Kiều Mẫn Tuệ qua khe mắt, hơi bất lực đi tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo khác tới đưa cho bà.
“Ai sợ ai?”
Ngày còn trẻ hai người cũng hay như vậy. Lúc rảnh quá không có gì làm thì đánh nhau một chút cho vui cửa vui nhà. Vậy nên con cháu trong nhà cũng sớm đã quen với những cảnh tượng như vậy rồi, Hạ Ngọc cũng chẳng lấy làm lạ. Cô nàng nhàn nhã ngồi xuống ghế khán giả chuẩn bị tinh thần hóng trò vui. Đã lâu rồi cô chưa xem hai người này so tài, bây giờ chẳng biết ai sẽ hơn ai nữa. Dù sao hai ông bà của cô trước nay phong độ thất thường lắm! Chẳng biết đâu mà lần.
Kiều Mẫn Tuệ thay đồ rất nhanh, chiều cao khi về già chỉ còn 1m60 nhưng nhìn vóc dáng lại rất săn chắc, cũng có vẻ rất nhanh nhẹn.
Bạch Ảnh Quân đã đứng trên sàn đấu đợi trước, thấy Kiều Mẫn Tuệ đi ra thì ông đưa tay làm dấu mời với bà. Hai người cúi chào nhau theo tiêu chuẩn thi đấu võ rồi trận đấu bắt đầu.
Đúng lúc này, Nam An Hy cũng vừa thay đồ xong đi ra đã thấy thầy của mình đang đứng trên sàn đấu, cô nàng ngây ngốc không hiểu chuyện gì thì Hạ Ngọc đã vẫy cô lại.
“Hy Hy, ngồi đây này!” - Hạ Ngọc chỉ vào vị trí bên cạnh.
Nam An Hy vừa đi tới thi thoảng lại vừa nhìn lên sàn đấu.
“Có chuyện gì vậy? Sao ông bà cậu lại đấu với nhau rồi!”
“Cậu cứ ngồi xem đi đã, không cần vội. Không phải ai cũng may mắn như chúng ta đâu!” - Hạ Ngọc vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ý bảo Nam An Hy ngồi vào đó.
Sau đó cô nàng lại mở chiếc tủ nhỏ dưới gầm bàn lấy ra hai gói đồ ăn vặt rồi đưa cho Nam An Hy một gói, bản thân một gói ăn thay bắp rang bơ. Xem ra cô nàng này thật sự coi sàn đấu trước mặt thành rạp chiếu phim thật rồi.
Phía trên sàn đấu, tạm thời vẫn chưa thể rõ được ai đang chiếm thế thượng phong. Tuy nói Kiều Mẫn Tuệ thuộc phái yếu nhưng nhìn bà lại chẳng yếu chút nào. Rõ ràng bản thân chỉ cao có 1m60 mà đấu với một người vừa to vừa khoẻ như Bạch Ảnh Quân cũng chẳng tỏ ra yếu thế một chút nào.
Kiều Mẫn Tuệ tung nắm đấm về phía mặt của Bạch Ảnh Quân, ông nhanh chóng né được rồi túm lấy cổ tay phải của bà, hơi dùng lực khống chế nó lại. Kiều Mẫn Tuệ không hề nao núng, tiếp tục xoay người thúc khủy tay trái về phía ngực của Bạch Ảnh Quân nhưng lại tiếp tục bị ông khống chế lại.
Nam An Hy ngồi phía dưới quan sát toàn thân vẫn luôn tỏ ra rất đỗi kích động, liên tục bấu chặt vào tay nắm ghế hồi hộp quan sát trận đấu hết sức kịch tính này. Thấy toàn bộ quá trình thì không khỏi trầm trồ, thân thủ như vậy quả thực không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà! Cô nàng thấy Kiều Mẫn Tuệ bị khống chế hoàn toàn như vậy thì tưởng trận đấu đã kết thúc, có hơi chút tiếc nuối nói.
“Tiếc quá, mình vẫn muốn xem họ đấu thêm một chút nữa!”
Hạ Ngọc nghe vậy thì hơi nhướn mày, cô nàng híp mắt nói với giọng đầy ẩn ý.
“Hồi trẻ bà mình được mệnh danh là người cao su đấy!”
Dứt lời, Hạ Ngọc hất cằm về phía sàn đấu ý bảo Nam An Hy tiếp tục quan sát trận đấu. Quả nhiên, lúc Nam An Hy vừa quay đầu lên đã thấy bà lão 76 tuổi Kiều Mẫn Tuệ tung một cú đá ngược về phía sau, chân của Kiều Mẫn Tuệ đá lên cao qua đầu bà, cong như đuôi của con bọ cạp. Gót chân của bà sượt qua cằm của Bạch Ảnh Quân, cũng may là ông phản ứng nhanh, lùi lại sau kịp thời. Nếu không cú đá đầy sức lực như vậy sợ rằng chính là cú đá chí mạng rồi.
Nam An Hy che miệng hét lên một cách kích động, cô nàng thật sự bị sốc không hề nhẹ. Thật sự mà nói cô chưa từng thấy chiêu thức này bao giờ, hơn nữa lại còn được chứng kiến người sử dụng là một bà lão thì tâm trạng càng trở nên phấn khích và kích động hơn.
“Mẹ ơi!! Hạ Hạ ơi, bà cậu lợi hại quá đi mất! Đỉnh quá!”
Hạ Ngọc chỉ bật cười không nói gì, ánh mắt vẫn tiếp tục chăm chú quan sát hai người thi đấu.
Có thể thấy toàn bộ quá trình Bạch Ảnh Quân chỉ toàn là phòng thủ, Kiều Mẫn Tuệ mới là người tấn công nhiều nhất. Nhưng đã qua 30 phút mà thể lực của hai người vẫn còn rất tốt, có điều Kiều Mẫn Tuệ tiến công hơi nhiều nên đã có phần hơi đuối sức.
Lần này, tình thế thay đổi, Kiều Mẫn Tuệ thủ, Bạch Ảnh Quân công.
Tốc độ chân của ông vô cùng nhanh, trong một phút đã đá liên tục 15 cú về phía Kiều Mẫn Tuệ, dồn bà vào một góc của sàn đấu. Bạch Ảnh Quân dừng chân, nhướn mày nhìn Kiều Mẫn Tuệ cười một cách gian xảo. Để có thể né được 15 cú đá vừa rồi, Kiều Mẫn Tuệ gần như đã tiêu hao hết sức lực của bản thân bà.
Lồng ngực Kiều Mẫn Tuệ phập phồng, ngước mắt nhìn ông lão gian xảo trước mắt. Không nao núng, không chùn bước. Ngay lúc Bạch Ảnh Quân cho rằng bà sẽ đầu hàng thì Kiều Mẫn Tuệ đã cúi người, giữ lấy đầu gối ông, tung một cước đá ngược như vừa rồi khiến Bạch Ảnh Quân không kịp trở tay bị đá lùi lại một khoảng.
“Ha! Xem ra thể lực của bà hồi phục nhanh đấy!”
Kiều Mẫn Tuệ không nói gì đứng yên đợi Bạch Ảnh Quân tấn công trước rồi tìm cơ hội kết thúc trận đấu. Cũng đã gần một tiếng, hiện tại thể lực của bà gần như đã cạn kiệt không thể so với ngày trẻ được nữa.
Bạch Ảnh Quân cũng không tiếp tục khách khí nữa, ra tay không hề kiêng nể gì cứ thế nhắm những nơi có thể nhanh chóng hạ gục đối thủ như bụng, đầu, mắt, cằm để tấn công. Liên tục như vậy gần 10 đòn thì thể lực của Kiều Mẫn Tuệ gần như bị rút sạch, phản ứng cũng dần chậm đi. Cuối cùng, lúc Bạch Ảnh Quân tung một cú đấm đến thẳng mặt của Kiều Mẫn Tuệ thì bà gần như không đủ sức để tránh nữa, Bạch Ảnh Quân thấy vậy nhanh chóng chuyển hướng cú đấm nhưng vẫn là chậm một bước. Lực quá mạnh, cú đấm của ông sượt qua má của Kiều Mẫn Tuệ.
Kiều Mẫn Tuệ ôm mặt “a” một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất. Bạch Ảnh Quân thấy vậy liền dừng tay lo lắng chạy tới xem vết thương của bà.
“Tuệ Tuệ! Bà có sao không?”
Nam An Hy thấy vậy cũng định chạy đến xem tình hình thì Hạ Ngọc đã giữ tay cô nàng lại.
“Không vội!”
Quả nhiên, Kiều Mẫn Tuệ nhanh chóng lợi dụng cơ hội Bạch Ảnh Quân đang khinh suất, lật ngược ván cờ. Bà lộn người một vòng sau đó hai chân như chiếc kìm sắt khoá chặt cổ của Bạch Ảnh Quân lại. Bạch Ảnh Quân bất ngờ bị tập kích, không kịp đề phòng đã bị khống chế như vậy, ông cũng chỉ còn cách đầu hàng.
Bạch Ảnh Quân vỗ ba phát xuống sàn thi đấu ra hiệu đầu hàng, phần thắng chính thức thuộc về Kiều Mẫn Tuệ mặc dù bà thắng một cách không minh bạch cho lắm. Nhưng ai mà thèm quan tâm quá trình, kết quả mới là quan trọng nhất.
Hạ Ngọc chu chu môi ra vẻ bất lực, thầm nghĩ đúng là anh hùng thì cũng khó qua ải mĩ nhân mà!
Sức lực của Kiều Mẫn Tuệ cạn kiệt, sau khi nhận được tín hiệu đầu hàng của Bạch Ảnh Quân bà liền nằm vật ra sàn đấu thở phì phò. Bên má phải vừa bị Bạch Ảnh Quân đấm sượt qua còn hơi sưng đỏ lên.
Bạch Ảnh Quân tuy không mệt như Kiều Mẫn Tuệ nhưng hơn một tiếng thi đấu sức lực của ông cũng đã tiêu hao không ít. Ông chỉ nằm nghỉ ngơi một lát rồi cũng đứng dậy, chỉnh lại đai buộc ở thắt lưng cho ngay ngắn rồi khoan thai đi tới trước mặt Kiều Mẫn Tuệ.
Ông yên lặng đứng từ trên cao nhìn xuống bà, không nói bất kì lời nào cả. Kiều Mẫn Tuệ cũng đưa mắt nhìn ông, có điều chắc biết do vừa nãy mình thắng chẳng vẻ vang gì nên cũng có chút ngượng. Kiều Mẫn Tuệ xoay người nằm nghiêng qua hướng khác, không tiếp tục đối mặt với ông nữa.
Bạch Ảnh Quân thấy vậy thì nhếch môi cười khẩy, trên khuôn mặt cương nghị hơi thấp thoáng ý cười.
“Bà còn biết ngại? Sao lúc dùng cái kế tiểu nhân đấy lại không nghĩ tới cảnh sẽ đối mặt với tôi như thế nào?”
Kiều Mẫn Tuệ biết mình đuối lý nhưng cũng không thể ngoan ngoãn thừa nhận như vậy được. Bà ngồi bật dậy, ngước đầu nhìn ông lão đứng sừng sững như một ngọn núi trước mặt.
“Nếu mà chiến đấu thật thì còn phân biệt đại nhân với tiểu nhân cái gì! Bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất đấy nhé!”
Lý do Kiều Mẫn Tuệ đưa ra không phải không có lý, ít ra về phương diện vệ sĩ như bà thì là như vậy. Nhưng nếu xét theo góc độ của một võ sư như Bạch Ảnh Quân thì việc này quả thực quá đỗi mất mặt. Trong thi đấu nếu ai dùng những kế tiểu nhân như vậy để giành chiến thắng thì cái bọn họ phải đối mặt chính là ánh mắt dè bỉu của những người khác trong giới.
“Tôi không nói lại bà!” - Bạch Ảnh Quân không thèm đôi co với Kiều Mẫn Tuệ nữa. Có lần nào mà ông nói lại được bà đâu!
Kiều Mẫn Tuệ chống tay đứng dậy từ dưới sàn, bà vừa chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề vừa lẩm bẩm.
“Đánh người ta thừa chết thiếu sống xong thì phủi mông rời đi! Đúng là chẳng có tí thương hoa tiếc ngọc nào cả!”
Bạch Ảnh Quân đi được một đoạn, nghe bà nói vậy thì bèn không nói lời nào, quay người đi tới trước mặt Kiều Mẫn Tuệ rồi hơi cúi người bế bổng bà lên đi về phía ghế khán giả.
Hạ Ngọc: “…”
Nam An Hy: “…”
Hạ Ngọc nhìn gói đồ ăn vặt ngon lành trong tay bỗng trở nên khó ăn như ‘đồ ăn cho chó’ vậy. Đáng chết! Sao số cô khổ vậy trời! Đi đâu cũng ăn cẩu lương ngập mặt, đúng là người cười kẻ khóc mà!
Bạch Ảnh Quân đặt Kiều Mẫn Tuệ xuống ghế, quay người đến tủ thuốc lấy thuốc đến bôi lên vùng da bị ửng đỏ của bà.
“Bé Hạ, hôm nay rốt cuộc ở trung tâm thương mại cháu gặp phải chuyện gì vậy?” - Kiều Mẫn Tuệ hỏi.
Hạ Ngọc đang ăn, nghe vậy bèn nhai cho xong rồi mới nói.
“Cái cô tiểu hoa mới nổi kia cứ mượn thế làm càn mãi lên cháu thấy khó chịu, muốn chỉnh cô ta một chút.”
“Tốt! Nhớ kỹ, tuy cháu được bọn ta dẫn dắt từ nhỏ nhưng chưa đến lúc thực sự cần thiết thì không được phép ra tay đánh người. Người không hại ta, ta không phạm người! Rõ rồi chứ!”
Kiều Mẫn Tuệ đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến cho Hạ Ngọc cũng căng thẳng theo. Cô nàng gật mạnh đầu ra vẻ mình đã cực kỳ nhớ.
“Cháu rõ rồi ạ!”
Bạch Ảnh Quân đã xử lý xong vết thương của Kiều Mẫn Tuệ, ông cất đồ đi rồi hỏi.
“Hạ Ngọc, tay cháu là bị người ta làm thành ra thế này à?”
Hạ Ngọc nghe vậy thì nhìn xuống cánh tay bó bột của mình, thành thật trả lời nhưng cũng không quên nịnh hót một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Anh Yêu Là Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Chiều Hư
4. Vượt Qua Sóng Dữ
=====================================
“Không ạ! Cái này là tai nạn thể thao thôi ạ! Cháu của hai người làm sao có thể để bản thân bị thương thành như vậy được ạ!”
Bạch Ảnh Quân vẫn trưng ra cái vẻ mặt cương nghị kia, chỉ có điều giọng nói đã không còn nghiêm túc như vậy nữa.
“Nếu có ngày đó thì tuyệt đối đừng nói mình là cháu của Bạch Ảnh Quân và Kiều Mẫn Tuệ đâu nhé! Mặt mũi của hai ta lúc đấy không biết giấu đi đâu đâu!”
Hạ Ngọc và Nam An Hy nghe vậy thì ôm bụng cười nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt.
Qua một hồi lâu khi cả hai đã bình tĩnh lại thì Hạ Ngọc mới ôm lấy cánh tay của Kiều Mẫn Tuệ bên cạnh rồi tiếp tục nói.
“Hôm nay ông bà đến nhà cháu ăn cơm chứ ạ?”
“Để hôm khác đi, tuần này chúng ta đều bận tối mắt tối mũi rồi.” - Kiều Mẫn Tuệ nhấp một ngụm trà rồi khéo léo từ chối.
Hạ Ngọc cũng không cưỡng cầu nữa.
“Phải rồi, cô bé bên cạnh này tên Nam An Hy đúng không?” - Kiều Mẫn Tuệ nghiêng đầu nhìn xuyên qua vai Hạ Ngọc nhìn về phía Nam An Hy ngồi phía sau.
“Vâng ạ. Hân hạnh được gặp chủ tịch ạ!” - Nam An Hy hơi căng thẳng, đứng dậy cúi người với Kiều Mẫn Tuệ một cái rồi đưa tay đến bắt tay với bà.
Kiều Mẫn Tuệ ung dung gật nhẹ đầu, đưa tay ra bắt tay với Nam An Hy rồi chỉ xuống ghế. Giọng điệu thanh tao, khí chất sang trọng toát ra từ trong xương cốt khiến ngay cả vết thương trên mặt cũng chẳng chút xi nhê đến khí chất vốn có của bà.
“Không cần căng thẳng, ngồi đi.”
“Vâng ạ!” - Nam An Hy dè dặt ngồi xuống, toàn thân vẫn hơi căng thẳng. Cô nàng thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi vô cùng tiêu chuẩn.
Kiều Mẫn Tuệ chú ý thấy vậy trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Hai mắt bà sáng lên, cố kiềm kích động nói.
“Ta đã nghe lão Quân nhắc nhiều về cháu, lão Quân đánh giá cháu rất cao đấy! Cháu có muốn thử sức một chút không!”
Nam An Hy nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là ngớ người, sau đó là hồi hộp nhìn qua phía Bạch Ảnh Quân đang ngồi cạnh Kiều Mẫn Tuệ, trưng cầu ý kiến của ông.
Bạch Ảnh Quân nhận ra ánh mắt cầu cứu của Nam An Hy thì phất phất tay lên tiếng.
“Cháu không muốn đấu thì cứ từ chối, Tuệ Tuệ rộng lượng, không để bụng đâu!”
Hạ Ngọc nghe vậy cũng gật đầu lia lịa giải vây giúp.
“Đúng đấy! Cậu không cần căng thẳng!”
Nam An Hy nghe vậy thì như được tiếp thêm 1000 sức mạnh vậy, khí thế bừng bừng nói.
“Cháu muốn thử ạ!”
“Tốt!” - Kiều Mẫn Tuệ gật đầu ra vẻ tán thưởng.
“Hạ Ngọc! Cháu lên đấu một trận!”
Hạ Ngọc theo bản năng muốn từ chối nhưng đã quá muộn, Kiều Mẫn Tuệ chẳng biết từ đâu lấy ra bộ quần áo của riêng cô, ấn vào người cô rồi bắt cô đi thay đồ.
“Bà ơi nhưng mà tay cháu!”
Hạ Ngọc còn chưa nói xong Kiều Mẫn Tuệ đã cắt ngang lời cô.
“Vết rạn có 1cm thôi, hơn một tháng thì khỏi lâu rồi, không cần lo!”
Đúng là tay Hạ Ngọc đã khỏi hoàn toàn từ 3 ngày trước rồi, nhưng do thời gian bận rộn nên cô vẫn chưa đi tháo bột được.
Hạ Ngọc lên sàn đấu, nhìn cô gái Nam An Hy cao hơn mình tận hai cái đầu thì không khỏi cảm thấy áp lực. Thoả thuận từ trước, cả hai sẽ không nhường đối phương, ra tay cũng sẽ không kiêng nể gì. Vậy nên nếu ai cố tình nhường thì người đó sẽ chịu thiệt thôi!
Hạ Ngọc hít sâu một hơi, cúi chào theo kiểu thi đấu tiêu chuẩn rồi trận đấu chính thức bắt đầu.
Vừa bắt đầu, Nam An Hy đã mượn lợi thế chân dài của mình tung một cú đá xoay người đến thẳng phía Hạ Ngọc. Hạ Ngọc cũng nhanh chóng biến khuyết thành ưu, lấy việc chiều cao có hạn để nhanh chóng né được một đòn hiểm đó của Nam An Hy. Cô nàng hơi cúi người, lao nhanh xuống bên dưới túm lấy chân còn lại của Nam An Hy giật mạnh xuống, Nam An Hy mất chân trụ nhanh chóng ngã nhào xuống. Sau đó Hạ Ngọc nhanh thoăn thoắt lộn mèo một vòng rồi thuận thế đứng thẳng dậy trở lại tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Có thể nói tuy một tay của Hạ Ngọc hơi bất tiện nhưng cô nàng dù sao cũng là người được huấn luyện bài bàn từ bé đến lớn, còn trường hợp nào mà chưa từng gặp qua, cách xử lý cũng nhanh chóng và linh hoạt hơn so với Nam An Hy rất nhiều.
Sau khi trận đấu kết thúc, không ngoài dự liệu Hạ Ngọc là người chiến thắng nhưng cô nàng cũng bị Nam An Hy đả thương không ít. Vậy cũng có thể coi như xuất xắc hơn người khác rất nhiều rồi. Thậm chí nhiều người còn chẳng thể động được vào một cộng tóc của cô nàng nữa mà!
Có điều cả hai đều có chừng mực, đều lựa chọn đánh thương đối phương ở những phần mềm chứ không có gì nguy hiểm đến sức khoẻ. Ngồi chơi và nghỉ ngơi một lúc rồi Hạ Ngọc và Nam An Hy cũng đứng dậy ra về. Đích thân Hà Uy là người lái xe đưa hai người về nhà an toàn rồi mới trở về căn cứ.
Bạch Ảnh Quân gật đầu, đưa tay dìu cánh tay Kiều Mẫn Tuệ đi vào bên trong toà nhà chính.
“Vào trong rồi nói!”
Thấy vậy Hạ Ngọc và Nam An Hy cũng đi theo vào sau. Hà Uy không đi vào, anh chỉ đưa hai người đến đó rồi cũng đi làm nhiệm vụ huấn luyện của mình.
Bạch Ảnh Quân đưa mọi người vào phòng thi đấu đối kháng, ông đi đến tủ đồ lấy một bộ đồ đưa cho Nam An Hy rồi nói.
“Phòng thay đồ bên kia, lên đây đấu với ta một trận.”
“Vâng ạ.” - Nam An Hy tiến lên nhận lấy rồi đi đến phòng thay đồ.
Bạch Ảnh Quân là một ông lão chừng 80 tuổi, có điều, ngoại trừ mái tóc đã hoàn toàn chuyển bạc và khuôn mặt với những nếp nhăn sâu của mình ra, còn lại, có nhìn thế nào cũng không ra đây là một ông lão đã hơn 80 tuổi.
Cái tên Ảnh Quân này của ông có nghĩa là mang dáng dấp của một vị quân vương. Quả nhiên tên xứng với người. Dáng người Bạch Ảnh Quân cao ráo, mặc dù khi về già con người sẽ có xu hướng thấp dần đi nhưng nhìn chiều cao hiện tại của ông chắc cũng phải 1m85. Luận về thân hình thì thân hình ông cường tráng, khuôn mặt cương nghị có chút hung dữ. Ông đứng chắp hai tay sau lưng, hai chân mở rộng bằng vai, nhìn về phía sàn đấu.
Bạch Ảnh Quân từng là một võ sư hàng đầu trong giới võ thuật, không chỉ đem tên tuổi vang danh toàn Thế Giới mà còn đem lại cho giới võ thuật Trung Quốc một niềm vinh dự không hề nhỏ. Bên cạnh Lý Tiểu Long và Thành Long thì Bạch Ảnh Quân cũng là cái tên đáng tự hào mỗi khi nhắc tới giới võ thuật nơi này.
Mãi về sau khi kết hôn với Kiều Mẫn Tuệ ông mới giải nghệ và rút về ở ẩn, sống một cuộc sống an ổn với bà.
“Cô bé này là học trò ngày trước tôi kể với bà đấy!”
Kiều Mẫn Tuệ ngồi ở ghế khán giả, nhâm nhi ly trà mà Hạ Ngọc vừa rót cho mình rồi gật đầu nói.
“Trông rất có triển vọng, đợi sau khi con bé học xong, ông có thể để con bé cân nhắc đến chỗ của tôi làm việc.”
Bạch Ảnh Quân gật gù chỉnh lại đai thắt ở eo của mình một chút rồi nói.
“Không chắc chắn được, dìu dắt con bé chỉ là vì lòng tốt, không có ý lợi dụng. Những việc liên quan đến tính mạng vẫn nên để con bé tự quyết.”
Kiều Mẫn Tuệ đặt mạnh ly trà trong tay xuống khiến cho nước trà sánh ra ngoài, đôi mắt hoa đào hơi đanh lại liếc qua người ông lão Bạch Ảnh Quân kia rồi bực dọc nói.
“Ông này, tôi nói là để con bé cân nhắc chứ có nói là con bé bắt buộc phải dâng hiến mạng của nó cho tôi đâu! Nói kiểu gì mà đem tôi thành người xấu rồi vậy!”
Kiều Mẫn Tuệ đứng phắt dậy, đem tờ giấy vừa dùng để lau miệng vứt mạnh xuống sàn như đang trút hết tức giận ra vậy.
“Có gan thì đấu một trận!”
Kiều Mẫn Tuệ tuy không còn trẻ, vừa đạt đến độ tuổi 76 vào năm ngày trước. Tuy nhiên, chủ tịch của công ty vệ sĩ hàng đầu trong nước - Sắc Hồng cũng đâu phải để cho oai.
Nếu Bạch Ảnh Quân là nam võ sư hàng đầu trong giới thì Kiều Mẫn Tuệ cũng không hề thua kém khi là nữ vệ sĩ đạt được lượt bình chọn độ đáng tin cậy cao nhất Thế Giới đấy nhé!
Bạch Ảnh Quân khẽ liếc nhìn Kiều Mẫn Tuệ qua khe mắt, hơi bất lực đi tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo khác tới đưa cho bà.
“Ai sợ ai?”
Ngày còn trẻ hai người cũng hay như vậy. Lúc rảnh quá không có gì làm thì đánh nhau một chút cho vui cửa vui nhà. Vậy nên con cháu trong nhà cũng sớm đã quen với những cảnh tượng như vậy rồi, Hạ Ngọc cũng chẳng lấy làm lạ. Cô nàng nhàn nhã ngồi xuống ghế khán giả chuẩn bị tinh thần hóng trò vui. Đã lâu rồi cô chưa xem hai người này so tài, bây giờ chẳng biết ai sẽ hơn ai nữa. Dù sao hai ông bà của cô trước nay phong độ thất thường lắm! Chẳng biết đâu mà lần.
Kiều Mẫn Tuệ thay đồ rất nhanh, chiều cao khi về già chỉ còn 1m60 nhưng nhìn vóc dáng lại rất săn chắc, cũng có vẻ rất nhanh nhẹn.
Bạch Ảnh Quân đã đứng trên sàn đấu đợi trước, thấy Kiều Mẫn Tuệ đi ra thì ông đưa tay làm dấu mời với bà. Hai người cúi chào nhau theo tiêu chuẩn thi đấu võ rồi trận đấu bắt đầu.
Đúng lúc này, Nam An Hy cũng vừa thay đồ xong đi ra đã thấy thầy của mình đang đứng trên sàn đấu, cô nàng ngây ngốc không hiểu chuyện gì thì Hạ Ngọc đã vẫy cô lại.
“Hy Hy, ngồi đây này!” - Hạ Ngọc chỉ vào vị trí bên cạnh.
Nam An Hy vừa đi tới thi thoảng lại vừa nhìn lên sàn đấu.
“Có chuyện gì vậy? Sao ông bà cậu lại đấu với nhau rồi!”
“Cậu cứ ngồi xem đi đã, không cần vội. Không phải ai cũng may mắn như chúng ta đâu!” - Hạ Ngọc vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ý bảo Nam An Hy ngồi vào đó.
Sau đó cô nàng lại mở chiếc tủ nhỏ dưới gầm bàn lấy ra hai gói đồ ăn vặt rồi đưa cho Nam An Hy một gói, bản thân một gói ăn thay bắp rang bơ. Xem ra cô nàng này thật sự coi sàn đấu trước mặt thành rạp chiếu phim thật rồi.
Phía trên sàn đấu, tạm thời vẫn chưa thể rõ được ai đang chiếm thế thượng phong. Tuy nói Kiều Mẫn Tuệ thuộc phái yếu nhưng nhìn bà lại chẳng yếu chút nào. Rõ ràng bản thân chỉ cao có 1m60 mà đấu với một người vừa to vừa khoẻ như Bạch Ảnh Quân cũng chẳng tỏ ra yếu thế một chút nào.
Kiều Mẫn Tuệ tung nắm đấm về phía mặt của Bạch Ảnh Quân, ông nhanh chóng né được rồi túm lấy cổ tay phải của bà, hơi dùng lực khống chế nó lại. Kiều Mẫn Tuệ không hề nao núng, tiếp tục xoay người thúc khủy tay trái về phía ngực của Bạch Ảnh Quân nhưng lại tiếp tục bị ông khống chế lại.
Nam An Hy ngồi phía dưới quan sát toàn thân vẫn luôn tỏ ra rất đỗi kích động, liên tục bấu chặt vào tay nắm ghế hồi hộp quan sát trận đấu hết sức kịch tính này. Thấy toàn bộ quá trình thì không khỏi trầm trồ, thân thủ như vậy quả thực không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà! Cô nàng thấy Kiều Mẫn Tuệ bị khống chế hoàn toàn như vậy thì tưởng trận đấu đã kết thúc, có hơi chút tiếc nuối nói.
“Tiếc quá, mình vẫn muốn xem họ đấu thêm một chút nữa!”
Hạ Ngọc nghe vậy thì hơi nhướn mày, cô nàng híp mắt nói với giọng đầy ẩn ý.
“Hồi trẻ bà mình được mệnh danh là người cao su đấy!”
Dứt lời, Hạ Ngọc hất cằm về phía sàn đấu ý bảo Nam An Hy tiếp tục quan sát trận đấu. Quả nhiên, lúc Nam An Hy vừa quay đầu lên đã thấy bà lão 76 tuổi Kiều Mẫn Tuệ tung một cú đá ngược về phía sau, chân của Kiều Mẫn Tuệ đá lên cao qua đầu bà, cong như đuôi của con bọ cạp. Gót chân của bà sượt qua cằm của Bạch Ảnh Quân, cũng may là ông phản ứng nhanh, lùi lại sau kịp thời. Nếu không cú đá đầy sức lực như vậy sợ rằng chính là cú đá chí mạng rồi.
Nam An Hy che miệng hét lên một cách kích động, cô nàng thật sự bị sốc không hề nhẹ. Thật sự mà nói cô chưa từng thấy chiêu thức này bao giờ, hơn nữa lại còn được chứng kiến người sử dụng là một bà lão thì tâm trạng càng trở nên phấn khích và kích động hơn.
“Mẹ ơi!! Hạ Hạ ơi, bà cậu lợi hại quá đi mất! Đỉnh quá!”
Hạ Ngọc chỉ bật cười không nói gì, ánh mắt vẫn tiếp tục chăm chú quan sát hai người thi đấu.
Có thể thấy toàn bộ quá trình Bạch Ảnh Quân chỉ toàn là phòng thủ, Kiều Mẫn Tuệ mới là người tấn công nhiều nhất. Nhưng đã qua 30 phút mà thể lực của hai người vẫn còn rất tốt, có điều Kiều Mẫn Tuệ tiến công hơi nhiều nên đã có phần hơi đuối sức.
Lần này, tình thế thay đổi, Kiều Mẫn Tuệ thủ, Bạch Ảnh Quân công.
Tốc độ chân của ông vô cùng nhanh, trong một phút đã đá liên tục 15 cú về phía Kiều Mẫn Tuệ, dồn bà vào một góc của sàn đấu. Bạch Ảnh Quân dừng chân, nhướn mày nhìn Kiều Mẫn Tuệ cười một cách gian xảo. Để có thể né được 15 cú đá vừa rồi, Kiều Mẫn Tuệ gần như đã tiêu hao hết sức lực của bản thân bà.
Lồng ngực Kiều Mẫn Tuệ phập phồng, ngước mắt nhìn ông lão gian xảo trước mắt. Không nao núng, không chùn bước. Ngay lúc Bạch Ảnh Quân cho rằng bà sẽ đầu hàng thì Kiều Mẫn Tuệ đã cúi người, giữ lấy đầu gối ông, tung một cước đá ngược như vừa rồi khiến Bạch Ảnh Quân không kịp trở tay bị đá lùi lại một khoảng.
“Ha! Xem ra thể lực của bà hồi phục nhanh đấy!”
Kiều Mẫn Tuệ không nói gì đứng yên đợi Bạch Ảnh Quân tấn công trước rồi tìm cơ hội kết thúc trận đấu. Cũng đã gần một tiếng, hiện tại thể lực của bà gần như đã cạn kiệt không thể so với ngày trẻ được nữa.
Bạch Ảnh Quân cũng không tiếp tục khách khí nữa, ra tay không hề kiêng nể gì cứ thế nhắm những nơi có thể nhanh chóng hạ gục đối thủ như bụng, đầu, mắt, cằm để tấn công. Liên tục như vậy gần 10 đòn thì thể lực của Kiều Mẫn Tuệ gần như bị rút sạch, phản ứng cũng dần chậm đi. Cuối cùng, lúc Bạch Ảnh Quân tung một cú đấm đến thẳng mặt của Kiều Mẫn Tuệ thì bà gần như không đủ sức để tránh nữa, Bạch Ảnh Quân thấy vậy nhanh chóng chuyển hướng cú đấm nhưng vẫn là chậm một bước. Lực quá mạnh, cú đấm của ông sượt qua má của Kiều Mẫn Tuệ.
Kiều Mẫn Tuệ ôm mặt “a” một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất. Bạch Ảnh Quân thấy vậy liền dừng tay lo lắng chạy tới xem vết thương của bà.
“Tuệ Tuệ! Bà có sao không?”
Nam An Hy thấy vậy cũng định chạy đến xem tình hình thì Hạ Ngọc đã giữ tay cô nàng lại.
“Không vội!”
Quả nhiên, Kiều Mẫn Tuệ nhanh chóng lợi dụng cơ hội Bạch Ảnh Quân đang khinh suất, lật ngược ván cờ. Bà lộn người một vòng sau đó hai chân như chiếc kìm sắt khoá chặt cổ của Bạch Ảnh Quân lại. Bạch Ảnh Quân bất ngờ bị tập kích, không kịp đề phòng đã bị khống chế như vậy, ông cũng chỉ còn cách đầu hàng.
Bạch Ảnh Quân vỗ ba phát xuống sàn thi đấu ra hiệu đầu hàng, phần thắng chính thức thuộc về Kiều Mẫn Tuệ mặc dù bà thắng một cách không minh bạch cho lắm. Nhưng ai mà thèm quan tâm quá trình, kết quả mới là quan trọng nhất.
Hạ Ngọc chu chu môi ra vẻ bất lực, thầm nghĩ đúng là anh hùng thì cũng khó qua ải mĩ nhân mà!
Sức lực của Kiều Mẫn Tuệ cạn kiệt, sau khi nhận được tín hiệu đầu hàng của Bạch Ảnh Quân bà liền nằm vật ra sàn đấu thở phì phò. Bên má phải vừa bị Bạch Ảnh Quân đấm sượt qua còn hơi sưng đỏ lên.
Bạch Ảnh Quân tuy không mệt như Kiều Mẫn Tuệ nhưng hơn một tiếng thi đấu sức lực của ông cũng đã tiêu hao không ít. Ông chỉ nằm nghỉ ngơi một lát rồi cũng đứng dậy, chỉnh lại đai buộc ở thắt lưng cho ngay ngắn rồi khoan thai đi tới trước mặt Kiều Mẫn Tuệ.
Ông yên lặng đứng từ trên cao nhìn xuống bà, không nói bất kì lời nào cả. Kiều Mẫn Tuệ cũng đưa mắt nhìn ông, có điều chắc biết do vừa nãy mình thắng chẳng vẻ vang gì nên cũng có chút ngượng. Kiều Mẫn Tuệ xoay người nằm nghiêng qua hướng khác, không tiếp tục đối mặt với ông nữa.
Bạch Ảnh Quân thấy vậy thì nhếch môi cười khẩy, trên khuôn mặt cương nghị hơi thấp thoáng ý cười.
“Bà còn biết ngại? Sao lúc dùng cái kế tiểu nhân đấy lại không nghĩ tới cảnh sẽ đối mặt với tôi như thế nào?”
Kiều Mẫn Tuệ biết mình đuối lý nhưng cũng không thể ngoan ngoãn thừa nhận như vậy được. Bà ngồi bật dậy, ngước đầu nhìn ông lão đứng sừng sững như một ngọn núi trước mặt.
“Nếu mà chiến đấu thật thì còn phân biệt đại nhân với tiểu nhân cái gì! Bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất đấy nhé!”
Lý do Kiều Mẫn Tuệ đưa ra không phải không có lý, ít ra về phương diện vệ sĩ như bà thì là như vậy. Nhưng nếu xét theo góc độ của một võ sư như Bạch Ảnh Quân thì việc này quả thực quá đỗi mất mặt. Trong thi đấu nếu ai dùng những kế tiểu nhân như vậy để giành chiến thắng thì cái bọn họ phải đối mặt chính là ánh mắt dè bỉu của những người khác trong giới.
“Tôi không nói lại bà!” - Bạch Ảnh Quân không thèm đôi co với Kiều Mẫn Tuệ nữa. Có lần nào mà ông nói lại được bà đâu!
Kiều Mẫn Tuệ chống tay đứng dậy từ dưới sàn, bà vừa chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề vừa lẩm bẩm.
“Đánh người ta thừa chết thiếu sống xong thì phủi mông rời đi! Đúng là chẳng có tí thương hoa tiếc ngọc nào cả!”
Bạch Ảnh Quân đi được một đoạn, nghe bà nói vậy thì bèn không nói lời nào, quay người đi tới trước mặt Kiều Mẫn Tuệ rồi hơi cúi người bế bổng bà lên đi về phía ghế khán giả.
Hạ Ngọc: “…”
Nam An Hy: “…”
Hạ Ngọc nhìn gói đồ ăn vặt ngon lành trong tay bỗng trở nên khó ăn như ‘đồ ăn cho chó’ vậy. Đáng chết! Sao số cô khổ vậy trời! Đi đâu cũng ăn cẩu lương ngập mặt, đúng là người cười kẻ khóc mà!
Bạch Ảnh Quân đặt Kiều Mẫn Tuệ xuống ghế, quay người đến tủ thuốc lấy thuốc đến bôi lên vùng da bị ửng đỏ của bà.
“Bé Hạ, hôm nay rốt cuộc ở trung tâm thương mại cháu gặp phải chuyện gì vậy?” - Kiều Mẫn Tuệ hỏi.
Hạ Ngọc đang ăn, nghe vậy bèn nhai cho xong rồi mới nói.
“Cái cô tiểu hoa mới nổi kia cứ mượn thế làm càn mãi lên cháu thấy khó chịu, muốn chỉnh cô ta một chút.”
“Tốt! Nhớ kỹ, tuy cháu được bọn ta dẫn dắt từ nhỏ nhưng chưa đến lúc thực sự cần thiết thì không được phép ra tay đánh người. Người không hại ta, ta không phạm người! Rõ rồi chứ!”
Kiều Mẫn Tuệ đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến cho Hạ Ngọc cũng căng thẳng theo. Cô nàng gật mạnh đầu ra vẻ mình đã cực kỳ nhớ.
“Cháu rõ rồi ạ!”
Bạch Ảnh Quân đã xử lý xong vết thương của Kiều Mẫn Tuệ, ông cất đồ đi rồi hỏi.
“Hạ Ngọc, tay cháu là bị người ta làm thành ra thế này à?”
Hạ Ngọc nghe vậy thì nhìn xuống cánh tay bó bột của mình, thành thật trả lời nhưng cũng không quên nịnh hót một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Anh Yêu Là Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Chiều Hư
4. Vượt Qua Sóng Dữ
=====================================
“Không ạ! Cái này là tai nạn thể thao thôi ạ! Cháu của hai người làm sao có thể để bản thân bị thương thành như vậy được ạ!”
Bạch Ảnh Quân vẫn trưng ra cái vẻ mặt cương nghị kia, chỉ có điều giọng nói đã không còn nghiêm túc như vậy nữa.
“Nếu có ngày đó thì tuyệt đối đừng nói mình là cháu của Bạch Ảnh Quân và Kiều Mẫn Tuệ đâu nhé! Mặt mũi của hai ta lúc đấy không biết giấu đi đâu đâu!”
Hạ Ngọc và Nam An Hy nghe vậy thì ôm bụng cười nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt.
Qua một hồi lâu khi cả hai đã bình tĩnh lại thì Hạ Ngọc mới ôm lấy cánh tay của Kiều Mẫn Tuệ bên cạnh rồi tiếp tục nói.
“Hôm nay ông bà đến nhà cháu ăn cơm chứ ạ?”
“Để hôm khác đi, tuần này chúng ta đều bận tối mắt tối mũi rồi.” - Kiều Mẫn Tuệ nhấp một ngụm trà rồi khéo léo từ chối.
Hạ Ngọc cũng không cưỡng cầu nữa.
“Phải rồi, cô bé bên cạnh này tên Nam An Hy đúng không?” - Kiều Mẫn Tuệ nghiêng đầu nhìn xuyên qua vai Hạ Ngọc nhìn về phía Nam An Hy ngồi phía sau.
“Vâng ạ. Hân hạnh được gặp chủ tịch ạ!” - Nam An Hy hơi căng thẳng, đứng dậy cúi người với Kiều Mẫn Tuệ một cái rồi đưa tay đến bắt tay với bà.
Kiều Mẫn Tuệ ung dung gật nhẹ đầu, đưa tay ra bắt tay với Nam An Hy rồi chỉ xuống ghế. Giọng điệu thanh tao, khí chất sang trọng toát ra từ trong xương cốt khiến ngay cả vết thương trên mặt cũng chẳng chút xi nhê đến khí chất vốn có của bà.
“Không cần căng thẳng, ngồi đi.”
“Vâng ạ!” - Nam An Hy dè dặt ngồi xuống, toàn thân vẫn hơi căng thẳng. Cô nàng thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi vô cùng tiêu chuẩn.
Kiều Mẫn Tuệ chú ý thấy vậy trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Hai mắt bà sáng lên, cố kiềm kích động nói.
“Ta đã nghe lão Quân nhắc nhiều về cháu, lão Quân đánh giá cháu rất cao đấy! Cháu có muốn thử sức một chút không!”
Nam An Hy nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là ngớ người, sau đó là hồi hộp nhìn qua phía Bạch Ảnh Quân đang ngồi cạnh Kiều Mẫn Tuệ, trưng cầu ý kiến của ông.
Bạch Ảnh Quân nhận ra ánh mắt cầu cứu của Nam An Hy thì phất phất tay lên tiếng.
“Cháu không muốn đấu thì cứ từ chối, Tuệ Tuệ rộng lượng, không để bụng đâu!”
Hạ Ngọc nghe vậy cũng gật đầu lia lịa giải vây giúp.
“Đúng đấy! Cậu không cần căng thẳng!”
Nam An Hy nghe vậy thì như được tiếp thêm 1000 sức mạnh vậy, khí thế bừng bừng nói.
“Cháu muốn thử ạ!”
“Tốt!” - Kiều Mẫn Tuệ gật đầu ra vẻ tán thưởng.
“Hạ Ngọc! Cháu lên đấu một trận!”
Hạ Ngọc theo bản năng muốn từ chối nhưng đã quá muộn, Kiều Mẫn Tuệ chẳng biết từ đâu lấy ra bộ quần áo của riêng cô, ấn vào người cô rồi bắt cô đi thay đồ.
“Bà ơi nhưng mà tay cháu!”
Hạ Ngọc còn chưa nói xong Kiều Mẫn Tuệ đã cắt ngang lời cô.
“Vết rạn có 1cm thôi, hơn một tháng thì khỏi lâu rồi, không cần lo!”
Đúng là tay Hạ Ngọc đã khỏi hoàn toàn từ 3 ngày trước rồi, nhưng do thời gian bận rộn nên cô vẫn chưa đi tháo bột được.
Hạ Ngọc lên sàn đấu, nhìn cô gái Nam An Hy cao hơn mình tận hai cái đầu thì không khỏi cảm thấy áp lực. Thoả thuận từ trước, cả hai sẽ không nhường đối phương, ra tay cũng sẽ không kiêng nể gì. Vậy nên nếu ai cố tình nhường thì người đó sẽ chịu thiệt thôi!
Hạ Ngọc hít sâu một hơi, cúi chào theo kiểu thi đấu tiêu chuẩn rồi trận đấu chính thức bắt đầu.
Vừa bắt đầu, Nam An Hy đã mượn lợi thế chân dài của mình tung một cú đá xoay người đến thẳng phía Hạ Ngọc. Hạ Ngọc cũng nhanh chóng biến khuyết thành ưu, lấy việc chiều cao có hạn để nhanh chóng né được một đòn hiểm đó của Nam An Hy. Cô nàng hơi cúi người, lao nhanh xuống bên dưới túm lấy chân còn lại của Nam An Hy giật mạnh xuống, Nam An Hy mất chân trụ nhanh chóng ngã nhào xuống. Sau đó Hạ Ngọc nhanh thoăn thoắt lộn mèo một vòng rồi thuận thế đứng thẳng dậy trở lại tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Có thể nói tuy một tay của Hạ Ngọc hơi bất tiện nhưng cô nàng dù sao cũng là người được huấn luyện bài bàn từ bé đến lớn, còn trường hợp nào mà chưa từng gặp qua, cách xử lý cũng nhanh chóng và linh hoạt hơn so với Nam An Hy rất nhiều.
Sau khi trận đấu kết thúc, không ngoài dự liệu Hạ Ngọc là người chiến thắng nhưng cô nàng cũng bị Nam An Hy đả thương không ít. Vậy cũng có thể coi như xuất xắc hơn người khác rất nhiều rồi. Thậm chí nhiều người còn chẳng thể động được vào một cộng tóc của cô nàng nữa mà!
Có điều cả hai đều có chừng mực, đều lựa chọn đánh thương đối phương ở những phần mềm chứ không có gì nguy hiểm đến sức khoẻ. Ngồi chơi và nghỉ ngơi một lúc rồi Hạ Ngọc và Nam An Hy cũng đứng dậy ra về. Đích thân Hà Uy là người lái xe đưa hai người về nhà an toàn rồi mới trở về căn cứ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương