Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên
Chương 38: Tiến hành kế hoạch trong đêm
Sau khi chia ra hành động, tất cả đều tự đặt mình vào trạng thái hoạt động hết công suất.
Chỉ trong một thời gian ngắn ba cô gái Thuỳ, Hạnh và Linh đã nghiên cứu ra rất nhiều cách làm con rối để che mắt tạm thời và cách sử dụng muối tinh làm vật cản đường. Góp công lớn nhất là Hạnh, người đã nghĩ ra cách nhỏ máu vào con rối để đánh lừa quỷ bà bà.
Còn bên phía nhóm của Nam, việc thuyết phục trưởng đoàn và mọi người lúc mới đầu không hề dễ dàng. Phải mất rất nhiều thời gian và công sức cả nhóm mới lay chuyển được suy nghĩ của mọi người. Và người có đóng góp lớn nhất chính là Phúc. Cậu đã phải kể lại chuyện đã xảy ra bốn năm trước của mình và hành trình bỏ chạy khỏi nơi này. Cậu cũng không quên đưa ra các dẫn chứng để chứng minh cho mọi người thấy lời mình nói là sự thật.
Tuy nhiên vẫn không tránh khỏi việc có người không tin vào những lời này. Vì vậy Phúc đã đưa ra một đề nghị.
"Tối nay, mọi người hãy kiểm nghiệm lời nói của cháu! Sau bữa tối, ai muốn rời đi thì đến tìm bọn cháu ở căn nhà của bác trưởng đoàn đang nghỉ ngơi. Ai muốn ở lại thì cứ việc, cháu không quản. Sau này nếu xảy ra chuyện thù cũng đừng có mà hối hận!".
Như vậy về căn bản là việc đi thuyết phục cả đoàn đã diễn ra khá suôn sẻ. Chỉ còn phần việc bên phía Quân và Trang.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để lẻn vào trong nhà kho kia. Họ trở lại nơi này sau bốn năm, tất cả vẫn là khung cảnh ấy, vẫn có cái bàn đá ở gần cửa ra vào, vẫn là có những chiếc chum bằng đất nằm la liệt quanh bàn, vẫn là những miếng thịt lớn được treo trên xà mái vẫn đang rỉ máu.
Chỉ khác là bây giờ hai người đã không còn là những đứa trẻ phải chờ đợi cái chết từng ngày trong u tối kia nữa.
Bây giờ họ chính là người mang ánh sáng đến cho người khác.
Trang nhìn những cảnh vật đáng sợ nhưng lại quen thuộc này mà trong lòng rỉ máu không ngừng. Cô bước từng bước từng bước lại gần chỗ đám người đang bị trói trên nền đất kia.
"Mọi người đừng sợ! Cháu đến đây để cứu mọi người thoát ra ngoài". Trang cất giọng run rẩy nói. Q
Ánh mắt và vẻ mặt của những người kia mới đầu là sợ hãi, sau đó là kinh ngạc, rồi lại đến vui mừng.
Một người đàn ông run rẩy hỏi lại. "Cháu nói thật chứ cô bé?"
"Thật ạ!". Trang khẳng định một cách chắc chắn với những người đó.
Quân cũng chen thêm lời vào. "Đêm nay chúng cháu sẽ đưa mọi người ra ngoài! Cháu biết bà ta chỉ giết người vào mỗi buổi sáng. Vì vậy đêm nay chính là thời cơ duy nhất của mọi người! Ai tin tưởng chúng cháu thì hãy gật đầu một cái. Đêm nay hai người bọn cháu sẽ đến đưa mọi người ra ngoài".
Lời vừa dứt tất cả mọi người ở trong đó đều đồng loạt gật đầu một cái. Họ còn đồng thanh. "Hi vọng hai đứa sẽ không lừa chúng tôi!"
Quân và Trang gật đầu đầy hạnh phúc. "Vậy hẹn gặp mọi người vào đêm nay nhé! Bây giờ chúng cháu phải trở về để hỗ trợ các bạn khác chuẩn bị đây ạ".
Thế rồi hai người mau chóng rời đi, tránh cho bị quỷ bà bà hay hai cô gái kia để ý rồi bị phát hiện thì lúc ấy chuyện sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, ở căn nhà nơi cả nhóm được sắp xếp để nghỉ ngơi.
"Hạnh giỏi thật đấy! Mấy cái này cậu tự nghĩ ra hết à?". Hà nhìn Hạnh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Hạnh vừa tỉ mần nhỏ máu lên từng con rối vừa trà lời Hà. "Cái này á? Tớ chỉ học theo ông tớ thôi! Cũng chẳng có gì to tát cả, mấy cái này người trong thôn bọn tớ ai cũng biết hết."
Hà nghe thế thì lại càng thêm ngưỡng mộ Hạnh. "Ông cậu và dân làng của cậu giỏi thật đấy!"
"Cũng chỉ vì bảo vệ mạng sống cả thôi!". Đến đây thì giọng nói của Hạnh lại mang theo vài phần buồn bã. Giọng nói cũng trầm xuống không ít.
Thuy và Linh vốn đang buộc những túi muối lên các khung cửa ở gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện của Hà và
Hạnh thì cũng dỏng tai lên lắng nghe. Đến khi nghe Hạnh nói vậy thì hai cô gái liền không nhịn được mà quay sang nhìn Hạnh với ánh mắt đầy suy tư. Cô bạn này luôn có những điểm bí ẩn làm người khác phải suy nghĩ rất nhiều.
Còn Hà sau khi nghe Hạnh trả lời như vậy thì im bặt không dám nói hay hỏi thêm gì nữa.
Hạnh thì vẫn coi như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục cắm cúi làm công việc của mình. Tuy bên ngoài thể hiện là như vậy nhưng trong lòng cô lúc này lại đau đớn hơn bao giờ hết. Chuyện mà cô không muốn nhắc đến nhất chính là chuyện về ngôi làng và chuyện về ông nội của mình. Những biến cô trong làng từ bé đến bây giờ đã trở thành nỗi đau được khắc sâu vào tim cô, và nổi đau ấy chưa bao giờ nguồi ngoai cả.
Bầu không khí giữa các cô gái bỗng trở nên im ắng đến kì lạ. Nếu không phải nhóm người của Nam và Quân cùng trở về kịp lúc thì không biết bầu không khí đó sẽ còn tiếp tục đến bao giờ nữa.
Sự trở về của họ cũng mang theo tin tốt về sự thành công khiến tâm trạng đang treo trên cành cây của cả đám được hạ xuống không ít.
(...]
Đêm hôm đó, Nam cùng Phúc dẫn những người đã đợi sẵn ở trong nhà của bác trưởng đoàn đến điểm chờ trong bản kế hoạch của cả nhóm. Tuy có người kiên quyết muốn ở lại nhưng số lượng là không đáng kể. Vì vậy Phúc chỉ có thể hi vọng những người kia có thể gặp được một may mắn nào đó trong biển hoa mà thôi.
Trang và Quân đúng hẹn tìm đến chỗ nhà kho đưa những nạn nhân trước đó bỏ trốn ra ngoài thành công.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Thuỳ, Linh và Trang hỗ trợ Quân và Phúc chia đám người thành ba đoàn, dẫn đầu mỗi đoàn lần lượt là Trang, Quân và Phúc. Tất cả đều mang trong mình một tâm thái sẵn sàng và tràn đầy hi vọng, cũng như là sự tin tưởng tuyệt đối vậy.
Lúc rời đi, Thuy cảm nhận được chiếc vòng cổ mà Kiệt để lại cho mình bắt đầu có sự thay đổi. Những năng lực về tâm linh của nó cũng dần được lộ rõ và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhờ đó mà quãng đường ra khỏi làng có thể nói là rất thuận buồm xuôi gió.
Chỉ trong một thời gian ngắn ba cô gái Thuỳ, Hạnh và Linh đã nghiên cứu ra rất nhiều cách làm con rối để che mắt tạm thời và cách sử dụng muối tinh làm vật cản đường. Góp công lớn nhất là Hạnh, người đã nghĩ ra cách nhỏ máu vào con rối để đánh lừa quỷ bà bà.
Còn bên phía nhóm của Nam, việc thuyết phục trưởng đoàn và mọi người lúc mới đầu không hề dễ dàng. Phải mất rất nhiều thời gian và công sức cả nhóm mới lay chuyển được suy nghĩ của mọi người. Và người có đóng góp lớn nhất chính là Phúc. Cậu đã phải kể lại chuyện đã xảy ra bốn năm trước của mình và hành trình bỏ chạy khỏi nơi này. Cậu cũng không quên đưa ra các dẫn chứng để chứng minh cho mọi người thấy lời mình nói là sự thật.
Tuy nhiên vẫn không tránh khỏi việc có người không tin vào những lời này. Vì vậy Phúc đã đưa ra một đề nghị.
"Tối nay, mọi người hãy kiểm nghiệm lời nói của cháu! Sau bữa tối, ai muốn rời đi thì đến tìm bọn cháu ở căn nhà của bác trưởng đoàn đang nghỉ ngơi. Ai muốn ở lại thì cứ việc, cháu không quản. Sau này nếu xảy ra chuyện thù cũng đừng có mà hối hận!".
Như vậy về căn bản là việc đi thuyết phục cả đoàn đã diễn ra khá suôn sẻ. Chỉ còn phần việc bên phía Quân và Trang.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để lẻn vào trong nhà kho kia. Họ trở lại nơi này sau bốn năm, tất cả vẫn là khung cảnh ấy, vẫn có cái bàn đá ở gần cửa ra vào, vẫn là có những chiếc chum bằng đất nằm la liệt quanh bàn, vẫn là những miếng thịt lớn được treo trên xà mái vẫn đang rỉ máu.
Chỉ khác là bây giờ hai người đã không còn là những đứa trẻ phải chờ đợi cái chết từng ngày trong u tối kia nữa.
Bây giờ họ chính là người mang ánh sáng đến cho người khác.
Trang nhìn những cảnh vật đáng sợ nhưng lại quen thuộc này mà trong lòng rỉ máu không ngừng. Cô bước từng bước từng bước lại gần chỗ đám người đang bị trói trên nền đất kia.
"Mọi người đừng sợ! Cháu đến đây để cứu mọi người thoát ra ngoài". Trang cất giọng run rẩy nói. Q
Ánh mắt và vẻ mặt của những người kia mới đầu là sợ hãi, sau đó là kinh ngạc, rồi lại đến vui mừng.
Một người đàn ông run rẩy hỏi lại. "Cháu nói thật chứ cô bé?"
"Thật ạ!". Trang khẳng định một cách chắc chắn với những người đó.
Quân cũng chen thêm lời vào. "Đêm nay chúng cháu sẽ đưa mọi người ra ngoài! Cháu biết bà ta chỉ giết người vào mỗi buổi sáng. Vì vậy đêm nay chính là thời cơ duy nhất của mọi người! Ai tin tưởng chúng cháu thì hãy gật đầu một cái. Đêm nay hai người bọn cháu sẽ đến đưa mọi người ra ngoài".
Lời vừa dứt tất cả mọi người ở trong đó đều đồng loạt gật đầu một cái. Họ còn đồng thanh. "Hi vọng hai đứa sẽ không lừa chúng tôi!"
Quân và Trang gật đầu đầy hạnh phúc. "Vậy hẹn gặp mọi người vào đêm nay nhé! Bây giờ chúng cháu phải trở về để hỗ trợ các bạn khác chuẩn bị đây ạ".
Thế rồi hai người mau chóng rời đi, tránh cho bị quỷ bà bà hay hai cô gái kia để ý rồi bị phát hiện thì lúc ấy chuyện sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, ở căn nhà nơi cả nhóm được sắp xếp để nghỉ ngơi.
"Hạnh giỏi thật đấy! Mấy cái này cậu tự nghĩ ra hết à?". Hà nhìn Hạnh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Hạnh vừa tỉ mần nhỏ máu lên từng con rối vừa trà lời Hà. "Cái này á? Tớ chỉ học theo ông tớ thôi! Cũng chẳng có gì to tát cả, mấy cái này người trong thôn bọn tớ ai cũng biết hết."
Hà nghe thế thì lại càng thêm ngưỡng mộ Hạnh. "Ông cậu và dân làng của cậu giỏi thật đấy!"
"Cũng chỉ vì bảo vệ mạng sống cả thôi!". Đến đây thì giọng nói của Hạnh lại mang theo vài phần buồn bã. Giọng nói cũng trầm xuống không ít.
Thuy và Linh vốn đang buộc những túi muối lên các khung cửa ở gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện của Hà và
Hạnh thì cũng dỏng tai lên lắng nghe. Đến khi nghe Hạnh nói vậy thì hai cô gái liền không nhịn được mà quay sang nhìn Hạnh với ánh mắt đầy suy tư. Cô bạn này luôn có những điểm bí ẩn làm người khác phải suy nghĩ rất nhiều.
Còn Hà sau khi nghe Hạnh trả lời như vậy thì im bặt không dám nói hay hỏi thêm gì nữa.
Hạnh thì vẫn coi như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục cắm cúi làm công việc của mình. Tuy bên ngoài thể hiện là như vậy nhưng trong lòng cô lúc này lại đau đớn hơn bao giờ hết. Chuyện mà cô không muốn nhắc đến nhất chính là chuyện về ngôi làng và chuyện về ông nội của mình. Những biến cô trong làng từ bé đến bây giờ đã trở thành nỗi đau được khắc sâu vào tim cô, và nổi đau ấy chưa bao giờ nguồi ngoai cả.
Bầu không khí giữa các cô gái bỗng trở nên im ắng đến kì lạ. Nếu không phải nhóm người của Nam và Quân cùng trở về kịp lúc thì không biết bầu không khí đó sẽ còn tiếp tục đến bao giờ nữa.
Sự trở về của họ cũng mang theo tin tốt về sự thành công khiến tâm trạng đang treo trên cành cây của cả đám được hạ xuống không ít.
(...]
Đêm hôm đó, Nam cùng Phúc dẫn những người đã đợi sẵn ở trong nhà của bác trưởng đoàn đến điểm chờ trong bản kế hoạch của cả nhóm. Tuy có người kiên quyết muốn ở lại nhưng số lượng là không đáng kể. Vì vậy Phúc chỉ có thể hi vọng những người kia có thể gặp được một may mắn nào đó trong biển hoa mà thôi.
Trang và Quân đúng hẹn tìm đến chỗ nhà kho đưa những nạn nhân trước đó bỏ trốn ra ngoài thành công.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Thuỳ, Linh và Trang hỗ trợ Quân và Phúc chia đám người thành ba đoàn, dẫn đầu mỗi đoàn lần lượt là Trang, Quân và Phúc. Tất cả đều mang trong mình một tâm thái sẵn sàng và tràn đầy hi vọng, cũng như là sự tin tưởng tuyệt đối vậy.
Lúc rời đi, Thuy cảm nhận được chiếc vòng cổ mà Kiệt để lại cho mình bắt đầu có sự thay đổi. Những năng lực về tâm linh của nó cũng dần được lộ rõ và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhờ đó mà quãng đường ra khỏi làng có thể nói là rất thuận buồm xuôi gió.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương