Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 22: Trở nên kì lạ
Qua được vài ngày nữa, nhìn thấy An Như Hinh đã không còn đề cập đến chuyện ly hôn, anh còn tưởng rằng cuối cùng cô cũng đã buông bỏ rồi. Nhưng ai mà có ngờ vào đêm hôm đó cô không tìm thấy được con trai liền ngồi dậy, còn đưa tay mò mẫm xung quanh, trái tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn.
Định leo xuống giường nhưng trời đã tối, cộng thêm việc không thể nhìn thấy nên đã khiến cho cô ngã xuống sàn, nhưng An Như Hinh không hề khóc mà cô chỉ đang hoảng loạn thôi. Cô sợ rằng Lôi Thiên sẽ xảy ra chuyện không may.
Lúc đó Lôi Gia Hào đang tắm ở trong phòng tắm cũng phải hoảng hốt mà chạy ra, anh đưa tay đỡ lấy cô, sau đó còn nói:
- Hinh Nhi? Em sao vậy?
- Tiểu Thiên đâu? Anh đưa Tiểu Thiên đi đâu rồi?
- Mấy hôm nay thằng bé ngủ với bảo mẫu mà, em sao vậy Hinh Nhi?
- Đem Tiểu Thiên đến đây cho tôi, mau đưa con tôi trả cho tôi!
Lúc này dù Lôi Gia Hào không biết cô đã chịu đả kích gì nhưng anh cũng đưa cô ngồi lên giường trước, xem xét cơ thể của cô có vết thương nào không, nhận thấy không có thì anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn qua gương mặt lo lắng cho cô, khiến cho Lôi Gia Hào khó hiểu, rõ ràng mới mấy hôm trước còn tốt lắm mà? Sao đột nhiên lại trở nên kích động như thế chứ?
Đến đây Lôi Gia Hào cũng không dám rời đi, anh chỉ nhấn nút để gọi Sơn Trà, sau đó Sơn Trà cũng ôm theo đứa bé đi vào. Vừa nhận lấy Lôi Thiên là An Như Hinh đã ôm con trai rất chặt, tựa như là sợ mất con vậy.
Khoan đã… Mất con á? Ở cái đất Đế Đô này làm gì có ai dại dột đến mức dám bắt cóc tiểu tổ tông nhà họ Lôi? Làm sao có chuyện có chuyện mất con chứ.
- Hinh Nhi… Em sao vậy?
- Lôi Gia Hào, tôi có thể thêm một điều kiện khi ly hôn có được không?
Anh nhíu mày, hóa ra người phụ nữ này vẫn muốn ly hôn với anh sao? Đã sinh con cho anh rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện ly hôn á? Nằm mơ đi!
- Hinh Nhi, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Có ai nói gì với em sao?
- Tôi không biết… Nhưng Tiểu Thiên là con trai của tôi, tôi sẽ không giao nó lại cho anh đâu.
- Ai thèm giành tên tiểu tử thúi đó chứ? An Như Hinh, rốt cuộc em đã nghe ai nói xằng bậy vậy?
An Như Hinh cũng chỉ lắc đầu, nhưng lúc này đột nhiên Sơn Trà lại nhớ đến một việc, cách đây hai ngày thì có người gọi điện đến Lôi gia, yêu cầu An Như Hinh phải nghe điện thoại, nhưng Sơn Trà không biết chắc nội dung của cuộc trò chuyện là gì… Cô ấy chỉ biết sau khi An Như Hinh nghe xong liền thay đổi sắc mặt, còn ôm tiểu thiếu gia rất chặt, từ hôm đó đến nay, khi nào An Như Hinh cũng dính lấy con trai.
Biểu hiện giống như là sắp có người đến bắt mất Lôi Thiên vậy.
Nghe xong câu chuyện thì Lôi Gia Hào cũng nghi hoặc, rốt cuộc thì người hôm đó gọi điện đến là ai? Họ đã nói gì mà khiến một người lì đòn như An Như Hinh cũng phải dè chừng vậy chứ?
Đợi khi Sơn Trà ra ngoài, Lôi Gia Hào mới nhẹ nhàng chạm lên tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Hinh Nhi, nói cho anh biết… Người gọi cho em là ai?
- Không… Không biết…
- Vậy người đó đã nói gì?
- Không… Không nói gì cả.
Dù rằng cô nói không có gì nhưng tay cô đang run rẩy đây này, nếu như mà Lôi Gia Hào đoán không sai thì chuyện này không đơn giản như thế, hẳn là vẫn còn chuyện gì đó ở phía sau.
- Hinh Nhi, nếu như em không nói thì làm sao anh có thể bảo vệ em và con trai của chúng ta được? Hinh Nhi ngoan, nói anh biết, chuyện gì đã xảy ra với em khi anh không ở nhà vậy?
[…]
Cuối cùng sau đó An Như Hinh cũng đã đồng ý kể lại cho anh nghe.
Hôm đó có một người phụ nữ tự xưng là Lôi đại thiếu phu nhân đã gọi điện cho cô, trong giọng điệu của cô ta rất tự tin, còn cười nói:
- [Nghe nói cô sinh con rồi? Thật tốt quá, cảm ơn cô nhiều lắm]
- Ý cô là gì?
- [Là gì à? Đương nhiên là con cô sau này sẽ là con tôi rồi. Chẳng phải cô và Gia Hào sắp ly hôn sao? Một kẻ không quyền, không tiền như cô thì làm sao nuôi con được, hơn nữa Lôi Thiên mang họ Lôi, là con cháu Lôi gia, cô muốn đưa huyết mạch của Lôi gia lưu lạc bên ngoài? Nằm mơ đi!]
- Cô là ai? Rốt cuộc cô muốn gì hả?
- [Tôi là ai có quan trọng không? Điều quan trọng là… An Như Hinh, cô mau ly hôn với Lôi Gia Hào đi, đừng để tới lúc tôi nóng giận, khi đó bang Hồng Tước đến không bỏ qua cho gia đình cô đâu. Nhớ lấy!]
Cuộc trò chuyện kết thúc, trong lòng của An Như Hinh cũng bắt đầu lo sợ rồi… Rốt cuộc người phụ nữ điên này là ai vậy chứ?
Hơn nữa… Hơn nữa con của cô… Tiểu Thiên là con trai của cô mà? Cho dù có chết cô cũng sẽ không buông tay đâu!
Đúng vậy! Cô nhất định sẽ không bỏ rơi con của mình!
Định leo xuống giường nhưng trời đã tối, cộng thêm việc không thể nhìn thấy nên đã khiến cho cô ngã xuống sàn, nhưng An Như Hinh không hề khóc mà cô chỉ đang hoảng loạn thôi. Cô sợ rằng Lôi Thiên sẽ xảy ra chuyện không may.
Lúc đó Lôi Gia Hào đang tắm ở trong phòng tắm cũng phải hoảng hốt mà chạy ra, anh đưa tay đỡ lấy cô, sau đó còn nói:
- Hinh Nhi? Em sao vậy?
- Tiểu Thiên đâu? Anh đưa Tiểu Thiên đi đâu rồi?
- Mấy hôm nay thằng bé ngủ với bảo mẫu mà, em sao vậy Hinh Nhi?
- Đem Tiểu Thiên đến đây cho tôi, mau đưa con tôi trả cho tôi!
Lúc này dù Lôi Gia Hào không biết cô đã chịu đả kích gì nhưng anh cũng đưa cô ngồi lên giường trước, xem xét cơ thể của cô có vết thương nào không, nhận thấy không có thì anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn qua gương mặt lo lắng cho cô, khiến cho Lôi Gia Hào khó hiểu, rõ ràng mới mấy hôm trước còn tốt lắm mà? Sao đột nhiên lại trở nên kích động như thế chứ?
Đến đây Lôi Gia Hào cũng không dám rời đi, anh chỉ nhấn nút để gọi Sơn Trà, sau đó Sơn Trà cũng ôm theo đứa bé đi vào. Vừa nhận lấy Lôi Thiên là An Như Hinh đã ôm con trai rất chặt, tựa như là sợ mất con vậy.
Khoan đã… Mất con á? Ở cái đất Đế Đô này làm gì có ai dại dột đến mức dám bắt cóc tiểu tổ tông nhà họ Lôi? Làm sao có chuyện có chuyện mất con chứ.
- Hinh Nhi… Em sao vậy?
- Lôi Gia Hào, tôi có thể thêm một điều kiện khi ly hôn có được không?
Anh nhíu mày, hóa ra người phụ nữ này vẫn muốn ly hôn với anh sao? Đã sinh con cho anh rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện ly hôn á? Nằm mơ đi!
- Hinh Nhi, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Có ai nói gì với em sao?
- Tôi không biết… Nhưng Tiểu Thiên là con trai của tôi, tôi sẽ không giao nó lại cho anh đâu.
- Ai thèm giành tên tiểu tử thúi đó chứ? An Như Hinh, rốt cuộc em đã nghe ai nói xằng bậy vậy?
An Như Hinh cũng chỉ lắc đầu, nhưng lúc này đột nhiên Sơn Trà lại nhớ đến một việc, cách đây hai ngày thì có người gọi điện đến Lôi gia, yêu cầu An Như Hinh phải nghe điện thoại, nhưng Sơn Trà không biết chắc nội dung của cuộc trò chuyện là gì… Cô ấy chỉ biết sau khi An Như Hinh nghe xong liền thay đổi sắc mặt, còn ôm tiểu thiếu gia rất chặt, từ hôm đó đến nay, khi nào An Như Hinh cũng dính lấy con trai.
Biểu hiện giống như là sắp có người đến bắt mất Lôi Thiên vậy.
Nghe xong câu chuyện thì Lôi Gia Hào cũng nghi hoặc, rốt cuộc thì người hôm đó gọi điện đến là ai? Họ đã nói gì mà khiến một người lì đòn như An Như Hinh cũng phải dè chừng vậy chứ?
Đợi khi Sơn Trà ra ngoài, Lôi Gia Hào mới nhẹ nhàng chạm lên tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Hinh Nhi, nói cho anh biết… Người gọi cho em là ai?
- Không… Không biết…
- Vậy người đó đã nói gì?
- Không… Không nói gì cả.
Dù rằng cô nói không có gì nhưng tay cô đang run rẩy đây này, nếu như mà Lôi Gia Hào đoán không sai thì chuyện này không đơn giản như thế, hẳn là vẫn còn chuyện gì đó ở phía sau.
- Hinh Nhi, nếu như em không nói thì làm sao anh có thể bảo vệ em và con trai của chúng ta được? Hinh Nhi ngoan, nói anh biết, chuyện gì đã xảy ra với em khi anh không ở nhà vậy?
[…]
Cuối cùng sau đó An Như Hinh cũng đã đồng ý kể lại cho anh nghe.
Hôm đó có một người phụ nữ tự xưng là Lôi đại thiếu phu nhân đã gọi điện cho cô, trong giọng điệu của cô ta rất tự tin, còn cười nói:
- [Nghe nói cô sinh con rồi? Thật tốt quá, cảm ơn cô nhiều lắm]
- Ý cô là gì?
- [Là gì à? Đương nhiên là con cô sau này sẽ là con tôi rồi. Chẳng phải cô và Gia Hào sắp ly hôn sao? Một kẻ không quyền, không tiền như cô thì làm sao nuôi con được, hơn nữa Lôi Thiên mang họ Lôi, là con cháu Lôi gia, cô muốn đưa huyết mạch của Lôi gia lưu lạc bên ngoài? Nằm mơ đi!]
- Cô là ai? Rốt cuộc cô muốn gì hả?
- [Tôi là ai có quan trọng không? Điều quan trọng là… An Như Hinh, cô mau ly hôn với Lôi Gia Hào đi, đừng để tới lúc tôi nóng giận, khi đó bang Hồng Tước đến không bỏ qua cho gia đình cô đâu. Nhớ lấy!]
Cuộc trò chuyện kết thúc, trong lòng của An Như Hinh cũng bắt đầu lo sợ rồi… Rốt cuộc người phụ nữ điên này là ai vậy chứ?
Hơn nữa… Hơn nữa con của cô… Tiểu Thiên là con trai của cô mà? Cho dù có chết cô cũng sẽ không buông tay đâu!
Đúng vậy! Cô nhất định sẽ không bỏ rơi con của mình!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương