Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 32: Năng lực kì lạ của Thuỳ.



Ánh mặt của bốn người Linh, Trang, Quân và Phúc nhìn Hạnh càng lúc càng khác. Ai cũng để lộ rõ sự bất ngờ trong ánh mắt. Linh là người đầu tiên lên tiếng. "Thật... thật sự quá giống! Giống đến đáng kinh ngạc luôn!"

"Cậu giống với trưởng đoàn cũ của bọn tớ quá! Đặc biệt là câu nói vừa rồi! Cậu nói không khác ông ấy một chữ nào cả luôn!". Trang kích động nói.

Hạnh chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn hai chị em Linh và Trang. Cô thực sự không hiểu ý của hai chị em này là gì cả.

Thuy đang định lên tiếng thì bỗng thấy quỷ bà bà đang dẫn theo hai cô con gái đi đến. Ngay lập tức lời muốn nói đành nuốt trở lại vào trong. Nó khẽ khểu tay mấy người bạn ra hiệu đừng nói gì nữa.

Đến gần chỗ đám bạn trẻ, quỷ bà bà khẽ liếc mắt nhìn cả bọn hết một lượt rồi nhẹ nhàng cất giọng hỏi, kèm với đó là một nụ cười vô cùng hiền hậu. Nếu không phải biết trước bà ta là quỷ ăn thịt người thì có khi cả bọn đã tin sái cổ đây là một bà lão bình thường rồi.

"Sao mấy đứa không ăn nữa thế?". Quỷ bà bà nở một nụ cười hiền hậu hỏi. Xong bà ta lại nhìn Thuỳ đặc biệt một hồi lâu, ánh mắt ẩn giấu vài phần kiêng dè mà nói tiếp. "Cháu gái nay bao nhiêu tuổi rồi thế?"

Thuy đang định mở miệng trả lời thì cổ họng bỗng nhiên giống như bị một thứ gì đó chặn lại. Nó đang ú ớ không thốt lên lời được thì bỗng thấy Hạnh đưa tay đặt lên vai nó, ánh mắt trồng vô cùng tự nhiên nhìn lão quỷ bà bà lên tiếng trả lời thay cho Thuỳ. "Chúng cháu là bạn cùng lớp của nhau. Bạn ấy mới tròn mười lăm tuổi thôi ạ."

Quỷ bà bà nghe vậy thì ánh mắt bỗng như sáng rực lên. Hai cô con gái ở bên cạnh thì hào hứng không thôi. Một người không giấu nổi sự phấn khích mà lên tiếng hỏi. "Các anh chị đều mười lăm tuổi hết ạ?"

Phương thấy khó hiểu trước hành động khai báo giả của Hạnh thì có chút mất bình tĩnh. Cô đang định lên tiếng giải thích đã bị Linh và Hà cản lại. "Cứ để yên cho cậu ấy nói đi!"

Hạnh làm ra vẻ mặt vô cùng chắn chắn gật đầu. "Thì bọn chị cùng học chung lớp mà!". Sau đó cô giả bộ ngơ ngác nhìn hai cô gái trẻ đang đứng bên cạnh quỷ bà bà hỏi. "Nhưng mà sao trông các em có vẻ phấn khích thế?"



Cô gái còn lại cũng bắt đầu lên tiếng. "Không có gì đâu ạ!"

Quỷ bà bà thấy Hạnh khẳng định ai cũng chit mới bước sang tuổi mười lăm thì gật gù ra vẻ vui thích lắm. Bà ta lại bắt đầu hỏi hết cái này tới cái kia, Hạnh đều là người trả lời hết. Nhưng chả có cái nào là thật cả.

Nhìn Hạnh lúc đối đáp với quỷ bà bà không hề giống một chút nào với cái dáng vẻ nhút nhát, sợ sệt như ấn tượng lúc đầu mà cô đã để lại trong lòng đám bạn. Ngược lại cô còn tỏ ra rất mạnh mẽ, tỉnh táo như thần vậy. @

Thuỳ càng nghe Hạnh trả lời lại càng thêm phần kích động, nó muốn nói gì đó nhưng cổ họng vẫn không thể phát ra được bất cứ một âm thanh nào nên cứ ú ớ mãi.

Nó biết, người đang trả lời những câu hỏi của quỷ bà bà ở trước mặt là Hạnh, nhưng người thực sự đang giao tiếp với quỷ bà bà kia lại không phải Hạnh thật sự. Đó là hồn ma của một người đàn ông tuổi độ khoảng bốn mươi, ngoài bốn mươi gì đó. Là ông ta đang mượn thân thể của Hạnh, ẩn nấp dưới thân phận bạn của mình để giải nguy cho tất cả.

Sau một hồi nói chuyện cuối cùng cả đám cũng được rời đi. Khi họ về đến căn nhà nhỏ kia Hạnh liền ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Quân vội vàng đỡ Hạnh về phòng nằm nghỉ. Mọi người ai nấy cũng tỏ ra lo lắng và sợ hãi. Đang yên đang lành sao lại ngất đi được? Mới khi nãy vẫn còn rất bình thường mà?

Mãi tới lúc này Thuỳ mới có thể mở miệng nói chuyện được. Nó vội vàng chạy đến kiểm tra cho Hạnh.

"Cậu ấy chỉ là bị ngất do ảnh hưởng bởi âm khí quá lâu thôi. Nghỉ chút là khỏe ngay!". Thuỳ sau khi kiểm tra thì đưa ra kết luận.

Cả đám bạn ở đó sau khi nghe xong thì loạn hết cả lên.

"Sao lại bị ảnh hưởng? Bọn mình rõ ràng có làm sao đâu!?". Hà thắc mắc.



"Hay do vừa nãy cậu ấy phải tiếp xúc với quỷ bà bà kia quá lâu nên mới vậy?"

"Phải ha, vừa nãy cậu ấy nói chuyện với bà già kia rõ lâu còn gì!"

"Không phải đâu!". Thuy lẻn tiếng cắt ngang. "Cậu ấy bị hồn mượn xác!"

Những người kia nghe xong liền hít một hơi khí lạnh vào người. Linh là người đầu tiên nhận ra vấn đề.

"Là lúc đó, bảo sao cậu ấy đang sợ hãi như thế bỗng nhiên như biển thành người khác vậy! Thái độ cũng khác nữa!"

Mọi người khế ổ lên. Hình như đúng là như lời Linh nói thật. Nhưng....

"Sao cậu biết cậu ấy bị ngất do ảnh hưởng bởi âm khí?". Trang thắc mắc nhìn Thuy hỏi.

"Cái này tớ cũng không rõ lắm. Nhưng tớ từ khi đến đây liền tăng độ nhạy cảm với các hiện tượng tâm linh, còn có chút như phát triển hơn ấy. Chứ tớ có biết cái gì đâu!". Thuỳ gãi đầu giải thích.

Tuy ngoài miệng nói là vậy, chứ trong lòng nó đang tự nhủ rằng bản thân tốt nhất vẫn là không nên để lộ bí mật.

Từ khi sinh ra nó đã cực kì nhạy cảm với những thứ liên quan tới tâm linh rồi. Đặc biệt là khả năng nhìn thấy hồn ma của nó, tuy không phải lúc nào cũng có thể thấy được. Còn có cả khả năng dự đoán tương lai nữa. Mặc dù dự đoán của nó không chính xác một trăm phần trăm nhưng nó có thể dự đoán ra nhiều tình huống khác nhau rồi chọn ra một tình huống khả thi nhất. Nhưng khả năng dự đoán này chỉ thực sự phát huy khi nó bị dồn đến đường cùng mà thôi.
Chương trước Chương tiếp