Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 44: An Thiếu Đàm (2)
Hiển nhiên An Thiếu Đàm cũng không có bị điên mà vung tay đánh Lôi Gia Hào chết tươi, hai người cũng xem như là đối kháng qua lại với nhau được mấy phút, tới khi An Quân Triệt bảo dừng thì cả hai đều dừng lại.
Kiều Ái Hân nhìn con trai, nói:
- Thiếu Đàm, sắp tới đây cha mẹ sẽ cùng chị gái về Đế Đô, con có muốn đi cùng không?
- Đi, đương nhiên là đi rồi.
Đừng nói là An Như Hinh ngạc nhiên, ngay cả An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng có hơi bất ngờ với quyết định này của con trai đó.
Từ khi An Thiếu Đàm hiểu chuyện thì họ đã để cậu ấy quyết định, muốn xem thử cậu ấy muốn đi theo con đường của họ, hay tập trung học hành, trở thành một người tri thức đầy mình. Nhưng có vẻ như An Thiếu Đàm thích đánh đấm hơn, nên đã chọn đi theo con đường của cha mẹ.
Đã qua mười năm rồi, địa vị của An Thiếu Đàm rất vững chắc và cậu ấy không hề có ý định sẽ rời khỏi Los Angeles này, thứ nhất là vì không có lý do chính đáng, thứ hai chắc là vì không muốn gặp gia đình của An Thải Thuần. Tuy là không về Đế Đô, nhưng tất tần tật những gì An Thải Thuần đã và đang làm thì gia đình họ đều biết, nhưng chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Đưa em trai từ khu huấn luyện về nhà, An Như Hinh có hơi bất ngờ, cô còn tưởng rằng em trai của cô là một chân nhân đắc đạo, cả đời không xuống núi ấy chứ, thế mà không hiểu tại sao… Bây giờ lại xuất sơn rồi.
- Chị, chị thích anh ta sao?
Thẳng thắn!
Quả nhiên là thẳng thắn đến mức khiến cho An Như Hinh không biết nên trả lời kiểu gì nữa, gương mặt nhỏ của cô liền có hơi đỏ một chút. Mặc dù trước kia khi Kiều Ái Hân hỏi về Lôi Gia Hào thì cô đã nghĩ bản thân sẽ ở mãi bên cạnh anh… Nhưng dù sao thì bây giờ anh cũng đang ở bên cạnh cô mà, làm sao trả lời được đây?
- Cái đó… Có thể không trả lời được không?
- KHÔNG ĐƯỢC!
Không chỉ có An Thiếu Đàm nói không được mà ngay cả Lôi Gia Hào cũng tò mò, hiển nhiên anh phải tò mò rồi, từ sau khi An Như Hinh ra nước ngoài thì dường như cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn với anh, đây là một tín hiệu tốt, nhưng anh vẫn muốn đảm bảo rằng cô sẽ thích anh chứ không phải là vì Lôi Thiên nên mới ở lại bên cạnh anh.
- Cái đó…
Thấy chị gái có chút khó xử, An Thiếu Đàm còn định bẻ tay, nghiêng đầu lạnh giọng nói:
- Chỉ cần chị nói không thích, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh ta!
- Không! Chị thích… Thích mà… Em đừng manh động…
Nghe chính miệng vợ yêu nói “thích” thì còn gì vui hơn nữa chứ? Tâm trạng của Lôi Gia Hào bây giờ đang cực kỳ tốt, anh sắp bay lên cành cao để đậu mất rồi, nếu có thể hét lên thì chắc chắn anh sẽ hét ngay tại chỗ này.
Đưa tay nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nói:
- Anh cũng yêu em lắm, Hinh Hinh, anh yêu em chết đi được.
Nghe chị gái nói thích, lại còn cộng thêm biểu hiện ngượng ngùng đó thì An Thiếu Đàm cũng đã khẳng định chị gái nói lời thật lòng. Nhưng cậu ấy vẫn không hiểu, rõ ràng hai người họ là vợ chồng mà? Sao lại ngại ngùng như vậy chứ?
Chẳng bù cho cha mẹ của họ, nếu như muốn thì cho dù đang ở trước ống kính cũng sẽ hôn nhau say đắm. Nghĩ đến đây, An Thiếu Đàm lại nói:
- Vậy hai người hôn nhau đi.
- Hả? Thiếu Đàm, em nói gì vậy… Chuyện đó… Không được…
- Cha mẹ bình thường đều hôn nhau mà, em nhìn quen rồi. Nếu như chị nói chị thích anh ấy, thì hai người hôn nhau đi.
Gương mặt của An Như Hinh bây giờ sắp bốc khói rồi, em trai của cô chẳng phải là người đàn ông mặt lạnh sao? Chẳng phải rất kiệm lời sao?
Tại sao mỗi lần cậu ấy mở miệng đều khiến người ta sốc tận óc vậy chứ?
Tuy nhiên thì Lôi Gia Hào lại rất thích đứa em vợ này, quả nhiên là hợp ý của anh. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh đã rất muốn hôn cô rồi, nhưng anh sợ rằng cô sẽ bài xích mình nên mới cố gắng kiềm nén.
Bây giờ, anh có thể không cần kiềm chế rồi nhỉ?
Ngay sau đó thì Lôi Gia Hào liền đưa tay nâng gương mặt của cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống môi của cô.
An Thiếu Đàm nhìn thấy hai người họ cuối cùng cũng hôn nhau rồi, cảm thấy không cần kiểm tra nữa nên đã biết ý mà lấy điện thoại ra chơi game, còn vợ chồng họ muốn làm gì đó thì cứ làm.
Quả nhiên là Lôi Gia Hào cũng không khách sáo, nụ hôn ban đầu chỉ đơn thuần là chạm vào nhau thôi, nhưng rồi sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế mà anh lại dây dây dưa dưa mãi không dứt ra được.
Nụ hôn nhiệt tình và vô cùng nóng bỏng cuối cùng cũng dừng lại, Lôi Gia Hào nhìn vợ mình, lại nhỏ giọng nói:
- Vợ… Chút nữa về nhà chúng ta hôn tiếp nhé?
An Như Hinh mở to mắt, cô vừa nghe cái gì vậy chứ?
Ngại chết rồi!
#Yu~
Kiều Ái Hân nhìn con trai, nói:
- Thiếu Đàm, sắp tới đây cha mẹ sẽ cùng chị gái về Đế Đô, con có muốn đi cùng không?
- Đi, đương nhiên là đi rồi.
Đừng nói là An Như Hinh ngạc nhiên, ngay cả An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng có hơi bất ngờ với quyết định này của con trai đó.
Từ khi An Thiếu Đàm hiểu chuyện thì họ đã để cậu ấy quyết định, muốn xem thử cậu ấy muốn đi theo con đường của họ, hay tập trung học hành, trở thành một người tri thức đầy mình. Nhưng có vẻ như An Thiếu Đàm thích đánh đấm hơn, nên đã chọn đi theo con đường của cha mẹ.
Đã qua mười năm rồi, địa vị của An Thiếu Đàm rất vững chắc và cậu ấy không hề có ý định sẽ rời khỏi Los Angeles này, thứ nhất là vì không có lý do chính đáng, thứ hai chắc là vì không muốn gặp gia đình của An Thải Thuần. Tuy là không về Đế Đô, nhưng tất tần tật những gì An Thải Thuần đã và đang làm thì gia đình họ đều biết, nhưng chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Đưa em trai từ khu huấn luyện về nhà, An Như Hinh có hơi bất ngờ, cô còn tưởng rằng em trai của cô là một chân nhân đắc đạo, cả đời không xuống núi ấy chứ, thế mà không hiểu tại sao… Bây giờ lại xuất sơn rồi.
- Chị, chị thích anh ta sao?
Thẳng thắn!
Quả nhiên là thẳng thắn đến mức khiến cho An Như Hinh không biết nên trả lời kiểu gì nữa, gương mặt nhỏ của cô liền có hơi đỏ một chút. Mặc dù trước kia khi Kiều Ái Hân hỏi về Lôi Gia Hào thì cô đã nghĩ bản thân sẽ ở mãi bên cạnh anh… Nhưng dù sao thì bây giờ anh cũng đang ở bên cạnh cô mà, làm sao trả lời được đây?
- Cái đó… Có thể không trả lời được không?
- KHÔNG ĐƯỢC!
Không chỉ có An Thiếu Đàm nói không được mà ngay cả Lôi Gia Hào cũng tò mò, hiển nhiên anh phải tò mò rồi, từ sau khi An Như Hinh ra nước ngoài thì dường như cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn với anh, đây là một tín hiệu tốt, nhưng anh vẫn muốn đảm bảo rằng cô sẽ thích anh chứ không phải là vì Lôi Thiên nên mới ở lại bên cạnh anh.
- Cái đó…
Thấy chị gái có chút khó xử, An Thiếu Đàm còn định bẻ tay, nghiêng đầu lạnh giọng nói:
- Chỉ cần chị nói không thích, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh ta!
- Không! Chị thích… Thích mà… Em đừng manh động…
Nghe chính miệng vợ yêu nói “thích” thì còn gì vui hơn nữa chứ? Tâm trạng của Lôi Gia Hào bây giờ đang cực kỳ tốt, anh sắp bay lên cành cao để đậu mất rồi, nếu có thể hét lên thì chắc chắn anh sẽ hét ngay tại chỗ này.
Đưa tay nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nói:
- Anh cũng yêu em lắm, Hinh Hinh, anh yêu em chết đi được.
Nghe chị gái nói thích, lại còn cộng thêm biểu hiện ngượng ngùng đó thì An Thiếu Đàm cũng đã khẳng định chị gái nói lời thật lòng. Nhưng cậu ấy vẫn không hiểu, rõ ràng hai người họ là vợ chồng mà? Sao lại ngại ngùng như vậy chứ?
Chẳng bù cho cha mẹ của họ, nếu như muốn thì cho dù đang ở trước ống kính cũng sẽ hôn nhau say đắm. Nghĩ đến đây, An Thiếu Đàm lại nói:
- Vậy hai người hôn nhau đi.
- Hả? Thiếu Đàm, em nói gì vậy… Chuyện đó… Không được…
- Cha mẹ bình thường đều hôn nhau mà, em nhìn quen rồi. Nếu như chị nói chị thích anh ấy, thì hai người hôn nhau đi.
Gương mặt của An Như Hinh bây giờ sắp bốc khói rồi, em trai của cô chẳng phải là người đàn ông mặt lạnh sao? Chẳng phải rất kiệm lời sao?
Tại sao mỗi lần cậu ấy mở miệng đều khiến người ta sốc tận óc vậy chứ?
Tuy nhiên thì Lôi Gia Hào lại rất thích đứa em vợ này, quả nhiên là hợp ý của anh. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh đã rất muốn hôn cô rồi, nhưng anh sợ rằng cô sẽ bài xích mình nên mới cố gắng kiềm nén.
Bây giờ, anh có thể không cần kiềm chế rồi nhỉ?
Ngay sau đó thì Lôi Gia Hào liền đưa tay nâng gương mặt của cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống môi của cô.
An Thiếu Đàm nhìn thấy hai người họ cuối cùng cũng hôn nhau rồi, cảm thấy không cần kiểm tra nữa nên đã biết ý mà lấy điện thoại ra chơi game, còn vợ chồng họ muốn làm gì đó thì cứ làm.
Quả nhiên là Lôi Gia Hào cũng không khách sáo, nụ hôn ban đầu chỉ đơn thuần là chạm vào nhau thôi, nhưng rồi sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế mà anh lại dây dây dưa dưa mãi không dứt ra được.
Nụ hôn nhiệt tình và vô cùng nóng bỏng cuối cùng cũng dừng lại, Lôi Gia Hào nhìn vợ mình, lại nhỏ giọng nói:
- Vợ… Chút nữa về nhà chúng ta hôn tiếp nhé?
An Như Hinh mở to mắt, cô vừa nghe cái gì vậy chứ?
Ngại chết rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương