Thế Thúc
Chương 31: Vệ Quốc Công Gia
Khương Thanh Uyển vốn nghĩ đã làm đến chức Vệ quốc công khẳng định tuổi không nhỏ, nhưng người tiến vào điện lại là một người trẻ tuổi khoảng hai bốn hai lăm tuổi. Hắn có vóc người cao, tướng mạo tuấn dật, khí chất thanh tao nhã nhặn.
Khương Thanh Uyển chỉ biết vị Vệ quốc công này là ở bên nhà mẹ đẻ của Tiết thái hậu, nhưng lại không biết vị này lại trẻ tuổi như vậy.
Tiết Minh Thành đi vào đến điện, liền làm lễ với Tiết thái hậu, Thôi hoàng hậu.
Tiết thái hậu vừa nhìn thấy hắn tiến đến, thần sắc trên mặt nhu hòa không ít. Cười hỏi hắn: "Năm trước ngươi nói với ta muốn đi ra ngoài, nhìn một chút, như thế nào, đã đến những địa phương nào? Gặp thứ gì?"
Tiết Minh Thành trả lời: "Hồi thái hậu, thần trở về Túc châu một chuyến, đem tổ trạch mộ tổ sửa lại. Về sau lại đi đường thủy, từ Hạp giang, Kinh châu qua Giang Chiết. Lại từ Đại Vận mà hồi kinh. Mắt thấy vạn dặm giang sơn tú lệ, bách tính giàu có. Tất cả đều là nhờ có sự thánh minh của hoàng thượng."
Thanh âm sơ lãng, như dòng nước chậm rãi chảy vào lòng người.
Tính toán, hơn nửa năm này hắn vậy mà đi qua nhiều địa phương như vậy.
Khương Thanh Uyển nhìn hắn một cái, nghĩ rằng hắn có thể như hà khách bình thường, viết ra một bản du ký.
Túc châu là quê quán của Tiết Minh Thành, cũng là quê quán của Tiết thái hậu. Tiết thái hậu hỏi vài câu về tổ trạch cùng mộ tổ, sau đó chợt nhớ tới Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển cũng ở đây, liền nói với hắn: "Hai vị này là lão phu nhân Vĩnh Xương bá phủ cùng tiểu thư."
Khương lão thái thái mặc dù lớn tuổi, nhưng trước mặt người trẻ tuổi lại còn là Vệ quốc công này. Vẫn là chất tử nhà mẹ đẻ Tiết thái hậu, nào dám khinh thường? Bận bịu đối Tiết Minh Thành hành lễ: "Lão thân gặp qua quốc công gia."
Khương Thanh Uyển cũng theo đó hành lễ.
Tiết Minh Thành trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, bảo bọn nàng không cần đa lễ.
Khương lão thái thái cũng là người có ánh mắt, thấy Vệ quốc công vừa đến, Tiết thái hậu liền hỏi hắn rất nhiều chuyện, không tiếp tục cùng các nàng nói chuyện, nên liền đưa ánh mắt với Khương Huệ phi. Khương Huệ phi hiểu ý, hai người liền đứng dậy làm từ đối Tiết thái hậu cùng Thôi Hoa Lan.
Tiết thái hậu cũng không lưu các nàng, chỉ khách sáo bảo Khương lão thái thái về sau có rảnh thì tiến cung nói chuyện với nàng. Khương lão thái thái cung kính đồng ý.
Nhưng cũng sẽ không thường xuyên đến, trên mặt là khách sáo mà thôi.
Thôi Hoa Lan là đã sớm không muốn nhìn thấy Khương Thanh Uyển.
Thời điểm nàng nhìn kỹ liền thấy vị thiếu nữ này có một mụn ruồi đen nhỏ nằm ở trên má phải gần lỗ tai. Người kia cũng có...
Trong lòng không khỏi càng kinh hoảng, ước gì các nàng sớm đi đi. Cho nên lúc này thấy Khương lão thái thái cùng Khương Huệ phi cung kính với nàng làm từ, trong mũi nàng hừ nhẹ một tiếng, liền xem như đáp ứng.
Tiết thái hậu ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ cảm thấy nàng thật sự là không có nửa điểm phong phạm mẫu nghi thiên hạ mà một vị hoàng hậu nên có. Mặc dù tướng mạo sinh xinh đẹp, nhưng trong bụng kỳ thật toàn là bao cỏ. Nếu không phải có một huynh trưởng thủ đoạn rất lợi hại, mẹ con bọn hắn không thể không kiêng kị, thì với dạng người này trong cung nhiều nhất cũng chỉ có thể làm đến quý nhân. Sợ sẽ không có kết thúc yên lành.
Tiết thái hậu trong lòng đối với vị này hoàng hậu thật sự là không thích, bất quá ngại Thôi Quý Lăng trong tay tay nắm thiên binh vạn mã, tạm thời còn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Thôi Hoa Lan: "Hoàng hậu, Hoằng Nghiệp bị cảm nắng vừa mới tốt, không nên quá độ mệt nhọc. Ai gia nhìn hắn cũng có chút mệt mỏi, ngươi vẫn nên dẫn hắn hồi Vĩnh Thọ cung, gọi cung nhân hảo hảo chiếu khán hắn."
Kỳ thật là muốn bảo Thôi Hoa Lan cùng tứ hoàng tử đi. Bất quá không trực tiếp nói như vậy, ngược lại lấy tứ hoàng tử ra mà nói.
Nói xong, còn gọi cung nữ thiếp thân của mình đi lấy thuốc bổ trân quý tới: "Hoằng Nghiệp thân thể hư. Đây đều là đồ các nơi tiến cống lên, ngươi lấy về hảo hảo bồi bổ cho hắn."
Lại dặn dò tứ hoàng tử phải chú ý thân thể, hảo hảo tĩnh dưỡng, nhìn thật sự giống tổ mẫu từ ái.
Tiết Minh Thành ở một bên, trên mặt mỉm cười nhìn, không nói gì. Bất quá ý cười trong mắt thật sự là nhạt nhẽo.
Trong lòng Thôi Hoa Lan đắc ý, cảm thấy Tiết thái hậu coi trọng nhi tử nàng như vậy. Liền dẫn tứ hoàng tử cám ơn Tiết thái hậu, sau đó gọi cung nhân cầm những thuốc bổ kia, xoay người ra điện.
Đợi nàng vừa ra điện, ý cười trên mặt Tiết thái hậu lập tức biến mất, ánh mắt nhìn bóng lưng mẹ con bọn hắn có chút thâm trầm.
Vẻ tươi cười trên mặt Tiết Minh Thành ngược lại vẫn còn, dáng vẻ nhìn rất bình thản.
Tiết thái hậu giật mình, quay đầu thấy Tiết Minh Thành còn đứng, liền gọi hắn ngồi: "Nơi này không có người ngoài, ngươi cũng không cần quá xa lạ với ta, ngồi đi."
Mấy năm này cha mẹ Tiết Minh Thành lần lượt qua đời, Tiết thái hậu trong lòng thương tiếc hắn. Nhà mẹ đẻ lại chỉ còn một chất nhi, cho nên thường xuyên gọi hắn tiến cung cùng thái tử ở cùng nhau. Thật sự rất quan tâm hắn.
Tiết Minh Thành cười, sau đó ngồi xuống ghế.
Có cung nữ cầm khay trà phụng mang lên. Tiết thái hậu bảo Tiết Minh Thành uống trà: "Đây là Hàng châu phủ bên kia tiến cống lên, nói là năm một gốc rạ hái trước khi mưa Long Tỉnh. Ngươi nếm thử."
Sau đó cô cháu hai người vừa uống trà, vừa nhàn thoại. Phần lớn là Tiết thái hậu hỏi trên đường Tiết Minh Thành đã gặp những cái gì, Tiết Minh Thành đều nhất nhất trả lời.
Cung nữ đã đổi hai lần nước trà, Tiết thái hậu liền hỏi Tiết Minh Thành: "Ngươi vì phụ thân ngươi chịu tang ba năm, giờ chịu tang đã đầy kỳ, ngươi có tính toán gì?"
Tiết Minh Thành tay đang cầm nắp trà bỗng dừng lại. Sau đó hắn đem tách trà đặt xuống bàn gỗ tử đàn, ngẩng đầu nhìn Tiết thái hậu, mỉm cười nói: "Ta minh bạch ý của ngài. Nhưng cô mẫu người hẳn biết chí của ta không ở quan trường, chỉ muốn gửi gắm tình cảm đến sơn thủy, làm người tiêu dao nhàn tản."
Tiết thái hậu nhíu mày.
Phủ Vệ quốc công phủ mặc dù cũng có mấy cái bàng chi, trong triều cũng không thiếu người làm quan người, nhưng những người kia cùng với nàng đến cùng cách mấy thế hệ, Tiết Minh Thành là chất nhi ruột thịt của nàng, thứ hai, nàng biết Tiết Minh Thành là người thông minh tuyệt đỉnh, những người kia tuyệt không thể so sánh. Nếu như hắn nguyện ý tiến vào hoạn lộ, thành tựu tương lai khẳng định lớn hơn so với những người kia. Cho nên rất muốn Tiết Minh Thành làm quan.
Nhưng tiếc rằng Tiết Minh Thành mặc dù học phú ngũ xa nhưng đối với con đường hoạn lộ không có hứng thú. Mấy năm này mẫu thân cùng phụ thân hắn lần lượt qua đời, hắn vì cha mẹ mà chịu tang sáu năm, trong lúc đó tự nhiên không hướng hắn làm quan. Bất quá bây giờ đã hắn đã chịu tang xong, nhưng hắn lại không muốn làm quan.
Tiết thái hậu đem tách trà đặt lên bàn, giương mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy Tiết Minh Thành mặc một kiện màu xanh nhạt, dáng người thẳng tắp, bên hông treo một khối bạch ngọc. Trên đầu không mang phát quan, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc.
Mặc dù một thân ăn mặc đơn giản, nhưng khối bạch ngọc cùng cây trâm kia làm toát lên vẻ ôn nhuận thông thấu, không vướng một chút tạp màu. Là dương chi bạch ngọc thượng hạng, có giá trị không nhỏ.
Những món đồ, quần áo của hắn người thường đều chưa từng nhìn thấ, tất cả đều là cống phẩm, cực kỳ quý báu. Vẫn là nàng ban thưởng cho hắn.
Tiết thái hậu lại hỏi: "Cái này là vải xuân la Thục châu cống lên, ngươi mặc vào cảm thấy thế nào?"
Tiết Minh Thành liền giật mình. Không biết đang tốt lành vì sao bỗng nhiên nàng lại hỏi đến chuyện này tới. Nhưng vẫn trung thực đáp: "Đa tạ cô mẫu ban thưởng. Xuân la này mềm mại, chất nhi mặc rất thoải mái dễ chịu."
Tiết thái hậu nhẹ gật đầu. Lại không lập tức cùng hắn nói chuyện, mà gọi cung nữ đi lấy hai đĩa vải tới.
Tiết thái hậu thích ăn vải, thích nhất là vải ướp lạnh. Lúc này quả vải màu đỏ thắm được đặt ở trong chén thủy tinh trong, bên cạnh đổ một vòng vụn băng tinh tế, nhìn vậy làm người ta cảm thấy thời tiết nóng cũng biến mất.
Tiết thái hậu để cung nữ cầm một bát tới trên bàn của Tiết Minh Thành, bảo hắn ăn.
Bên cạnh có cung nữ lột vỏ vải đặt ở trong đĩa thủy tinh đưa tới trước mặt hắn.
Quả vải thịt căn mọng,trắng tựa mỡ đông. Đặt trong mâm thủy tinh,tựa như dạ minh châu hảo hạng. Nhấm nháp từng quả tựa như uống cam lộ, cảm giác nóng bức biến mất
Tiết thái hậu ăn hai quả, cầm khăn gấm lau đi khóe miệng, sau đó mở miệng nói: "Ngươi học thức rộng, cũng đã đi qua nhiều nơi, tự nhiên biết đây là vải Quảng Đông mới có, nơi kinh thành này không dễ dàng mà có. Thời tiết nóng, nếu chở tới đây thì cũng hỏng. Là hoàng thượng biết ta thích ăn vải, liền hạ lệch cho người phi ngựa không ngừng nghỉ đi tám trăm dặm vận chuyển tới. Nếu là dân chúng bình thường, đừng nói là ăn, ngay cả nhìn cũng chưa được nhìn qua."
Tiết Minh Thành đã hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Liền trầm mặc, không nói gì.
Hắn biết vị cô mẫu của hắn là người cơ trí thông tuệ, tâm cơ kín đáo. Mặc dù trên mặt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng nếu động đến nàng sẽ thấy được sự quyết tâm đến hung ác.
Giống như sự tình của tứ hoàng tử khi nãy, nếu chuyện phát sinh ở trên người thái tử điện hạ, nàng khẳng định sẽ nghiêm khắc trách cứ, khuyên bảo hắn muốn làm việc lớn phải biết nhìn xa trông rộng, chịu được khổ chịu được rét, dù là người ở trên cao nhưng không thể nhất thời bỏ giữa chừng. Nếu ngay cả chút khổ lụy ấy mà không chịu đựng được, còn có thể làm gì? Thế nhưng đối với tứ hoàng tử, lại dung túng.
Bởi vì thái tử điện hạ là người đối với nàng có lợi ích tương quan. Mà tứ hoàng tử, mặc dù cũng là tôn nhi của nàng, nhưng sau lưng hắn là Thôi Quý Lăng. Cho nên tình nguyện đem tôn nhi này nuôi dưỡng không cẩn thận. Lúc cần thiết, chỉ sợ cũng sẽ hạ thủ.
Có thể thấy được sự lãnh khốc.
Bất quá Tiết Minh Thành cũng minh bạch, nàng đây là vì suy nghĩ cho đại cục.
Tai nghe thanh âm nhàn nhạt của Tiết thái hậu: "Trên người ngươi mặc là vải xuân la, chắc hẳn ngươi cũng biết, đó là cống phẩm. Mỗi một miếng đều tinh mỹ tuyệt phẩm, hao phí bao nhiêu nhân lực vật liệu? Không nói đến những bách tính bình thường, chỉ sợ người có quyền thế cũng không có được. Nhưng những thứ này, ngươi lại rất dễ dàng có được. Bởi vì ngươi là Vệ quốc công."
Thấy Tiết Minh Thành cúi xuống suy nghĩ không nói gì, nàng lại tiếp tục nói: "Ta biết ngươi là người nhàn tản, không thích nơi quan trường cấu kết. Nhưng ngươi thân là Vệ quốc công, hưởng thụ những lợi ích của thân phận này, vậy nên trên vai ngươi cũng nên gánh vác trách nhiệm của một Vệ quốc công. Phải biết, Tiết gia chúng ta có được tước vị quốc công cũng không dễ. Phụ thân của ngươi, tổ phụ, trên chiến trường đều liều mệnh, đổ huyết. Tổ tông truyền thừa cơ nghiệp, sao có thể đến trong tay ngươi lại trì trệ không tiến, thậm chí hủy hoại? Nếu quả đúng như đây, ngươi trăm năm về sau, khi mất đi đâu còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Tiết gia?"
Tiết Minh Thành hai mắt nhắm lại.
Hắn nhìn vạt áo bên người. Hoa văn không phải rất phức tạp, chỉ là lá trúc đơn giản. Bên hông đeo một miếng bạch ngọc. Đúng là những đồ vật người bình thường không dám suy nghĩ, nhưng với hắn mà nói chúng lại vô cùng bình thường.
Sau một lúc, hắn khẽ thở dài một tiếng, rốt cục đưa mắt lên nhìn Tiết thái hậu, nhẹ giọng nhưng tràn đày kiên định nói ra: "Ta minh bạch. Hết thảy đều nhờ cô mẫu an bài."
Cô mẫu nói rất đúng, hắn đã hưởng thụ những lợi ích mà thân phận Vệ quốc công mang đến, vậy cũng nên gánh vác trách nhiệm của chính mình.
Tiết thái hậu biết hắn đây là đồng ý, trong lòng thở dài một hơi. Liền gật đầu cười nói: "Chờ lát nữa ta đi gặp hoàng thượng, sẽ thương nghị cho ngươi một chức quan."
Hoàng thượng gần đây cũng rất buồn rầu.
Biết rõ trong tau Thôi Quý Lăng nắm binh quyền, có thể tùy ý điều động thiên binh vạn mã. Muốn thu hồi, nhưng bất đắc dĩ nghĩ đến biên cương còn chưa ổn, Thát Đát bộ cùng Ngõa Lạt bộ thường xuyên có động tĩnh lạ. Thứ hai, dư nghiệt hoàng đế tiền triều chưa hết. Nghe nói còn có mấy đại thần tiền triều ủng hộ một vị hoàng tử ở tiền triều, luôn rục rịch chiêu binh mãi mã. Ba là bây giờ thế lực Thôi Quý Lăng trong triều đã lớn, đuôi to khó vẫy. Huống chi hôm qua vừa có tin tức truyền đến, Thôi Quý Lăng lãnh binh đại phá Thát Đát bộ, nghe xong tin này đám quan viên trong triều đều tán thưởng và khâm phục hắn, tạm thời có muốn động đến hắn cũng không được. Nên phải vô hạn dung túng với Thôi Hoa Lan cùng tứ hoàng tử.
Nhưng như vậy, địa vị thái tử điện hạ tràn ngập nguy hiểm. Hoàng thượng cùng nàng đều không thể tiếp tục để Thôi Quý Lăng mở rộng thêm thế lực, cho nên muốn tìm người ngăn cản được hắn.
Tiết Minh Thành là lựa chọn tốt nhất. Dù sao hắn là Vệ quốc công, chất nhi nhà mẹ đẻ của nàng, thái tử là cháu trai ruột thịt của hắn, vui buồn chia sẻ lẫn nhau. Cho nên cho dù hắn không nguyện ra làm quan, nhưng dù cưỡng bức cũng muốn buộc hắn thỏa hiệp.
Cũng may hắn là người hiểu chuyện, đến cùng vẫn là đáp ứng.
Khương Thanh Uyển chỉ biết vị Vệ quốc công này là ở bên nhà mẹ đẻ của Tiết thái hậu, nhưng lại không biết vị này lại trẻ tuổi như vậy.
Tiết Minh Thành đi vào đến điện, liền làm lễ với Tiết thái hậu, Thôi hoàng hậu.
Tiết thái hậu vừa nhìn thấy hắn tiến đến, thần sắc trên mặt nhu hòa không ít. Cười hỏi hắn: "Năm trước ngươi nói với ta muốn đi ra ngoài, nhìn một chút, như thế nào, đã đến những địa phương nào? Gặp thứ gì?"
Tiết Minh Thành trả lời: "Hồi thái hậu, thần trở về Túc châu một chuyến, đem tổ trạch mộ tổ sửa lại. Về sau lại đi đường thủy, từ Hạp giang, Kinh châu qua Giang Chiết. Lại từ Đại Vận mà hồi kinh. Mắt thấy vạn dặm giang sơn tú lệ, bách tính giàu có. Tất cả đều là nhờ có sự thánh minh của hoàng thượng."
Thanh âm sơ lãng, như dòng nước chậm rãi chảy vào lòng người.
Tính toán, hơn nửa năm này hắn vậy mà đi qua nhiều địa phương như vậy.
Khương Thanh Uyển nhìn hắn một cái, nghĩ rằng hắn có thể như hà khách bình thường, viết ra một bản du ký.
Túc châu là quê quán của Tiết Minh Thành, cũng là quê quán của Tiết thái hậu. Tiết thái hậu hỏi vài câu về tổ trạch cùng mộ tổ, sau đó chợt nhớ tới Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Uyển cũng ở đây, liền nói với hắn: "Hai vị này là lão phu nhân Vĩnh Xương bá phủ cùng tiểu thư."
Khương lão thái thái mặc dù lớn tuổi, nhưng trước mặt người trẻ tuổi lại còn là Vệ quốc công này. Vẫn là chất tử nhà mẹ đẻ Tiết thái hậu, nào dám khinh thường? Bận bịu đối Tiết Minh Thành hành lễ: "Lão thân gặp qua quốc công gia."
Khương Thanh Uyển cũng theo đó hành lễ.
Tiết Minh Thành trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, bảo bọn nàng không cần đa lễ.
Khương lão thái thái cũng là người có ánh mắt, thấy Vệ quốc công vừa đến, Tiết thái hậu liền hỏi hắn rất nhiều chuyện, không tiếp tục cùng các nàng nói chuyện, nên liền đưa ánh mắt với Khương Huệ phi. Khương Huệ phi hiểu ý, hai người liền đứng dậy làm từ đối Tiết thái hậu cùng Thôi Hoa Lan.
Tiết thái hậu cũng không lưu các nàng, chỉ khách sáo bảo Khương lão thái thái về sau có rảnh thì tiến cung nói chuyện với nàng. Khương lão thái thái cung kính đồng ý.
Nhưng cũng sẽ không thường xuyên đến, trên mặt là khách sáo mà thôi.
Thôi Hoa Lan là đã sớm không muốn nhìn thấy Khương Thanh Uyển.
Thời điểm nàng nhìn kỹ liền thấy vị thiếu nữ này có một mụn ruồi đen nhỏ nằm ở trên má phải gần lỗ tai. Người kia cũng có...
Trong lòng không khỏi càng kinh hoảng, ước gì các nàng sớm đi đi. Cho nên lúc này thấy Khương lão thái thái cùng Khương Huệ phi cung kính với nàng làm từ, trong mũi nàng hừ nhẹ một tiếng, liền xem như đáp ứng.
Tiết thái hậu ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ cảm thấy nàng thật sự là không có nửa điểm phong phạm mẫu nghi thiên hạ mà một vị hoàng hậu nên có. Mặc dù tướng mạo sinh xinh đẹp, nhưng trong bụng kỳ thật toàn là bao cỏ. Nếu không phải có một huynh trưởng thủ đoạn rất lợi hại, mẹ con bọn hắn không thể không kiêng kị, thì với dạng người này trong cung nhiều nhất cũng chỉ có thể làm đến quý nhân. Sợ sẽ không có kết thúc yên lành.
Tiết thái hậu trong lòng đối với vị này hoàng hậu thật sự là không thích, bất quá ngại Thôi Quý Lăng trong tay tay nắm thiên binh vạn mã, tạm thời còn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Thôi Hoa Lan: "Hoàng hậu, Hoằng Nghiệp bị cảm nắng vừa mới tốt, không nên quá độ mệt nhọc. Ai gia nhìn hắn cũng có chút mệt mỏi, ngươi vẫn nên dẫn hắn hồi Vĩnh Thọ cung, gọi cung nhân hảo hảo chiếu khán hắn."
Kỳ thật là muốn bảo Thôi Hoa Lan cùng tứ hoàng tử đi. Bất quá không trực tiếp nói như vậy, ngược lại lấy tứ hoàng tử ra mà nói.
Nói xong, còn gọi cung nữ thiếp thân của mình đi lấy thuốc bổ trân quý tới: "Hoằng Nghiệp thân thể hư. Đây đều là đồ các nơi tiến cống lên, ngươi lấy về hảo hảo bồi bổ cho hắn."
Lại dặn dò tứ hoàng tử phải chú ý thân thể, hảo hảo tĩnh dưỡng, nhìn thật sự giống tổ mẫu từ ái.
Tiết Minh Thành ở một bên, trên mặt mỉm cười nhìn, không nói gì. Bất quá ý cười trong mắt thật sự là nhạt nhẽo.
Trong lòng Thôi Hoa Lan đắc ý, cảm thấy Tiết thái hậu coi trọng nhi tử nàng như vậy. Liền dẫn tứ hoàng tử cám ơn Tiết thái hậu, sau đó gọi cung nhân cầm những thuốc bổ kia, xoay người ra điện.
Đợi nàng vừa ra điện, ý cười trên mặt Tiết thái hậu lập tức biến mất, ánh mắt nhìn bóng lưng mẹ con bọn hắn có chút thâm trầm.
Vẻ tươi cười trên mặt Tiết Minh Thành ngược lại vẫn còn, dáng vẻ nhìn rất bình thản.
Tiết thái hậu giật mình, quay đầu thấy Tiết Minh Thành còn đứng, liền gọi hắn ngồi: "Nơi này không có người ngoài, ngươi cũng không cần quá xa lạ với ta, ngồi đi."
Mấy năm này cha mẹ Tiết Minh Thành lần lượt qua đời, Tiết thái hậu trong lòng thương tiếc hắn. Nhà mẹ đẻ lại chỉ còn một chất nhi, cho nên thường xuyên gọi hắn tiến cung cùng thái tử ở cùng nhau. Thật sự rất quan tâm hắn.
Tiết Minh Thành cười, sau đó ngồi xuống ghế.
Có cung nữ cầm khay trà phụng mang lên. Tiết thái hậu bảo Tiết Minh Thành uống trà: "Đây là Hàng châu phủ bên kia tiến cống lên, nói là năm một gốc rạ hái trước khi mưa Long Tỉnh. Ngươi nếm thử."
Sau đó cô cháu hai người vừa uống trà, vừa nhàn thoại. Phần lớn là Tiết thái hậu hỏi trên đường Tiết Minh Thành đã gặp những cái gì, Tiết Minh Thành đều nhất nhất trả lời.
Cung nữ đã đổi hai lần nước trà, Tiết thái hậu liền hỏi Tiết Minh Thành: "Ngươi vì phụ thân ngươi chịu tang ba năm, giờ chịu tang đã đầy kỳ, ngươi có tính toán gì?"
Tiết Minh Thành tay đang cầm nắp trà bỗng dừng lại. Sau đó hắn đem tách trà đặt xuống bàn gỗ tử đàn, ngẩng đầu nhìn Tiết thái hậu, mỉm cười nói: "Ta minh bạch ý của ngài. Nhưng cô mẫu người hẳn biết chí của ta không ở quan trường, chỉ muốn gửi gắm tình cảm đến sơn thủy, làm người tiêu dao nhàn tản."
Tiết thái hậu nhíu mày.
Phủ Vệ quốc công phủ mặc dù cũng có mấy cái bàng chi, trong triều cũng không thiếu người làm quan người, nhưng những người kia cùng với nàng đến cùng cách mấy thế hệ, Tiết Minh Thành là chất nhi ruột thịt của nàng, thứ hai, nàng biết Tiết Minh Thành là người thông minh tuyệt đỉnh, những người kia tuyệt không thể so sánh. Nếu như hắn nguyện ý tiến vào hoạn lộ, thành tựu tương lai khẳng định lớn hơn so với những người kia. Cho nên rất muốn Tiết Minh Thành làm quan.
Nhưng tiếc rằng Tiết Minh Thành mặc dù học phú ngũ xa nhưng đối với con đường hoạn lộ không có hứng thú. Mấy năm này mẫu thân cùng phụ thân hắn lần lượt qua đời, hắn vì cha mẹ mà chịu tang sáu năm, trong lúc đó tự nhiên không hướng hắn làm quan. Bất quá bây giờ đã hắn đã chịu tang xong, nhưng hắn lại không muốn làm quan.
Tiết thái hậu đem tách trà đặt lên bàn, giương mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy Tiết Minh Thành mặc một kiện màu xanh nhạt, dáng người thẳng tắp, bên hông treo một khối bạch ngọc. Trên đầu không mang phát quan, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc.
Mặc dù một thân ăn mặc đơn giản, nhưng khối bạch ngọc cùng cây trâm kia làm toát lên vẻ ôn nhuận thông thấu, không vướng một chút tạp màu. Là dương chi bạch ngọc thượng hạng, có giá trị không nhỏ.
Những món đồ, quần áo của hắn người thường đều chưa từng nhìn thấ, tất cả đều là cống phẩm, cực kỳ quý báu. Vẫn là nàng ban thưởng cho hắn.
Tiết thái hậu lại hỏi: "Cái này là vải xuân la Thục châu cống lên, ngươi mặc vào cảm thấy thế nào?"
Tiết Minh Thành liền giật mình. Không biết đang tốt lành vì sao bỗng nhiên nàng lại hỏi đến chuyện này tới. Nhưng vẫn trung thực đáp: "Đa tạ cô mẫu ban thưởng. Xuân la này mềm mại, chất nhi mặc rất thoải mái dễ chịu."
Tiết thái hậu nhẹ gật đầu. Lại không lập tức cùng hắn nói chuyện, mà gọi cung nữ đi lấy hai đĩa vải tới.
Tiết thái hậu thích ăn vải, thích nhất là vải ướp lạnh. Lúc này quả vải màu đỏ thắm được đặt ở trong chén thủy tinh trong, bên cạnh đổ một vòng vụn băng tinh tế, nhìn vậy làm người ta cảm thấy thời tiết nóng cũng biến mất.
Tiết thái hậu để cung nữ cầm một bát tới trên bàn của Tiết Minh Thành, bảo hắn ăn.
Bên cạnh có cung nữ lột vỏ vải đặt ở trong đĩa thủy tinh đưa tới trước mặt hắn.
Quả vải thịt căn mọng,trắng tựa mỡ đông. Đặt trong mâm thủy tinh,tựa như dạ minh châu hảo hạng. Nhấm nháp từng quả tựa như uống cam lộ, cảm giác nóng bức biến mất
Tiết thái hậu ăn hai quả, cầm khăn gấm lau đi khóe miệng, sau đó mở miệng nói: "Ngươi học thức rộng, cũng đã đi qua nhiều nơi, tự nhiên biết đây là vải Quảng Đông mới có, nơi kinh thành này không dễ dàng mà có. Thời tiết nóng, nếu chở tới đây thì cũng hỏng. Là hoàng thượng biết ta thích ăn vải, liền hạ lệch cho người phi ngựa không ngừng nghỉ đi tám trăm dặm vận chuyển tới. Nếu là dân chúng bình thường, đừng nói là ăn, ngay cả nhìn cũng chưa được nhìn qua."
Tiết Minh Thành đã hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Liền trầm mặc, không nói gì.
Hắn biết vị cô mẫu của hắn là người cơ trí thông tuệ, tâm cơ kín đáo. Mặc dù trên mặt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng nếu động đến nàng sẽ thấy được sự quyết tâm đến hung ác.
Giống như sự tình của tứ hoàng tử khi nãy, nếu chuyện phát sinh ở trên người thái tử điện hạ, nàng khẳng định sẽ nghiêm khắc trách cứ, khuyên bảo hắn muốn làm việc lớn phải biết nhìn xa trông rộng, chịu được khổ chịu được rét, dù là người ở trên cao nhưng không thể nhất thời bỏ giữa chừng. Nếu ngay cả chút khổ lụy ấy mà không chịu đựng được, còn có thể làm gì? Thế nhưng đối với tứ hoàng tử, lại dung túng.
Bởi vì thái tử điện hạ là người đối với nàng có lợi ích tương quan. Mà tứ hoàng tử, mặc dù cũng là tôn nhi của nàng, nhưng sau lưng hắn là Thôi Quý Lăng. Cho nên tình nguyện đem tôn nhi này nuôi dưỡng không cẩn thận. Lúc cần thiết, chỉ sợ cũng sẽ hạ thủ.
Có thể thấy được sự lãnh khốc.
Bất quá Tiết Minh Thành cũng minh bạch, nàng đây là vì suy nghĩ cho đại cục.
Tai nghe thanh âm nhàn nhạt của Tiết thái hậu: "Trên người ngươi mặc là vải xuân la, chắc hẳn ngươi cũng biết, đó là cống phẩm. Mỗi một miếng đều tinh mỹ tuyệt phẩm, hao phí bao nhiêu nhân lực vật liệu? Không nói đến những bách tính bình thường, chỉ sợ người có quyền thế cũng không có được. Nhưng những thứ này, ngươi lại rất dễ dàng có được. Bởi vì ngươi là Vệ quốc công."
Thấy Tiết Minh Thành cúi xuống suy nghĩ không nói gì, nàng lại tiếp tục nói: "Ta biết ngươi là người nhàn tản, không thích nơi quan trường cấu kết. Nhưng ngươi thân là Vệ quốc công, hưởng thụ những lợi ích của thân phận này, vậy nên trên vai ngươi cũng nên gánh vác trách nhiệm của một Vệ quốc công. Phải biết, Tiết gia chúng ta có được tước vị quốc công cũng không dễ. Phụ thân của ngươi, tổ phụ, trên chiến trường đều liều mệnh, đổ huyết. Tổ tông truyền thừa cơ nghiệp, sao có thể đến trong tay ngươi lại trì trệ không tiến, thậm chí hủy hoại? Nếu quả đúng như đây, ngươi trăm năm về sau, khi mất đi đâu còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Tiết gia?"
Tiết Minh Thành hai mắt nhắm lại.
Hắn nhìn vạt áo bên người. Hoa văn không phải rất phức tạp, chỉ là lá trúc đơn giản. Bên hông đeo một miếng bạch ngọc. Đúng là những đồ vật người bình thường không dám suy nghĩ, nhưng với hắn mà nói chúng lại vô cùng bình thường.
Sau một lúc, hắn khẽ thở dài một tiếng, rốt cục đưa mắt lên nhìn Tiết thái hậu, nhẹ giọng nhưng tràn đày kiên định nói ra: "Ta minh bạch. Hết thảy đều nhờ cô mẫu an bài."
Cô mẫu nói rất đúng, hắn đã hưởng thụ những lợi ích mà thân phận Vệ quốc công mang đến, vậy cũng nên gánh vác trách nhiệm của chính mình.
Tiết thái hậu biết hắn đây là đồng ý, trong lòng thở dài một hơi. Liền gật đầu cười nói: "Chờ lát nữa ta đi gặp hoàng thượng, sẽ thương nghị cho ngươi một chức quan."
Hoàng thượng gần đây cũng rất buồn rầu.
Biết rõ trong tau Thôi Quý Lăng nắm binh quyền, có thể tùy ý điều động thiên binh vạn mã. Muốn thu hồi, nhưng bất đắc dĩ nghĩ đến biên cương còn chưa ổn, Thát Đát bộ cùng Ngõa Lạt bộ thường xuyên có động tĩnh lạ. Thứ hai, dư nghiệt hoàng đế tiền triều chưa hết. Nghe nói còn có mấy đại thần tiền triều ủng hộ một vị hoàng tử ở tiền triều, luôn rục rịch chiêu binh mãi mã. Ba là bây giờ thế lực Thôi Quý Lăng trong triều đã lớn, đuôi to khó vẫy. Huống chi hôm qua vừa có tin tức truyền đến, Thôi Quý Lăng lãnh binh đại phá Thát Đát bộ, nghe xong tin này đám quan viên trong triều đều tán thưởng và khâm phục hắn, tạm thời có muốn động đến hắn cũng không được. Nên phải vô hạn dung túng với Thôi Hoa Lan cùng tứ hoàng tử.
Nhưng như vậy, địa vị thái tử điện hạ tràn ngập nguy hiểm. Hoàng thượng cùng nàng đều không thể tiếp tục để Thôi Quý Lăng mở rộng thêm thế lực, cho nên muốn tìm người ngăn cản được hắn.
Tiết Minh Thành là lựa chọn tốt nhất. Dù sao hắn là Vệ quốc công, chất nhi nhà mẹ đẻ của nàng, thái tử là cháu trai ruột thịt của hắn, vui buồn chia sẻ lẫn nhau. Cho nên cho dù hắn không nguyện ra làm quan, nhưng dù cưỡng bức cũng muốn buộc hắn thỏa hiệp.
Cũng may hắn là người hiểu chuyện, đến cùng vẫn là đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương