[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Chương 1: Uống Thuốc Tránh Thai
Trong một căn phòng lạnh lẽo tăm tối ở biệt thự lớn của Cố Cận Ngôn lúc 23 giờ đêm.
" Thanh Nguyệt! "
" Thanh Nguyệt! "
Giọng nói ấm áp,dịu dàng của Cố Cận Ngôn cùng tiếng thở dốc không ngừng vang.
Bình thường Cố Cận Ngôn luôn lạnh lùng, trong đôi mắt cũng hắn cũng không có chút tình cảm nào,chỉ đến khi phát sinh quan hệ trong đôi mắt của hắn mới hiện ra tình cảm.Vì lúc này người cùng hắn phát sinh quan hệ không phải là Tiêu Minh Nguyệt mà là người hắn yêu sâu đậm Tiêu Thanh Nguyệt.
...----------------...
Sáng hôm sau, 7 giờ.Cố Cận Ngôn bước xuống giường,hắn bước một mạch vào phòng tắm,hoàn toàn không thèm để ý người phụ nữ yếu ớt bị hắn giày vò cả đêm hôm qua đang nằm trên giường.
Minh Nguyệt ngay lúc đó cũng bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Cô cố gượng thân thể yếu ớt của mình ngồi dậy. Khắp người cô nơi nào có dấu tích do anh để lại đêm qua.
2 năm qua mỗi lần phát sinh quan hệ đều như vậy.Minh Nguyệt sớm cũng đã quen với điều này. Mỗi lần như vậy cô đều phải chịu sự giày vò của hắn,những đau đớn sau những lần đó bây giờ đối với cô không là gì cả.Đối với Minh Nguyệt chỉ cần được ở bên cạnh hắn, dù chịu bao nhiêu đau khổ giày vò cô cũng chấp nhận.
Cố Cận Ngôn bước ra khỏi phòng tắm,phía thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm bông trắng.Hắn liếc nhìn Minh Nguyệt,ánh mắt lạnh lùng thêm sự chán ghét khác hoàn toàn với sự ấm áp dịu dàng đêm qua.
Bởi vì trong mắt hắn người ở trước mặt hắn bây giờ không phải là người hắn yêu Thanh Nguyệt mà là em gái song sinh của cô ấy Minh Nguyệt.
Cốc cốc!
" Thiếu gia,tôi mang thuốc cho Thiếu Phu nhân "
Tiếng gõ cửa vang lên.Giọng nói của người phụ nữ trung tuổi cất lên.Không ai khác là dì Lâm là quản gia của căn biệt thự này.Dì Lâm chăm sóc cho Cố Cận Ngôn từ nhỏ,là người Cố Cận Ngôn hết sức tin tưởng.
" Vào đi ". Hắn nhẹ nhàng cất tiếng.Đối với dì Lâm, hắn luôn có một sự tôn trọng.
Ở Đế Đô thành phố phồn hoa này.Có thể nhận được sự tôn trọng của hắn không được mấy người. Hắn là ai chứ? Hắn là Cố Cận Ngôn.Ở Đế Đô này,hắn nói một không ai dám nói hai, muốn người ta đi tây không ai dám đi đông.Hắn nắm trong tay Cố thị,tập đoàn lâu đời lớn nhất Đế Đô,thủ đoạn của hắn trên thương trường luôn tàn nhẫn và độc ác,vì vậy không ai dám làm trái ý hắn.Họ biết một khi làm trái ý hắn sẽ nhận phải hậu quả gì.
Cánh cửa từ từ mở ra,dì Lâm với gương mặt hiền hậu bước vào,trên tay dì ấy là một cốc nước và mấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn.
" Thiếu Phu nhân, thuốc đây ạ". Dì Lâm đưa thuốc và cốc nước về phía cô.Trong ánh mắt của dì ấy đầy sự thương hại.
Minh Nguyệt dương mắt nhìn cốc nước và thuốc trên tay dì Lâm.Cô không do dự cầm lấy nhanh gọn uống chúng.Chuyện uống thuốc này không còn gì xa lạ với cô,mỗi lần cô và hắn xảy ra quan hệ dì Lâm đều đưa thuốc cho cô.Việc đưa thuốc này đương nhiên không phải là ý của dì Lâm mà dì ấy làm theo lời của anh.
Thuốc mà hắn bảo dì Lâm đưa cho Minh Nguyệt.Chính là thuốc tránh thai.Hắn quan hệ với cô,nhưng trong đó trong thân tâm hắn cô là Thanh Nguyệt không phải Minh Nguyệt.
Nhưng bản thân hắn cũng biết rõ Thanh Nguyệt thực sự đã không còn,chỉ còn em gái song sinh của Thanh Nguyệt là Minh Nguyệt.
Đối với Minh Nguyệt hắn không muốn có bất kỳ liên quan gì cũng không hề muốn có con với con với Minh Nguyệt.
Cố Cận Ngôn lạnh lùng nhìn cô hết thuốc rồi quay lập tức rời khỏi căn phòng.
Minh Nguyệt nở nụ cười nhưng ánh mắt của cô lại hiện ra sự đau khổ.Từ lúc đầu cô chấp nhận kết hôn với anh đã biết cuộc sống sau này của cô sẽ toàn là đau khổ,cô biết người hắn yêu không phải mình là chị gái nhưng cô vẫn chấp nhận.Vì cô biết rõ nếu không phải chị gái không may gặp tai nạn thì cô đến cơ hội ở bên cạnh anh cũng không có.
Đây là do bản thân cô chọn,con đường đầy rẫy đau khổ.Là lựa chọn của Minh Nguyệt.
" Thiếu Phu nhân,tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi.Cô xuống ăn một chút đi ".Dì Lâm nhẹ nhàng nói.
Ở trong ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy này, người đối tốt với Minh Nguyệt chỉ có một mình dì Lâm.Những người khác đối với cô không khác gì một vị khách xa lạ.Đối với những người khác cô ở trong ngôi biệt thự này không có bất kỳ vị trí gì.Cũng giống với những vị khách khác được anh mời tới nhà chơi mà thôi.
" Vâng.Cháu sẽ xuống ngay ".Minh Nguyệt mỉm cười đáp. Cô gắng gượng bước xuống giường với thân thể yếu ớt của mình.Cô cố gắng bước vào phòng tắm dù cả người đều đau nhức.
Dì Lâm đứng bên cạnh ánh mắt luôn hướng theo Minh Nguyệt.Dì ấy biết cô đã rất đau khổ nhưng lại không thể làm gì để giúp cô.
" Thanh Nguyệt! "
" Thanh Nguyệt! "
Giọng nói ấm áp,dịu dàng của Cố Cận Ngôn cùng tiếng thở dốc không ngừng vang.
Bình thường Cố Cận Ngôn luôn lạnh lùng, trong đôi mắt cũng hắn cũng không có chút tình cảm nào,chỉ đến khi phát sinh quan hệ trong đôi mắt của hắn mới hiện ra tình cảm.Vì lúc này người cùng hắn phát sinh quan hệ không phải là Tiêu Minh Nguyệt mà là người hắn yêu sâu đậm Tiêu Thanh Nguyệt.
...----------------...
Sáng hôm sau, 7 giờ.Cố Cận Ngôn bước xuống giường,hắn bước một mạch vào phòng tắm,hoàn toàn không thèm để ý người phụ nữ yếu ớt bị hắn giày vò cả đêm hôm qua đang nằm trên giường.
Minh Nguyệt ngay lúc đó cũng bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Cô cố gượng thân thể yếu ớt của mình ngồi dậy. Khắp người cô nơi nào có dấu tích do anh để lại đêm qua.
2 năm qua mỗi lần phát sinh quan hệ đều như vậy.Minh Nguyệt sớm cũng đã quen với điều này. Mỗi lần như vậy cô đều phải chịu sự giày vò của hắn,những đau đớn sau những lần đó bây giờ đối với cô không là gì cả.Đối với Minh Nguyệt chỉ cần được ở bên cạnh hắn, dù chịu bao nhiêu đau khổ giày vò cô cũng chấp nhận.
Cố Cận Ngôn bước ra khỏi phòng tắm,phía thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm bông trắng.Hắn liếc nhìn Minh Nguyệt,ánh mắt lạnh lùng thêm sự chán ghét khác hoàn toàn với sự ấm áp dịu dàng đêm qua.
Bởi vì trong mắt hắn người ở trước mặt hắn bây giờ không phải là người hắn yêu Thanh Nguyệt mà là em gái song sinh của cô ấy Minh Nguyệt.
Cốc cốc!
" Thiếu gia,tôi mang thuốc cho Thiếu Phu nhân "
Tiếng gõ cửa vang lên.Giọng nói của người phụ nữ trung tuổi cất lên.Không ai khác là dì Lâm là quản gia của căn biệt thự này.Dì Lâm chăm sóc cho Cố Cận Ngôn từ nhỏ,là người Cố Cận Ngôn hết sức tin tưởng.
" Vào đi ". Hắn nhẹ nhàng cất tiếng.Đối với dì Lâm, hắn luôn có một sự tôn trọng.
Ở Đế Đô thành phố phồn hoa này.Có thể nhận được sự tôn trọng của hắn không được mấy người. Hắn là ai chứ? Hắn là Cố Cận Ngôn.Ở Đế Đô này,hắn nói một không ai dám nói hai, muốn người ta đi tây không ai dám đi đông.Hắn nắm trong tay Cố thị,tập đoàn lâu đời lớn nhất Đế Đô,thủ đoạn của hắn trên thương trường luôn tàn nhẫn và độc ác,vì vậy không ai dám làm trái ý hắn.Họ biết một khi làm trái ý hắn sẽ nhận phải hậu quả gì.
Cánh cửa từ từ mở ra,dì Lâm với gương mặt hiền hậu bước vào,trên tay dì ấy là một cốc nước và mấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn.
" Thiếu Phu nhân, thuốc đây ạ". Dì Lâm đưa thuốc và cốc nước về phía cô.Trong ánh mắt của dì ấy đầy sự thương hại.
Minh Nguyệt dương mắt nhìn cốc nước và thuốc trên tay dì Lâm.Cô không do dự cầm lấy nhanh gọn uống chúng.Chuyện uống thuốc này không còn gì xa lạ với cô,mỗi lần cô và hắn xảy ra quan hệ dì Lâm đều đưa thuốc cho cô.Việc đưa thuốc này đương nhiên không phải là ý của dì Lâm mà dì ấy làm theo lời của anh.
Thuốc mà hắn bảo dì Lâm đưa cho Minh Nguyệt.Chính là thuốc tránh thai.Hắn quan hệ với cô,nhưng trong đó trong thân tâm hắn cô là Thanh Nguyệt không phải Minh Nguyệt.
Nhưng bản thân hắn cũng biết rõ Thanh Nguyệt thực sự đã không còn,chỉ còn em gái song sinh của Thanh Nguyệt là Minh Nguyệt.
Đối với Minh Nguyệt hắn không muốn có bất kỳ liên quan gì cũng không hề muốn có con với con với Minh Nguyệt.
Cố Cận Ngôn lạnh lùng nhìn cô hết thuốc rồi quay lập tức rời khỏi căn phòng.
Minh Nguyệt nở nụ cười nhưng ánh mắt của cô lại hiện ra sự đau khổ.Từ lúc đầu cô chấp nhận kết hôn với anh đã biết cuộc sống sau này của cô sẽ toàn là đau khổ,cô biết người hắn yêu không phải mình là chị gái nhưng cô vẫn chấp nhận.Vì cô biết rõ nếu không phải chị gái không may gặp tai nạn thì cô đến cơ hội ở bên cạnh anh cũng không có.
Đây là do bản thân cô chọn,con đường đầy rẫy đau khổ.Là lựa chọn của Minh Nguyệt.
" Thiếu Phu nhân,tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi.Cô xuống ăn một chút đi ".Dì Lâm nhẹ nhàng nói.
Ở trong ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy này, người đối tốt với Minh Nguyệt chỉ có một mình dì Lâm.Những người khác đối với cô không khác gì một vị khách xa lạ.Đối với những người khác cô ở trong ngôi biệt thự này không có bất kỳ vị trí gì.Cũng giống với những vị khách khác được anh mời tới nhà chơi mà thôi.
" Vâng.Cháu sẽ xuống ngay ".Minh Nguyệt mỉm cười đáp. Cô gắng gượng bước xuống giường với thân thể yếu ớt của mình.Cô cố gắng bước vào phòng tắm dù cả người đều đau nhức.
Dì Lâm đứng bên cạnh ánh mắt luôn hướng theo Minh Nguyệt.Dì ấy biết cô đã rất đau khổ nhưng lại không thể làm gì để giúp cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương