Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên
Chương 44: Chuyện lạ
Thùy và những người có mặt ở đó ngay lập tức rơi vào khoảng lặng. Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Họ có nghe nhẩm không thế? Hai cô gái này là đang cầu xin Thuy giúp đỡ sao?
Thuy vội quay đầu nhìn sang Hạnh với ánh mắt cầu cứu rồi lại nhìn hai cô gái trước mặt với vẻ khó hiểu hỏi. "Tôi...
tôi thì có thể giúp được cái gì cho hai người cơ chứ? Tôi chỉ là người bình thường thôi mà, sao có thể giúp được?"
Tiểu Nhất ở bên cạnh cũng bất ngờ quỳ phịch xuống trước mặt Thuỳ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nói. "Người nhất định có thể giúp chúng tôi! Chính vị cao nhân luôn bảo vệ người đã nói với chúng tôi như vậy mà. Chúng tôi đã suy nghĩ suốt mấy ngày nay rồi, chúng tôi thực sự muốn đi đầu thai chuyển kiếp!"
Thuỳ nghe vậy thì lại càng rơi vào khó hiểu. Chuyện này rốt cuộc là sao? Nó là người bình thường cơ mà, sao có thể giúp hai người này đi đầu thai được? Họ muốn đầu thai thì tìm Diêm Vương ấy, tìm nó làm cái gì không biết?
Rồi cái gì mà cao nhân bảo vệ? Bên cạnh nó có người tài giỏi bảo vệ từ khi nào thế?
Hạnh và những người ở đó nhìn một màn này xong cũng trực tiếp ngơ người rồi cho não bộ nghỉ phép luôn.
Trường hợp này họ xin từ chối hiểu. Bởi có cố cũng không thể nào mà hiểu được vì sao hai người kia lại tìn đến
Thuy để nhờ giúp đỡ.
291
Đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp một trường hợp vô lí đến mức kinh thiên động địa như thế này đấy. Thực sự là không biết nên nói gì nữa luôn.
Thuy đang cố vắt óc suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì bỗng nhiên giọng nói của Kiệt lại bất ngờ vang lên trong đầu nó. "Đừng cố nghĩ nữa nhóc quỷ! Mau bảo hai chị em họ dẫn đường đến cái hang núi ở gần đây để trốn đi. Chỗ này của nhóc đã bị quỷ bà bà phát hiện rồi"
Thuỳ nghe Kiệt nói vậy thì kinh hãi đảo mắt nhìn xung quanh hết một lượt, ánh mắt hiện rõ sự cảnh giác khi nhìn những người ở trong đoàn đang dứng ở gần đó.
Tiều Nhất như nhìn ra được điều gì đó ở ánh mắt và vẻ mặt của Thuỳ, cô vội vàng a lên một tiếng làm nhóm bạn phải giật mình thót cả tim. "A! Chết thật. Tôi suýt thì quên mất chuyện quan trọng khi tìm đến đây rồi"
Trang cẩn thận nhìn Tiểu Nhất hỏi. "Chuyện gì?"
"Quỷ bà bà nói với chúng tôi rằng đêm nay bà ta sẽ tìm đến đây để lấy thêm vài mạng người nữa. Vị trí này của mọi người đã bị bà ta phát hiện rồi nên không thể ở lại lâu. Bây giờ hãy để hai chị em tôi dẫn mọi người đi tìm chỗ trốn mới trước đã rồi nói tiếp chuyện giúp đỡ chúng tôi sau". Tiểu Nhất vội vàng nói sơ qua tình hình rồi cần thận đưa ra đề nghị của mình.
Thuy trợn tròn mắt nhìn sang hai cô gái đang quỳ trên đất kia, miệng nó mấp máy nói mãi không thành lời. "C....
chuyện này..."
Tiểu Nhị khẽ ngầng đầu lên nhìn Thuy với ánh mắt long lanh nước mắt. "Người không tin chúng tôi à?" I
Thuỳ vội vàng lắc đầu xua tay mãnh liệt. "Không... không phải!". Rồi nó vội kéo hai chị em kia đứng dậy, miệng không ngừng nói. "Chuyện của hai người, nói sau đi! Bây giờ hai người mau dẫn bọn tôi đến cái hang ở gần đây trốn đi. Ơn này với ơn tiếp ứng lúc ở chỗ quỷ bà bà kia, chúng tôi sẽ trả hết luôn một lượt!"
Tiểu Nhất và Tiểu Nhị nghe Thuy nói như vậy thì vui mừng đứng dậy, họ hừng hực khí thế nhìn đám bạn trẻ và
Thuỳ cam đoan. "Yên tâm! Chị em chúng tôi nhất định sẽ dẫn đường đưa mọi người đến cái hang núi ở gần đây nhanh nhất có thể. Đảm bảo quỷ bà sẽ không phát hiện ra được đâu!"
Linh vội đi đến kéo tay Thuy hỏi. "Cậu thật sự tin lời của hai người kia à?"
Thuy gật đầu. "Ừm, tại họ không có nói dối chúng ta. Tớ dám khẳng định với các cậu là như vậy!"
"Tớ không biết tại sao cậu lại tin tưởng hai người bọn họ. Nhưng tớ vẫn thấy như vậy là quá liều lĩnh. Chúng ta không thể đặt cược hơn ba mươi mạng người ở đây một cách vô trách nhiệm như thế được!". Phúc ý kiến.
Các bạn khác trong nhóm cũng tỏ thái độ tương tự. Họ thật sự không hiểu, sao Thuy lại tin tưởng hai người kia đến vậy.
Lúc ở chỗ của quỷ bà bà, họ mới chỉ nói chuyện với hai người đó được có mấy câu. Sự tin tưởng căn bản là không hề có. Làm sao họ có thể đặt cược mạng sống của hơn ba mươi con người và cả mạng sống của chính mình vào tay hai kẻ không thân không thiết, lại còn là người của kẻ mình cần phải phòng bị nhất ngay thời điểm hiện tại như thế này được?
Thấy Thuỳ rơi vào bế tắc, Hạnh vội vàng lên tiếng giải vây.
"Tớ thấy Thuỳ tin tưởng hai người đó như vậy hẳn là có lí do riêng mà cậu ấy không tiện nói ra. Với cả, lúc ở chỗ quỷ bà bà, nếu không có sự giúp đỡ của hai người họ chúng ta cũng không thể chạy trốn thành công mĩ mãn như thế được! Họ tuy là ma quỷ, từng thay quỷ bà bà làm việc ác thật, nhưng họ không tự nguyện và cũng chẳng hề thoải mái khi làm những chuyện đó. Chúng ta thử tin tưởng họ, cũng như tin vào cảm nhận của Thuy một lần đi!?"
"Không! Hãy đề mọi người tự đưa ra quyết định của chính họ đi! Tớ nghĩ như vậy là hợp lí nhất rồi". Thuỳ đề nghị.
Linh cũng gật đầu. "Đúng, chúng ta nên để họ tự quyết định cho số phận của chính mình đi. Giống như lúc ở chỗ quỷ bà bà ấy!"
"Được đấy!". Những người còn lại đồng thanh. "Chúng ta hãy đề họ tự lựa chọn đi!"
Thế là Linh đứng ra để "trưng cầu dân ý" của những người trong đoàn. Trước đó cô đã trình bày rõ tình hình hiện tại để họ có thể đưa ra lựa chọn mà bản thân cho là đúng nhất.
Sau một hồi lâu ồn ào, cuối cùng tất cả cũng quyết định sẽ rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của Tiều Nhất và Tiều Nhị, rất nhanh nhóm bạn và đoàn người đã đến được chỗ cái hang núi kia.
Tuy nó không quá sâu nhưng cũng đủ để hơn ba mươi con người vào bên trong ẩn nấp và sinh hoạt.
Mọi người ngay lập tức đi dọn dẹp chỗ ăn ngủ nghỉ cho từng nhóm người, rồi đi tìm củi đốt lửa nấu nướng chuẩn bị cho bữa tối...
Xong xuôi Thuỳ liền cùng Hạnh đi tìm Tiểu Nhất và Tiểu Nhị nói chuyện.
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi. Hai người mau nói lí do vì sao lại nhờ đến tôi đi". Thuỳ mở lời.
Tiểu Nhất liếc sang Tiểu Nhị rồi gật nhẹ đầu.
"Chuyện là..."
Thuy vội quay đầu nhìn sang Hạnh với ánh mắt cầu cứu rồi lại nhìn hai cô gái trước mặt với vẻ khó hiểu hỏi. "Tôi...
tôi thì có thể giúp được cái gì cho hai người cơ chứ? Tôi chỉ là người bình thường thôi mà, sao có thể giúp được?"
Tiểu Nhất ở bên cạnh cũng bất ngờ quỳ phịch xuống trước mặt Thuỳ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nói. "Người nhất định có thể giúp chúng tôi! Chính vị cao nhân luôn bảo vệ người đã nói với chúng tôi như vậy mà. Chúng tôi đã suy nghĩ suốt mấy ngày nay rồi, chúng tôi thực sự muốn đi đầu thai chuyển kiếp!"
Thuỳ nghe vậy thì lại càng rơi vào khó hiểu. Chuyện này rốt cuộc là sao? Nó là người bình thường cơ mà, sao có thể giúp hai người này đi đầu thai được? Họ muốn đầu thai thì tìm Diêm Vương ấy, tìm nó làm cái gì không biết?
Rồi cái gì mà cao nhân bảo vệ? Bên cạnh nó có người tài giỏi bảo vệ từ khi nào thế?
Hạnh và những người ở đó nhìn một màn này xong cũng trực tiếp ngơ người rồi cho não bộ nghỉ phép luôn.
Trường hợp này họ xin từ chối hiểu. Bởi có cố cũng không thể nào mà hiểu được vì sao hai người kia lại tìn đến
Thuy để nhờ giúp đỡ.
291
Đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp một trường hợp vô lí đến mức kinh thiên động địa như thế này đấy. Thực sự là không biết nên nói gì nữa luôn.
Thuy đang cố vắt óc suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì bỗng nhiên giọng nói của Kiệt lại bất ngờ vang lên trong đầu nó. "Đừng cố nghĩ nữa nhóc quỷ! Mau bảo hai chị em họ dẫn đường đến cái hang núi ở gần đây để trốn đi. Chỗ này của nhóc đã bị quỷ bà bà phát hiện rồi"
Thuỳ nghe Kiệt nói vậy thì kinh hãi đảo mắt nhìn xung quanh hết một lượt, ánh mắt hiện rõ sự cảnh giác khi nhìn những người ở trong đoàn đang dứng ở gần đó.
Tiều Nhất như nhìn ra được điều gì đó ở ánh mắt và vẻ mặt của Thuỳ, cô vội vàng a lên một tiếng làm nhóm bạn phải giật mình thót cả tim. "A! Chết thật. Tôi suýt thì quên mất chuyện quan trọng khi tìm đến đây rồi"
Trang cẩn thận nhìn Tiểu Nhất hỏi. "Chuyện gì?"
"Quỷ bà bà nói với chúng tôi rằng đêm nay bà ta sẽ tìm đến đây để lấy thêm vài mạng người nữa. Vị trí này của mọi người đã bị bà ta phát hiện rồi nên không thể ở lại lâu. Bây giờ hãy để hai chị em tôi dẫn mọi người đi tìm chỗ trốn mới trước đã rồi nói tiếp chuyện giúp đỡ chúng tôi sau". Tiểu Nhất vội vàng nói sơ qua tình hình rồi cần thận đưa ra đề nghị của mình.
Thuy trợn tròn mắt nhìn sang hai cô gái đang quỳ trên đất kia, miệng nó mấp máy nói mãi không thành lời. "C....
chuyện này..."
Tiểu Nhị khẽ ngầng đầu lên nhìn Thuy với ánh mắt long lanh nước mắt. "Người không tin chúng tôi à?" I
Thuỳ vội vàng lắc đầu xua tay mãnh liệt. "Không... không phải!". Rồi nó vội kéo hai chị em kia đứng dậy, miệng không ngừng nói. "Chuyện của hai người, nói sau đi! Bây giờ hai người mau dẫn bọn tôi đến cái hang ở gần đây trốn đi. Ơn này với ơn tiếp ứng lúc ở chỗ quỷ bà bà kia, chúng tôi sẽ trả hết luôn một lượt!"
Tiểu Nhất và Tiểu Nhị nghe Thuy nói như vậy thì vui mừng đứng dậy, họ hừng hực khí thế nhìn đám bạn trẻ và
Thuỳ cam đoan. "Yên tâm! Chị em chúng tôi nhất định sẽ dẫn đường đưa mọi người đến cái hang núi ở gần đây nhanh nhất có thể. Đảm bảo quỷ bà sẽ không phát hiện ra được đâu!"
Linh vội đi đến kéo tay Thuy hỏi. "Cậu thật sự tin lời của hai người kia à?"
Thuy gật đầu. "Ừm, tại họ không có nói dối chúng ta. Tớ dám khẳng định với các cậu là như vậy!"
"Tớ không biết tại sao cậu lại tin tưởng hai người bọn họ. Nhưng tớ vẫn thấy như vậy là quá liều lĩnh. Chúng ta không thể đặt cược hơn ba mươi mạng người ở đây một cách vô trách nhiệm như thế được!". Phúc ý kiến.
Các bạn khác trong nhóm cũng tỏ thái độ tương tự. Họ thật sự không hiểu, sao Thuy lại tin tưởng hai người kia đến vậy.
Lúc ở chỗ của quỷ bà bà, họ mới chỉ nói chuyện với hai người đó được có mấy câu. Sự tin tưởng căn bản là không hề có. Làm sao họ có thể đặt cược mạng sống của hơn ba mươi con người và cả mạng sống của chính mình vào tay hai kẻ không thân không thiết, lại còn là người của kẻ mình cần phải phòng bị nhất ngay thời điểm hiện tại như thế này được?
Thấy Thuỳ rơi vào bế tắc, Hạnh vội vàng lên tiếng giải vây.
"Tớ thấy Thuỳ tin tưởng hai người đó như vậy hẳn là có lí do riêng mà cậu ấy không tiện nói ra. Với cả, lúc ở chỗ quỷ bà bà, nếu không có sự giúp đỡ của hai người họ chúng ta cũng không thể chạy trốn thành công mĩ mãn như thế được! Họ tuy là ma quỷ, từng thay quỷ bà bà làm việc ác thật, nhưng họ không tự nguyện và cũng chẳng hề thoải mái khi làm những chuyện đó. Chúng ta thử tin tưởng họ, cũng như tin vào cảm nhận của Thuy một lần đi!?"
"Không! Hãy đề mọi người tự đưa ra quyết định của chính họ đi! Tớ nghĩ như vậy là hợp lí nhất rồi". Thuỳ đề nghị.
Linh cũng gật đầu. "Đúng, chúng ta nên để họ tự quyết định cho số phận của chính mình đi. Giống như lúc ở chỗ quỷ bà bà ấy!"
"Được đấy!". Những người còn lại đồng thanh. "Chúng ta hãy đề họ tự lựa chọn đi!"
Thế là Linh đứng ra để "trưng cầu dân ý" của những người trong đoàn. Trước đó cô đã trình bày rõ tình hình hiện tại để họ có thể đưa ra lựa chọn mà bản thân cho là đúng nhất.
Sau một hồi lâu ồn ào, cuối cùng tất cả cũng quyết định sẽ rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của Tiều Nhất và Tiều Nhị, rất nhanh nhóm bạn và đoàn người đã đến được chỗ cái hang núi kia.
Tuy nó không quá sâu nhưng cũng đủ để hơn ba mươi con người vào bên trong ẩn nấp và sinh hoạt.
Mọi người ngay lập tức đi dọn dẹp chỗ ăn ngủ nghỉ cho từng nhóm người, rồi đi tìm củi đốt lửa nấu nướng chuẩn bị cho bữa tối...
Xong xuôi Thuỳ liền cùng Hạnh đi tìm Tiểu Nhất và Tiểu Nhị nói chuyện.
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi. Hai người mau nói lí do vì sao lại nhờ đến tôi đi". Thuỳ mở lời.
Tiểu Nhất liếc sang Tiểu Nhị rồi gật nhẹ đầu.
"Chuyện là..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương