Thế Thúc
Chương 93: Lòng mang hận thù
Khương Thanh Uyển nghe thấy Thôi Quý Lăng nói một câu không đầu không đuôi như vậy thì thoáng giật mình. Sau đó, cảm giác sợ hãi bao trùm lên nàng.
Nàng quay đầu nhìn hắn.
Thôi Quý Lăng vẫn nhìn mặt hồ. Nàng chỉ có thể thấy bóng lưng cao gầy của hắn, nhưng không thể biết được vẻ mặt hắn như thế nào.
Chính điều đó đã làm lòng nàng trở nên rối bời
Trong suy nghĩ của nàng, việc bị đưa vào cung là ý của Thôi Quý Lăng. Sau khi binh biến, việc biết nàng c.h.ế.t ở hồ này cũng không phải điều gì quá khó đối với Thôi Quý Lăng. Nhưng tại sao hắn lại nói với nàng câu này?
Ý của hắn là gì? Chẳng lẽ hắn đã biết nàng là…
Trái tim trong lồ ng ngực nàng đập loạn xạ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thôi Quý Lăng.
Trong lòng nàng đã quyết định, cho dù Thôi Quý Lăng có ép hỏi như thế nào nàng cũng sẽ phủ nhận hoàn toàn.
Nếu nàng không thừa nhận, chắc chắn hắn sẽ không làm được gì. Dù sao, việc mượn xác hoàn hồn chỉ có có trong chuyện dân gian, đâu có ai chứng kiến? Nàng hoàn toàn có thể nói với hắn rằng điều đó là vô lý
Chính vì vậy nên Khương Thanh Uyển không lên tiếng.
Cũng may Thôi Quý Lăng không có ý định nghe câu trả lời của nàng, vì sự đau khổ đã chiếm trọn tâm trí hắn. Tâm trạng không tốt nên hắn muốn nói vài câu cho khuây khỏa phần nào nỗi lòng.
Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình nói những lời đó. Cũng không biết cớ gì lại nói câu kia với Khương Thanh Uyển. Có lẽ vì tiểu cô nương này có danh xưng giống thê tử hắn. Trên gương mặt cũng có một nốt ruồi nhỏ, đôi khi tiểu cô nương cũng có một vài hành động nhỏ giống nàng.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy thê tử hắn vẫn tồn tại trên cuộc đời này...
Nhưng hắn cũng biết đây là chuyện không thể.
Gió bỗng thổi lớn làm những gợn sóng trên mặt hồ dao động. Thôi Quý Lăng nhìn một lúc rồi chợt cất giọng: "Thê tử của ta, khi chìm xuống hồ, có lẽ trong lòng nàng rất hận ta. Thậm chí, nàng không muốn thấy ta nên mới quyên sinh. Ngươi có nghĩ sau khi người ta mất đi sẽ biến thành quỷ? Ta phải làm thế nào mới có thể khiến nàng thôi hận mà tới gặp ta?"
Ngày ấy, khi nghe thấy cung nữ nói về chuyện quỷ thần, Thôi Quý Lăng còn chẳng thèm bận tâm. Hắn đã nghĩ thế gian này làm gì có quỷ thần? Chỉ do cung nữ nhát gan tự dọa sợ chính mình mà thôi. Nhưng giờ đây, hắn mong rằng thế gian này thật sự có quỷ, thần. Có như vậy, Uyển Uyển của hắn sau khi chết sẽ không tan biến, nàng vẫn có thể đến tìm hắn.
Cho dù nàng trở thành hình dạng như thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi. Điều duy nhất hắn lo sợ là nàng mãi mãi không đến tìm hắn.
Nhưng trong những năm này, một lần thôi nàng cũng không tìm đến hắn.
Hắn cho rằng tiểu cô nương đứng sau mình sẽ giữ im lặng. Vì dù hai người họ có quan hệ họ hàng, nhưng số lần gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vị tiểu cô nương này dường như còn mang địch ý với hắn.
Cũng không biết nguyên nhân vì sao
Nhưng hắn cũng chẳng muốn truy cứu điều này đến cùng. Với hắn, đây chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Nếu không phải đứa nhỏ này và thê tử của hắn có một số điểm tương đồng, thì hắn sẽ chẳng hơi đâu mà để ý.
"Lúc này, thế thúc nhảy xuống hồ này, có lẽ những oán hận của thê tử người sẽ tiêu tan mà thôi."
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên.Trong lòng Thôi Quý Lăng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không khỏi quay lại nhìn.
Chỉ thấy một đôi mắt hạnh trong veo nhưng vô cùng hờ hững nhìn hắn, hai gò má ứng đỏ. Cũng không biết do ánh nắng của mặt trời chiếu vào hay vì tức giận.
Thôi Quý Lăng khẽ giật mình.
Tiểu cô nương này, quả nhiên không thích hắn. Hắn cũng không biết mình đã đắc tội với nàng khi nào.
Lần trước còn lừa hắn. Nàng nói từng gặp Uyển Uyển. Còn khẳng định Uyển Uyển đã chết.
Về lai lịch của nàng, hắn đã từng phái người điều tra. Những năm trước, nàng luôn ở cùng Khương lão thái thái và Diêu thị tại Cam châu. Tính nết nàng không tốt, là người vô cùng kiêu căng. Nhưng trên đường lên kinh thành, từng bị rơi xuống nước, bệnh nặng một trận. Sau khi tỉnh lại tính tình có vẻ trưởng thành hơn. Khi đến kinh thành, cũng rất ngoan ngoãn, chỉ ở trong Vĩnh Xương bá phủ, rất ít khi ra ngoài. Thỉnh thoảng mới theo Khương lão thái thái đi giao thiệp. Bình thường, ở trong phủ nàng cũng rất quy củ. Lúc nhàn rỗi không đọc sách, thì thêu thùa, hoặc là trò chuyện với Khương lão thái thái và Diêu thị.
Đúng là không có cái gì đáng để hoài nghi. Nhưng lý do gì nàng lại lừa hắn, nói đã từng gặp qua Uyển Uyển, còn bảo Uyển Uyển đã m.ấ.t.
Chính vì vậy, nhất định phải hỏi một chút nhưng mấy ngày qua hắn phải nhận quá nhiều đả kích. Bây giờ biết rõ Uyển Uyển đã không còn, hỏi tiểu cô nương này cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn nản lòng thoái chí nói: "Ta sẽ không chết. Ta phải sống"
C.h.ế.t là một chuyện quá đơn giản. Sau khi m.ấ.t đi cũng không còn cảm nhận được điều gì. Hắn cảm thấy như vậy quá hời cho mình. Hắn phải sống để chuộc tội. Mỗi một giờ, mỗi một phút, mỗi một giây, hắn đều muốn trừng phạt bản thân vì đã không bảo vệ tốt Uyển Uyển, khiến thê tử của hắn phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Hơn nữa, chỉ cần hắn còn sống, hắn vẫn sẽ nhớ về Uyển Uyển. Nhưng nếu hắn không còn, hắn sợ sẽ không nhớ kỹ Uyển Uyển.
Dù mấy năm trôi qua nhưng hắn vẫn luôn nhớ Uyển Uyển. Dù mỗi lần nhớ tới nàng, lòng đều đau như bị kim châm.
Nhưng hắn cam lòng chịu sự đau đớn này.
Hắn không nhìn Khương Thanh Uyển, mà xoay người đi. Đối diện với mặt hồ, hắn thờ ơ nói: "Ngươi đi đi."
Lừa hắn đã gặp Uyển Uyển cũng không sao, nhưng lại ác miệng nói Uyển Uyển đã chết.
Mặc dù hắn biết rõ Uyển Uyển đã không còn. Nhưng câu nói kia của Khương Thanh Uyển khiến hắn không thoải mái.
Chỉ là lời nói dối của tiểu cô nương. Đôi khi nàng có một số hành động giống Uyển Uyển, nên hắn cũng không muốn quá tính toán với nàng.
Khương Thanh Uyển mím chặt môi, nhìn bóng lưng của hắn không nói một lời nào.
Dù không hiểu lý do gì Thôi Quý Lăng nói với nàng những điều này. Nhưng nàng thừa nhận, nàng nói câu kia có chứa đầy sự tức giận.
Biết rõ nàng vì sao mà c.hế.t, cũng biết nàng hận hắn. Bây giờ còn ra vẻ thâm tình, hắn muốn biết cách để nàng hết oán giận ư?
Nàng đã nói cho hắn đáp án. Nhưng hắn trả lời ra sao? ‘Ta không c.h.ế.t. Ta phải sống’
Vậy tại sao hắn còn hỏi câu này?
Không hiểu sao ngày xưa mình coi trọng người này? Hơn nữa, còn toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn?
Nhất định, trước kia là do nàng mắt mù, tâm cũng mù.
Trong lòng nàng vô cùng tức giận, sự dịu dàng, hòa nhã ngày thường đều biến mất. Nàng không chào Thôi Quý Lăng mà xoay người bước nhanh đi
Lục La và Hồng Dược đứng cách đó không xa thấy vậy, vội vàng đuổi theo nàng.
Thôi Quý Lăng chỉ nghe được tiếng bước chân xa dần. Có điều hắn cũng không để ý, mà chỉ chăm chú nhìn vào mặt hồ.
Nhưng nhìn như thế nào, thì vẫn chỉ là một mặt hồ mà thôi. Biết đi đâu tìm nàng đây?
Trên trời dưới đất, có lẽ hắn không bao giờ được gặp lại Uyển Uyển nữa.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, hắn đã cảm thấy trái tim mình như bị ai đó khoét đi, đau nhức không tưởng.
Đứng thêm tầm một nén hương ở bên hồ, hắn mới đi về hướng Vĩnh Thọ cung.
Hôm nay hắn muốn đến gặp Thôi Hoa Lan. Nhưng cuối cùng vẫn đứng ở cái hồ này.
Không ngờ rằng lại ở đây lâu đến như vậy, hắn không đành lòng rời đi.
Nhưng bây giờ cũng nên gặp Thôi Hoa Lan để nói rõ ràng về chuyện năm đó.
Lúc này, Thôi Hoa Lan đang trò chuyện với con của nàng ta, Từ Hoằng Nghiệp. Nàng ta đang dặn con mình phải thường tới chỗ phụ hoàng, khiến hắn vui vẻ thì thái giám bẩm đại đô đốc tới. Nghe vậy, nàng ta vô cùng vui mừng.
Sau khi thái tử Từ Hoằng Thiệu đại hôn, hoàng thượng đã để hắn chấp chính, nàng ta sao có thể không lo lắng cho được? Mấy lần cho người mời Thôi Quý Lăng tiến cung để thương nghị đối sách, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không tới. Hiếm khi hắn lại chủ động đến như bây giờ.
Nàng ta nhanh chóng ra lệnh cho nội giám: "Mau mời đại đô đốc vào."
Nàng quay đầu nhìn hắn.
Thôi Quý Lăng vẫn nhìn mặt hồ. Nàng chỉ có thể thấy bóng lưng cao gầy của hắn, nhưng không thể biết được vẻ mặt hắn như thế nào.
Chính điều đó đã làm lòng nàng trở nên rối bời
Trong suy nghĩ của nàng, việc bị đưa vào cung là ý của Thôi Quý Lăng. Sau khi binh biến, việc biết nàng c.h.ế.t ở hồ này cũng không phải điều gì quá khó đối với Thôi Quý Lăng. Nhưng tại sao hắn lại nói với nàng câu này?
Ý của hắn là gì? Chẳng lẽ hắn đã biết nàng là…
Trái tim trong lồ ng ngực nàng đập loạn xạ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thôi Quý Lăng.
Trong lòng nàng đã quyết định, cho dù Thôi Quý Lăng có ép hỏi như thế nào nàng cũng sẽ phủ nhận hoàn toàn.
Nếu nàng không thừa nhận, chắc chắn hắn sẽ không làm được gì. Dù sao, việc mượn xác hoàn hồn chỉ có có trong chuyện dân gian, đâu có ai chứng kiến? Nàng hoàn toàn có thể nói với hắn rằng điều đó là vô lý
Chính vì vậy nên Khương Thanh Uyển không lên tiếng.
Cũng may Thôi Quý Lăng không có ý định nghe câu trả lời của nàng, vì sự đau khổ đã chiếm trọn tâm trí hắn. Tâm trạng không tốt nên hắn muốn nói vài câu cho khuây khỏa phần nào nỗi lòng.
Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình nói những lời đó. Cũng không biết cớ gì lại nói câu kia với Khương Thanh Uyển. Có lẽ vì tiểu cô nương này có danh xưng giống thê tử hắn. Trên gương mặt cũng có một nốt ruồi nhỏ, đôi khi tiểu cô nương cũng có một vài hành động nhỏ giống nàng.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy thê tử hắn vẫn tồn tại trên cuộc đời này...
Nhưng hắn cũng biết đây là chuyện không thể.
Gió bỗng thổi lớn làm những gợn sóng trên mặt hồ dao động. Thôi Quý Lăng nhìn một lúc rồi chợt cất giọng: "Thê tử của ta, khi chìm xuống hồ, có lẽ trong lòng nàng rất hận ta. Thậm chí, nàng không muốn thấy ta nên mới quyên sinh. Ngươi có nghĩ sau khi người ta mất đi sẽ biến thành quỷ? Ta phải làm thế nào mới có thể khiến nàng thôi hận mà tới gặp ta?"
Ngày ấy, khi nghe thấy cung nữ nói về chuyện quỷ thần, Thôi Quý Lăng còn chẳng thèm bận tâm. Hắn đã nghĩ thế gian này làm gì có quỷ thần? Chỉ do cung nữ nhát gan tự dọa sợ chính mình mà thôi. Nhưng giờ đây, hắn mong rằng thế gian này thật sự có quỷ, thần. Có như vậy, Uyển Uyển của hắn sau khi chết sẽ không tan biến, nàng vẫn có thể đến tìm hắn.
Cho dù nàng trở thành hình dạng như thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi. Điều duy nhất hắn lo sợ là nàng mãi mãi không đến tìm hắn.
Nhưng trong những năm này, một lần thôi nàng cũng không tìm đến hắn.
Hắn cho rằng tiểu cô nương đứng sau mình sẽ giữ im lặng. Vì dù hai người họ có quan hệ họ hàng, nhưng số lần gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vị tiểu cô nương này dường như còn mang địch ý với hắn.
Cũng không biết nguyên nhân vì sao
Nhưng hắn cũng chẳng muốn truy cứu điều này đến cùng. Với hắn, đây chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Nếu không phải đứa nhỏ này và thê tử của hắn có một số điểm tương đồng, thì hắn sẽ chẳng hơi đâu mà để ý.
"Lúc này, thế thúc nhảy xuống hồ này, có lẽ những oán hận của thê tử người sẽ tiêu tan mà thôi."
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên.Trong lòng Thôi Quý Lăng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không khỏi quay lại nhìn.
Chỉ thấy một đôi mắt hạnh trong veo nhưng vô cùng hờ hững nhìn hắn, hai gò má ứng đỏ. Cũng không biết do ánh nắng của mặt trời chiếu vào hay vì tức giận.
Thôi Quý Lăng khẽ giật mình.
Tiểu cô nương này, quả nhiên không thích hắn. Hắn cũng không biết mình đã đắc tội với nàng khi nào.
Lần trước còn lừa hắn. Nàng nói từng gặp Uyển Uyển. Còn khẳng định Uyển Uyển đã chết.
Về lai lịch của nàng, hắn đã từng phái người điều tra. Những năm trước, nàng luôn ở cùng Khương lão thái thái và Diêu thị tại Cam châu. Tính nết nàng không tốt, là người vô cùng kiêu căng. Nhưng trên đường lên kinh thành, từng bị rơi xuống nước, bệnh nặng một trận. Sau khi tỉnh lại tính tình có vẻ trưởng thành hơn. Khi đến kinh thành, cũng rất ngoan ngoãn, chỉ ở trong Vĩnh Xương bá phủ, rất ít khi ra ngoài. Thỉnh thoảng mới theo Khương lão thái thái đi giao thiệp. Bình thường, ở trong phủ nàng cũng rất quy củ. Lúc nhàn rỗi không đọc sách, thì thêu thùa, hoặc là trò chuyện với Khương lão thái thái và Diêu thị.
Đúng là không có cái gì đáng để hoài nghi. Nhưng lý do gì nàng lại lừa hắn, nói đã từng gặp qua Uyển Uyển, còn bảo Uyển Uyển đã m.ấ.t.
Chính vì vậy, nhất định phải hỏi một chút nhưng mấy ngày qua hắn phải nhận quá nhiều đả kích. Bây giờ biết rõ Uyển Uyển đã không còn, hỏi tiểu cô nương này cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn nản lòng thoái chí nói: "Ta sẽ không chết. Ta phải sống"
C.h.ế.t là một chuyện quá đơn giản. Sau khi m.ấ.t đi cũng không còn cảm nhận được điều gì. Hắn cảm thấy như vậy quá hời cho mình. Hắn phải sống để chuộc tội. Mỗi một giờ, mỗi một phút, mỗi một giây, hắn đều muốn trừng phạt bản thân vì đã không bảo vệ tốt Uyển Uyển, khiến thê tử của hắn phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Hơn nữa, chỉ cần hắn còn sống, hắn vẫn sẽ nhớ về Uyển Uyển. Nhưng nếu hắn không còn, hắn sợ sẽ không nhớ kỹ Uyển Uyển.
Dù mấy năm trôi qua nhưng hắn vẫn luôn nhớ Uyển Uyển. Dù mỗi lần nhớ tới nàng, lòng đều đau như bị kim châm.
Nhưng hắn cam lòng chịu sự đau đớn này.
Hắn không nhìn Khương Thanh Uyển, mà xoay người đi. Đối diện với mặt hồ, hắn thờ ơ nói: "Ngươi đi đi."
Lừa hắn đã gặp Uyển Uyển cũng không sao, nhưng lại ác miệng nói Uyển Uyển đã chết.
Mặc dù hắn biết rõ Uyển Uyển đã không còn. Nhưng câu nói kia của Khương Thanh Uyển khiến hắn không thoải mái.
Chỉ là lời nói dối của tiểu cô nương. Đôi khi nàng có một số hành động giống Uyển Uyển, nên hắn cũng không muốn quá tính toán với nàng.
Khương Thanh Uyển mím chặt môi, nhìn bóng lưng của hắn không nói một lời nào.
Dù không hiểu lý do gì Thôi Quý Lăng nói với nàng những điều này. Nhưng nàng thừa nhận, nàng nói câu kia có chứa đầy sự tức giận.
Biết rõ nàng vì sao mà c.hế.t, cũng biết nàng hận hắn. Bây giờ còn ra vẻ thâm tình, hắn muốn biết cách để nàng hết oán giận ư?
Nàng đã nói cho hắn đáp án. Nhưng hắn trả lời ra sao? ‘Ta không c.h.ế.t. Ta phải sống’
Vậy tại sao hắn còn hỏi câu này?
Không hiểu sao ngày xưa mình coi trọng người này? Hơn nữa, còn toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn?
Nhất định, trước kia là do nàng mắt mù, tâm cũng mù.
Trong lòng nàng vô cùng tức giận, sự dịu dàng, hòa nhã ngày thường đều biến mất. Nàng không chào Thôi Quý Lăng mà xoay người bước nhanh đi
Lục La và Hồng Dược đứng cách đó không xa thấy vậy, vội vàng đuổi theo nàng.
Thôi Quý Lăng chỉ nghe được tiếng bước chân xa dần. Có điều hắn cũng không để ý, mà chỉ chăm chú nhìn vào mặt hồ.
Nhưng nhìn như thế nào, thì vẫn chỉ là một mặt hồ mà thôi. Biết đi đâu tìm nàng đây?
Trên trời dưới đất, có lẽ hắn không bao giờ được gặp lại Uyển Uyển nữa.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, hắn đã cảm thấy trái tim mình như bị ai đó khoét đi, đau nhức không tưởng.
Đứng thêm tầm một nén hương ở bên hồ, hắn mới đi về hướng Vĩnh Thọ cung.
Hôm nay hắn muốn đến gặp Thôi Hoa Lan. Nhưng cuối cùng vẫn đứng ở cái hồ này.
Không ngờ rằng lại ở đây lâu đến như vậy, hắn không đành lòng rời đi.
Nhưng bây giờ cũng nên gặp Thôi Hoa Lan để nói rõ ràng về chuyện năm đó.
Lúc này, Thôi Hoa Lan đang trò chuyện với con của nàng ta, Từ Hoằng Nghiệp. Nàng ta đang dặn con mình phải thường tới chỗ phụ hoàng, khiến hắn vui vẻ thì thái giám bẩm đại đô đốc tới. Nghe vậy, nàng ta vô cùng vui mừng.
Sau khi thái tử Từ Hoằng Thiệu đại hôn, hoàng thượng đã để hắn chấp chính, nàng ta sao có thể không lo lắng cho được? Mấy lần cho người mời Thôi Quý Lăng tiến cung để thương nghị đối sách, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không tới. Hiếm khi hắn lại chủ động đến như bây giờ.
Nàng ta nhanh chóng ra lệnh cho nội giám: "Mau mời đại đô đốc vào."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương