Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên
Chương 24: Hang Cư Hổ
Thùy âm thầm đánh giá mọi thứ xung quanh nơi này. Quả thực rất giống với lời đồn và các thông tin được lan truyền trên mạng. Nơi đây đúng là chẳng hề có dấu hiệu nào của sự sống cả.Quả không hổ là vùng đất mang danh "Tử địa cấm" hay còn được biết đến là vùng đất của cái chết. Lại còn là nơi có thể chứa được ngôi làng Ngạ Quỷ thần bí kia. Quá hoang vu và lạnh lẽo rồi.
Quân dẫn đầu mọi người dò tìm đường đi về phía trước.
Xuyên quan từng đám cây cối to lớn và đám dây leo nhằng nhịt ở phía trước. Bảy người họ rất nhanh đã đứng trước cửa một hang động kì lạ. Trên cửa hang được khảm một cái bia đá lớn ở giữa, trên bia đá ấy có khắc ba chữ trông rất giống chữ Hán. Nhưng lại không phải là Hán hoàn toàn.
Thùy ngây ngốc nhìn lên tấm bia đá được khảm ngay trước cửa hang động một lúc rồi khẽ nhăn mày khó hiểu.
"Mấy chữ này không giống với chữ Hán lắm. Nó trông khá là quen thuộc nha". Thùy vô thức cất lên một tiếng nghi hoặc. Thành công thúc đẩy sự chú ý của những người còn lại lên dòng chữ cổ khó hiểu này.
"Lẽ nào đây là chữ Nôm?". Phương bất ngờ reo lên.
Cả nhóm nghe vậy thì gật gù. Cũng có khả năng.
"Chữ gì thì chữ, nội dung nó là cái gì mới quan trọng". Phúc lên tiếng nhắc nhỏ.
Bảy người, không ai biết đọc mấy cái này nên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Dù sao cũng chẳng phải thần thánh gì cho cam, tuổi đời mới chưa tròn mười tám, sao có thể biết mấy thứ như chữ Hán, chữ Nôm này được.
"Động Cư Hổ"
Một giọng nói trầm khàn bất ngờ vang lên từ phía sau làm cả nhóm giật mình. Thùy và đám bạn quay lại nhìn ông lão kia hết một lượt từ trên xuống dưới, từ
trái sang phải rồi khẽ nheo mắt hỏi. "Cho hỏi ông là...?"
"Ta Tự Khanh, người thôn Huyền, là phu tử kiêm chức đại phu ở đó". Ông lão tự giới thiệu. (2
"Thôn Huyền?". Cả bảy người cùng không hẹn mà thốt lên kinh ngạc.
"Ừ, chính là thôn Huyền!". Ông cụ khẳng định lại.
Họ không nghe nhầm, ông cụ vừa nói rất rõ ràng. Ông ấy là người thôn Huyền! Là người thôn Huyền trong thần tích đấy!
Quên chưa nói, thời điểm thôn Huyền xuất hiện khá gần với thời điểm làng Ngạ Quỷ nổi lên. Năm ấy, người dân thôn Huyền thường lên núi tìm kiếm cây thuốc, thân thảo quý hiếm để mang về nghiên cứu chế tạo thuốc quý trị bệnh nên rất thông thạo với địa hình và tình hình trên ngọn núi này.
Có không ít những phương thuốc Nam thời nay là được lưu truyền từ thôn nhỏ đó.
Phải nói thuốc do người dân ở đây làm vô cùng chất lượng và uy tín. Hiệu quả rất nhanh và rõ ràng. Khi xưa đã có không ít người trong thôn đến kinh thành làm nghề bốc thuốc rồi nổi danh chỉ trong một thời gian ngắn khiến cho thôn Huyền nổi danh như cồn khắp cả nước.
Tuy đã trải qua nhiều thế kỉ, sự thần kỳ trong y học của thôn làng vẫn luôn được lưu truyền như một điển tích thần kì. Chỉ có điều sự tồn vong của nơi đó đã trở thành một ẩn số từ rất lâu về trước, khi mà làng Ngạ Quỷ mới chỉ vừa xuất hiện không lâu.
Bây giờ lại nghe có người tự xưng là người thôn Huyền, cả nhóm bảy người bỗng chốc không kịp thích ứng."Đây là Động Cư Hổ, ban đêm ở đây rất nguy hiểm. Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng dại mà đi vào trong đó". Ông cụ chỉ dặn dò đúng một câu như vậy rồi lại khập khiễng chống cây gậy tre rời đi. Để lại đám nhóc vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đợi khi bóng dáng ông cụ đi khuất rồi cả đám mới hoàn hồn.
"Tên Tự Khanh, quần áo phong cách rất cổ trang, ngữ điệu ngôn từ nửa phần giống thời xưa. Là người thật!". Linh khẽ cất tiếng đánh giá.
"Vậy đích xác ông cụ là hậu duệ của thôn Huyền rồi. Chúng ta chuyến này đi thu thập được thông tin lớn đấy!". Quân reo lên.
"Có thêm một ngôi làng ở trong vùng đất tử địa cấm! Thông tin này thật sự đáng giá mà. Chúng ta đi chuyến này không hề uổng". Trang nói thêm.
"Tớ không hiểu.."
Thùy cất tiếng muốn hỏi. Nó ngập ngừng nhìn qua nét mặt của mọi người rồi mới chậm rãi nói. "Chuyện đó thì có gì đặc biệt à?"
Phương và Hà lập tức dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn bốn người có kinh nghiệm từng trải ở trước mắt. Không hiểu sao nhưng trong lòng của Thùy, Hà và Phương. Bốn người bọn họ giống như một cuốn bách khoa toàn thư chỉ dẫn vô cùng đầy đủ, chi tiết vậy.
"Đặc biệt chứ! Chắc các cậu không biết. Ở trong vùng đất chết này xưa nay chỉ tồn tại đúng một ngôi làng không rõ vị trí cụ thể là "Làng Ngạ Quỷ"! Bây giờ lại có thêm một sự xuất hiện là "Thôn Huyền" nữa. Chẳng phải rất kì lạ à?". Quân nhẹ nhàng đưa ra gợi ý cho mấy cô bạn mới.
"Ý cậu là có thể thôn Huyền chính là "Làng Ngạ Quỷ" kia sao?". Phương dè dặt nhìn Quân hỏi."Hoặc?". Quân nhướn mày nhìn Phương chờ đợi.
"Hoặc? Còn có gì nữa à?". Phương ngơ ngác hỏi lại.
"Còn đấy!"
Thùy nói khẽ. "Ý là có thể nơi này còn tồn tại một ngôi làng khác ngoài cái làng bí ẩn tên Ngạ Quỷ kia?"
"Rất chính xác!". Trang giơ ngón tay cái về phía Thùy tỏ ý rất tốt.
Giữa lúc cả đám đang nói chuyện rất hăng say thì từ đâu bất ngờ xuất hiện một cậu thanh niên trẻ. Trông dáng dấp chắc cũng độ mười bảy mười tám tuổi gì đấy.
Cậu ta tự giới thiệu mình tên Nam, hiện cậu ta đang bị lạc đường trong lúc đi kiếm củi. Và bị mất liên lạc với người trong đoàn của mình.
Trang cẩn thận dò hỏi. "Cậu thật sự đi lạc?"
"Thật. Mà không nghĩ tới, ở nơi này ngoài đoàn của chúng tôi ra còn có cả
mấy người các cậu nữa đấy!". Nam cũng bày tỏ sự bất ngờ của mình sau khi khẳng định lời mình nói là thật. (D)
"Thế thì nguy rồi! Phải mau chóng tìm lại đoàn của cậu mau!". Phúc và Quân gấp gáp lên tiếng. Vẻ mặt còn lộ rõ sự lo lắng và khẩn trương.
Hai người Trang và Linh cũng không ngoại lệ.
Quân dẫn đầu mọi người dò tìm đường đi về phía trước.
Xuyên quan từng đám cây cối to lớn và đám dây leo nhằng nhịt ở phía trước. Bảy người họ rất nhanh đã đứng trước cửa một hang động kì lạ. Trên cửa hang được khảm một cái bia đá lớn ở giữa, trên bia đá ấy có khắc ba chữ trông rất giống chữ Hán. Nhưng lại không phải là Hán hoàn toàn.
Thùy ngây ngốc nhìn lên tấm bia đá được khảm ngay trước cửa hang động một lúc rồi khẽ nhăn mày khó hiểu.
"Mấy chữ này không giống với chữ Hán lắm. Nó trông khá là quen thuộc nha". Thùy vô thức cất lên một tiếng nghi hoặc. Thành công thúc đẩy sự chú ý của những người còn lại lên dòng chữ cổ khó hiểu này.
"Lẽ nào đây là chữ Nôm?". Phương bất ngờ reo lên.
Cả nhóm nghe vậy thì gật gù. Cũng có khả năng.
"Chữ gì thì chữ, nội dung nó là cái gì mới quan trọng". Phúc lên tiếng nhắc nhỏ.
Bảy người, không ai biết đọc mấy cái này nên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Dù sao cũng chẳng phải thần thánh gì cho cam, tuổi đời mới chưa tròn mười tám, sao có thể biết mấy thứ như chữ Hán, chữ Nôm này được.
"Động Cư Hổ"
Một giọng nói trầm khàn bất ngờ vang lên từ phía sau làm cả nhóm giật mình. Thùy và đám bạn quay lại nhìn ông lão kia hết một lượt từ trên xuống dưới, từ
trái sang phải rồi khẽ nheo mắt hỏi. "Cho hỏi ông là...?"
"Ta Tự Khanh, người thôn Huyền, là phu tử kiêm chức đại phu ở đó". Ông lão tự giới thiệu. (2
"Thôn Huyền?". Cả bảy người cùng không hẹn mà thốt lên kinh ngạc.
"Ừ, chính là thôn Huyền!". Ông cụ khẳng định lại.
Họ không nghe nhầm, ông cụ vừa nói rất rõ ràng. Ông ấy là người thôn Huyền! Là người thôn Huyền trong thần tích đấy!
Quên chưa nói, thời điểm thôn Huyền xuất hiện khá gần với thời điểm làng Ngạ Quỷ nổi lên. Năm ấy, người dân thôn Huyền thường lên núi tìm kiếm cây thuốc, thân thảo quý hiếm để mang về nghiên cứu chế tạo thuốc quý trị bệnh nên rất thông thạo với địa hình và tình hình trên ngọn núi này.
Có không ít những phương thuốc Nam thời nay là được lưu truyền từ thôn nhỏ đó.
Phải nói thuốc do người dân ở đây làm vô cùng chất lượng và uy tín. Hiệu quả rất nhanh và rõ ràng. Khi xưa đã có không ít người trong thôn đến kinh thành làm nghề bốc thuốc rồi nổi danh chỉ trong một thời gian ngắn khiến cho thôn Huyền nổi danh như cồn khắp cả nước.
Tuy đã trải qua nhiều thế kỉ, sự thần kỳ trong y học của thôn làng vẫn luôn được lưu truyền như một điển tích thần kì. Chỉ có điều sự tồn vong của nơi đó đã trở thành một ẩn số từ rất lâu về trước, khi mà làng Ngạ Quỷ mới chỉ vừa xuất hiện không lâu.
Bây giờ lại nghe có người tự xưng là người thôn Huyền, cả nhóm bảy người bỗng chốc không kịp thích ứng."Đây là Động Cư Hổ, ban đêm ở đây rất nguy hiểm. Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng dại mà đi vào trong đó". Ông cụ chỉ dặn dò đúng một câu như vậy rồi lại khập khiễng chống cây gậy tre rời đi. Để lại đám nhóc vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Đợi khi bóng dáng ông cụ đi khuất rồi cả đám mới hoàn hồn.
"Tên Tự Khanh, quần áo phong cách rất cổ trang, ngữ điệu ngôn từ nửa phần giống thời xưa. Là người thật!". Linh khẽ cất tiếng đánh giá.
"Vậy đích xác ông cụ là hậu duệ của thôn Huyền rồi. Chúng ta chuyến này đi thu thập được thông tin lớn đấy!". Quân reo lên.
"Có thêm một ngôi làng ở trong vùng đất tử địa cấm! Thông tin này thật sự đáng giá mà. Chúng ta đi chuyến này không hề uổng". Trang nói thêm.
"Tớ không hiểu.."
Thùy cất tiếng muốn hỏi. Nó ngập ngừng nhìn qua nét mặt của mọi người rồi mới chậm rãi nói. "Chuyện đó thì có gì đặc biệt à?"
Phương và Hà lập tức dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn bốn người có kinh nghiệm từng trải ở trước mắt. Không hiểu sao nhưng trong lòng của Thùy, Hà và Phương. Bốn người bọn họ giống như một cuốn bách khoa toàn thư chỉ dẫn vô cùng đầy đủ, chi tiết vậy.
"Đặc biệt chứ! Chắc các cậu không biết. Ở trong vùng đất chết này xưa nay chỉ tồn tại đúng một ngôi làng không rõ vị trí cụ thể là "Làng Ngạ Quỷ"! Bây giờ lại có thêm một sự xuất hiện là "Thôn Huyền" nữa. Chẳng phải rất kì lạ à?". Quân nhẹ nhàng đưa ra gợi ý cho mấy cô bạn mới.
"Ý cậu là có thể thôn Huyền chính là "Làng Ngạ Quỷ" kia sao?". Phương dè dặt nhìn Quân hỏi."Hoặc?". Quân nhướn mày nhìn Phương chờ đợi.
"Hoặc? Còn có gì nữa à?". Phương ngơ ngác hỏi lại.
"Còn đấy!"
Thùy nói khẽ. "Ý là có thể nơi này còn tồn tại một ngôi làng khác ngoài cái làng bí ẩn tên Ngạ Quỷ kia?"
"Rất chính xác!". Trang giơ ngón tay cái về phía Thùy tỏ ý rất tốt.
Giữa lúc cả đám đang nói chuyện rất hăng say thì từ đâu bất ngờ xuất hiện một cậu thanh niên trẻ. Trông dáng dấp chắc cũng độ mười bảy mười tám tuổi gì đấy.
Cậu ta tự giới thiệu mình tên Nam, hiện cậu ta đang bị lạc đường trong lúc đi kiếm củi. Và bị mất liên lạc với người trong đoàn của mình.
Trang cẩn thận dò hỏi. "Cậu thật sự đi lạc?"
"Thật. Mà không nghĩ tới, ở nơi này ngoài đoàn của chúng tôi ra còn có cả
mấy người các cậu nữa đấy!". Nam cũng bày tỏ sự bất ngờ của mình sau khi khẳng định lời mình nói là thật. (D)
"Thế thì nguy rồi! Phải mau chóng tìm lại đoàn của cậu mau!". Phúc và Quân gấp gáp lên tiếng. Vẻ mặt còn lộ rõ sự lo lắng và khẩn trương.
Hai người Trang và Linh cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương