Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 9
Thương Mân xuống xe trước mở cửa cho Đông Trà rồi vứt chìa khoá cho tay bảo vệ gần đó để hắn ta mang xe đi đậu.
Đông Trà từ lúc xuống xe đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh cô, vào đến bên trong lại càng có nhiều thêm những ánh mắt khác dõi theo từng gót giày của tiểu mĩ nhân.
Không chỉ mấy tên đàn ông,mà những người phụ nữ ở đây cũng đều nhìn theo cô, họ ghen tị cũng có ngưỡng mộ cũng có.
Lần đầu đến nơi này, mới đầu Đông Trà còn thấy dè chừng, nhưng chỉ một lát sau cô đã lấy lại vẻ tự tin vốn có. Đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, dáng vẻ vô cùng kiêu kì. Những tên đàn ông ở đây chỉ hận không thể lập tức bò đến dưới chân cô.
Hai người họ tuỳ tiện chọn một nơi rồi ngồi xuống, Thương Mân gọi một ly Whisky cho bản thân còn về Đông Trà, anh ta suy nghĩ một hồi rồi gọi cho cô một ly Mocktail Cinderella, như vậy cô sẽ dễ uống hơn.
Đông Trà ngồi ngả vào thành ghế, đôi chân thon thả của cô lúc này thật hút mắt đến nỗi mà Thương Mân ngồi đối diện cũng phải cay mắt, anh ta cởi áo khoác ngoài của mình ném qua phủ lên cặp chân ấy “ Đại ca à, chúng ta đã đủ đồ chú ý rồi, mau cất cái chân của cô đi”
“ Hứ, cũng đâu phải lỗi của tôi” Chỉnh lại chiếc áo đang phủ lên chân mình, cô nhìn một lượt rồi đánh giá mấy tên đàn ông tại nơi này, một từ nảy lên trong đầu cô suốt từ lúc bước vào đây “thô tục”, đó chính xác là từ này.
Phục vụ mang đồ uống ra cho hai người, Thương Mân nâng ly Whisky của mình lên lắc nhẹ rồi mới nhấp lấy một ngụm “ À đúng rồi, hôm nọ sinh nhật cô tôi không tới được nghe đâu có chuyện gì kích thích lắm thì phải”
Nâng ly Mocktail Cinderella lên, Đông Trà lần đầu thử mấy món đồ uống này nên mới đầu không quen. Sau khi thử ngụm đầu, thấy cũng không tệ lắm, cô cũng khá thích. Thấy người kia nhắc lại đến bữa tiệc sinh nhật của mình, cô chỉ đáp qua loa “ Chuyện gì mà kích thích, chỉ là ngất một cái thôi mà”
“ Khiếp, ngất một cái thôi mà gây náo động. Bọn họ đang nói Bách nhị thiếu nuôi tiểu tình nhân trong nhà đó” Thương Mân cười khẩy một cái, đúng là ai không biết người con gái này là cháu của vị thiếu gia có tiếng nhất Giang Thành này chắc cũng tưởng cô là tiểu tình nhân của anh ta.
Đến mới đầu Thương Mân cũng nghĩ như vậy, nhưng lâu dần cái suy nghĩ đấy trong anh cũng mất đi. Một cô gái như Đông Trà nếu đổi lại là anh, anh cũng bảo bọc cô như vậy.
Ánh mắt cô trùng xuống, miệng cong lên nụ cười. Từ nhỏ cô nghe mấy lời này cũng đến chán rồi, từ tiểu Kiểu Kiều đến tình nhân nhỏ, có gì mà cô chưa từng nghe qua chứ “ Kệ bọn họ đi, cứ để cho bọn họ nói nói chán rồi sẽ tự khắc dừng”
Không biết ở đâu chui ra một tên hoa hoa công tử, hắn ta cầm theo ly rượu tiến đến chỗ Đông Trà đang ngồi. Hắn nhìn Thương Mân một cái rồi cười gian quay sang phía Đông Trà, hắn ta nâng ly rượu lên ngang với tầm mắt cô, dở giọng trêu ghẹo “ Không biết tiên nữ này ở nơi nào tới đây? Không biết có thể uống cùng Tiêu thiếu đây một ly được chứ?”
Cái tên này cũng tự tin quá rồi, liếc nhìn hắn một lượt. Đông Trà đoán đây chắc là tên thiếu gia nhà nào đấy được nuông chiều từ bé, mặt búng cả ra sữa. Cô nhẹ nhàng đưa ngón trỏ gạt ly rượu ấy qua một bên, vứt cho hắn ta một chữ “ Cút”
Thương Mân nghe xong cũng phải cố lắm mới nhịn được cười, thấy quê dùm cho ai kia. Mấy người ở quanh đấy chứng kiến được cảnh tượng vùa rồi cũng lắc đầu cười nhạo. Có tên còn lên tiếng “ Tiêu thiếu gia à, xem ra tiểu tiên nữ này không ưng cậu rồi”
Rồi được đà cả đám bọn họ cười phá lên làm tên họ Tiêu kia càng tức đỏ. Chưa có ai làm hắn bẽ mặt như vậy, đưa tay nắm mạnh lấy cổ tay nhỏ bé của người con gái kia, kéo mạnh về phía hắn , giọng gằn lên “ Cô tưởng mình là ai chứ? Mà lại làm xấu mặt bản thiếu gia như vậy?”
Thương Mân đang định đứng lên giải vây cho Đông Trà thì có mấy tên đến giữ anh lại. Thấy tình hình này không ổn rồi, nhanh tay gửi vị trí và tin nhắn cho ông chú của tiểu tổ tông kia dù biết rằng có thể anh sẽ bị nhai ra bã. Còn tên kia, thì ra tên này còn mang cả người theo tới đây. Chắc cũng phải được mọi người “yêu thương” lắm nên mới phải thế.
Mặt Đông Trà vẫn lạnh tanh, cô từ từ chuyển ánh mắt từ cổ tay đang bị nắm đến đỏ ứng lên ngang với tầm mắt tên họ Tiêu kia. Cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn ta “ Nhớ kĩ, tôi tên Đông Trà”
Tên họ Tiêu kia bị ánh mắt của người con gái này làm cho lạnh gáy rồi. Cái tên Đông Trà vừa nói ra đã làm cho nhiều người ở đây xôn xao, có người đã nhận ra cô rồi. Hắn hấy bản thân mình giờ ngừng lại thì không được, tiếp tục cũng không xong.
Nên ném lao thì phải theo lao thôi. Hắn ném ly rượu bên tay kia đi rồi khoát tay ý muốn tát Đông Trà, hắn nghĩ như vậy sẽ vớt vát được chút thể diện.
Nhưng không, tay hắn đã bị ai đó giữ lại. Hắn quay đầu lại định chửi thề người nắm tay hắn thì phải cứng cái họng lại, lúc này là biết sợ thật rồi, mặt hắn như cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp “ Bách…. Bách nhị thiếu”
Hỏi sao Bách Thuân lại xuất hiện nhanh như vậy, thì đơn giản anh ta đang ở tầng hai của nơi này luôn. Khác với tầng 1 là phần bar pud, tầng 2 là những phòng bao chuyên để những người có máu mặt ngồi bàn chuyện hợp tác với nhau. Thường thì họ đều bàn những phi vụ lớn thôi.
Bình thường trong khi bàn công việc Bách Thuân thường tắt điện thoại, nhưng hôm nay không hiểu vì sao anh lại để chuông. Vừa nhận được tin nhắn từ Thương Mân, mặt anh ta lập tức đen lại. Bàn chuyện gì đó đều bỏ qua một bên, tiểu tổ tông nhà anh gặp chuyện rồi
Cánh vừa tầng 1 vừa mở ra, rất nhanh Bách Thuân đã xác định được vị trí của Đông Trà rồi, vừa lúc cô sắp bị “vuốt má” thì anh ta đã lao tới chặn lại kịp. Nhìn cái tên nhóc mặt đã xanh lét kia, lúc định đánh bảo bối nhỏ của anh hăng lắm cơ mà, giờ sao mặt cắt không còn giọt máu rồi.
Mọi người ở đây hôm nay lại được xem một màn kịch trấn động rồi, đúng là không uổng công hằng ngày lên bar mà.
Lại nhìn qua Đông Trà đang xoa xoa cổ tay của mình, cô nhóc này hôm nay cũng được lắm, mặc như vậy bảo sao không bị ghẹo. Cái áo của Thương Mân trên chân cô còn không biết rơi ra từ lúc nào, máu trong người Bách Thuân lại được dịp nóng lên thêm.
Anh tay bẻ ngược tay tên họ Tiêu kia ra sau lưng, nghe đến rắc một cái rồi đẩy hắn về chỗ mấy tên đàn em của hắn ta.
Không tốn một câu nói, anh chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua nhìn Thương Mân cũng đang nơm nớp lo sợ cho tính mạng của bản thân mình, rồi trực tiếp nắm lấy tay Đông Trà kéo cô đi. Lực anh ta rất biết điều, không siết quá mạnh đủ để kéo cô ra khỏi chỗ này.
Đấy, cứ hỏi tin đồn tình nhân nhỏ từ đâu mà ra. Đây chứ đâu nữa, thể hiện rõ tính chiếm hữu cao như vậy cơ mà. Vậy là hôm nay Bách Thuân bàn việc không xong lại còn đang sôi máu với tiểu tổ tông nhà mình nữa. Không biết lần này mạng nhỏ của Đông Trà còn ổn không đây.
Đông Trà từ lúc xuống xe đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh cô, vào đến bên trong lại càng có nhiều thêm những ánh mắt khác dõi theo từng gót giày của tiểu mĩ nhân.
Không chỉ mấy tên đàn ông,mà những người phụ nữ ở đây cũng đều nhìn theo cô, họ ghen tị cũng có ngưỡng mộ cũng có.
Lần đầu đến nơi này, mới đầu Đông Trà còn thấy dè chừng, nhưng chỉ một lát sau cô đã lấy lại vẻ tự tin vốn có. Đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, dáng vẻ vô cùng kiêu kì. Những tên đàn ông ở đây chỉ hận không thể lập tức bò đến dưới chân cô.
Hai người họ tuỳ tiện chọn một nơi rồi ngồi xuống, Thương Mân gọi một ly Whisky cho bản thân còn về Đông Trà, anh ta suy nghĩ một hồi rồi gọi cho cô một ly Mocktail Cinderella, như vậy cô sẽ dễ uống hơn.
Đông Trà ngồi ngả vào thành ghế, đôi chân thon thả của cô lúc này thật hút mắt đến nỗi mà Thương Mân ngồi đối diện cũng phải cay mắt, anh ta cởi áo khoác ngoài của mình ném qua phủ lên cặp chân ấy “ Đại ca à, chúng ta đã đủ đồ chú ý rồi, mau cất cái chân của cô đi”
“ Hứ, cũng đâu phải lỗi của tôi” Chỉnh lại chiếc áo đang phủ lên chân mình, cô nhìn một lượt rồi đánh giá mấy tên đàn ông tại nơi này, một từ nảy lên trong đầu cô suốt từ lúc bước vào đây “thô tục”, đó chính xác là từ này.
Phục vụ mang đồ uống ra cho hai người, Thương Mân nâng ly Whisky của mình lên lắc nhẹ rồi mới nhấp lấy một ngụm “ À đúng rồi, hôm nọ sinh nhật cô tôi không tới được nghe đâu có chuyện gì kích thích lắm thì phải”
Nâng ly Mocktail Cinderella lên, Đông Trà lần đầu thử mấy món đồ uống này nên mới đầu không quen. Sau khi thử ngụm đầu, thấy cũng không tệ lắm, cô cũng khá thích. Thấy người kia nhắc lại đến bữa tiệc sinh nhật của mình, cô chỉ đáp qua loa “ Chuyện gì mà kích thích, chỉ là ngất một cái thôi mà”
“ Khiếp, ngất một cái thôi mà gây náo động. Bọn họ đang nói Bách nhị thiếu nuôi tiểu tình nhân trong nhà đó” Thương Mân cười khẩy một cái, đúng là ai không biết người con gái này là cháu của vị thiếu gia có tiếng nhất Giang Thành này chắc cũng tưởng cô là tiểu tình nhân của anh ta.
Đến mới đầu Thương Mân cũng nghĩ như vậy, nhưng lâu dần cái suy nghĩ đấy trong anh cũng mất đi. Một cô gái như Đông Trà nếu đổi lại là anh, anh cũng bảo bọc cô như vậy.
Ánh mắt cô trùng xuống, miệng cong lên nụ cười. Từ nhỏ cô nghe mấy lời này cũng đến chán rồi, từ tiểu Kiểu Kiều đến tình nhân nhỏ, có gì mà cô chưa từng nghe qua chứ “ Kệ bọn họ đi, cứ để cho bọn họ nói nói chán rồi sẽ tự khắc dừng”
Không biết ở đâu chui ra một tên hoa hoa công tử, hắn ta cầm theo ly rượu tiến đến chỗ Đông Trà đang ngồi. Hắn nhìn Thương Mân một cái rồi cười gian quay sang phía Đông Trà, hắn ta nâng ly rượu lên ngang với tầm mắt cô, dở giọng trêu ghẹo “ Không biết tiên nữ này ở nơi nào tới đây? Không biết có thể uống cùng Tiêu thiếu đây một ly được chứ?”
Cái tên này cũng tự tin quá rồi, liếc nhìn hắn một lượt. Đông Trà đoán đây chắc là tên thiếu gia nhà nào đấy được nuông chiều từ bé, mặt búng cả ra sữa. Cô nhẹ nhàng đưa ngón trỏ gạt ly rượu ấy qua một bên, vứt cho hắn ta một chữ “ Cút”
Thương Mân nghe xong cũng phải cố lắm mới nhịn được cười, thấy quê dùm cho ai kia. Mấy người ở quanh đấy chứng kiến được cảnh tượng vùa rồi cũng lắc đầu cười nhạo. Có tên còn lên tiếng “ Tiêu thiếu gia à, xem ra tiểu tiên nữ này không ưng cậu rồi”
Rồi được đà cả đám bọn họ cười phá lên làm tên họ Tiêu kia càng tức đỏ. Chưa có ai làm hắn bẽ mặt như vậy, đưa tay nắm mạnh lấy cổ tay nhỏ bé của người con gái kia, kéo mạnh về phía hắn , giọng gằn lên “ Cô tưởng mình là ai chứ? Mà lại làm xấu mặt bản thiếu gia như vậy?”
Thương Mân đang định đứng lên giải vây cho Đông Trà thì có mấy tên đến giữ anh lại. Thấy tình hình này không ổn rồi, nhanh tay gửi vị trí và tin nhắn cho ông chú của tiểu tổ tông kia dù biết rằng có thể anh sẽ bị nhai ra bã. Còn tên kia, thì ra tên này còn mang cả người theo tới đây. Chắc cũng phải được mọi người “yêu thương” lắm nên mới phải thế.
Mặt Đông Trà vẫn lạnh tanh, cô từ từ chuyển ánh mắt từ cổ tay đang bị nắm đến đỏ ứng lên ngang với tầm mắt tên họ Tiêu kia. Cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn ta “ Nhớ kĩ, tôi tên Đông Trà”
Tên họ Tiêu kia bị ánh mắt của người con gái này làm cho lạnh gáy rồi. Cái tên Đông Trà vừa nói ra đã làm cho nhiều người ở đây xôn xao, có người đã nhận ra cô rồi. Hắn hấy bản thân mình giờ ngừng lại thì không được, tiếp tục cũng không xong.
Nên ném lao thì phải theo lao thôi. Hắn ném ly rượu bên tay kia đi rồi khoát tay ý muốn tát Đông Trà, hắn nghĩ như vậy sẽ vớt vát được chút thể diện.
Nhưng không, tay hắn đã bị ai đó giữ lại. Hắn quay đầu lại định chửi thề người nắm tay hắn thì phải cứng cái họng lại, lúc này là biết sợ thật rồi, mặt hắn như cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp “ Bách…. Bách nhị thiếu”
Hỏi sao Bách Thuân lại xuất hiện nhanh như vậy, thì đơn giản anh ta đang ở tầng hai của nơi này luôn. Khác với tầng 1 là phần bar pud, tầng 2 là những phòng bao chuyên để những người có máu mặt ngồi bàn chuyện hợp tác với nhau. Thường thì họ đều bàn những phi vụ lớn thôi.
Bình thường trong khi bàn công việc Bách Thuân thường tắt điện thoại, nhưng hôm nay không hiểu vì sao anh lại để chuông. Vừa nhận được tin nhắn từ Thương Mân, mặt anh ta lập tức đen lại. Bàn chuyện gì đó đều bỏ qua một bên, tiểu tổ tông nhà anh gặp chuyện rồi
Cánh vừa tầng 1 vừa mở ra, rất nhanh Bách Thuân đã xác định được vị trí của Đông Trà rồi, vừa lúc cô sắp bị “vuốt má” thì anh ta đã lao tới chặn lại kịp. Nhìn cái tên nhóc mặt đã xanh lét kia, lúc định đánh bảo bối nhỏ của anh hăng lắm cơ mà, giờ sao mặt cắt không còn giọt máu rồi.
Mọi người ở đây hôm nay lại được xem một màn kịch trấn động rồi, đúng là không uổng công hằng ngày lên bar mà.
Lại nhìn qua Đông Trà đang xoa xoa cổ tay của mình, cô nhóc này hôm nay cũng được lắm, mặc như vậy bảo sao không bị ghẹo. Cái áo của Thương Mân trên chân cô còn không biết rơi ra từ lúc nào, máu trong người Bách Thuân lại được dịp nóng lên thêm.
Anh tay bẻ ngược tay tên họ Tiêu kia ra sau lưng, nghe đến rắc một cái rồi đẩy hắn về chỗ mấy tên đàn em của hắn ta.
Không tốn một câu nói, anh chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua nhìn Thương Mân cũng đang nơm nớp lo sợ cho tính mạng của bản thân mình, rồi trực tiếp nắm lấy tay Đông Trà kéo cô đi. Lực anh ta rất biết điều, không siết quá mạnh đủ để kéo cô ra khỏi chỗ này.
Đấy, cứ hỏi tin đồn tình nhân nhỏ từ đâu mà ra. Đây chứ đâu nữa, thể hiện rõ tính chiếm hữu cao như vậy cơ mà. Vậy là hôm nay Bách Thuân bàn việc không xong lại còn đang sôi máu với tiểu tổ tông nhà mình nữa. Không biết lần này mạng nhỏ của Đông Trà còn ổn không đây.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương