Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 34: Là cái vảy ngược của Lôi gia lẫn An gia
Lúc này một cô gái khác có tên là Nami - cũng là con gái nuôi của An Quân Triệt và Kiều Ái Hân, cô ấy kéo tay của Luce, nói:
- Luce, chúng ta phải gọi cô ấy là Đại tiểu thư chứ, dù sao cũng là con gái của cha mẹ cơ mà.
- Gọi gì chứ, cho dù là con ruột thì đã sao? Cùng lắm thì chỉ có cùng huyết thống thôi.
Khi này An Như Hinh từ trên tầng cũng ấn chuông, Jasmin sau đó liền nhanh chóng đỡ cô xuống nhà. Xuất hiện mờ mờ trước mặt của Luce và Nami là thân ảnh xa lạ của một cô gái phương Đông với mái tóc đen và đôi mắt màu nâu đen.
Đến đâu Luce cũng ngơ ra một lúc, trong lòng còn thầm nghĩ “Chỉ là con gái ruột thôi mà, có cần phải giống mẹ nuôi vậy không?”
Còn Nami thì có gương mặt khó đoán hơn, tuy rằng bình thường cô ta vẫn luôn dịu hiền, ngoan ngoãn, nhưng những kẻ ít nói có khi còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần. Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hình như An Như Hinh cảm thấy Nami không thích mình lắm, trái lại thì cô gái có tên Luce này hơi độc mồm độc miệng một chút, nhưng lại là một người thắng tính, có thể kết giao được.
- Cô là An Như Hinh? Là con gái ruột của cha mẹ sao?
- Hai người chắc là Luce và Nami nhỉ? Cha mẹ đã nhắc qua với tôi rồi. Hân hạnh được gặp.
Luce đánh giá một lượt từ trên xuống, tuy rằng dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại bị mù, lại còn lớn lên trong cô nhi viện, sau này còn được nuôi dưỡng trong khuê mật, loại con gái yếu đuối này thì làm sao có thể học võ được đây?
Vốn dĩ Luce còn đang định nói gì đó nhưng Âu Hàn đã xuất hiện, cậu ta nhìn An Như Hinh, lại nhỏ giọng nói:
- Đại tiểu thư, tiên sinh cho gọi cô ở ngoài vườn.
- À, được.
Sau đó Jasmin đã đưa An Như Hinh ra vườn, ở trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại Âu Hàn, Nami và Luce thôi. Ánh mắt của Nami nhìn Âu Hàn rất kì lạ, dường như là đã bắn hết tình cảm vào anh ấy, nhưng Âu Hàn chỉ hướng mắt nhìn theo bóng dáng của An Như Hinh, lại còn thở dài thườn thượt, nói:
- Luce! Cô ấy là con gái ruột của tiên sinh và phu nhân, là cái vảy ngược của họ, sau này nói chuyện với cô ấy thì nên tiết chế một chút. Đừng để bản thân mắc phải cái sai lầm ngớ ngẩn.
- Anh bênh vực cô ta? Rõ ràng là cô ta yếu đuối thôi. Nếu như bây giờ cô ta yếu đuối như vậy, thì sau này cơ nghiệp của cha mẹ nuôi phải làm sao đây?
- Chuyện đó không cần em quản! Luce, em nhớ cho rõ vị trí của bản thân. Em là con nuôi, người ta là con ruột, cho dù phải hi sinh thì em nghĩ tiên sinh và phu nhân sẽ chọn ai và hi sinh ai?
Luce có hơi giật mình, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy Âu Hàn tức giận như vậy, gương mặt của Âu Hàn dường như đã căng đến mức sắp đứt dây rồi. Còn Nami cũng nhìn ra Âu Hàn có ý gì đó với An Như Hinh, liền nói:
- Anh Âu Hàn, anh thích đại tiểu thư sao?
- Không, chỉ là tôn trọng cô ấy thôi.
- Nói dối!
Luce ngay lập tức phản bác, hiển nhiên Nami cũng gật đầu, khi đó Âu Hàn chỉ biết nhíu mày không đáp, cái hành động lấp lửng đó liền khiến cho Luce và Nami khẳng định hơn, họ dám khẳng định rằng Âu Hàn có tình cảm với An Như Hinh.
Bàn tay của Nami có hơi siết chặt một chút, chỉ là thân phận cao quý hơn một chút thôi mà, nếu như cô chết thì mãi mãi vị trí tiểu thư này sẽ thuộc về cô ta rồi. Hơn nữa… Âu Hàn cũng sẽ thuộc về cô ta thôi.
- Hai người đừng đoán lung tung nữa. Đại tiểu thư đã kết hôn rồi, cô ấy là Thiếu phu nhân Lôi gia, còn sinh cho Lôi thiếu một đứa con trai, vị trí của cô ấy bây giờ chính là vàng là ngọc, là cái vảy ngược của cả Lôi gia lẫn An gia. Hai người đừng làm bừa, đừng khiến phu nhân và tiên sinh thất vọng.
- Gì? Cô ấy kết hôn rồi á? Còn sinh con nữa chứ? Anh không lừa bọn em đấy chứ?
- Không rảnh mà lừa hai người, chỉ nhắc nhở hai người thôi. Đừng làm chuyện ngu ngốc để rồi hối hận.
Nói xong thì Âu Hàn cũng rời đi, bỏ lại Luce và Nami ngây người, hóa ra người trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao? Không chỉ kết hôn mà còn sinh con nữa.
Rốt cuộc thì hai người họ ở đây ghen tuông với một bông hoa đã có chậu sao? Không chỉ có chậu mà có quả luôn rồi.
Thật ngốc mà.
#Yu~
- Luce, chúng ta phải gọi cô ấy là Đại tiểu thư chứ, dù sao cũng là con gái của cha mẹ cơ mà.
- Gọi gì chứ, cho dù là con ruột thì đã sao? Cùng lắm thì chỉ có cùng huyết thống thôi.
Khi này An Như Hinh từ trên tầng cũng ấn chuông, Jasmin sau đó liền nhanh chóng đỡ cô xuống nhà. Xuất hiện mờ mờ trước mặt của Luce và Nami là thân ảnh xa lạ của một cô gái phương Đông với mái tóc đen và đôi mắt màu nâu đen.
Đến đâu Luce cũng ngơ ra một lúc, trong lòng còn thầm nghĩ “Chỉ là con gái ruột thôi mà, có cần phải giống mẹ nuôi vậy không?”
Còn Nami thì có gương mặt khó đoán hơn, tuy rằng bình thường cô ta vẫn luôn dịu hiền, ngoan ngoãn, nhưng những kẻ ít nói có khi còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần. Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hình như An Như Hinh cảm thấy Nami không thích mình lắm, trái lại thì cô gái có tên Luce này hơi độc mồm độc miệng một chút, nhưng lại là một người thắng tính, có thể kết giao được.
- Cô là An Như Hinh? Là con gái ruột của cha mẹ sao?
- Hai người chắc là Luce và Nami nhỉ? Cha mẹ đã nhắc qua với tôi rồi. Hân hạnh được gặp.
Luce đánh giá một lượt từ trên xuống, tuy rằng dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại bị mù, lại còn lớn lên trong cô nhi viện, sau này còn được nuôi dưỡng trong khuê mật, loại con gái yếu đuối này thì làm sao có thể học võ được đây?
Vốn dĩ Luce còn đang định nói gì đó nhưng Âu Hàn đã xuất hiện, cậu ta nhìn An Như Hinh, lại nhỏ giọng nói:
- Đại tiểu thư, tiên sinh cho gọi cô ở ngoài vườn.
- À, được.
Sau đó Jasmin đã đưa An Như Hinh ra vườn, ở trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại Âu Hàn, Nami và Luce thôi. Ánh mắt của Nami nhìn Âu Hàn rất kì lạ, dường như là đã bắn hết tình cảm vào anh ấy, nhưng Âu Hàn chỉ hướng mắt nhìn theo bóng dáng của An Như Hinh, lại còn thở dài thườn thượt, nói:
- Luce! Cô ấy là con gái ruột của tiên sinh và phu nhân, là cái vảy ngược của họ, sau này nói chuyện với cô ấy thì nên tiết chế một chút. Đừng để bản thân mắc phải cái sai lầm ngớ ngẩn.
- Anh bênh vực cô ta? Rõ ràng là cô ta yếu đuối thôi. Nếu như bây giờ cô ta yếu đuối như vậy, thì sau này cơ nghiệp của cha mẹ nuôi phải làm sao đây?
- Chuyện đó không cần em quản! Luce, em nhớ cho rõ vị trí của bản thân. Em là con nuôi, người ta là con ruột, cho dù phải hi sinh thì em nghĩ tiên sinh và phu nhân sẽ chọn ai và hi sinh ai?
Luce có hơi giật mình, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy Âu Hàn tức giận như vậy, gương mặt của Âu Hàn dường như đã căng đến mức sắp đứt dây rồi. Còn Nami cũng nhìn ra Âu Hàn có ý gì đó với An Như Hinh, liền nói:
- Anh Âu Hàn, anh thích đại tiểu thư sao?
- Không, chỉ là tôn trọng cô ấy thôi.
- Nói dối!
Luce ngay lập tức phản bác, hiển nhiên Nami cũng gật đầu, khi đó Âu Hàn chỉ biết nhíu mày không đáp, cái hành động lấp lửng đó liền khiến cho Luce và Nami khẳng định hơn, họ dám khẳng định rằng Âu Hàn có tình cảm với An Như Hinh.
Bàn tay của Nami có hơi siết chặt một chút, chỉ là thân phận cao quý hơn một chút thôi mà, nếu như cô chết thì mãi mãi vị trí tiểu thư này sẽ thuộc về cô ta rồi. Hơn nữa… Âu Hàn cũng sẽ thuộc về cô ta thôi.
- Hai người đừng đoán lung tung nữa. Đại tiểu thư đã kết hôn rồi, cô ấy là Thiếu phu nhân Lôi gia, còn sinh cho Lôi thiếu một đứa con trai, vị trí của cô ấy bây giờ chính là vàng là ngọc, là cái vảy ngược của cả Lôi gia lẫn An gia. Hai người đừng làm bừa, đừng khiến phu nhân và tiên sinh thất vọng.
- Gì? Cô ấy kết hôn rồi á? Còn sinh con nữa chứ? Anh không lừa bọn em đấy chứ?
- Không rảnh mà lừa hai người, chỉ nhắc nhở hai người thôi. Đừng làm chuyện ngu ngốc để rồi hối hận.
Nói xong thì Âu Hàn cũng rời đi, bỏ lại Luce và Nami ngây người, hóa ra người trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao? Không chỉ kết hôn mà còn sinh con nữa.
Rốt cuộc thì hai người họ ở đây ghen tuông với một bông hoa đã có chậu sao? Không chỉ có chậu mà có quả luôn rồi.
Thật ngốc mà.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương