Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ
Chương 19: Trung khuyển cận vệ (9)
Bệnh của Cát Tường quả thực không chữa được. Đông Phương Hạo ngoại trừ lo lắng suông, không thể làm gì khác hơn.
Con người chính là như vậy, lúc sắp mất đi một thứ gì đó mới biết trân trọng.
Tử Lam nhìn Cát Tường sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, ánh mắt phẳng lặng. Nhưng chỉ có hắn biết, trong lòng hắn đang nổi gió như thế nào. Hắn điên cuồng học y thuật, điên cuồng tìm cách chữa bệnh cho nàng. Người khác làm không được, liền để hắn tới làm đi.
- Đủ rồi, Lam, đừng chỉ biết xem sách thuốc nữa. Đưa ta ra ngoài tắm nắng một chút đi.
Cát Tường có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Mặc dù chỉ là game, nhưng nàng nhìn bản thân mình cũng thấy xót xa thay, gầy đi trông thấy. Một ngày 24 giờ ho liên tục không nghỉ sắp làm cổ họng nàng hỏng rồi.
- Hôm nay không có nắng.- Tử Lam nhìn trời, nghiêm túc phun ra một câu
Haha, hôm nay gió lớn. Đầu óc nàng có vấn đề rồi, chết tiệt thật! Gần đây Tử Lam rất lạ, luôn quấn xung quanh người nàng, lúc thì bưng trà rót nước, lúc lại bón thuốc đút cơm. Thật sự rất có tướng thê nô!
Hôm nay cũng như vậy, hắn tiếp tục đút thuốc cho nàng. Cát Tường vô cùng nghiêm trang chộp lấy bát, một hơi nốc cạn.
- Sau này ngươi không cần làm như vậy nữa! Ta sắp bị chiều đến hư rồi!
Tử Lam mím môi, không nói gì. Hắn sợ rằng, không còn 'sau này' nữa.
Đông Phương Hạo có mấy lần ghé qua, đều bị Cát Tường viện cớ 'sợ lây bệnh cho Hoàng thượng' đuổi trở về. Nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành rồi, nàng còn ép bản thân gặp mặt nam chính làm gì? Dù sao nàng cũng bệnh sắp chết, những ngày cuối đời nên làm những gì mình thích thôi.
oOo
Lãnh cung, âm u và bẩn thỉu. Tuyết Liên mặc y phục trắng, tóc tai rối bời ngồi co rúm trong một góc, nào còn phong tư hoa nhường nguyệt thẹn xưa kia? Ngay cả nha hoàn tâm phúc Tiểu Đào của nàng ta cũng không nhận ra chủ tử của mình nữa, so với Đức phi bệnh sắp chết còn thảm hại hơn!
- Tiện nhân chết tiệt! Tất cả là do ả! Tất cả là do ả! Ta có chết cũng kéo ngươi theo cùng! Hahahaha
Tuyết Liên điên điên khùng khùng hất văng toàn bộ ấm trà, đồ đạc trong phòng xuống đất. Âm thanh đổ vỡ của đồ sứ cũng không át nổi tiếng cười hung ác, điên dại của nàng ta. Tiểu Đào đang bưng điểm tâm đến cũng bị nàng ta dọa cho sợ run, thiếu chút đánh rơi cả khay đồ ăn.
- Nương nương bớt giận! Đức phi đó, nghe nói sống không được bao lâu nữa, người nhất định có thể trở lại hào quang vạn trượng như xưa.- Tiểu Đào vội vàng quỳ rạp, luôn miệng nói
- Đúng vậy, tiện nhân kia sắp chết rồi. Ta phải thật xinh đẹp, thật xinh đẹp...
Tuyết Liên đứng bật dậy, lao đến trước bàn trang điểm trong phòng, nhanh chóng thoa son điểm phấn. Tiểu Đào sợ đến tái mặt, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại y như thế này, nàng sắp bị hù chết rồi.
Bên trong phòng một mảnh hỗn loạn, đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người. Tiểu Đào cũng Tuyết Liên đồng thời nhìn ra, chỉ thấy đó là một nữ nhân mặc váy màu vàng chanh, nàng đứng ngược sáng, thấy không rõ mặt.
- Ai vậy?- Tiểu Đào nhíu mày
- Đã lâu không gặp, Thục phi.
Người tới không ai khác là Cát Tường, nàng mỉm cười nhẹ nhàng bước vào phòng. Tiểu Đào sợ run, lập cập quỳ xuống:
- Đức phi nương nương...- Đức phi đến đây làm gì? Lẽ nào muốn giết Thục phi? Nàng có bị liên lụy hay không đây?
Cát Tường hoàn toàn không để ý đến Tiểu Đào, nàng phất tay ý bảo nàng ta lui ra ngoài. Tiểu Đào như được đại xá, hớn ha hớn hở vọt ra ngoài, trước khi đi còn vô cùng tinh tế đóng cửa lại.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Cát Tường và Tuyết Liên. Nàng đánh giá nữ chính từ đầu tới chân, tiếc rẻ tặc lưỡi. Đã từng hào quang vạn trượng như thế, hiện tại mới vừa vấp ngã liền thành bộ dạng này, nữ chính rốt cuộc có chỗ nào xứng làm nữ chính?
- Tiện nhân! Ngươi còn dám tới đây?- Tuyết Liên hai mắt đỏ rực, bàn tay nắm chặt, hung ác nghiến răng nghiến lợi
- Ta vì sao không thể tới?- Cát Tường ung dung kéo một cái ghế ngồi xuống
- Ngươi đã có được tâm của Hạo! Ngươi đã đạt được mục đích, ngươi còn đến đây làm gì? Cười nhạo ta sao?- Tuyết Liên rống giận
Cát Tường bật cười ra tiếng, không vội mà mở miệng:
- Thứ ta muốn không phải là tâm của Đông Phương Hạo. Ta chỉ muốn ngươi thân bại danh liệt, muốn cướp đoạt hết thảy mọi thứ vốn có của ngươi. Hay như ngươi nói, là đến cười nhạo.
Tuyết Liên quả thực bị nàng nói cho giận sôi, trong mắt nàng ta ngập tràn thống hận và sát ý. Nàng ta cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, liều mạng nhào về phía Cát Tường:
- Tiện nhân, đi chết đi!
Ngoài ý muốn của nàng ta chính là, Cát Tường không hề né tránh, ngược lại ngồi im một chỗ cho nàng ta đâm xuống, trước khi chết còn nở một nụ cười hết sức quỷ dị. Giống như...giống như hết thảy đều nằm trong tính toán vậy! Tuyết Liên đâm ra chột dạ, sợ hãi, nàng ta run rẩy đánh rơi con dao xuống đất:
- Tiểu Đào, Tiểu Đào!
Tiểu Đào hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Đức phi nằm trong vũng máu cùng Thục phi sắc mặt tái nhợt đứng một bên, nàng rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra.
- Nương nương, người gây đại họa rồi!
Đức phi chết, Đông Phương Hạo quỳ rạp bên xác nàng, gào khóc 3 ngày 3 đêm không ngừng nghỉ. Thục phi bị xử tử ngay sau đó, toàn cung điện rơi vào u ám suốt một thời gian dài.
[Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng được kèm theo màn sau. Người chơi có muốn làm nhiệm vụ tiếp theo?]
[Tiếp tục]
[Đã nhận được hiệu lệnh, bắt đầu load game...]
Con người chính là như vậy, lúc sắp mất đi một thứ gì đó mới biết trân trọng.
Tử Lam nhìn Cát Tường sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, ánh mắt phẳng lặng. Nhưng chỉ có hắn biết, trong lòng hắn đang nổi gió như thế nào. Hắn điên cuồng học y thuật, điên cuồng tìm cách chữa bệnh cho nàng. Người khác làm không được, liền để hắn tới làm đi.
- Đủ rồi, Lam, đừng chỉ biết xem sách thuốc nữa. Đưa ta ra ngoài tắm nắng một chút đi.
Cát Tường có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Mặc dù chỉ là game, nhưng nàng nhìn bản thân mình cũng thấy xót xa thay, gầy đi trông thấy. Một ngày 24 giờ ho liên tục không nghỉ sắp làm cổ họng nàng hỏng rồi.
- Hôm nay không có nắng.- Tử Lam nhìn trời, nghiêm túc phun ra một câu
Haha, hôm nay gió lớn. Đầu óc nàng có vấn đề rồi, chết tiệt thật! Gần đây Tử Lam rất lạ, luôn quấn xung quanh người nàng, lúc thì bưng trà rót nước, lúc lại bón thuốc đút cơm. Thật sự rất có tướng thê nô!
Hôm nay cũng như vậy, hắn tiếp tục đút thuốc cho nàng. Cát Tường vô cùng nghiêm trang chộp lấy bát, một hơi nốc cạn.
- Sau này ngươi không cần làm như vậy nữa! Ta sắp bị chiều đến hư rồi!
Tử Lam mím môi, không nói gì. Hắn sợ rằng, không còn 'sau này' nữa.
Đông Phương Hạo có mấy lần ghé qua, đều bị Cát Tường viện cớ 'sợ lây bệnh cho Hoàng thượng' đuổi trở về. Nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành rồi, nàng còn ép bản thân gặp mặt nam chính làm gì? Dù sao nàng cũng bệnh sắp chết, những ngày cuối đời nên làm những gì mình thích thôi.
oOo
Lãnh cung, âm u và bẩn thỉu. Tuyết Liên mặc y phục trắng, tóc tai rối bời ngồi co rúm trong một góc, nào còn phong tư hoa nhường nguyệt thẹn xưa kia? Ngay cả nha hoàn tâm phúc Tiểu Đào của nàng ta cũng không nhận ra chủ tử của mình nữa, so với Đức phi bệnh sắp chết còn thảm hại hơn!
- Tiện nhân chết tiệt! Tất cả là do ả! Tất cả là do ả! Ta có chết cũng kéo ngươi theo cùng! Hahahaha
Tuyết Liên điên điên khùng khùng hất văng toàn bộ ấm trà, đồ đạc trong phòng xuống đất. Âm thanh đổ vỡ của đồ sứ cũng không át nổi tiếng cười hung ác, điên dại của nàng ta. Tiểu Đào đang bưng điểm tâm đến cũng bị nàng ta dọa cho sợ run, thiếu chút đánh rơi cả khay đồ ăn.
- Nương nương bớt giận! Đức phi đó, nghe nói sống không được bao lâu nữa, người nhất định có thể trở lại hào quang vạn trượng như xưa.- Tiểu Đào vội vàng quỳ rạp, luôn miệng nói
- Đúng vậy, tiện nhân kia sắp chết rồi. Ta phải thật xinh đẹp, thật xinh đẹp...
Tuyết Liên đứng bật dậy, lao đến trước bàn trang điểm trong phòng, nhanh chóng thoa son điểm phấn. Tiểu Đào sợ đến tái mặt, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại y như thế này, nàng sắp bị hù chết rồi.
Bên trong phòng một mảnh hỗn loạn, đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người. Tiểu Đào cũng Tuyết Liên đồng thời nhìn ra, chỉ thấy đó là một nữ nhân mặc váy màu vàng chanh, nàng đứng ngược sáng, thấy không rõ mặt.
- Ai vậy?- Tiểu Đào nhíu mày
- Đã lâu không gặp, Thục phi.
Người tới không ai khác là Cát Tường, nàng mỉm cười nhẹ nhàng bước vào phòng. Tiểu Đào sợ run, lập cập quỳ xuống:
- Đức phi nương nương...- Đức phi đến đây làm gì? Lẽ nào muốn giết Thục phi? Nàng có bị liên lụy hay không đây?
Cát Tường hoàn toàn không để ý đến Tiểu Đào, nàng phất tay ý bảo nàng ta lui ra ngoài. Tiểu Đào như được đại xá, hớn ha hớn hở vọt ra ngoài, trước khi đi còn vô cùng tinh tế đóng cửa lại.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Cát Tường và Tuyết Liên. Nàng đánh giá nữ chính từ đầu tới chân, tiếc rẻ tặc lưỡi. Đã từng hào quang vạn trượng như thế, hiện tại mới vừa vấp ngã liền thành bộ dạng này, nữ chính rốt cuộc có chỗ nào xứng làm nữ chính?
- Tiện nhân! Ngươi còn dám tới đây?- Tuyết Liên hai mắt đỏ rực, bàn tay nắm chặt, hung ác nghiến răng nghiến lợi
- Ta vì sao không thể tới?- Cát Tường ung dung kéo một cái ghế ngồi xuống
- Ngươi đã có được tâm của Hạo! Ngươi đã đạt được mục đích, ngươi còn đến đây làm gì? Cười nhạo ta sao?- Tuyết Liên rống giận
Cát Tường bật cười ra tiếng, không vội mà mở miệng:
- Thứ ta muốn không phải là tâm của Đông Phương Hạo. Ta chỉ muốn ngươi thân bại danh liệt, muốn cướp đoạt hết thảy mọi thứ vốn có của ngươi. Hay như ngươi nói, là đến cười nhạo.
Tuyết Liên quả thực bị nàng nói cho giận sôi, trong mắt nàng ta ngập tràn thống hận và sát ý. Nàng ta cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, liều mạng nhào về phía Cát Tường:
- Tiện nhân, đi chết đi!
Ngoài ý muốn của nàng ta chính là, Cát Tường không hề né tránh, ngược lại ngồi im một chỗ cho nàng ta đâm xuống, trước khi chết còn nở một nụ cười hết sức quỷ dị. Giống như...giống như hết thảy đều nằm trong tính toán vậy! Tuyết Liên đâm ra chột dạ, sợ hãi, nàng ta run rẩy đánh rơi con dao xuống đất:
- Tiểu Đào, Tiểu Đào!
Tiểu Đào hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Đức phi nằm trong vũng máu cùng Thục phi sắc mặt tái nhợt đứng một bên, nàng rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra.
- Nương nương, người gây đại họa rồi!
Đức phi chết, Đông Phương Hạo quỳ rạp bên xác nàng, gào khóc 3 ngày 3 đêm không ngừng nghỉ. Thục phi bị xử tử ngay sau đó, toàn cung điện rơi vào u ám suốt một thời gian dài.
[Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng được kèm theo màn sau. Người chơi có muốn làm nhiệm vụ tiếp theo?]
[Tiếp tục]
[Đã nhận được hiệu lệnh, bắt đầu load game...]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương