Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên
Chương 11: Hồi ức (2)
Mang thai đủ chín tháng thì Trâm hạ sinh em bé. Là một bé gái hết sức đáng yêu và mũm mĩm. Cô vô cùng hạnh phúc và sung sướng khi nhìn đứa con mà mình mang nặng đẻ đau, vất vả suốt gần một năm trời chào đời bình an.
Sau khi suy nghĩ kĩ Trâm quyết định đặt tên cho con gái mình là Thùy, ý muốn con gái mình sau này sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng, có một cuộc sống an yên và hạnh phúc. Dù cho cuộc sống này có khắc khổ bao nhiêu đi chăng nữa thì con của cô vẫn sẽ luôn được hạnh phúc.
Vậy mà chỉ được nửa năm trôi qua, cô đã phải nói lời tạm biệt với đứa con mà mình hết mực thương yêu và bảo bọc. Tất cả cũng chỉ vì cuộc sống quá khắt khe và khốn khổ, cô không thể tự mình nuôi con được nữa. Cô cần phải tốt lên để con gái được hạnh phúc như mong muốn của mình.
Trâm bắt đầu làm thêm nhiều công việc trong cùng một ngày, vừa địu con trên lưng vừa cày cục kiếm tiền. Chỉ đáng tiếc, cô dù sao cũng chỉ là một cô nhóc mười chín tuổi mới bước chân vào đời. Kinh nghiệm chăm con thì không có, bản thân bên cạnh lại không có người để nhờ giúp đỡ.
Hết cách cô đành viết thư nhờ mẹ mình lên đón cháu về quê chăm sóc một thời gian, còn bản thân mình thì lên đường đi bôn ba kiếm ăn khắp nơi với hi vọng sẽ kiếm được thật nhiều tiền về để đoàn tụ với con gái. Cho con được cuộc sống ấm no đủ đầy nhất có thể.
Ở quê nhà, nhận được thư của con gái gửi về, bà Cúc gần như suy sụp toàn bộ. Con gái mới ra ngoài được hơn một năm, vậy mà đã đi đến bước đường cùng như thế này rồi. Hỏi bà làm sao có thể sống nổi đây!?
Bà cố gắng chống đỡ lại tinh thần của mình rồi cùng đứa con gái thứ hai là Nga bắt xe lên thành phố để đón cháu gái mình về nhà. Dù cho đó là do con gái bà lầm lỡ mà sinh ra thì bà cũng phải đón nó về. Bà không thể để con gái và cháu mình chịu khổ được.
Trong thư của mình Trâm cũng đề cập đến việc mình đã gửi con ở nhà hàng xóm và nhờ người ta chăm sóc đứa bé hộ cô một thời gian rồi. Đồng thời cô cũng đã hứa với mẹ mình rằng cô sẽ trở về tìm con ngay sau khi kiếm được thật nhiều tiền. Vì vậy cô mong bà hãy thay cô chăm sóc Thùy thật tốt, không để Thùy thiếu đi hơi ấm tình thương được.
Về phần mình, sau khi rời xa con gái Trâm đã rất đau khổ. Cô không ngừng hối hận khi đã đưa ra quyết định đó. Nhưng sự việc đã rồi, vả lại nếu cô không làm vậy, cuộc sống của hai mẹ con dù là ở hiện tại hay tương lai đều khẳng định sẽ chẳng dễ dàng gì.
Thời gian đầu sau khi đi làm ăn xa, Trâm rất hay gửi thư về nhà để hỏi thăm tình hình của con gái, kèm theo đó là một khoản tiền khá lớn để mẹ chăm lo cho đứa bé. Và số lần gửi thư về nhà của cô cũng theo một chu kì nhất định, thường là mỗi tuần một lần. Nhưng bắt đầu từ mười ba năm trước, khi đó Thùy mới lên bốn tuổi, Trâm đã rất lâu không thấy gửi thư về nhà nữa. Thư gửi đi cũng chẳng thấy hồi âm vì không đến được tay người nhận.
Bà Cúc lúc ấy rất lo lắng, bà lo con gái mình hẳn đã xảy ra chuyện không may gì rồi. Vì vậy nên bà đã không ngừng dò la tìm kiếm thông tin của con gái ở khắp nơi. Nhưng dù có cố gắng mấy bà cũng không thu được một tin tức gì có triển vọng cả.
Còn về phần của Thùy, sau khi được đón về, thân thế của cô bị cả làng bàn tán không kể ngày đêm. Bà ngoại và mẹ cô cũng không ngoại lệ. Chỉ có một số ít người trong làng là đồng cảm với tình cảnh của hai mẹ con Thùy. Họ cũng ra sức động viên bà Cúc và giúp đỡ bà không ít trong việc chăm sóc Thùy.
Tất cả mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cho tới một ngày, khi tung tích của Trâm gần như là không thể dò ra được, cô như bốc hơi khỏi thế giới này thì bà Cúc cuối cùng cũng đưa ra quyết định sẽ tự mình nuôi cháu, chờ ngày con gái trở về rồi tính tiếp. Bà cũng dần chết tâm và thật sự tin rằng con gái mình đã không còn trên đời này nữa.
"Mẹ nghĩ chị con sẽ không trở về nữa đâu. Con bé Thùy mẹ sẽ nuôi thay chị các con. Con bé sẽ ở với mẹ cho đến khi chị các con về." Bà Cúc nhẹ giọng tâm sự với hai đứa con còn lại là Nga và Tùng.
Nga nhìn mẹ như già đi rất nhiều thì trong lòng không khỏi trách chị gái mình quá nông nổi. Kết quả lại phải để mẹ mình dọn dẹp, gánh chịu thay cho chị từ đầu tới cuối. Lòng bất mãn đối với chị gái dâng lên trong lòng Nga ngày càng cao.
Nghĩ ngợi một lúc cô liền dùng ánh mắt kiên định nhìn mẹ mình:
"Mẹ à, mẹ nghĩ vậy thì sẽ thiệt cho con bé Thùy lắm. Một cô bé không có mẹ ở bên sẽ bị cái xã hội này xa lánh như thế nào? Điều này chúng ta ai cũng biết rõ mà. Với lại, chị con không biết khi nào mới quay về, chi bằng để con nhận con bé làm con gái đi. Đợi chị con về rồi tính tiếp sau. Con muốn giúp mẹ chia sẻ gánh nặng này."
Sau khi suy nghĩ kĩ Trâm quyết định đặt tên cho con gái mình là Thùy, ý muốn con gái mình sau này sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng, có một cuộc sống an yên và hạnh phúc. Dù cho cuộc sống này có khắc khổ bao nhiêu đi chăng nữa thì con của cô vẫn sẽ luôn được hạnh phúc.
Vậy mà chỉ được nửa năm trôi qua, cô đã phải nói lời tạm biệt với đứa con mà mình hết mực thương yêu và bảo bọc. Tất cả cũng chỉ vì cuộc sống quá khắt khe và khốn khổ, cô không thể tự mình nuôi con được nữa. Cô cần phải tốt lên để con gái được hạnh phúc như mong muốn của mình.
Trâm bắt đầu làm thêm nhiều công việc trong cùng một ngày, vừa địu con trên lưng vừa cày cục kiếm tiền. Chỉ đáng tiếc, cô dù sao cũng chỉ là một cô nhóc mười chín tuổi mới bước chân vào đời. Kinh nghiệm chăm con thì không có, bản thân bên cạnh lại không có người để nhờ giúp đỡ.
Hết cách cô đành viết thư nhờ mẹ mình lên đón cháu về quê chăm sóc một thời gian, còn bản thân mình thì lên đường đi bôn ba kiếm ăn khắp nơi với hi vọng sẽ kiếm được thật nhiều tiền về để đoàn tụ với con gái. Cho con được cuộc sống ấm no đủ đầy nhất có thể.
Ở quê nhà, nhận được thư của con gái gửi về, bà Cúc gần như suy sụp toàn bộ. Con gái mới ra ngoài được hơn một năm, vậy mà đã đi đến bước đường cùng như thế này rồi. Hỏi bà làm sao có thể sống nổi đây!?
Bà cố gắng chống đỡ lại tinh thần của mình rồi cùng đứa con gái thứ hai là Nga bắt xe lên thành phố để đón cháu gái mình về nhà. Dù cho đó là do con gái bà lầm lỡ mà sinh ra thì bà cũng phải đón nó về. Bà không thể để con gái và cháu mình chịu khổ được.
Trong thư của mình Trâm cũng đề cập đến việc mình đã gửi con ở nhà hàng xóm và nhờ người ta chăm sóc đứa bé hộ cô một thời gian rồi. Đồng thời cô cũng đã hứa với mẹ mình rằng cô sẽ trở về tìm con ngay sau khi kiếm được thật nhiều tiền. Vì vậy cô mong bà hãy thay cô chăm sóc Thùy thật tốt, không để Thùy thiếu đi hơi ấm tình thương được.
Về phần mình, sau khi rời xa con gái Trâm đã rất đau khổ. Cô không ngừng hối hận khi đã đưa ra quyết định đó. Nhưng sự việc đã rồi, vả lại nếu cô không làm vậy, cuộc sống của hai mẹ con dù là ở hiện tại hay tương lai đều khẳng định sẽ chẳng dễ dàng gì.
Thời gian đầu sau khi đi làm ăn xa, Trâm rất hay gửi thư về nhà để hỏi thăm tình hình của con gái, kèm theo đó là một khoản tiền khá lớn để mẹ chăm lo cho đứa bé. Và số lần gửi thư về nhà của cô cũng theo một chu kì nhất định, thường là mỗi tuần một lần. Nhưng bắt đầu từ mười ba năm trước, khi đó Thùy mới lên bốn tuổi, Trâm đã rất lâu không thấy gửi thư về nhà nữa. Thư gửi đi cũng chẳng thấy hồi âm vì không đến được tay người nhận.
Bà Cúc lúc ấy rất lo lắng, bà lo con gái mình hẳn đã xảy ra chuyện không may gì rồi. Vì vậy nên bà đã không ngừng dò la tìm kiếm thông tin của con gái ở khắp nơi. Nhưng dù có cố gắng mấy bà cũng không thu được một tin tức gì có triển vọng cả.
Còn về phần của Thùy, sau khi được đón về, thân thế của cô bị cả làng bàn tán không kể ngày đêm. Bà ngoại và mẹ cô cũng không ngoại lệ. Chỉ có một số ít người trong làng là đồng cảm với tình cảnh của hai mẹ con Thùy. Họ cũng ra sức động viên bà Cúc và giúp đỡ bà không ít trong việc chăm sóc Thùy.
Tất cả mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cho tới một ngày, khi tung tích của Trâm gần như là không thể dò ra được, cô như bốc hơi khỏi thế giới này thì bà Cúc cuối cùng cũng đưa ra quyết định sẽ tự mình nuôi cháu, chờ ngày con gái trở về rồi tính tiếp. Bà cũng dần chết tâm và thật sự tin rằng con gái mình đã không còn trên đời này nữa.
"Mẹ nghĩ chị con sẽ không trở về nữa đâu. Con bé Thùy mẹ sẽ nuôi thay chị các con. Con bé sẽ ở với mẹ cho đến khi chị các con về." Bà Cúc nhẹ giọng tâm sự với hai đứa con còn lại là Nga và Tùng.
Nga nhìn mẹ như già đi rất nhiều thì trong lòng không khỏi trách chị gái mình quá nông nổi. Kết quả lại phải để mẹ mình dọn dẹp, gánh chịu thay cho chị từ đầu tới cuối. Lòng bất mãn đối với chị gái dâng lên trong lòng Nga ngày càng cao.
Nghĩ ngợi một lúc cô liền dùng ánh mắt kiên định nhìn mẹ mình:
"Mẹ à, mẹ nghĩ vậy thì sẽ thiệt cho con bé Thùy lắm. Một cô bé không có mẹ ở bên sẽ bị cái xã hội này xa lánh như thế nào? Điều này chúng ta ai cũng biết rõ mà. Với lại, chị con không biết khi nào mới quay về, chi bằng để con nhận con bé làm con gái đi. Đợi chị con về rồi tính tiếp sau. Con muốn giúp mẹ chia sẻ gánh nặng này."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương