[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Chương 39: Hất Miếng Bánh Ngọt
Cố Cận Ngôn rơi vào trầm tư. Hắn nhớ lại những gì Minh Nguyệt đã làm cho hắn. Hắn cũng biết Minh Nguyệt yêu hắn rất nhiều, thậm chí yêu hắn hơn cả bản thân Minh Nguyệt nữa. Minh Nguyệt sao có thể phản bội hắn chứ? Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra đâu. “ Tôi biết rồi “. Cố Cận Ngôn nghiêm túc đáp. Hắn biết Minh Nguyệt sẽ không phản bội hắn, chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn cũng tự nhủ lòng mình Minh Nguyệt sẽ không phản bội hắn, chuyện này có hiểu lầm gì đó. Nhưng hắn vẫn không thể nào cảm thấy thoải mái, hắn không hiểu nổi bản thân hắn nữa.
…----------------…
10 phút trôi qua. Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa căn biệt thự xa hoa lộng lẫy. Phải, chính là biệt thự của Cố Cận Ngôn.
Cánh cửa nhanh chóng xe phía sau được Thần Xuyên mở ra. Cố Cận Ngôn bước xuống xe.
“ Cố Tổng! Ngài nhất định phải bình tĩnh “. Thần Xuyên lo lắng nhìn Cố Cận Ngôn. Không sai, Thần Xuyên lo Cố Cận Ngôn sẽ mất bình tĩnh, sẽ lại làm ra chuyện gì đó tổn thương Minh Nguyệt. Đương nhiên, điều đó là điều Thần Xuyên không muốn xảy ra. Minh Nguyệt đã quá khổ rồi, không nên chịu thêm đau khổ nữa.
Cố Cận Ngôn hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn Thần Xuyên. Đúng, Cố Cận Ngôn đang cảnh cáo Thần Xuyên, không nên vượt quá giới hạn thêm nữa.
“ Vâng “. Thần Xuyên hơi cúi đầu, giọng nói cẩn trọng. Đương nhiên, Thần Xuyên hiểu ý của Cố Cận Ngôn. Dù sao hắn cũng ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm mà.
Cố Cận Ngôn quay người bước vào trong ngôi biệt thự xa hoa của mình. Vừa bước vào, Cố Cận Ngôn đã nghe thấy nói cười phát ra từ phòng bếp. Đúng, là tiếng nói cười của Minh Nguyệt và những người làm trong nhà? Minh Nguyệt sao lại tiếp xúc với những người đó?Không phải quan hệ của Minh Nguyệt và những người đó không tốt sao?
Cố Cận Ngôn nhíu mày, hắn cảm thấy rất lạ. Trong căn biệt thự của hắn đã lâu lắm rồi, chưa náo nhiệt như bây giờ. Đương nhiên, từ trước đến nay, những người làm trong biệt thự này đều không dám nhiều lời, họ chỉ chăm chú vào công việc của mình mà thôi, ai làm việc lấy. Căn biệt thự lúc nào cũng trong trạng thái im lặng, như đang ngủ vậy. Nhưng hôm nay lại đầy ắp tiếng cười nói. Minh Nguyệt rốt cuộc đã làm gì? Lại khiến căn biệt thự đột ngột thay đổi bầu không khí như vậy?
Cố Cận Ngôn bước đến gần phòng bếp. Hắn muốn biết chuyện gì đang xảy ra? Vì sao mọi người lại tụ tập một chỗ nói chuyện vui vẻ như vậy? Hắn muốn biết nguyên nhân.
Phòng bếp. Cố Cận Ngôn bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thực sự rất bất ngờ. Minh Nguyệt, dì Lâm và những người làm đang tụ tập trong phòng bếp ăn bánh Minh Nguyệt mang về. Không sai, Minh Nguyệt mang số bánh ngọt này về chính là để chia cho bọn họ mà. Dù họ không coi Minh Nguyệt là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, chỉ coi Minh Nguyệt như là một vị khách, nhưng bọn họ chưa làm chuyện gì quá đáng với Minh Nguyệt cả.
Sở dĩ, bọn họ coi Minh Nguyệt như vậy cũng không thể hoàn toàn trách họ được, thái độ của Cố Cận Ngôn đối với Minh Nguyệt quá rõ ràng mà, không ai không thấy. Cố Cận Ngôn không coi Minh Nguyệt là vợ hắn, hắn coi Minh Nguyệt là thế thân cho Thanh Nguyệt mà. Ở căn biệt thự này, nếu không phải do Cố Cận Ngôn coi Minh Nguyệt là một người ngoài, thì làm sao bọn họ lại như vậy chứ?
“ Thiếu gia! “. Dì Lâm hướng ánh mắt về Cố Cận Ngôn nói. “ Hôm nay ngài về sớm quá vậy? “.
“ Cháu xong việc sớm “. Cố Cận Ngôn nhìn dì Lâm, nhẹ nhàng đáp. “ Chuyện gì đây? “. Cố Cận Ngôn liếc nhìn tất cả người làm trong phòng bếp, một ánh mắt lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Họ lập tức đặt miếng bánh sang một bên, xếp thành một hàng ngang, tay chân cũng không ngừng run rẩy.
Đương nhiên sợ rồi, bọn họ làm việc ở đây cũng đã được gần chục năm, tính khí của Cố Cận Ngôn thế nào họ quá rõ. Hắn không thích ồn ào. Bây giờ họ lại phạm phải, với tính cách của Cố Cận Ngôn nhất định họ sẽ bị phạt.
“ Cận Ngôn! “. Minh Nguyệt quay người lại, nhìn Cố Cận Ngôn. “ Cận Ngôn! Không phải lỗi của họ đâu. Em có mang chút bánh ngọt về cho họ nên họ mới. Anh đừng trách họ “. Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“ Bánh? “. Cố Cận Ngôn nhìn miếng bánh sau lưng Minh Nguyệt. Không ngờ nguyên nhân gây ra ồn ào hôm nay là vì mấy miếng bánh này.
“ Cận Ngôn! Anh cũng ăn thử đi. Bánh này rất ngon “. Minh Nguyệt quay người cầm lấy miếng bánh sau lưng mình, đi đến gần Cố Cận Ngôn. Cô đưa miếng bánh về phía Cố Cận Ngôn, vui vẻ nói.
“ Bánh ngọt? Là bánh của Tần Minh mua cho cô ta sao? “.
Cố Cận Ngôn nhìn miếng bánh trên tay Minh Nguyệt. Lúc này, hình ảnh Minh Nguyệt và Tần Minh lại hiện ra trong đầu hắn, sự tức giận của hắn lại hiện ra, bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. “ Đừng đưa thứ rác rưởi này cho tôi “. Cố Cận Ngôn hất mạnh miếng bánh trên tay Minh Nguyệt, miếng bánh rơi xuống đất vỡ nát. Hắn lại tức giận rồi, cứ nghĩ đến tấm ảnh đó, hắn lại đột nhiên tức giận, hắn không hiểu vì sao? Trước khi bước vào, hắn luôn nói với lòng mình, mọi chuyện đều là hiểu lầm, Minh Nguyệt không có lỗi gì cả, hắn sẽ không tức giận, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được.
Cố Cố Cận Ngôn quay người mang theo cơn tức giận quay người đi lên tầng.
…----------------…
10 phút trôi qua. Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng trước cửa căn biệt thự xa hoa lộng lẫy. Phải, chính là biệt thự của Cố Cận Ngôn.
Cánh cửa nhanh chóng xe phía sau được Thần Xuyên mở ra. Cố Cận Ngôn bước xuống xe.
“ Cố Tổng! Ngài nhất định phải bình tĩnh “. Thần Xuyên lo lắng nhìn Cố Cận Ngôn. Không sai, Thần Xuyên lo Cố Cận Ngôn sẽ mất bình tĩnh, sẽ lại làm ra chuyện gì đó tổn thương Minh Nguyệt. Đương nhiên, điều đó là điều Thần Xuyên không muốn xảy ra. Minh Nguyệt đã quá khổ rồi, không nên chịu thêm đau khổ nữa.
Cố Cận Ngôn hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn Thần Xuyên. Đúng, Cố Cận Ngôn đang cảnh cáo Thần Xuyên, không nên vượt quá giới hạn thêm nữa.
“ Vâng “. Thần Xuyên hơi cúi đầu, giọng nói cẩn trọng. Đương nhiên, Thần Xuyên hiểu ý của Cố Cận Ngôn. Dù sao hắn cũng ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm mà.
Cố Cận Ngôn quay người bước vào trong ngôi biệt thự xa hoa của mình. Vừa bước vào, Cố Cận Ngôn đã nghe thấy nói cười phát ra từ phòng bếp. Đúng, là tiếng nói cười của Minh Nguyệt và những người làm trong nhà? Minh Nguyệt sao lại tiếp xúc với những người đó?Không phải quan hệ của Minh Nguyệt và những người đó không tốt sao?
Cố Cận Ngôn nhíu mày, hắn cảm thấy rất lạ. Trong căn biệt thự của hắn đã lâu lắm rồi, chưa náo nhiệt như bây giờ. Đương nhiên, từ trước đến nay, những người làm trong biệt thự này đều không dám nhiều lời, họ chỉ chăm chú vào công việc của mình mà thôi, ai làm việc lấy. Căn biệt thự lúc nào cũng trong trạng thái im lặng, như đang ngủ vậy. Nhưng hôm nay lại đầy ắp tiếng cười nói. Minh Nguyệt rốt cuộc đã làm gì? Lại khiến căn biệt thự đột ngột thay đổi bầu không khí như vậy?
Cố Cận Ngôn bước đến gần phòng bếp. Hắn muốn biết chuyện gì đang xảy ra? Vì sao mọi người lại tụ tập một chỗ nói chuyện vui vẻ như vậy? Hắn muốn biết nguyên nhân.
Phòng bếp. Cố Cận Ngôn bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thực sự rất bất ngờ. Minh Nguyệt, dì Lâm và những người làm đang tụ tập trong phòng bếp ăn bánh Minh Nguyệt mang về. Không sai, Minh Nguyệt mang số bánh ngọt này về chính là để chia cho bọn họ mà. Dù họ không coi Minh Nguyệt là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, chỉ coi Minh Nguyệt như là một vị khách, nhưng bọn họ chưa làm chuyện gì quá đáng với Minh Nguyệt cả.
Sở dĩ, bọn họ coi Minh Nguyệt như vậy cũng không thể hoàn toàn trách họ được, thái độ của Cố Cận Ngôn đối với Minh Nguyệt quá rõ ràng mà, không ai không thấy. Cố Cận Ngôn không coi Minh Nguyệt là vợ hắn, hắn coi Minh Nguyệt là thế thân cho Thanh Nguyệt mà. Ở căn biệt thự này, nếu không phải do Cố Cận Ngôn coi Minh Nguyệt là một người ngoài, thì làm sao bọn họ lại như vậy chứ?
“ Thiếu gia! “. Dì Lâm hướng ánh mắt về Cố Cận Ngôn nói. “ Hôm nay ngài về sớm quá vậy? “.
“ Cháu xong việc sớm “. Cố Cận Ngôn nhìn dì Lâm, nhẹ nhàng đáp. “ Chuyện gì đây? “. Cố Cận Ngôn liếc nhìn tất cả người làm trong phòng bếp, một ánh mắt lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Họ lập tức đặt miếng bánh sang một bên, xếp thành một hàng ngang, tay chân cũng không ngừng run rẩy.
Đương nhiên sợ rồi, bọn họ làm việc ở đây cũng đã được gần chục năm, tính khí của Cố Cận Ngôn thế nào họ quá rõ. Hắn không thích ồn ào. Bây giờ họ lại phạm phải, với tính cách của Cố Cận Ngôn nhất định họ sẽ bị phạt.
“ Cận Ngôn! “. Minh Nguyệt quay người lại, nhìn Cố Cận Ngôn. “ Cận Ngôn! Không phải lỗi của họ đâu. Em có mang chút bánh ngọt về cho họ nên họ mới. Anh đừng trách họ “. Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“ Bánh? “. Cố Cận Ngôn nhìn miếng bánh sau lưng Minh Nguyệt. Không ngờ nguyên nhân gây ra ồn ào hôm nay là vì mấy miếng bánh này.
“ Cận Ngôn! Anh cũng ăn thử đi. Bánh này rất ngon “. Minh Nguyệt quay người cầm lấy miếng bánh sau lưng mình, đi đến gần Cố Cận Ngôn. Cô đưa miếng bánh về phía Cố Cận Ngôn, vui vẻ nói.
“ Bánh ngọt? Là bánh của Tần Minh mua cho cô ta sao? “.
Cố Cận Ngôn nhìn miếng bánh trên tay Minh Nguyệt. Lúc này, hình ảnh Minh Nguyệt và Tần Minh lại hiện ra trong đầu hắn, sự tức giận của hắn lại hiện ra, bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. “ Đừng đưa thứ rác rưởi này cho tôi “. Cố Cận Ngôn hất mạnh miếng bánh trên tay Minh Nguyệt, miếng bánh rơi xuống đất vỡ nát. Hắn lại tức giận rồi, cứ nghĩ đến tấm ảnh đó, hắn lại đột nhiên tức giận, hắn không hiểu vì sao? Trước khi bước vào, hắn luôn nói với lòng mình, mọi chuyện đều là hiểu lầm, Minh Nguyệt không có lỗi gì cả, hắn sẽ không tức giận, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được.
Cố Cố Cận Ngôn quay người mang theo cơn tức giận quay người đi lên tầng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương