Thế Thúc

Chương 37: Phần Tâm Tư Của Riêng Mình



Trong lòng Khương Thanh Uyển lộp bộp một chút.

Có lúc, nói chuyện với một người quá thông minh thật sự là một điều rất vất vả. Làm việc hay đối đáp, một chút cũng không thể chủ quan.

Rõ ràng vừa nãy nàng dùng giọng điệu của nữ nhi quan tâm tới phụ thân mà nói ra câu kia. Mặc dù ý tứ không sai, nhưng Khương lão thái thái làm sao nghe. Không nghĩ tới, Khương lão thái thái vậy mà trực tiếp mang những lời này đến hỏi nàng.

Dáng tươi cười trên mặt Khương Thanh Uyển không thay đổi, giống như căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của Khương lão thái thái, chỉ nói: "Con đau lòng cho phụ thân. Mỗi ngày đều phải đi trực tại kinh vệ, ngày trước trên chiến trường còn chịu tổn thương, thường xuyên phát tác. Bình thường bên người phụ thân không là gã sai vặt thì cũng là thị vệ, những người đó đâu thể chăm sóc phụ thân được? Phụ thân sau khi trở về cũng đều ở tại chỗ Mạnh di nương. Nhưng hiện tại ngũ đệ tuổi nhỏ, cần đến sự chăm sóc của Mạnh di nương, chuyện trong nhà Mạnh di nương cũng phải quản. Một ngày cũng thật vất vả, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cộng lại cũng phải gần hai chục việc cũng chưa hết, nào đâu dư thừa tinh lực mà chăm sóc được cho phụ thân chu đáo nhất? Cho nên con nghĩ, nếu như bên cạnh phụ thân có thêm người chăm sóc, thân thể của phụ thân khẳng định so với hiện tại sẽ tốt hơn một chút."

Làm mẹ đâu có ai không đau lòng con mình, mà gần đây Khương lão thái thái cũng cảm thấy mình chỉ có một tôn nhi là không đủ.

Mặc dù nàng nghĩ Diêu thị có thể sinh cho con trai nàng một tôn tử, nhưng dù sao Diêu thị cũng đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, ngẫm lại cũng khó. Về phần Tôn di nương và Chu di nương, tuổi cũng không còn nhỏ, cũng không được Khương Thiên Hữu sủng ái, không thể trông cậy vào hai người bọn họ sinh cho nàng tôn tử. Về phần Mạnh di nương...

Khương lão thái thái cười lạnh. Hiện tại nàng chỉ mới sinh một đứa con trai đã đắc ý như vậy, nếu để nàng sinh thêm một đứa bé trai nữa, thì còn đến đâu? Nhất định sẽ tự đắc đến tận trời.

Nên cho con của mình nạp thiếp. Khai chi tán diệp chính là chuyện rất quan trọng.

Khương lão thái thái không nói gì nữa. Tổ tôn hai người nhàn thoại một lát, Khương Thanh Uyển thừa cơ nhắc đến việc muốn để Chu Hồng Dược hầu hạ bên người nàng, lúc rảnh rỗi để Hồng Dược chỉ dạy nàng thêu thùa.

Khương lão thái thái thấy nàng hiếu học như vậy, trong lòng thật cao hứng, liền nói nàng sẽ cùng Chu ma ma thảo luận chuyện này.

Dĩ nhiên muốn Chu ma ma và Chu Hồng Dược đều đáp ứng.

Lại nói vài câu nhàn thoại, Diêu thị liền mang theo Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân tới thỉnh an. Khương Thanh Ngọc rửa mặt xong cũng đến.

Vừa nhìn thấy Mạnh di nương tới, Khương Thanh Ngọc lập tức muốn đến chính đường, nhưng Thụy Hương sợ nàng sẽ làm hỏng việc, cho nên sống chết khuyên nhủ. Thấy Mạnh di nương rời đi, chủ tớ hai người mới tới thỉnh an lão thái thái.

Sau khi ăn bữa sáng xong, các tiểu thư theo thường lệ đi đến chỗ nữ tiên sinh đọc sách tập viết, buổi chiều lại ở Tùng Hạc đường đi theo Chu ma ma học nữ công.

Bởi vì biết Khương lão thái thái muốn tuyển chọn hai người tiến cung bồi học cho công chúa, hôm nay Khương Thanh Ngọc muốn học những thứ này thật tốt, để cho Khương lão thái thái thấy biểu hiện tốt của nàng, sẽ chọn nàng tiến cung. Nhưng đáng tiếc thiên phú của nàng có hạn, lại là người một chỗ không yên, về sau vẫn khó tránh khỏi thất thần. Bất quá cũng không dám tác quái. Nếu như hiện tại lam cho Khương lão thái thái không cao hứng, khẳng định nàng sẽ không nghĩ đến việc tiến cung được.

Ở nơi Khương lão thái thái nơi dùng xong bữa tối, lại ngồi một lát, các vị các cô nương mới hành lễ với Khương lão thái thái, mỗi người đều tự trở về viện của mình.

Khương Thanh Huyên và Khương Thanh Vân đều không có viện tử của chính mình, hai người ở cùng viện với di nương của mình.

Đến khi Khương Thanh Huyên trở về, liền thấy Tôn di nương đang ngồi ở gần cửa sổ thêu thùa. Trên bàn bên cạnh, đặt một đế lót làm bằng sứ tráng men, ngọn nến bên trên lóe lên. Bên cạnh nếu còn đặt vào một vật, phía trên dùng bát sứ trắng đựng lấy, nhìn không ra bên trong là thứ gì.

Nghe tiểu nha hoàn nói tiểu thư đã trở về, Tôn di nương để đồ thêu trong tay xuống, quay đầu nhìn sang, cười ôn nhu hỏi: "Con trở về rồi?"

Tôn di nương tướng mạo kỳ thật rất thanh tú, bất quá những năm này luôn không được như ý, cho nên hiện tại khóe mắt, khóe miệng rủ xuống, nhìn tướng cũng có chút khổ.

Khương Thanh Huyên nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.

Ánh mắt nhìn đến bát sứ trắng trên bàn, trong lòng hiếu kì, liền đưa tay đem bát sứ cầm lên.

Chỉ thấy phía dưới cũng là một bát sứ trắng. Bất quá nhỏ hơn một chút, bên trong đựng một bát sữa bò.

Dáng cười trên mặt Khương Thanh Huyên hơi cương lại. Dừng một lát mới ngẩng đầu nhìn Tôn di nương nói: "Di nương, buổi sáng lúc con ra cửa không phải nói người uống cái này sao, sao giờ vẫn còn ở đây?"

Buổi sáng sau khi Khương lão thái thái phân phó xuống, phòng bếp lập tức liền sai người đưa đến một ly sữa bò, nói là lão thái thái chuẩn bị cho đại tiểu thư. Nhưng Khương Thanh Huyên nghĩ đến thân thể Tôn di nương không tốt, liền muốn để Tôn di nương uống chén sữa bò này. Trước khi ra cửa tới chỗ Diêu thị thỉnh an, nàng đặc biệt còn nói nhiều lần, nhưng không nghĩ tới Tôn di nương không uống, mà để dành cho đến tận bây giờ.

"Di nương không muốn uống, vẫn là con uống đi." Ánh mắt Tôn di nương nhìn nàng, một mặt từ ái bộ "Lúc ta sinh con là sinh non, từ lúc sinh ra tới giờ thân thể con vẫn không tốt. Ta nghe nói cái này được nấu cùng bơ, đường trắng hòa với sữa bò nguyên chất, là đồ đại bổ, đối với thân thể rất tốt. Con nhìn nhị tiểu thư cùng ngũ thiếu gia mà xem, mỗi sáng sớm đều uống thứ này, thân thể tốt biết bao nhiêu."

Khương Thanh Huyên nhếch môi không nói gì. Nửa bên mặt giấu trong bóng tối, một điểm biểu lộ trên mặt cũng không có.

Đều tiểu thư trong Vĩnh Xương bá phủ, cũng đều là con thứ, nhưng bởi vì Mạnh di nương được sủng ái, phụ thân để nàng nắm quyền hành quản quỹ.

Những năm này Mạnh di nương đối xử với các nàng không tính là tốt, đôi khi lại cắt xén chi phí thường ngày, nàng cùng di nương thời gian đó rất gian nan.

Trong mắt Khương Thanh Ngọc càng không coi nàng là trưởng tỷ, gọi thẳng tên của nàng không nói, nhưng thời điểm nói chuyện với nàng cái cằm luôn giơ lên, hận không để lỗ mũi hếch lên trời. Lời trong lời ngoài luôn luôn nói di nương nàng trước kia chỉ là nha hoàn của Mạnh di nương, hai mẹ con nàng xách giày cho nàng ta cũng không xứng.

Tôn di nương trước kia đúng là nha hoàn hầu hạ bên người Mạnh di nương, nhưng bây giờ dù sao cũng cùng là di nương, hai người bọn họ cũng đều là tiểu thư trong Vĩnh Xương bá phủ này, ai cao quý hơn ai sao?

Khương Thanh Huyên nắm bát sứ trong tay.

Bỗng nghe được Tôn di nương than nhẹ: "Nếu như lúc trước ca ca con không chết, hai người chúng ta cũng có người để dựa vào, con cũng không thấp kém giống như bây giờ."

Nàng năm đó chính là mang long phượng thai. Nhưng chỉ tiếc rằng lại sinh non, thời điểm đứa bé trai được sinh ra sắc mặt liền tím tái, sống không nổi ba ngày liền chết. Bằng không đứa trẻ đó sẽ là trưởng tử, mẹ con các nàng so với hiện tại sẽ khá hơn một chút.

"Đâu làm được cái gì?" Khương Thanh Huyên trong mũi hừ lạnh một tiếng: "Cho dù lúc đó không chết, vậy nhất định cũng không thể sống tới hiện tại."

Mặc dù ở trong mắt Khương Thiên Hữu, Mạnh di nương là người nhu nhược, nhìn thấy con kiến bò trên mặt đất còn không nỡ giẫm, nhưng Khương Thanh Huyên lại cảm thấy Mạnh di nương thật ra là người tâm ngoan thủ lạt (1).

(1) Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

Năm đó di nương nàng đang tốt lành tại sao lại sinh non? Còn có Chu di nương. Kỳ thật mấy năm trước Chu di nương cũng sinh hạ một ca nhi, nhưng cũng không thể sống sót, bị một con chó phát cuồng bổ nhào qua cắn xé. Đứa trẻ vừa mới biết đi, bị cắn đứt yết hầu, nên cũng chẳng sống được.

Vậy nên hiện tại bên trong Vĩnh Xương bá phủ chỉ có Mạnh di nương sinh được con trai là Ninh ca nhi, tất cả là một cái bẫy được sắp đặt.

Khương Thanh Huyên luôn cảm thấy những đều này không phải trùng hợp, nhất định do Mạnh di nương đứng đằng sau lưng âm thầm dở trò. Nhưng chỉ đáng tiếc sự tình ở hậu viện Vĩnh Xương bá phủ đều do Mạnh di nương quản lí, nàng căn bản không có quyền lên tiếng.

Mà trong mắt phụ thân chỉ có Mạnh di nương và hai hài tử của nàng, chưa từng coi trọng người con gái mà Tôn di nương sinh ra? Nếu nàng nói với phụ thân những việc này, phụ thân nhất định sẽ không tin, ngược lại còn cảm thấy nàng đây là nhục mạ Mạnh di nương. Mạnh di nương cũng sẽ không tha cho nàng và Tôn di nương. Cho nên chỉ có nén giận, an phận còn sống những ngày còn lại.

Bất quá bây giờ lão thái thái và thái thái cùng đến đây. Thái thái nhìn qua đã biết là người không có chủ kiến, nhu nhược, nhưng ngược lại, lão thái thái là một người rất lợi hại. Vào phủ mới chừng ấy thời gian, đã có thể khiến Khương Thanh Ngọc ngoan ngoãn, Mạnh di nương cũng không dám ở trước mặt nàng cao giọng. Còn Khương Thanh Uyển, nhìn qua là người ôn hòa, nhưng khẳng định cũng không dễ chọc đến. Không giống với lão thái thái, có thể trực tiếp dùng thân phận dọa người, mà nàng dùng lời nói để chỉnh người. Mạnh di nương và Khương Thanh Ngọc cũng nhiều lần được lĩnh hội.

Khương Thanh Huyên không khỏi cảm thấy có chút hả hê trên nỗi đau của người khác, khóe môi cũng có chút cong.

Tôn di nương nghe nàng nói câu nói kia bỗng không biết làm sao. Trong lòng cũng không rõ ràng ý tứ của nàng, liền chần chờ hỏi: "Câu nói này của ngươi, là có ý gì?"

Cái gì mà cho dù lúc đó không chết, vậy cũng không thể sống tới hiện tại?

Khương Thanh Huyên biết nàng nghe không hiểu, chỉ sợ cũng chưa từng nghĩ tới những chuyện như vậy. Cũng bởi vì năm đó, Mạnh di nương đề nghị Khương Thiên Hữu cho nàng một danh phận, trong lòng nàng còn cảm kích Mạnh di nương không hết.

Khương Thanh Huyên cũng không muốn để nàng biết. Có lúc người sống hồ đồ một chút cũng không phải không tốt, chí ít có thể vui vẻ một chút. Nếu để di nương biết cái chết của đứa con trai nàng sinh hạ năm đó còn có ẩn tình khác, chỉ sợ sẽ rất khổ sở. Nhất định sẽ không kiểm soát được chính mình mà đi tìm Mạnh di nương gây phiền phức, đến lúc đó hai mẹ con các nàng đều gặp nạn.

Liền nói: "Không có gì. Con chỉ là thuận miệng nói một câu thôi."

Gọi một tiểu nha hoàn tới, đem ly sữa bò này đổ đi.

Tôn di nương không quan tâm đến câu nói kia của nàng, ngược lại khiếp sợ hỏi: "Tại sao đem sữa bò rửa đổ đi? Đây chính là đồ vật rất bổ dưỡng. Con mau uống nhanh. Rửa đi thật lãng phí."

Khương Thanh Huyên khẽ thở dài một hơi: "Di nương, hiện tại trời nóng, ly sữa bò này đã để một ngày, hư mất rồi, nếu như vẫn uống sẽ bị tiêu chảy."

Nhất định kêu tiểu nha hoàn đem ly sữa bò đi rửa. Tôn di nương cũng không có biện pháp.

Nhìn tiểu nha hoàn bưng ly sữa bò ra ngoài, Tôn di nương ảo não nói: "Đều là ta không tốt. Thời điểm sáng sớm ta hẳn nên buộc ngươi uống ly sữa bò này, như vậy bây giờ sẽ không phải đem đổ. Thật sự quá lãng phí."

Một bát sữa bò thôi, Khương Thanh Ngọc và Khương Trường Ninh mỗi ngày đều uống. Chỉ sợ hiện tại hai người đó đã uống ngán, ban thưởng cho nha hoàn thân cận cũng nên. Thế nhưng đối với mẹ con nàng mà nói, hai người đều không nỡ uống, mà muốn để dành cho đối phương. Cuối cùng vậy mà phải đổ đi.

Bất quá trong lòng Khương Thanh Huyên cũng không tiếc hận, mà nàng nhẹ trấn an Tôn di nương: "Không sao mà di nương. Lão thái thái không phải đã nói, mỗi ngày về sau đều sai người đem tới chỗ chúng ta một ly sao, một ly sữa bò ngày hôm nay đâu có là gì?"

Tôn di nương nghĩ, thấy cũng đúng. Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó nàng mới gọi tiểu nha hoàn múc nước đến cho Khương Thanh Huyên rửa mặt, bảo nàng sớm lên giường nghỉ ngơi.

Hiện tại không giống với dĩ vãng, buổi sáng phải đọc sách tập viết, buổi chiều phải học thêu thùa, nàng biết trên mặt Khương Thanh Huyên dù có chút yếu đuối, nhưng thực chất bên trong là một người rất hiếu thắng, khẳng định mỗi ngày đều rất cố gắng. Chính mình không thể giúp nàng việc gì, chỉ có thể chăm sóc nàng thật tốt.

Khương Thanh Huyên nằm ở trên giường cũng không ngủ được, trong đầu luôn suy nghĩ đến việc Khương lão thái thái nói muốn chọn hai vị tiểu thư trong nhà tiến cung bồi học cho công chúa.

Nàng là người thất xảo linh lung tâm (2), tự nhiên biết đây chỉ là lí do thoái thác, nhưng trên thực tế lão thái thái khẳng định mong các nàng có thể gả cho người của hoàng thất. Tốt nhất là được thái tử nhìn trúng, về sau địa vị Vĩnh xương bá phủ mới có thể càng ngày càng vững chắc.

(2) Thất xảo linh lung tâm: Chỉ người rất thông minh, có lương tâm

Mà nếu nàng có thể gả vào hoàng gia, nhất định sẽ không phải sống phụ thuộc như bây giờ, di nương cũng sẽ không khổ cực như vậy...

Cho nên nàng nhất định phải tiến cung.
Chương trước Chương tiếp