Thế Thúc
Chương 45: Làm Bộ Làm Tịch
Thôi Quý Lăng là người không tin thần cũng chẳng tin quỷ. Nếu thật sự đúng là có quỷ thần, vậy những năm hắn làm võ tướng, trong tay đã lấy đi biết bao nhân mạng có sao? Sau khi chết bị đày vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Bất quá những tháng ngày không có người kia ở bên cạnh, đối với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì sống dưới mười tám tầng địa ngục.
Hắn nhìn người cung nữ kia đang khóc lóc đáng thương. Nhìn qua tuổi của nàng ta cũng không lớn lắm, chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại bởi một chuyện nhỏ như vậy mà mất đi tính mạng.
Lông mày Thôi Quý Lăng hơi cau lại, trong lòng bỗng có một sự đồng cảm. Liền bảo Trương công công gọi nội giám kia tới, cùng hắn nói chuyện: "Tìm nơi mà khoan dung độ lượng, dù sao đây cũng là một mạng người."
Nói xong mục đích là dừng, Thôi Qúy Lăng cũng không nhiều lời, sau đó nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Nội giám kia có chút sửng sốt, nhìn theo bóng hắn khuất dần sau cánh cửa của Vĩnh Thọ cung rồi mới từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn người cung nữ vẫn còn đang khóc, nói: " Tính ra ngươi cũng thật tốt số, hôm nay lại gặp được quý nhân."
Có một câu nói kia của đại đô đốc, cung nữ này tuy vẫn sẽ phải chịu phạt nhưng ít ra tính mệnh nhất định sẽ được bảo vệ.
Thôi Quý Lăng tiến vào Vĩnh Thọ cung, Trần Bình canh giữ ở trong đình viện, không cùng hắn đi vào.
Ở phía trước Trương công công một đường tiến vào trong chính điện. Lúc này Thôi Hoa Lan đang răn dạy cung nữ, còn tứ hoàng tử Từ Hoằng Nghiệp ngồi ở ghế bên cạnh, được cung nhân hầu hạ ăn chén lạnh.
Ngó sen tươi được chọn lựa kĩ càng, lấy đi tâm sen, còn có nhân củ ấu, hạnh nhân, hạch đào được trộn lẫn cùng một chút hoa quả tươi, hoa quả khô đựng ở trong chén. Dưới đáy chén được dải một tầng vụn băng, phía trên lại có thêm đường trắng và vụn băng, ăn một miếng, như có một dòng nước mát chảy qua, thời tiết nóng nực cũng biến mất.
Trương công công tiến vào thông báo đại đô đốc đã tới, đang chờ ở ngoài điện. Thôi Hoa Lan nghe xong, vội vàng im lặng. Nàng ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Thôi Quý Lăng đi vào trong điện.
Trên mặt Thôi Hoa Lan có chút ngượng ngùng.
Cũng không biết được vừa nãy đại ca có thấy được chuyện nàng răn dạy cung nữ hay không?
Liền vội vàng cho người cung nữ kia lui ra, sau đó Thôi Hoa Lan mời Thôi Quý Lăng ngồi xuống, sai người mang chén lạnh tới.
Thực chất Thôi Hoa Lan là người yêu thích sự xa xỉ, mà sau khi làm hoàng hậu điều này càng ngày càng rõ ràng. Chất liệu của chén lạnh được làm từ phỉ thủy tốt nhất điêu khắc ra, mỏng như cánh ve. Thìa cũng là dùng vàng làm ra.
Thôi Quý Lăng không có ý muốn ăn, chỉ bảo cung nhân đặt chén ở trên kỷ án bên cạnh. Sau đó lãnh đạm hỏi Thôi Hoa Lan: "Ngươi gọi ta tới có chuyện gì?"
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Thôi Hoa Lan hơi gượng.
Trước kia tuy rằng Thôi Quý Lăng đối với nàng cũng không thân cận, nhưng cũng chưa từng lãnh đạm như vậy. Chính là vì chuyện chín năm trước cho nên hắn mới...
Đè xuống sự không cao hứng trong lòng, cùng hắn nói chuyện. Thôi Hoa Lan tỏ ra quan tâm dò hỏi tình hình của hắn ở Sơn Tây mấy tháng trước có được không, còn hỏi thân thể của Thôi lão thái như thế nào.
Thôi Quý Lăng đều trả lời rất đơn giản. Hắn cũng không muốn nói nhiều với nàng, chỉ ngồi trầm mặc.
Thôi Hoa Lan biết, từ sau khi không thấy bóng dáng của nữ nhân kia, đại ca có thể ngồi yên lặng cả một ngày. Bất quá đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại nữ nhân kia còn sống hay đã chết, cũng không ai biết, làm sao hắn vẫn như vậy?
Vì vậy nàng ta liền nói: "Tháng trước Tôn Ánh Huyên tiến cung đến thăm ta, ta nhìn nàng vẫn chải búi tóc chưa gả. Ta hỏi mới biết, nàng vẫn đối với đại ca một mảnh thâm tình. Cũng đã chín năm, đại ca sao không nhìn thấy tình ý của nàng đối với huynh, một khối tình si..."
Một câu chưa nói hết, chỉ thấy sắc mặt Thôi Quý Lăng trầm xuống: "Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm."
Ngữ khí vô cùng lạnh, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên sắc bén.
Trên mặt Thôi Hoa Lan đỏ lên, ngượng ngùng không tiếp tục nói hết.
Lúc này Hoằng Nghiệp đã ăn xong chén lạnh, bất quá hiển nhiên hắn vẫn chưa ăn đủ, ánh mắt chỉ nhìn vào cái chén bên cạnh Thôi Qúy Lăng.
Hắn không sợ Thôi Quý Lăng, nên phách lối nói: "Uy, ngươi đem chén lạnh kia tới đây cho bản điện hạ ăn."
Ngữ khí sai khiến vênh mặt hất hàm.
Thôi Quý Lăng không nói gì, quay đầu nhìn hắn. Hai con ngươi thâm trầm, nhìn không ra hỉ nộ.
Làm đại đô đốc mấy năm này, nhưng cho tới tận bây giờ không có người nào dám dùng dạng khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn. Ngay cả hoàng thượng, thái hậu, thời điểm cùng hắn nói chuyện, trên mặt cũng phải mang theo ý cười, khách khách khí khí.
Trong lòng Thôi Hoa Lan giật mình, quát lớn Từ Hoằng Nghiệp: "Đứa nhỏ này, làm sao lại nói chuyện với cữu cữu ngươi như vậy?"
Mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng biết nếu không nhờ có Thôi Quý Lăng lập công, nàng nhất định sẽ không được làm hoàng hậu. Mà về sau nàng còn phải trông cậy vào Thôi Quý Lăng nâng đỡ Từ Hoằng Nghiệp lên vị trí thái tử. Trước mắt vô luận như thế nào cũng không thể đắc tội hắn.
Từ Hoằng Nghiệp lại lơ đễnh: "Ta là hoàng tử, hắn chỉ là thần tử, như vậy ta cùng hắn nói chuyện thế nào?"
Đứa nhỏ này từ bé được Thôi Hoa Lan nâng niu mà lớn lên, mưa dầm thấm đất, Thôi Hoa Lan đối đãi với cung nhân và phi tần kiêu căng, thì cũng nuôi ra được một đứa trẻ tính tình ương ngạnh, xem mình như châu như bảo, lại coi thường người khác như cặn bã.
Chỉ là Thôi Quý Lăng sẽ không nuông chiều hắn.
Hắn đưa tay giơ chén lạnh bên cạnh kỷ án cầm lên, đưa tới hỏi hắn: "Ngươi muốn ăn?"
Từ Hoằng Nghiệp nhẹ gật đầu. Cái cằm giương lên, bộ dáng cao cao tại thượng: "Nhanh đưa tới cho bản điện hạ."
Thôi Quý Lăng mỉm cười. Mà chỉ một khắc sau đó, hắn bỗng nhiên buông tay.
Chỉ nghe được một tiếng bộp giòn vang, chén phỉ thúy rơi xuống mặt đất trở nên vỡ nát. Bên trong nào là ngó sen tươi, hạt sen, củ ấu, tất cả đều rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Từ Hoằng Nghiệp đến cùng vẫn chỉ là một đứa bé, phản ứng đầu tiên của nó là sững sờ, sau đó bỗng khóc lớn lên. Vừa khóc, vừa nói với Thôi Hoa Lan: "Mẫu hậu, người này vậy mà làm rơi chén để không cho ta ăn. Ngươi mau gọi người giết hắn. Ta còn muốn tru di cửu tộc hắn."
Cửu tộc của hắn không phải cũng bao gồm cả chính ngươi sao? Thôi Hoa Lan cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng cũng không trách cứ Từ Hoằng Nghiệp, mà chỉ dỗ dành hắn: "Bất quá chỉ là một chén lạnh mà thôi, đáng giá gì chứ? Ngươi muốn ăn, bao nhiêu cũng có."
Sau đó gọi cung nhân tới: "Đưa tứ điện hạ xuống dưới ăn chén lạnh."
Cung nhân lên tiếng, tới dỗ dành Từ Hoằng Nghiệp ra ngoài. Từ Hoằng Nghiệp vừa đi, còn vừa thút tha thút thít quay đầu lại nhìn Thôi Quý Lăng, hung hãn nói: "Bản điện hạ nhất định phải giết ngươi."
Thôi Quý Lăng mỉm cười.
Thôi Hoa Lan rất lúng túng. Gọi hai cung nhân tiến đến thu dọn mảnh vỡ trên đất, lại áy náy cười với Thôi Quý Lăng: "Hoằng Nghiệp còn nhỏ, không hiểu chuyện, hắn nói những lời hỗn trướng kia, đại ca người đừng coi là thật. Về sau còn phải làm phiền đại ca hao tâm tổn trí quản giáo nhiều đến hắn."
Thôi Quý Lăng không nói lời nào, chỉ cầm lấy chén trà, rủ xuống mắt uống. Dừng một chút mới nói ra: "Hắn là con của ngươi, tại sao lại muốn ta hao tâm tổn trí quản giáo?"
Thôi Hoa Lan bị câu nói này của hắn làm cho nghẹn sững sờ, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Hoằng Nghiệp mặc dù họ Từ, nhưng dù gì cũng là cháu trai ngươi. Nếu như sau này hắn có được triển vọng lớn, Thôi gia chúng ta nhất định sẽ thịnh thế vinh quang. Đại ca ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến điều này?"
Thôi Quý Lăng không nói gì.
Thế hệ Thôi gia này chỉ có một nam đinh là hắn, mà hắn không nghĩ đến việc thành thân, cho nên về sau chuyện Thôi gia phồn thịnh...
Khóe môi hắn hơi kéo, tự giễu cười cười.
Bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi gọi ta tới đến rốt cuộc có chuyện gì? Nếu như không có việc gì, hiện tại ta xin được cáo từ."
Mặc dù hoàng thượng nói hắn bắc chinh vất vả, đặc biệt cho hắn nghỉ ba ngày ở nhà nghỉ ngơi, nhưng trong phủ đại đô đốc còn có rất nhiều sự tình phải giải quyết, mấy ngày nay cứ hễ rảnh là hắn sẽ tới phủ đại đô đốc.
Thôi Hoa Lan không giữ nổi hắn nữa, đành phải lắp bắp nói: "Vệ quốc công Tiết Minh Thành chịu tang đã đầy kỳ, thái hậu và hoàng thượng thương nghị, cho hắn chức vị tả thị lang ở Binh bộ, chuyện này, đại ca người không biết sao?"
Chuyện như vậy Thôi Quý Lăng tất nhiên biết. Hắn cũng biết dụng ý của Thôi Hoa Lan khi nói với hắn chuyện này.
Mẹ đẻ thái tử điện hạ là người Tiết gia. Tiết gia lớn mạnh, đối với thái tử điện hạ là trợ lực tốt, nhưng điều đó đối với tứ hoàng tử dĩ nhiên là chuyện xấu.
Tuy rằng dân gian đều nói ba tuổi nhìn thấy tướng, nhưng nếu dạng người như Từ Hoằng Nghiệp mà làm hoàng đế, cũng không phải là phúc của xã tắc bách tính.
Hắn liền nói: "Chuyện này ta biết."
Chuyện khác một chữ cũng không hề nói, nhìn bộ dáng như không quan tâm.
Thôi Hoa Lan cũng thật sự tức giận, liền nói: "Đại ca, ngươi làm sao đối với chuyện gì cũng không quan tâm? Hoằng Nghiệp dù sao cũng là cháu trai ngươi, ngươi và Thôi gia vui buồn có nhau. Hắn tốt, ngươi và Thôi gia chúng ta mới có thể tốt, hắn không tốt, ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt. Chẳng lẽ ngay cả mệnh mình ngươi cũng không thương tiếc?"
Thôi Quý Lăng giương mắt nhìn nàng, ánh mắt tịch liêu. Lời nói ra rất lãnh đạm: "Không sai. Ta cảm thấy ta cũng sống đủ rồi."
Hắn cố gắng kiếm nhiều quyền thế phú quý như vậy, nhưng người kia vẫn không trở về, còn dùng cái gì? Không có nàng ở bên cạnh, sống những ngày sau này, cũng chỉ là bộ dạng như vậy.
Trước kia còn đỡ, hắn còn có tâm tư đi tranh giành. Nhưng dạo gần đây không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn thường xuyên nhớ tới những chuyện trước kia với nàng, nhưng khi bừng tỉnh lại chẳng thấy nàng bên cạnh, thời gian dần trôi qua hắn đối với chuyện gì cũng chẳng cảm thấy hứng thú.
Thôi Hoa Lan tức giận vô cùng: "Mẫu thân ngươi cũng mặc kệ sao?"
"Mọi người tự cầu phúc." Thôi Quý Lăng khẽ cười một tiếng, đứng dậy đứng lên, hướng ngoài điện bước đi.
Thôi Hoa Lan nhìn bóng lưng hắn cô đơn tịch mịch, ngơ ngẩn không nói ra thành lời.
Trong lòng nàng ta biết Thôi Quý Lăng vì sao lại biến thành cái bộ dạng nhưu hiện tại. Hắn giống như việc sống hay chết của bản thân đều chán ghét như vậy. Chắc hẳn chỉ có người kia mới có thể khiến hắn tỉnh lại.
Nàng ta có chút xúc động muốn tìm người kia trở về. Thế nhưng một khi người kia trở về, những chuyện năm đó nàng và Tôn Ánh Huyên làm ra chẳng phải sẽ bị Thôi Quý Lăng biết được?
Trong lòng đánh một cái đột, Thôi Hoa Lan cảm thấy cả người rét run.
Nếu như bị đại ca biết chuyện năm đó, hắn chắc chắn sẽ không tha thứ cho nàng. Quên đi, vẫn là ngàn vạn không thể tìm tới người kia. Nhất định sẽ còn có biện pháp khác để khiến đại ca tỉnh lại.
Nghĩ nghĩ, nàng liền kêu Trương công công tới, phân phó hắn: "Ngươi bây giờ đi một chuyến đến nhà Tôn trấn phủ, truyền lời tới Tôn cô nương rằng có rảnh thì tiến cung gặp ta."
Trương công công lên tiếng, quay người lui ra ngoài.
***
Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Huyên, Khương Thanh Uyển ngồi xe ngựa hồi Vĩnh Xương bá phủ.
Trên đường Khương lão thái thái nói đến vị kia Thôi phu nhân: "Vậy mà lại giống danh tự của Uyển nhi. Chắc hẳn cũng rất khả ái, hiểu lòng người, cho nên nhiều năm như vậy đại đô đốc mới có thể đối với nàng nhớ mãi không quên, cũng không tái hôn."
Trong lòng Khương Thanh Uyển cười lạnh một tiếng.
Mặc dù không biết vì sao đến tận bây giờ Thôi Quý Lăng còn chưa tái hôn, nhưng dù sao nàng cũng không tin Thôi Quý Lăng đối với nàng nhớ mãi không quên.
Năm đó hắn đã lừa dối nàng cùng Tôn Ánh Huyên ở cùng một chỗ, còn có hài tử. Vì quyền thế phú quý, còn để nàng làm cống nữ đưa vào trong cung. Lúc trước kia phụ thân Tôn Ánh Huyên không phải nói chờ Thôi Quý Lăng từ kinh thành trở về sẽ thành thân với Tôn Ánh Huyên hay sao? Làm sao hai người bọn họ đến tận bây giờ còn chưa thành thân?
Cũng không phải lương tâm hắn trỗi dậy phát hiện, trong lòng áy náy đối với nàng, Khương Thanh Uyển cảm thấy hắn nhất định chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Bất quá nàng cũng không nói gì thêm, chỉ xốc màn che màu lam của cửa sổ nhìn ra phía.
Nền trời âm u, không khí cũng rất nặng nề ngột ngạt, vô cớ cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng rất bực bội.
Là trời sắp mưa to.
Bất quá trận mưa lớn này phải đến đêm mới dừng lại.
Khương Thanh Uyển ngồi gần cửa sổ mộc trên giường, lắng tai nghe hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống bên ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi trên những phiến lá của chuối tây, ngân hạnh, phát ra tiếng tí tách tí tách.
Có lẽ là bởi vì hôm nay nhìn thấy Thôi Quý Lăng, suy nghĩ của nàng khó mà bình tĩnh được, nàng bỗng nhiên nhớ tới việc đã xảy ra rất nhiều năm trước, cũng là mưa xuống lớn như thế này, Thôi Quý Lăng quỳ gối trong mưa, khẩn cầu phụ thân nàng đồng ý việc hôn nhân của hai người bọn họ.
Bất quá những tháng ngày không có người kia ở bên cạnh, đối với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì sống dưới mười tám tầng địa ngục.
Hắn nhìn người cung nữ kia đang khóc lóc đáng thương. Nhìn qua tuổi của nàng ta cũng không lớn lắm, chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại bởi một chuyện nhỏ như vậy mà mất đi tính mạng.
Lông mày Thôi Quý Lăng hơi cau lại, trong lòng bỗng có một sự đồng cảm. Liền bảo Trương công công gọi nội giám kia tới, cùng hắn nói chuyện: "Tìm nơi mà khoan dung độ lượng, dù sao đây cũng là một mạng người."
Nói xong mục đích là dừng, Thôi Qúy Lăng cũng không nhiều lời, sau đó nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Nội giám kia có chút sửng sốt, nhìn theo bóng hắn khuất dần sau cánh cửa của Vĩnh Thọ cung rồi mới từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu nhìn người cung nữ vẫn còn đang khóc, nói: " Tính ra ngươi cũng thật tốt số, hôm nay lại gặp được quý nhân."
Có một câu nói kia của đại đô đốc, cung nữ này tuy vẫn sẽ phải chịu phạt nhưng ít ra tính mệnh nhất định sẽ được bảo vệ.
Thôi Quý Lăng tiến vào Vĩnh Thọ cung, Trần Bình canh giữ ở trong đình viện, không cùng hắn đi vào.
Ở phía trước Trương công công một đường tiến vào trong chính điện. Lúc này Thôi Hoa Lan đang răn dạy cung nữ, còn tứ hoàng tử Từ Hoằng Nghiệp ngồi ở ghế bên cạnh, được cung nhân hầu hạ ăn chén lạnh.
Ngó sen tươi được chọn lựa kĩ càng, lấy đi tâm sen, còn có nhân củ ấu, hạnh nhân, hạch đào được trộn lẫn cùng một chút hoa quả tươi, hoa quả khô đựng ở trong chén. Dưới đáy chén được dải một tầng vụn băng, phía trên lại có thêm đường trắng và vụn băng, ăn một miếng, như có một dòng nước mát chảy qua, thời tiết nóng nực cũng biến mất.
Trương công công tiến vào thông báo đại đô đốc đã tới, đang chờ ở ngoài điện. Thôi Hoa Lan nghe xong, vội vàng im lặng. Nàng ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Thôi Quý Lăng đi vào trong điện.
Trên mặt Thôi Hoa Lan có chút ngượng ngùng.
Cũng không biết được vừa nãy đại ca có thấy được chuyện nàng răn dạy cung nữ hay không?
Liền vội vàng cho người cung nữ kia lui ra, sau đó Thôi Hoa Lan mời Thôi Quý Lăng ngồi xuống, sai người mang chén lạnh tới.
Thực chất Thôi Hoa Lan là người yêu thích sự xa xỉ, mà sau khi làm hoàng hậu điều này càng ngày càng rõ ràng. Chất liệu của chén lạnh được làm từ phỉ thủy tốt nhất điêu khắc ra, mỏng như cánh ve. Thìa cũng là dùng vàng làm ra.
Thôi Quý Lăng không có ý muốn ăn, chỉ bảo cung nhân đặt chén ở trên kỷ án bên cạnh. Sau đó lãnh đạm hỏi Thôi Hoa Lan: "Ngươi gọi ta tới có chuyện gì?"
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Thôi Hoa Lan hơi gượng.
Trước kia tuy rằng Thôi Quý Lăng đối với nàng cũng không thân cận, nhưng cũng chưa từng lãnh đạm như vậy. Chính là vì chuyện chín năm trước cho nên hắn mới...
Đè xuống sự không cao hứng trong lòng, cùng hắn nói chuyện. Thôi Hoa Lan tỏ ra quan tâm dò hỏi tình hình của hắn ở Sơn Tây mấy tháng trước có được không, còn hỏi thân thể của Thôi lão thái như thế nào.
Thôi Quý Lăng đều trả lời rất đơn giản. Hắn cũng không muốn nói nhiều với nàng, chỉ ngồi trầm mặc.
Thôi Hoa Lan biết, từ sau khi không thấy bóng dáng của nữ nhân kia, đại ca có thể ngồi yên lặng cả một ngày. Bất quá đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại nữ nhân kia còn sống hay đã chết, cũng không ai biết, làm sao hắn vẫn như vậy?
Vì vậy nàng ta liền nói: "Tháng trước Tôn Ánh Huyên tiến cung đến thăm ta, ta nhìn nàng vẫn chải búi tóc chưa gả. Ta hỏi mới biết, nàng vẫn đối với đại ca một mảnh thâm tình. Cũng đã chín năm, đại ca sao không nhìn thấy tình ý của nàng đối với huynh, một khối tình si..."
Một câu chưa nói hết, chỉ thấy sắc mặt Thôi Quý Lăng trầm xuống: "Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm."
Ngữ khí vô cùng lạnh, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên sắc bén.
Trên mặt Thôi Hoa Lan đỏ lên, ngượng ngùng không tiếp tục nói hết.
Lúc này Hoằng Nghiệp đã ăn xong chén lạnh, bất quá hiển nhiên hắn vẫn chưa ăn đủ, ánh mắt chỉ nhìn vào cái chén bên cạnh Thôi Qúy Lăng.
Hắn không sợ Thôi Quý Lăng, nên phách lối nói: "Uy, ngươi đem chén lạnh kia tới đây cho bản điện hạ ăn."
Ngữ khí sai khiến vênh mặt hất hàm.
Thôi Quý Lăng không nói gì, quay đầu nhìn hắn. Hai con ngươi thâm trầm, nhìn không ra hỉ nộ.
Làm đại đô đốc mấy năm này, nhưng cho tới tận bây giờ không có người nào dám dùng dạng khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn. Ngay cả hoàng thượng, thái hậu, thời điểm cùng hắn nói chuyện, trên mặt cũng phải mang theo ý cười, khách khách khí khí.
Trong lòng Thôi Hoa Lan giật mình, quát lớn Từ Hoằng Nghiệp: "Đứa nhỏ này, làm sao lại nói chuyện với cữu cữu ngươi như vậy?"
Mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng biết nếu không nhờ có Thôi Quý Lăng lập công, nàng nhất định sẽ không được làm hoàng hậu. Mà về sau nàng còn phải trông cậy vào Thôi Quý Lăng nâng đỡ Từ Hoằng Nghiệp lên vị trí thái tử. Trước mắt vô luận như thế nào cũng không thể đắc tội hắn.
Từ Hoằng Nghiệp lại lơ đễnh: "Ta là hoàng tử, hắn chỉ là thần tử, như vậy ta cùng hắn nói chuyện thế nào?"
Đứa nhỏ này từ bé được Thôi Hoa Lan nâng niu mà lớn lên, mưa dầm thấm đất, Thôi Hoa Lan đối đãi với cung nhân và phi tần kiêu căng, thì cũng nuôi ra được một đứa trẻ tính tình ương ngạnh, xem mình như châu như bảo, lại coi thường người khác như cặn bã.
Chỉ là Thôi Quý Lăng sẽ không nuông chiều hắn.
Hắn đưa tay giơ chén lạnh bên cạnh kỷ án cầm lên, đưa tới hỏi hắn: "Ngươi muốn ăn?"
Từ Hoằng Nghiệp nhẹ gật đầu. Cái cằm giương lên, bộ dáng cao cao tại thượng: "Nhanh đưa tới cho bản điện hạ."
Thôi Quý Lăng mỉm cười. Mà chỉ một khắc sau đó, hắn bỗng nhiên buông tay.
Chỉ nghe được một tiếng bộp giòn vang, chén phỉ thúy rơi xuống mặt đất trở nên vỡ nát. Bên trong nào là ngó sen tươi, hạt sen, củ ấu, tất cả đều rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Từ Hoằng Nghiệp đến cùng vẫn chỉ là một đứa bé, phản ứng đầu tiên của nó là sững sờ, sau đó bỗng khóc lớn lên. Vừa khóc, vừa nói với Thôi Hoa Lan: "Mẫu hậu, người này vậy mà làm rơi chén để không cho ta ăn. Ngươi mau gọi người giết hắn. Ta còn muốn tru di cửu tộc hắn."
Cửu tộc của hắn không phải cũng bao gồm cả chính ngươi sao? Thôi Hoa Lan cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng cũng không trách cứ Từ Hoằng Nghiệp, mà chỉ dỗ dành hắn: "Bất quá chỉ là một chén lạnh mà thôi, đáng giá gì chứ? Ngươi muốn ăn, bao nhiêu cũng có."
Sau đó gọi cung nhân tới: "Đưa tứ điện hạ xuống dưới ăn chén lạnh."
Cung nhân lên tiếng, tới dỗ dành Từ Hoằng Nghiệp ra ngoài. Từ Hoằng Nghiệp vừa đi, còn vừa thút tha thút thít quay đầu lại nhìn Thôi Quý Lăng, hung hãn nói: "Bản điện hạ nhất định phải giết ngươi."
Thôi Quý Lăng mỉm cười.
Thôi Hoa Lan rất lúng túng. Gọi hai cung nhân tiến đến thu dọn mảnh vỡ trên đất, lại áy náy cười với Thôi Quý Lăng: "Hoằng Nghiệp còn nhỏ, không hiểu chuyện, hắn nói những lời hỗn trướng kia, đại ca người đừng coi là thật. Về sau còn phải làm phiền đại ca hao tâm tổn trí quản giáo nhiều đến hắn."
Thôi Quý Lăng không nói lời nào, chỉ cầm lấy chén trà, rủ xuống mắt uống. Dừng một chút mới nói ra: "Hắn là con của ngươi, tại sao lại muốn ta hao tâm tổn trí quản giáo?"
Thôi Hoa Lan bị câu nói này của hắn làm cho nghẹn sững sờ, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói: "Hoằng Nghiệp mặc dù họ Từ, nhưng dù gì cũng là cháu trai ngươi. Nếu như sau này hắn có được triển vọng lớn, Thôi gia chúng ta nhất định sẽ thịnh thế vinh quang. Đại ca ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến điều này?"
Thôi Quý Lăng không nói gì.
Thế hệ Thôi gia này chỉ có một nam đinh là hắn, mà hắn không nghĩ đến việc thành thân, cho nên về sau chuyện Thôi gia phồn thịnh...
Khóe môi hắn hơi kéo, tự giễu cười cười.
Bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi gọi ta tới đến rốt cuộc có chuyện gì? Nếu như không có việc gì, hiện tại ta xin được cáo từ."
Mặc dù hoàng thượng nói hắn bắc chinh vất vả, đặc biệt cho hắn nghỉ ba ngày ở nhà nghỉ ngơi, nhưng trong phủ đại đô đốc còn có rất nhiều sự tình phải giải quyết, mấy ngày nay cứ hễ rảnh là hắn sẽ tới phủ đại đô đốc.
Thôi Hoa Lan không giữ nổi hắn nữa, đành phải lắp bắp nói: "Vệ quốc công Tiết Minh Thành chịu tang đã đầy kỳ, thái hậu và hoàng thượng thương nghị, cho hắn chức vị tả thị lang ở Binh bộ, chuyện này, đại ca người không biết sao?"
Chuyện như vậy Thôi Quý Lăng tất nhiên biết. Hắn cũng biết dụng ý của Thôi Hoa Lan khi nói với hắn chuyện này.
Mẹ đẻ thái tử điện hạ là người Tiết gia. Tiết gia lớn mạnh, đối với thái tử điện hạ là trợ lực tốt, nhưng điều đó đối với tứ hoàng tử dĩ nhiên là chuyện xấu.
Tuy rằng dân gian đều nói ba tuổi nhìn thấy tướng, nhưng nếu dạng người như Từ Hoằng Nghiệp mà làm hoàng đế, cũng không phải là phúc của xã tắc bách tính.
Hắn liền nói: "Chuyện này ta biết."
Chuyện khác một chữ cũng không hề nói, nhìn bộ dáng như không quan tâm.
Thôi Hoa Lan cũng thật sự tức giận, liền nói: "Đại ca, ngươi làm sao đối với chuyện gì cũng không quan tâm? Hoằng Nghiệp dù sao cũng là cháu trai ngươi, ngươi và Thôi gia vui buồn có nhau. Hắn tốt, ngươi và Thôi gia chúng ta mới có thể tốt, hắn không tốt, ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt. Chẳng lẽ ngay cả mệnh mình ngươi cũng không thương tiếc?"
Thôi Quý Lăng giương mắt nhìn nàng, ánh mắt tịch liêu. Lời nói ra rất lãnh đạm: "Không sai. Ta cảm thấy ta cũng sống đủ rồi."
Hắn cố gắng kiếm nhiều quyền thế phú quý như vậy, nhưng người kia vẫn không trở về, còn dùng cái gì? Không có nàng ở bên cạnh, sống những ngày sau này, cũng chỉ là bộ dạng như vậy.
Trước kia còn đỡ, hắn còn có tâm tư đi tranh giành. Nhưng dạo gần đây không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn thường xuyên nhớ tới những chuyện trước kia với nàng, nhưng khi bừng tỉnh lại chẳng thấy nàng bên cạnh, thời gian dần trôi qua hắn đối với chuyện gì cũng chẳng cảm thấy hứng thú.
Thôi Hoa Lan tức giận vô cùng: "Mẫu thân ngươi cũng mặc kệ sao?"
"Mọi người tự cầu phúc." Thôi Quý Lăng khẽ cười một tiếng, đứng dậy đứng lên, hướng ngoài điện bước đi.
Thôi Hoa Lan nhìn bóng lưng hắn cô đơn tịch mịch, ngơ ngẩn không nói ra thành lời.
Trong lòng nàng ta biết Thôi Quý Lăng vì sao lại biến thành cái bộ dạng nhưu hiện tại. Hắn giống như việc sống hay chết của bản thân đều chán ghét như vậy. Chắc hẳn chỉ có người kia mới có thể khiến hắn tỉnh lại.
Nàng ta có chút xúc động muốn tìm người kia trở về. Thế nhưng một khi người kia trở về, những chuyện năm đó nàng và Tôn Ánh Huyên làm ra chẳng phải sẽ bị Thôi Quý Lăng biết được?
Trong lòng đánh một cái đột, Thôi Hoa Lan cảm thấy cả người rét run.
Nếu như bị đại ca biết chuyện năm đó, hắn chắc chắn sẽ không tha thứ cho nàng. Quên đi, vẫn là ngàn vạn không thể tìm tới người kia. Nhất định sẽ còn có biện pháp khác để khiến đại ca tỉnh lại.
Nghĩ nghĩ, nàng liền kêu Trương công công tới, phân phó hắn: "Ngươi bây giờ đi một chuyến đến nhà Tôn trấn phủ, truyền lời tới Tôn cô nương rằng có rảnh thì tiến cung gặp ta."
Trương công công lên tiếng, quay người lui ra ngoài.
***
Khương lão thái thái cùng Khương Thanh Huyên, Khương Thanh Uyển ngồi xe ngựa hồi Vĩnh Xương bá phủ.
Trên đường Khương lão thái thái nói đến vị kia Thôi phu nhân: "Vậy mà lại giống danh tự của Uyển nhi. Chắc hẳn cũng rất khả ái, hiểu lòng người, cho nên nhiều năm như vậy đại đô đốc mới có thể đối với nàng nhớ mãi không quên, cũng không tái hôn."
Trong lòng Khương Thanh Uyển cười lạnh một tiếng.
Mặc dù không biết vì sao đến tận bây giờ Thôi Quý Lăng còn chưa tái hôn, nhưng dù sao nàng cũng không tin Thôi Quý Lăng đối với nàng nhớ mãi không quên.
Năm đó hắn đã lừa dối nàng cùng Tôn Ánh Huyên ở cùng một chỗ, còn có hài tử. Vì quyền thế phú quý, còn để nàng làm cống nữ đưa vào trong cung. Lúc trước kia phụ thân Tôn Ánh Huyên không phải nói chờ Thôi Quý Lăng từ kinh thành trở về sẽ thành thân với Tôn Ánh Huyên hay sao? Làm sao hai người bọn họ đến tận bây giờ còn chưa thành thân?
Cũng không phải lương tâm hắn trỗi dậy phát hiện, trong lòng áy náy đối với nàng, Khương Thanh Uyển cảm thấy hắn nhất định chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Bất quá nàng cũng không nói gì thêm, chỉ xốc màn che màu lam của cửa sổ nhìn ra phía.
Nền trời âm u, không khí cũng rất nặng nề ngột ngạt, vô cớ cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng rất bực bội.
Là trời sắp mưa to.
Bất quá trận mưa lớn này phải đến đêm mới dừng lại.
Khương Thanh Uyển ngồi gần cửa sổ mộc trên giường, lắng tai nghe hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống bên ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi trên những phiến lá của chuối tây, ngân hạnh, phát ra tiếng tí tách tí tách.
Có lẽ là bởi vì hôm nay nhìn thấy Thôi Quý Lăng, suy nghĩ của nàng khó mà bình tĩnh được, nàng bỗng nhiên nhớ tới việc đã xảy ra rất nhiều năm trước, cũng là mưa xuống lớn như thế này, Thôi Quý Lăng quỳ gối trong mưa, khẩn cầu phụ thân nàng đồng ý việc hôn nhân của hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương