[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Chương 5: Món Quà Sinh Nhật Hạnh Phúc Nhất
Khi ở bên cạnh Cố Cận Ngôn,Minh Nguyệt rất ít khi cười nói vui vẻ như vậy. Ở bên cạnh hắn những nụ cười trên môi cô đều là miễn cưỡng,nụ cười đau khổ. Chỉ có duy nhất một lần cô cười vui vẻ nhất là khi cô kết hôn với anh. Đối với Minh Nguyệt đó là ngày hạnh phúc nhất của cô ấy.
Kết hôn với hắn luôn là mong muốn của Minh Nguyệt nhưng lúc đó hắn và Thanh Nguyệt chị gái song sinh của Minh Nguyệt đang yêu nhau.Tình yêu của họ khiến ai cũng phải ghen tị.
Minh Nguyệt lúc đó dù có yêu hắn sâu đậm nhưng chỉ có thể đứng từ xa. Cô biết rõ tình cảm của bản thân dành cho hắn là sai trái nhưng cô không thể khống chế được bản thân. Càng khiến bản thân lún vào tình yêu sai trái này sâu hơn.
Ngày Thanh Nguyệt mất do tai nạn. Cố Cận Ngôn ở bên cạnh thi thể lạnh lẽo của Thanh Nguyệt.Minh Nguyệt lần đầu được nhìn thấy Cố Cận Ngôn phát điên liên tục gọi tên cua Thanh Nguyệt trong tuyệt vọng,thấy hắn rơi lệ.
Sau khi Thanh Nguyệt mất.Cố Cận Ngôn biến mất một thời gian dài, không ai biết hắn đã đi đâu. Cố Cận Ngôn biến mất 1 năm, vào đúng sinh nhật 19 tuổi của Minh Nguyệt cô gặp lại hắn tại chính căn nhà của mình.Điều khiến cô bất ngờ hơn hắn đến vì muốn cô kết hôn với hắn.
Năm 19 tuổi đó, Minh Nguyệt nhận được món quà sinh nhật hạnh phúc nhất của cuộc đời cô.
Lúc đó,hắn cũng đã rõ nguyên nhân muốn kết hôn với Minh Nguyệt.Hắn chỉ coi cô là thay thế cho Thanh Nguyệt hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào đối với cô.Cái hắn muốn là gương mặt Minh Nguyệt có.
1 năm đó,hắn vẫn không thể nào quên đi Thanh Nguyệt nên mới quyết định kết hôn với Minh Nguyệt.Muốn trên gương mặt Minh Nguyệt coi như Thanh Nguyệt vẫn bên cạnh hắn.
Từ lúc Cố Cận Ngôn nói muốn cô kết hôn với hắn.Minh Nguyệt cũng đã biết được nguyên nhân. Nhưng cô vẫn vui vẻ đồng ý. Kết hôn với hắn là điều cô mong ước nhưng là điều không bao giờ cô có được.Nhưng bây giờ điều mong ước của cô đã thành hiện thực.Đương nhiên Minh Nguyệt sẽ không từ chối cơ hội để được ở bên cạnh hắn.
" Cận Ca,chị à Minh Nguyệt, cô ấy cười vui vẻ như vậy em có thấy được đúng 1 lần.Vào ngày anh và cô ấy kết hôn "
" Ngày mình và cô ta kết hôn sao?Cô ta cũng cười vui vẻ như vậy? Lúc đó mình không hề chú ý đến ".Cố Cận Ngôn trong lòng đầy nghi hoặc.
Ngày hắn và cô kết hôn.Trên gương mặt của cô là nụ cười hạnh phúc còn anh thì trái ngược,gương mặt không có chút cảm xúc gì.Trong suốt buổi lễ gương mặt và ánh mắt của hắn không có chút gì hứng thú,hắn cũng không hề để ý xung quanh,hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn toàn buổi lễ rồi rời khỏi. Hỏi hắn có thấy cô cười hay không?Làm sao hắn biết được chứ?
" Đừng nói đến cô ta nữa "
" Vâng "
Sở Hành và Cố Cận Ngôn cũng bước ra khỏi nhà hàng.Lên xe rời đi.
...----------------...
Lãnh gia. Minh Nguyệt đưa Lãnh Sương về Lãnh gia.
" Tạm biệt.Ngày mai chúng ta đi mua sắm đi ".Lãnh Sương bước xuống xe, quay người nhìn Minh Nguyệt nói.
" Được.Ngày mai gặp ".Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
" Vậy ngày mai cậu đến đón mình nha "
" Được "
Lãnh Sương quay người kéo vali của mình bước vào Lãnh gia.
" Đi thôi ". Minh Nguyệt nhìn tài xế trên xe nói.
Ngay sau đó,chiếc Rolls-Royce màu bạc lăn bánh dần dần rời xa Lãnh gia.
...----------------...
Biệt thự của Cố Cận Ngôn.
Minh Nguyệt bước xuống chiếc xe Rolls-Royce màu bạc. Cô đứng nhìn toà biệt thự rộng lớn xa hoa trước mặt. Nơi cô đã ở suốt 2 năm nhưng đối với nó,cô vẫn là một vị khách chưa một ngày thực sự trở thành nữ chủ nhân.
Căn biệt thự này như một lồng giam đối với Minh Nguyệt.Một lồng giam rộng lớn và xa hoa.
Minh Nguyệt mỉm cười bước vào trong chiếc lồng giam lộng lẫy và xa hoa đó. Từ đầu cô đã biết rõ nhưng vẫn tự nguyện bước vào.Vì yêu hắn cô chấp nhận,chập nhận bước vào lồng giam đó,vì được ở bên cạnh hắn cô chấp nhận tất cả.
Bên trong căn biệt thự.
" Thiếu Phu nhân,cô về rồi sao? ".Dì Lâm thấy cô liền đi đến,vẫn là giọng nói ấm áp đó.
" Vâng.Dì Lâm cháu hơi mệt,cháu lên phòng nghỉ ngơi một chút "
" Được.Cô cần gì cứ gọi tôi "
" Vâng ". Minh Nguyệt mỉm cười chậm rãi bước lên bậc thang đi lên căn phòng dành riêng cho mình.
Hắn và cô kết hôn được 2 năm nhưng vẫn ở riêng phòng.Phòng của hắn cô chưa bao giờ được đặt chân vào.Ngoài dì Lâm không ai được phép bước vào phòng của hắn.Mỗi khi hắn muốn Minh Nguyệt thì mới sang phòng của Minh Nguyệt.
Bên trong phòng của hắn có gì?Có bí mật gì? Ngoài dì Lâm không ai biết được.
Tính cách của Cố Cận Ngôn ở căn biệt thự này không ai không biết chứ?Bọn họ biết rất rõ,làm trái mệnh lệnh của hắn sẽ có hậu quả gì.Những gì hắn nói không ai dám không nghe theo.
Căn phòng của hắn,hắn chỉ cho phép dì Lâm vào dọn dẹp.Những người khác không ai được vào.
Kết hôn với hắn luôn là mong muốn của Minh Nguyệt nhưng lúc đó hắn và Thanh Nguyệt chị gái song sinh của Minh Nguyệt đang yêu nhau.Tình yêu của họ khiến ai cũng phải ghen tị.
Minh Nguyệt lúc đó dù có yêu hắn sâu đậm nhưng chỉ có thể đứng từ xa. Cô biết rõ tình cảm của bản thân dành cho hắn là sai trái nhưng cô không thể khống chế được bản thân. Càng khiến bản thân lún vào tình yêu sai trái này sâu hơn.
Ngày Thanh Nguyệt mất do tai nạn. Cố Cận Ngôn ở bên cạnh thi thể lạnh lẽo của Thanh Nguyệt.Minh Nguyệt lần đầu được nhìn thấy Cố Cận Ngôn phát điên liên tục gọi tên cua Thanh Nguyệt trong tuyệt vọng,thấy hắn rơi lệ.
Sau khi Thanh Nguyệt mất.Cố Cận Ngôn biến mất một thời gian dài, không ai biết hắn đã đi đâu. Cố Cận Ngôn biến mất 1 năm, vào đúng sinh nhật 19 tuổi của Minh Nguyệt cô gặp lại hắn tại chính căn nhà của mình.Điều khiến cô bất ngờ hơn hắn đến vì muốn cô kết hôn với hắn.
Năm 19 tuổi đó, Minh Nguyệt nhận được món quà sinh nhật hạnh phúc nhất của cuộc đời cô.
Lúc đó,hắn cũng đã rõ nguyên nhân muốn kết hôn với Minh Nguyệt.Hắn chỉ coi cô là thay thế cho Thanh Nguyệt hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm nào đối với cô.Cái hắn muốn là gương mặt Minh Nguyệt có.
1 năm đó,hắn vẫn không thể nào quên đi Thanh Nguyệt nên mới quyết định kết hôn với Minh Nguyệt.Muốn trên gương mặt Minh Nguyệt coi như Thanh Nguyệt vẫn bên cạnh hắn.
Từ lúc Cố Cận Ngôn nói muốn cô kết hôn với hắn.Minh Nguyệt cũng đã biết được nguyên nhân. Nhưng cô vẫn vui vẻ đồng ý. Kết hôn với hắn là điều cô mong ước nhưng là điều không bao giờ cô có được.Nhưng bây giờ điều mong ước của cô đã thành hiện thực.Đương nhiên Minh Nguyệt sẽ không từ chối cơ hội để được ở bên cạnh hắn.
" Cận Ca,chị à Minh Nguyệt, cô ấy cười vui vẻ như vậy em có thấy được đúng 1 lần.Vào ngày anh và cô ấy kết hôn "
" Ngày mình và cô ta kết hôn sao?Cô ta cũng cười vui vẻ như vậy? Lúc đó mình không hề chú ý đến ".Cố Cận Ngôn trong lòng đầy nghi hoặc.
Ngày hắn và cô kết hôn.Trên gương mặt của cô là nụ cười hạnh phúc còn anh thì trái ngược,gương mặt không có chút cảm xúc gì.Trong suốt buổi lễ gương mặt và ánh mắt của hắn không có chút gì hứng thú,hắn cũng không hề để ý xung quanh,hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn toàn buổi lễ rồi rời khỏi. Hỏi hắn có thấy cô cười hay không?Làm sao hắn biết được chứ?
" Đừng nói đến cô ta nữa "
" Vâng "
Sở Hành và Cố Cận Ngôn cũng bước ra khỏi nhà hàng.Lên xe rời đi.
...----------------...
Lãnh gia. Minh Nguyệt đưa Lãnh Sương về Lãnh gia.
" Tạm biệt.Ngày mai chúng ta đi mua sắm đi ".Lãnh Sương bước xuống xe, quay người nhìn Minh Nguyệt nói.
" Được.Ngày mai gặp ".Minh Nguyệt mỉm cười đáp.
" Vậy ngày mai cậu đến đón mình nha "
" Được "
Lãnh Sương quay người kéo vali của mình bước vào Lãnh gia.
" Đi thôi ". Minh Nguyệt nhìn tài xế trên xe nói.
Ngay sau đó,chiếc Rolls-Royce màu bạc lăn bánh dần dần rời xa Lãnh gia.
...----------------...
Biệt thự của Cố Cận Ngôn.
Minh Nguyệt bước xuống chiếc xe Rolls-Royce màu bạc. Cô đứng nhìn toà biệt thự rộng lớn xa hoa trước mặt. Nơi cô đã ở suốt 2 năm nhưng đối với nó,cô vẫn là một vị khách chưa một ngày thực sự trở thành nữ chủ nhân.
Căn biệt thự này như một lồng giam đối với Minh Nguyệt.Một lồng giam rộng lớn và xa hoa.
Minh Nguyệt mỉm cười bước vào trong chiếc lồng giam lộng lẫy và xa hoa đó. Từ đầu cô đã biết rõ nhưng vẫn tự nguyện bước vào.Vì yêu hắn cô chấp nhận,chập nhận bước vào lồng giam đó,vì được ở bên cạnh hắn cô chấp nhận tất cả.
Bên trong căn biệt thự.
" Thiếu Phu nhân,cô về rồi sao? ".Dì Lâm thấy cô liền đi đến,vẫn là giọng nói ấm áp đó.
" Vâng.Dì Lâm cháu hơi mệt,cháu lên phòng nghỉ ngơi một chút "
" Được.Cô cần gì cứ gọi tôi "
" Vâng ". Minh Nguyệt mỉm cười chậm rãi bước lên bậc thang đi lên căn phòng dành riêng cho mình.
Hắn và cô kết hôn được 2 năm nhưng vẫn ở riêng phòng.Phòng của hắn cô chưa bao giờ được đặt chân vào.Ngoài dì Lâm không ai được phép bước vào phòng của hắn.Mỗi khi hắn muốn Minh Nguyệt thì mới sang phòng của Minh Nguyệt.
Bên trong phòng của hắn có gì?Có bí mật gì? Ngoài dì Lâm không ai biết được.
Tính cách của Cố Cận Ngôn ở căn biệt thự này không ai không biết chứ?Bọn họ biết rất rõ,làm trái mệnh lệnh của hắn sẽ có hậu quả gì.Những gì hắn nói không ai dám không nghe theo.
Căn phòng của hắn,hắn chỉ cho phép dì Lâm vào dọn dẹp.Những người khác không ai được vào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương