Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi
Chương 47: Bắt đầu dọn dẹp (1)
Lúc này thì có lẽ mọi người quá chú tâm vào việc An Như Hinh đã sáng mắt, nên không ai nhìn ra sắc mặt của Đồng Duệ Ân đang rất không vui.
Hơn hết là khi An Như Hinh và Lôi Gia Hào cùng nhau song hành, hình ảnh đó đã khiến cho Đồng Duệ Ân càng trở nên chán ghét, tuy nhiên… Vẫn có người chú ý đến cô ta, và người đó không ai khác mà chính là An Thiếu Đàm.
Kể từ khi Đồng Duệ Ân xuất hiện thì cậu ấy đã thấy dáng vẻ của cô ta có gì đó rất kì lạ, thái độ đối xử với người nhà và Lôi Gia Hào cũng khác biệt rõ ràng, ban đầu An Thiếu Đàm còn nghĩ là do bản thân quá nhạy cảm rồi, vì dù sao đi nữa Đồng Duệ Ân và Lôi Gia Hào cũng là anh em họ, sẽ không có chuyện gì trái với luân thường đạo lý xảy ra đâu nhỉ?
Nhưng mà! Nhưng ngay khi chị gái xuất hiện, ác ý hằn lên mặt của Đồng Duệ Ân càng rõ ràng, nhờ vậy cho nên An Thiếu Đàm mới càng tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Đồng Duệ Ân này bệnh hoạn tới mức thích luôn anh họ của mình á?
Điên rồi, quả thật là điên rồi mà!
Vì để chúc mừng An Như Hinh đã khỏe lại thì Lý Cửu Hi đã đặt xong một nhà hàng lớn rồi, nhân tiện Đồng gia cũng ở đây thì họ cũng cùng nhau đi ăn thôi.
Và rồi cũng chính là lúc này, ban đầu Đồng Thính Phong nói rằng sẽ chở theo Đồng Duệ Ân, còn An Thiếu Đàm thì đi cùng xe với chị gái và anh rể. Nhưng Đồng Duệ Ân chắc là sợ rằng mọi người không biết có tâm tư khác nên đã nằng nặc đòi ngồi cùng xe với Lôi Gia Hào cho bằng được, nếu như không phải Lôi Tuấn Kiệt xuất hiện và kéo cô ta đi thì chắc hẳn cô ta sẽ sống chết muốn ngồi vào vị trí của An Như Hinh rồi.
Vào xe, An Thiếu Đàm không nhịn được liền nói:
- Chị, hình như cô gái họ Đồng đó có ý với anh rể đấy.
- Em nhìn ra sao?
- Chị biết?
- Từ đầu đã biết rồi. Nhưng chị chỉ nghĩ rằng họ là anh em nên cho dù có chuyện gì thì cũng không thể thành đôi được. Với cả… Anh rể của em cũng không thích cô ấy đâu.
Lôi Gia Hào ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, dù rằng trước kia anh vẫn nghĩ Đồng Duệ Ân chỉ là làm nũng theo vai vế là em gái thôi, khi đó anh không nghĩ nhiều nên cũng kệ. Nhưng từ sau khi có vợ có con, anh đã hoàn toàn giữ một thân trong sạch, thủ thân như ngọc vì vợ thôi đó.
- Theo em thấy thì cô ta không buông bỏ đơn giản vậy đâu… Hay là em đánh chết cô ta nha?
- An Thiếu Đàm, ở đây còn có con nít đấy, đừng có mở miệng đóng miệng đều muốn đánh chết người chứ?
An Thiếu Đàm nghe vậy cũng chỉ bĩu môi, sau đó lại nói:
- Vậy có thể dạy dỗ cô ta một chút, nếu không thì loại như cô ta sẽ không biết sợ đâu.
Dừng một chút, An Thiếu Đàm lại nói:
- Em biết chị đang nể mặt anh Đồng, nhưng loại người hay mơ mộng như Đồng Duệ Ân mà không có người đánh thức… Thì cô ta càng lúc sẽ càng tệ hơn.
An Như Hinh cũng không nói gì nữa, mặc dù cô chưa biết tương lai của Đồng Duệ Ân sẽ như thế nào, nhưng trước mắt thì cô ta vẫn chưa làm hại đến cô nên cô cũng không có lý do gì mà phải làm khó cô ta cả.
Nhìn qua vẻ mặt của chị gái thì An Thiếu Đàm đã biết cô sẽ không vô cớ gây sự, nếu đã vậy thì đứa em này sẽ giúp chị gái một tay, giúp cô dọn dẹp hết mớ rác rưởi xung quanh, xem như đó là quà cưới mà em trai tặng chị gái… Chắc là cũng không quá đáng đâu ha?
[…]
Đến nhà hàng thì mọi người cũng đã đi vào trong hết, duy nhất Đồng Duệ Ân là vẫn đứng ở bên ngoài để chờ Lôi Gia Hào, hiển nhiên Lôi Gia Hào bước ra rồi lại phải dìu vợ ra, đưa tay bế lấy con trai, tránh cho vợ mệt, lại ở trước mặt Đồng Duệ Ân thể hiện ân ái với An Như Hinh, lại nói:
- Bà xã, đợi chút nữa ăn xong anh sẽ gửi Tiểu Thiên cho cha mẹ… Sau đó chúng ta đi hẹn hò nhé?
- Được thôi.
Có vẻ như Đồng Duệ Ân đã nghe thấy rồi, hai mắt của cô ta liền có chút lóe sáng lên, tuy nhiên thì cô ta vẫn chưa biết rằng bản thân đang dần rơi vào cái bẫy mà Lôi Gia Hào đã đặt ra.
Chỉ cần cô ta lọt bẫy thì xem như mối quan hệ anh họ - em họ này không cần nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cuộc hôn nhân này.
Bữa ăn cũng đã được bắt đầu, Lôi Gia Hào và An Như Hinh vẫn luôn vui vẻ bày tỏ ân ái, sau đó còn nhìn Đồng Duệ Ân nói:
- Phải rồi Duệ Ân, anh có quen vài người rất tốt, để anh họ làm mai cho em nhé?
- Có tốt như anh không? Ân Ân thích người như anh họ vậy đó.
Nói xong Đồng Duệ Ân còn nháy mắt một cái đầy vui vẻ, nhưng Lôi Gia Hào lại nói:
- Tiếc quá, anh là bản thể duy nhất, hơn nữa… Anh đã có Hinh Nhi rồi.
#Yu~
Hơn hết là khi An Như Hinh và Lôi Gia Hào cùng nhau song hành, hình ảnh đó đã khiến cho Đồng Duệ Ân càng trở nên chán ghét, tuy nhiên… Vẫn có người chú ý đến cô ta, và người đó không ai khác mà chính là An Thiếu Đàm.
Kể từ khi Đồng Duệ Ân xuất hiện thì cậu ấy đã thấy dáng vẻ của cô ta có gì đó rất kì lạ, thái độ đối xử với người nhà và Lôi Gia Hào cũng khác biệt rõ ràng, ban đầu An Thiếu Đàm còn nghĩ là do bản thân quá nhạy cảm rồi, vì dù sao đi nữa Đồng Duệ Ân và Lôi Gia Hào cũng là anh em họ, sẽ không có chuyện gì trái với luân thường đạo lý xảy ra đâu nhỉ?
Nhưng mà! Nhưng ngay khi chị gái xuất hiện, ác ý hằn lên mặt của Đồng Duệ Ân càng rõ ràng, nhờ vậy cho nên An Thiếu Đàm mới càng tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Đồng Duệ Ân này bệnh hoạn tới mức thích luôn anh họ của mình á?
Điên rồi, quả thật là điên rồi mà!
Vì để chúc mừng An Như Hinh đã khỏe lại thì Lý Cửu Hi đã đặt xong một nhà hàng lớn rồi, nhân tiện Đồng gia cũng ở đây thì họ cũng cùng nhau đi ăn thôi.
Và rồi cũng chính là lúc này, ban đầu Đồng Thính Phong nói rằng sẽ chở theo Đồng Duệ Ân, còn An Thiếu Đàm thì đi cùng xe với chị gái và anh rể. Nhưng Đồng Duệ Ân chắc là sợ rằng mọi người không biết có tâm tư khác nên đã nằng nặc đòi ngồi cùng xe với Lôi Gia Hào cho bằng được, nếu như không phải Lôi Tuấn Kiệt xuất hiện và kéo cô ta đi thì chắc hẳn cô ta sẽ sống chết muốn ngồi vào vị trí của An Như Hinh rồi.
Vào xe, An Thiếu Đàm không nhịn được liền nói:
- Chị, hình như cô gái họ Đồng đó có ý với anh rể đấy.
- Em nhìn ra sao?
- Chị biết?
- Từ đầu đã biết rồi. Nhưng chị chỉ nghĩ rằng họ là anh em nên cho dù có chuyện gì thì cũng không thể thành đôi được. Với cả… Anh rể của em cũng không thích cô ấy đâu.
Lôi Gia Hào ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, dù rằng trước kia anh vẫn nghĩ Đồng Duệ Ân chỉ là làm nũng theo vai vế là em gái thôi, khi đó anh không nghĩ nhiều nên cũng kệ. Nhưng từ sau khi có vợ có con, anh đã hoàn toàn giữ một thân trong sạch, thủ thân như ngọc vì vợ thôi đó.
- Theo em thấy thì cô ta không buông bỏ đơn giản vậy đâu… Hay là em đánh chết cô ta nha?
- An Thiếu Đàm, ở đây còn có con nít đấy, đừng có mở miệng đóng miệng đều muốn đánh chết người chứ?
An Thiếu Đàm nghe vậy cũng chỉ bĩu môi, sau đó lại nói:
- Vậy có thể dạy dỗ cô ta một chút, nếu không thì loại như cô ta sẽ không biết sợ đâu.
Dừng một chút, An Thiếu Đàm lại nói:
- Em biết chị đang nể mặt anh Đồng, nhưng loại người hay mơ mộng như Đồng Duệ Ân mà không có người đánh thức… Thì cô ta càng lúc sẽ càng tệ hơn.
An Như Hinh cũng không nói gì nữa, mặc dù cô chưa biết tương lai của Đồng Duệ Ân sẽ như thế nào, nhưng trước mắt thì cô ta vẫn chưa làm hại đến cô nên cô cũng không có lý do gì mà phải làm khó cô ta cả.
Nhìn qua vẻ mặt của chị gái thì An Thiếu Đàm đã biết cô sẽ không vô cớ gây sự, nếu đã vậy thì đứa em này sẽ giúp chị gái một tay, giúp cô dọn dẹp hết mớ rác rưởi xung quanh, xem như đó là quà cưới mà em trai tặng chị gái… Chắc là cũng không quá đáng đâu ha?
[…]
Đến nhà hàng thì mọi người cũng đã đi vào trong hết, duy nhất Đồng Duệ Ân là vẫn đứng ở bên ngoài để chờ Lôi Gia Hào, hiển nhiên Lôi Gia Hào bước ra rồi lại phải dìu vợ ra, đưa tay bế lấy con trai, tránh cho vợ mệt, lại ở trước mặt Đồng Duệ Ân thể hiện ân ái với An Như Hinh, lại nói:
- Bà xã, đợi chút nữa ăn xong anh sẽ gửi Tiểu Thiên cho cha mẹ… Sau đó chúng ta đi hẹn hò nhé?
- Được thôi.
Có vẻ như Đồng Duệ Ân đã nghe thấy rồi, hai mắt của cô ta liền có chút lóe sáng lên, tuy nhiên thì cô ta vẫn chưa biết rằng bản thân đang dần rơi vào cái bẫy mà Lôi Gia Hào đã đặt ra.
Chỉ cần cô ta lọt bẫy thì xem như mối quan hệ anh họ - em họ này không cần nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cuộc hôn nhân này.
Bữa ăn cũng đã được bắt đầu, Lôi Gia Hào và An Như Hinh vẫn luôn vui vẻ bày tỏ ân ái, sau đó còn nhìn Đồng Duệ Ân nói:
- Phải rồi Duệ Ân, anh có quen vài người rất tốt, để anh họ làm mai cho em nhé?
- Có tốt như anh không? Ân Ân thích người như anh họ vậy đó.
Nói xong Đồng Duệ Ân còn nháy mắt một cái đầy vui vẻ, nhưng Lôi Gia Hào lại nói:
- Tiếc quá, anh là bản thể duy nhất, hơn nữa… Anh đã có Hinh Nhi rồi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương