Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 27



Đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, Đông Trà quan sát kĩ chiếc bình gốm cổ trên tay mình. Thẩm Tinh ở bên cạnh cũng dõi theo. Nhìn bên qua thôi thì món đồ cổ này không khác gì đồ thật cả, Đông Trà bỏ một bên găng tay ra, cô sờ vào phần đế bình, cô lập tức nhận ra điều khác biệt, cô khẽ mỉm cười, nhìn qua phía cô bạn mình “ Tinh Tinh à, lần này cậu lỗ rồi. Chiếc bình này là giả”

Chiếc bình này đã tốn mất của cô mấy nghìn vạn, giờ lại là bình giả. Thẩm Tinh vẫn không tin, cô vội nói “

Đông Trà lật đế bình lên để cho Thẩm Tinh xem, phần đế bình chỗ thì bở gốm, chỗ thì vẫn bóng mượt “ Cậu xem, đế bình này bở hết ra rồi, dùng tay cũng có thể cạy ra được. Phần thân bình tuy được làm giả rất kĩ, nhưng lại bỏ qua phần đế bình này. Hoặc có thể do việc chuyển lại từ tay người này qua tay người nọ mà lớp ở dưới này bị bong ra rồi”

Thẩm Tinh lấy chiếc bình từ tay Đông Trà, cô muốn kiểm tra lại lần nữa, mấy nghìn vạn của cô không thể cứ thế mà mất oan được. Nhưng kiểm tra kĩ đến đâu thì kết quả vẫn như vậy. Chán nản đặt chiếc bình xuống bàn “ Mấy nghìn vạn của mình”

“ Thôi để mình bù cho cậu một chiếc bình khác” Đeo lại găng tay, Đông Trà mở chiếc hộp gỗ cô để trên bàn, lấy ra một chiếc bình gốm Nhữ Diêu từ thời Bắc Tống, cô phải khó khăn lắm mới nhờ được người mang nó về đây.

Dụi mắt mấy lần, Thẩm Tinh như không tin vào mắt mình. Lại còn tự nhéo vào bản thân để biết mình không mơ “ Không phải chứ? Đây là gốm Nhữ Diêu thật sao?”

Đưa chiếc bình gốm qua cho Thẩm Tinh, đồ mà cô mang về sao lại có thể là giả “ Cậu thấy mình có bao giờ mang đồ giả về chưa?”

Nhận lấy chiếc bình ấy, Thẩm Tinh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nỗi buồn mất mấy nghìn vạn đã biến mất rồi, cô cười tươi nhìn phía Đông Trà “ Vậy mình xem một chút nhé, cậu cứ làm việc của mình đi”

Cô vừa nói xong liền ôm chiếc bình chạy mất lên trên tầng hai.

Đông Trà nhìn theo cô bạn mình mà lắc đầu bất lực. Đặt chiếc bình giả qua chỗ phế phẩm, chiếc hộp vừa đặt chiếc bình gốm Nhữ Diêu được cô đặt lên kệ.

Lấy cây cổ cầm đặt lên bàn cạnh cửa kính. Gảy từng dây đàn để kiểm tra cao độ, Đông Trà thường sẽ tự cảm âm để chỉnh dây đàn. Lâu không dùng đến nhưng dây đàn cũng không bị lệch quá nhiều.



Chỉnh dây đã xong, những ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng lượt qua trên từng dây sợi dây đàn. Những ngón tay cô như nhảy múa tạo ra những nốt nhạc du dương trầm bổng, tiếng cổ cầm mang theo nỗi buồn man mác vang vọng. Có người đi ngang qua cũng phải nán lại để nghe tiếng đàn của cô.

_________

Mải mê với công việc ở tiệm đồ cổ, Đông Trà quên mất cả thời gian. Lúc cô mở điện thoại ra xem giờ thì thấy cũng đã hơn 4 giờ chiều rồi. Điện thoại còn hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Bách Thuân và Tần Nhạc Yên, rõ cô dặn Bách Thuân ở nhà có chuyện gì thì gọi cho cô, nhưng cô lại đi tắt chuông, rồi để điện thoại vào chế độ không làm phiền.

Vội vàng thu dọn đồ đạc, cô nói vọng lên trên tầng 2, nơi có một con sâu đồ cổ vẫn đang mải mê với chiếc bình cổ “ Tinh Tinh, mình về trước đây”

Cô biết giờ sấm nổ bên tai cô bạn mình cũng không quan tâm đâu nên nhanh chóng chạy về nhà. Vừa ra bên ngoài đã thấy Bách Thuân đứng chờ cô từ bao giờ rồi, Đông Trà vội chạy qua chỗ anh ta “ Xin lỗi anh, tôi mải làm việc nên không để ý. Anh tới đây từ lúc nào vậy? Sao không vào trong?”

“ Tôi vừa mới đến, mau lên xe đi. Tần Nhạc Yên đợi em lâu rồi” Thực ra anh đã tới đây từ lúc Đông Trà bắt đầu chơi đàn rồi, anh ta biết nếu bản thân mình mà đi vào trong tiệm sẽ không được nghe tiếng đàn êm dịu đó. Anh mở cửa xe cho cô, đưa tay chắn phía trên để cô gái nhỏ không bị chạm đầu.

Đông Trà biết người kia đang nói dối, chắc chắn anh ta đã đến đây đợi cô từ lâu rồi. Vậy mà lại không vào bên trong gọi cô.

Từ tiệm về đến căn hộ của cô có một đoạn đường ngắn thôi nên hai người bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi. Đúng như Bách Thuân nói, Tần Nhạc Yên đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách rồi, xem chừng cô ấy đã đợi rất lâu rồi.

Thấy Đông Trà đã về tới, cô liền vội kéo lấy tay của cô ấy vào phòng thay đồ, mặc kệ Bách Thuân cũng vừa trở về.

Trong phòng thay đồ Tần Nhạc Yên đặt sẵn ba bộ lễ phục để Đông Trà lựa chọn. Giờ có khi không còn để Đông Trà chọn đâu, cô sẽ chọn hộ cô ấy luôn nếu cô ấy quá phân vân. Chọn xong nhanh để có vấn đề gì để cô còn sửa nữa, chứ sắp đến giờ đi dự tiệc rồi.



Tần Nhạc Yên vội vã như vậy làm Đông Trà cũng hoảng, với cái nhìn đầu tiên cô đã chọn lễ phục màu xanh xanh dương nhạt.

“ Đông Trà, chị thấy em mặc màu đỏ cũng hợp mà, da em trắng mặc màu này rất tôn da. Hơn nữa, em cứ mặc quanh quanh những màu lam, lục này đến chán rồi” Tần Nhạc Yên thấy Đông Trà thường hay lựa màu lam hoặc màu lục, những chiếc sườn xám cô may cho cô ấy cũng toàn màu này, mặc đến phát nhàm rồi.

Cô không để ý mình đã mặc màu xanh nhiều như vậy rồi “ Vậy nghe theo chị đi”

Lấy chiếc lễ phục màu đỏ đưa về phía Đông Trà, cô lần nà đã rút kinh nghiệm may dúng theo số đo, chứ không tự ý nới ra như lễ phục lần trước nữa, như vậy cô sẽ đỡ mất công sửa lại “ Mau thay thử xem, chị thấy chắc chắn em sẽ hợp”

Mắt nhìn của Tần Nhạc Yên đúng là không sai, kiểu dáng cùng màu sắc này rất hợp với Đông Trà, có điều hình như cô để ngực khoét hơi sâu rồi. Lấy kim chỉ ra, Tần Nhạc Yên sửa luôn khi cô ấy đang mặc, chỉnh lại phần khoét ngực cao hơn một chút, như vậy sẽ tính tế hơn khi đôi gò bồng đẫy đà được o bế trọn vẹn bên trong phần ngực lễ phục.

Tần Nhạc Yên còn giúp Đông Trà trang điểm và tạo kiểu tóc, hôm nay cô đã bao trọn tạo hình cho đôi này rồi, chắc chắn phải đòi tăng lương.

Khi Đông Trà bước ra bên ngoài, đi tới trước mặt Bách Thuân. Trong bộ lễ phục màu đỏ, làn da trắng ngần của cô được tôn lên. Anh ta để điện thoại qua một bên, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sao bây giờ anh mới biết cô mặc màu đỏ đẹp đến như vậy chứ.

Đông Trà thấy ngại khi bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào mình, tự hỏi bản thân có thật là đẹp không hay chỉ là những lời khen xã giao thôi nữa.

“ Anh thấy sao? Rất đẹp đúng chứ?” Tần Nhạc Yên đang tự đắc lắm, chính cô đã tạo ra dáng vẻ xinh đẹp này mà, sao lại không đắc ý cho được. Cô phải tranh thủ đòi công luôn mới được “ Đẹp như vậy anh phải tăng tiền công cho tôi đó”

Bách Thuân hào phóng chuyển cho cô ta gấp 3 lần tiền công rồi nhanh chóng đuổi người “ Cô về được rồi”

“ Ây da, công đức vô lượng. Cảm ơn Bách nhị thiếu nhiều, tôi về trước đây. Chị về trước nhé Đông Trà” Cô vui vẻ chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng chỉ cần ra đến cửa, sắc mặt Tần Nhạc Yên nhanh chóng thay đổi, nụ cười tươi tắn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh.
Chương trước Chương tiếp