Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 32
Bệnh viện Giang Thành số 1
Đông Trà nằm trên chiếc băng ca được đây vào trong phòng cấp cứu. Thôi Tinh Nguyên đứng ở bên ngoài sốt ruột, anh ta cứ đi đi lại lại trước cánh cửa phòng cấp cứu ấy, chốc chốc lại nhìn vào bên trong thông qua ô cửa kính nhỏ.
Bách Thuân cũng vội vã chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, anh ta còn chưa kịp hỏi gì từ Thôi Tinh Nguyên đã bị anh ta tặng cho một cú đấm vào mặt. Anh đưa tay gạt đi chút máu vừa chảy ra nơi khoé miệng.
Mấy y tá gần đó phải chạy, người thì đỡ Bách Thuân đứng dậy, người thì giữ Thôi Tinh Nguyên lại, tránh để anh ta kích động hơn nữa “ Hai người các anh, sao lại đánh nhau ở đây?”
“ Anh còn đến đây làm gì?” Thôi Tinh Nguyên lúc này đã mất bình tĩnh, nếu không có y tá ở đó giữ lại thì anh đã tặng thêm cho tên này mấy đấm nữa rồi.
“ Ở trong đó là vợ tương lai của tôi” Anh nhìn về phía phòng cấp cứu còn đang đóng chặt cửa. Anh không ngờ khi chỉ vừa nới lỏng tay thôi đã để người con gái của mình phải vào phòng cấp cứu rồi. Nhất định sau này anh phải bảo hộ cô ấy thật tốt.
Thôi Tinh Nguyên cười khẩy khi nghe anh ta nói “ Vị hôn thê? Anh nghĩ sau chuyện này Thôi gia còn để cho anh lấy con bé à?”
Đèn bên ngoài phòng cấp cứu đã tắt, một vị bác sĩ mặc đồ phẫu thuật bước ra ngoài “ Ai là người nhà bệnh nhân Đông Trà?”
Thấy bác sĩ đã ra ngoài, Thôi Tinh Nguyên không thèm quan tâm đến tên Bách Thuân kia nữa, vội lên tiếng “ Là tôi, tôi là anh trai cô ấy”
Ông bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn người đàn ông vừa lên tiếng một lượt, rồi lại nhìn người đứng sau anh ta “ Vậy còn anh?”
Bách Thuân đi lại gần phía bác sĩ “ Tôi là chồng tương lai của cô ấy”
“ Một người là anh trai, một người là chồng tương lai mà lại không chăm sóc tốt sản phụ như vậy. Trong thời kì đầu mang thai này cần chú ý một chút, cũng may lần này cấp cứu kịp nên thai nhi còn giữ được. Sau này nên chú ý chăm sóc cho cô ấy” Bác sĩ đang thấy tội nghiệp cho sản phụ bên trong, có thai mà không có người phụ nữ nào bên cạnh, chỉ có hai người đàn ông nhìn không chút kinh nghiệm này.
“Có thai?” Cả hai người đều đồng thanh hỏi lại vị bác sĩ kia.
Nhìn vẻ ngơ ngác kia thì chắc chăn hai người này không biết chuyện này “ Cô ấy có thai được 2 tháng rồi”
Đùng đoàng, tin như sét đánh ngang tai Thôi Tinh Nguyên vậy. Em gái anh có thai, lại còn được 2 tháng rồi nữa, cái tên Bách Thuân chết tiệt kia lại dám làm chuyện đó với em gái anh. Nhưng giờ có thì cũng đã có rồi, con cháu Thôi gia thì Thôi gia nuôi, không cần đến nhà họ Bách kia. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh đáp lời vị bác sĩ kia “ Cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào em gái tôi có thể ra ngoài?”
“ Sau khi truyền xong cô ấy sẽ được chuyển về phòng bệnh” Việc của ông ở đây đã kết thúc rồi, dặn dò thêm vài thứ rồi rời đi.
Ở bên này đang có người vui trong lòng, Đông Trà có thai rồi, anh sắp được làm ba rồi. Nhưng xem chừng với tình hình này thì để có thể đón mẹ con cô ấy tới chỗ anh chăm sóc sẽ rất khó khăn đây.
Một lúc sau thì Đông Trà cũng được đưa về phòng bệnh thường. Giờ cũng đã muộn nên Thôi Tinh Nguyên không thông báo cho mẹ mình nữa, sợ sẽ làm bà kích động chạy đến đây. Dự là đến sáng mai sẽ thông báo sau.
“ Bách Thuân, tôi không phải nói với anh là đừng có làm gì quá giới hạn với em gái tôi rồi sao? Con bé mới 19 tuổi, nó có thể làm mẹ sao?” Đúng là giao trứng cho ác mà, nếu trước đó anh kiên quyết không để cho tên này tuỳ tiện thì sẽ không có kết quả ngày hôm nay.
“ Nhưng em gái anh tự nguyện” Bách Thuân điềm tĩnh đáp lại một câu ngắn gọn.
Câu này vừa được nói ra liền làm Thôi Tinh Nguyên cứng họng, nhưng em gái anh ta làm sao mà tự nguyện cho được. Nhất định đợi con bé tỉnh lại anh ta phải hỏi cho rõ. Nhìn tên này càng lâu càng thấy ngứa mắt “ Anh mau về đi, chỗ này không có việc của anh”
Nhìn Đông Trà còn đang hôn mê trên giường bệnh, anh làm sao có thể rời khỏi đây được. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bóng dáng của cô từ lúc cô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu chuyển về phòng này “ Anh về thay đồ đi, chuyện ở đây để cho tôi”
“ Không cần, tôi đã thuê điều dưỡng riêng cho con bé rồi. Đêm nay cô ấy sẽ ở lại với con bé” Em gái anh trong đêm nay cũng sẽ không tỉnh lại được, hơn nữa để điều dưỡng đến chăm sóc cũng hợp lý, bọn họ có kinh nghiệm sẽ làm tốt hơn.
“ Tôi không yên tâm, anh cứ về đi, tôi sẽ ở lại” Dù sao vẫn là người ngoài, anh không yên tâm để người khác ở lại đây.
Thôi Tinh Nguyên từ lúc cũng nhìn ra được tình cảm của Bách Thuân dành cho em gái anh. Từ lúc được đưa về đây, anh ta chưa rời mắt khỏi con bé một giây phút nào, là đủ con bé quan trọng đến mức nào. Như thế thì anh vẫn ghim cái tên này. Giờ mọi chuyện cũng xảy ra rồi, anh cũng không thể đảo ngược thời gian để thay đổi mọi thứ được “ Được rồi, tuỳ anh”
Anh giao lại nơi này cho Bách Thuân, dù anh có ác cảm với tên này thật, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được tình cảm của anh ta với em gái mình. Nhưng chỉ sợ với một người như anh ta thì chưa chắc những thứ biểu hiện ra bên ngoài đều là sự thật. Anh vẫn nên đề phòng.
Vào bên trong phòng bệnh của Đông Trà, cô điều dưỡng mà Thôi Tinh Nguyên nhắc cũng đã tới được một lúc rồi. Bách Thuân thấy không còn chuyện gì nữa liền bảo cô ấy ra ngoài trước, nếu có gì sẽ gọi sau. Tôi nay anh sẽ ở đây cùng Đông Trà.
Chiếc vòng ngọc tên tay Đông Trà lại toả ra ánh sáng xanh lam mờ ảo. Bách Thuân cũng vì thế mà bị nó thu hút, anh nhớ chiếc vòng này, là anh nói Trần quản gia mang nó từ thư lâu tới cho anh.
Việc tìm được đôi vòng này cũng tình cờ. Nửa năm trước ngày sinh nhật của Đông Trà, anh đang tìm một cuộn thẻ tre cổ ở thư lâu, nhưng sự chú ý của anh lại va phải một chiếc hộp gỗ khảm trai được đặt ở một góc khuất phía trong tủ gỗ.
Mở chiếc hộp ấy ra thấy bên trong có một đôi vòng. Anh đã thử hỏi ba mình thì ông nói là người ngoại tộc gửi từ nhiều đời trước rồi, không nhận lại nên coi như là đồ của nhà anh.
Bỏ bẵng đi một thời gian, khi gần đến sinh nhật của Đông Trà, anh mơ một giấc mơ rất lạ. Một người thiếu nữ có vẻ ngoài giống với Đông Trà xuất hiện trong đó, nói có một món đồ để ở chỗ anh. Người thiếu nữ ấy có cảm giác rất thân thuộc, cũng thật đau thương. Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy, anh mới quyết định tặng đôi vòng ấy cho Đông Trà, cũng coi như trả vật về cho người.
Và hình như anh đã làm đúng rồi, đôi vòng tay đã thực sự trở về với chủ nhân của nó.
Đông Trà nằm trên chiếc băng ca được đây vào trong phòng cấp cứu. Thôi Tinh Nguyên đứng ở bên ngoài sốt ruột, anh ta cứ đi đi lại lại trước cánh cửa phòng cấp cứu ấy, chốc chốc lại nhìn vào bên trong thông qua ô cửa kính nhỏ.
Bách Thuân cũng vội vã chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, anh ta còn chưa kịp hỏi gì từ Thôi Tinh Nguyên đã bị anh ta tặng cho một cú đấm vào mặt. Anh đưa tay gạt đi chút máu vừa chảy ra nơi khoé miệng.
Mấy y tá gần đó phải chạy, người thì đỡ Bách Thuân đứng dậy, người thì giữ Thôi Tinh Nguyên lại, tránh để anh ta kích động hơn nữa “ Hai người các anh, sao lại đánh nhau ở đây?”
“ Anh còn đến đây làm gì?” Thôi Tinh Nguyên lúc này đã mất bình tĩnh, nếu không có y tá ở đó giữ lại thì anh đã tặng thêm cho tên này mấy đấm nữa rồi.
“ Ở trong đó là vợ tương lai của tôi” Anh nhìn về phía phòng cấp cứu còn đang đóng chặt cửa. Anh không ngờ khi chỉ vừa nới lỏng tay thôi đã để người con gái của mình phải vào phòng cấp cứu rồi. Nhất định sau này anh phải bảo hộ cô ấy thật tốt.
Thôi Tinh Nguyên cười khẩy khi nghe anh ta nói “ Vị hôn thê? Anh nghĩ sau chuyện này Thôi gia còn để cho anh lấy con bé à?”
Đèn bên ngoài phòng cấp cứu đã tắt, một vị bác sĩ mặc đồ phẫu thuật bước ra ngoài “ Ai là người nhà bệnh nhân Đông Trà?”
Thấy bác sĩ đã ra ngoài, Thôi Tinh Nguyên không thèm quan tâm đến tên Bách Thuân kia nữa, vội lên tiếng “ Là tôi, tôi là anh trai cô ấy”
Ông bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn người đàn ông vừa lên tiếng một lượt, rồi lại nhìn người đứng sau anh ta “ Vậy còn anh?”
Bách Thuân đi lại gần phía bác sĩ “ Tôi là chồng tương lai của cô ấy”
“ Một người là anh trai, một người là chồng tương lai mà lại không chăm sóc tốt sản phụ như vậy. Trong thời kì đầu mang thai này cần chú ý một chút, cũng may lần này cấp cứu kịp nên thai nhi còn giữ được. Sau này nên chú ý chăm sóc cho cô ấy” Bác sĩ đang thấy tội nghiệp cho sản phụ bên trong, có thai mà không có người phụ nữ nào bên cạnh, chỉ có hai người đàn ông nhìn không chút kinh nghiệm này.
“Có thai?” Cả hai người đều đồng thanh hỏi lại vị bác sĩ kia.
Nhìn vẻ ngơ ngác kia thì chắc chăn hai người này không biết chuyện này “ Cô ấy có thai được 2 tháng rồi”
Đùng đoàng, tin như sét đánh ngang tai Thôi Tinh Nguyên vậy. Em gái anh có thai, lại còn được 2 tháng rồi nữa, cái tên Bách Thuân chết tiệt kia lại dám làm chuyện đó với em gái anh. Nhưng giờ có thì cũng đã có rồi, con cháu Thôi gia thì Thôi gia nuôi, không cần đến nhà họ Bách kia. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh đáp lời vị bác sĩ kia “ Cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào em gái tôi có thể ra ngoài?”
“ Sau khi truyền xong cô ấy sẽ được chuyển về phòng bệnh” Việc của ông ở đây đã kết thúc rồi, dặn dò thêm vài thứ rồi rời đi.
Ở bên này đang có người vui trong lòng, Đông Trà có thai rồi, anh sắp được làm ba rồi. Nhưng xem chừng với tình hình này thì để có thể đón mẹ con cô ấy tới chỗ anh chăm sóc sẽ rất khó khăn đây.
Một lúc sau thì Đông Trà cũng được đưa về phòng bệnh thường. Giờ cũng đã muộn nên Thôi Tinh Nguyên không thông báo cho mẹ mình nữa, sợ sẽ làm bà kích động chạy đến đây. Dự là đến sáng mai sẽ thông báo sau.
“ Bách Thuân, tôi không phải nói với anh là đừng có làm gì quá giới hạn với em gái tôi rồi sao? Con bé mới 19 tuổi, nó có thể làm mẹ sao?” Đúng là giao trứng cho ác mà, nếu trước đó anh kiên quyết không để cho tên này tuỳ tiện thì sẽ không có kết quả ngày hôm nay.
“ Nhưng em gái anh tự nguyện” Bách Thuân điềm tĩnh đáp lại một câu ngắn gọn.
Câu này vừa được nói ra liền làm Thôi Tinh Nguyên cứng họng, nhưng em gái anh ta làm sao mà tự nguyện cho được. Nhất định đợi con bé tỉnh lại anh ta phải hỏi cho rõ. Nhìn tên này càng lâu càng thấy ngứa mắt “ Anh mau về đi, chỗ này không có việc của anh”
Nhìn Đông Trà còn đang hôn mê trên giường bệnh, anh làm sao có thể rời khỏi đây được. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bóng dáng của cô từ lúc cô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu chuyển về phòng này “ Anh về thay đồ đi, chuyện ở đây để cho tôi”
“ Không cần, tôi đã thuê điều dưỡng riêng cho con bé rồi. Đêm nay cô ấy sẽ ở lại với con bé” Em gái anh trong đêm nay cũng sẽ không tỉnh lại được, hơn nữa để điều dưỡng đến chăm sóc cũng hợp lý, bọn họ có kinh nghiệm sẽ làm tốt hơn.
“ Tôi không yên tâm, anh cứ về đi, tôi sẽ ở lại” Dù sao vẫn là người ngoài, anh không yên tâm để người khác ở lại đây.
Thôi Tinh Nguyên từ lúc cũng nhìn ra được tình cảm của Bách Thuân dành cho em gái anh. Từ lúc được đưa về đây, anh ta chưa rời mắt khỏi con bé một giây phút nào, là đủ con bé quan trọng đến mức nào. Như thế thì anh vẫn ghim cái tên này. Giờ mọi chuyện cũng xảy ra rồi, anh cũng không thể đảo ngược thời gian để thay đổi mọi thứ được “ Được rồi, tuỳ anh”
Anh giao lại nơi này cho Bách Thuân, dù anh có ác cảm với tên này thật, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được tình cảm của anh ta với em gái mình. Nhưng chỉ sợ với một người như anh ta thì chưa chắc những thứ biểu hiện ra bên ngoài đều là sự thật. Anh vẫn nên đề phòng.
Vào bên trong phòng bệnh của Đông Trà, cô điều dưỡng mà Thôi Tinh Nguyên nhắc cũng đã tới được một lúc rồi. Bách Thuân thấy không còn chuyện gì nữa liền bảo cô ấy ra ngoài trước, nếu có gì sẽ gọi sau. Tôi nay anh sẽ ở đây cùng Đông Trà.
Chiếc vòng ngọc tên tay Đông Trà lại toả ra ánh sáng xanh lam mờ ảo. Bách Thuân cũng vì thế mà bị nó thu hút, anh nhớ chiếc vòng này, là anh nói Trần quản gia mang nó từ thư lâu tới cho anh.
Việc tìm được đôi vòng này cũng tình cờ. Nửa năm trước ngày sinh nhật của Đông Trà, anh đang tìm một cuộn thẻ tre cổ ở thư lâu, nhưng sự chú ý của anh lại va phải một chiếc hộp gỗ khảm trai được đặt ở một góc khuất phía trong tủ gỗ.
Mở chiếc hộp ấy ra thấy bên trong có một đôi vòng. Anh đã thử hỏi ba mình thì ông nói là người ngoại tộc gửi từ nhiều đời trước rồi, không nhận lại nên coi như là đồ của nhà anh.
Bỏ bẵng đi một thời gian, khi gần đến sinh nhật của Đông Trà, anh mơ một giấc mơ rất lạ. Một người thiếu nữ có vẻ ngoài giống với Đông Trà xuất hiện trong đó, nói có một món đồ để ở chỗ anh. Người thiếu nữ ấy có cảm giác rất thân thuộc, cũng thật đau thương. Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy, anh mới quyết định tặng đôi vòng ấy cho Đông Trà, cũng coi như trả vật về cho người.
Và hình như anh đã làm đúng rồi, đôi vòng tay đã thực sự trở về với chủ nhân của nó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương