Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ
Chương 44: Hấp huyết quỷ chiếm hữu cuồng (4)
Trong phòng trống rỗng không một bóng người. Chợt, sau lưng lạnh toát, Cổn Na nhanh như cắt vọt về phía trước, cô chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen lướt qua. Tiếng gió xé ngay trên đỉnh đầu, cô vội cúi thấp người xuống, sau đó bất ngờ chộp lấy cánh tay bóng đen kia, quăng hắn về phía trước bằng một đòn karate tuyệt đẹp.
Ái Nhĩ Lạp Tư rên lên một tiếng, hắn nheo mắt nhìn Cổn Na, cái nhìn sắc lẹm đầy sát khí, đôi mắt hắn đỏ rực trong bóng tối khiến Cổn Na hơi lùi về sau một chút. Nhưng mà sau khi ngã xuống, Ái Nhĩ Lạp Tư không hề có ý định đứng dậy, hắn kiệt sức nằm bệt trên đất, những cơn đau dồn dập ập đến như muốn xé rách cơ thể hắn.
- Sao vậy?- Cổn Na ngồi chồm hỗm nhìn xuống
Ái Nhĩ Lạp Tư không còn hơi sức để ý đến cô nữa, hổn hển thở. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, trong lúc vật lộn, tay của Ái Nhĩ Lạp Tư vô tình bị mảnh vỡ cứa qua, Cổn Na cố gắng xem nhẹ cơn khát máu đến từ bản năng. Lạy chúa, cô không muốn hút máu! Tuy rằng Cổn Na chân chính là quỷ hút máu nhưng linh hồn Cát Tường thì không, cô là người, là người!
Mùi máu càng ngày càng nồng, lại thêm không gian quá mức yên tĩnh, Cổn Na dần dần mất đi ý thức. Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: uống máu hắn. Chờ đến khi tỉnh táo lại, cô đã liếm sạch máu trên tay Ái Nhĩ Lạp Tư, cả hai cứng đờ nhìn nhau.
- Con mẹ nó, ai cho cô uống!- Ái Nhĩ Lạp Tư mất bình tĩnh gào lên
-...Xin lỗi, tôi nhịn không được...
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật tình trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều, cơn đau dày vò hàng ngàn năm qua cũng biến mất. Có điều, hắn không cam lòng! Hắn đã cố gắng chống đỡ hàng ngàn năm, chống lại lời nguyền tai ác kia, cuối cùng lại thất bại thảm hại.
- Lời nguyền gì cơ?- Cổn Na hỏi
- Ai cho cô tự tiện đọc suy nghĩ của tôi!- Ái Nhĩ Lạp Tư lần thứ hai xù lông
- Tôi đột nhiên nghe thấy đấy chứ, thật kì lạ.- Cô ngỡ ngàng mở to mắt, lẽ nào còn có bí mật gì đó
Ái Nhĩ Lạp Tư đưa tay đặt lên trán Cổn Na, một lượng lớn thông tin như cơn lũ ào ạt tràn vào đầu cô. Lời nguyền của gia tộc Ái Nhĩ bắt nguồn từ thời tổ tiên, những người sáng lập nên tộc Ái Nhĩ. Bọn họ là một trong những gia tộc bài trừ phù thủy, săn lùng và thiêu cháy phù thủy. Chính vì thế, họ đã bị yểm một lời nguyền tai ác: tất cả bé trai trong tộc Ái Nhĩ khi sinh ra sẽ phải lập khế ước chủ tớ với một người nào đó không thuộc gia tộc, nếu như không lập khế ước này, mỗi đêm trăng tròn đều sẽ phải chịu nỗi đau thấu xương do lời nguyền đem đến. Khế ước không bình đẳng này quy định người nhà Ái Nhĩ phải tuyệt đối phục tùng chủ nhân, đồng thời chủ nhân của bọn họ có thể tùy ý đọc suy nghĩ của bọn họ, điều này là cỡ nào sỉ nhục đối với một gia đình đại quý tộc? Quỳ gối phục tùng kẻ khác chính là nỗi ô nhục mãi mãi không bao giờ rửa sạch của tộc Ái Nhĩ. Ái Nhĩ Lạp Tư là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, hắn thà rằng chịu đựng nỗi đau thấu xương đó còn hơn là cúi đầu thần phục. Thế nhưng, tạo hóa quá trêu ngươi, hắn cuối cùng vẫn chạy không thoát.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Cổn Na, hận không thể lập tức đem cô ăn tươi nuốt sống. Cổn Na vội giơ hai tay đầu hàng, khuôn mặt vô tội đến cực điểm:
- Là anh tự mình bị thương, tôi cũng đâu phải cố ý cơ chứ!
- Phản ứng nhanh nhạy như vậy, cô... rõ ràng là có mục đích mới tiếp cận Ái Nhĩ gia tộc. Nói đi, cô muốn gì?- Ánh mắt hắn lạnh thấu xương, nhớ lại một loạt phản ứng của cô khi bước vào phòng
Cổn Na phì cười, đưa đôi tay mát lạnh vuốt lên gò má Lạp Tư, giọng nói tựa như ác quỷ mê hoặc nhân loại sa vào địa ngục:
- Thứ tôi muốn chính là Đại thiếu gia tộc Ái Nhĩ - Ái Nhĩ Lạp Tư.
Ái Nhĩ Lạp Tư ngây người, lúc này sau khi đã bình tĩnh, hắn mới nhận ra tư thế gần gũi đến quá mức quy định giữa hai người: hắn nửa nằm trên mặt đất, hai tay chống giữ sức nặng của cơ thể ngẩng đầu nhìn Cổn Na, mà cô vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hỗm từ trên cao nhìn xuống hắn. Lạp Tư mặt 'bùm' một tiếng đỏ rực, vội vàng hất tay cô ra:
- Xằng bậy!
Phản ứng này của Ái Nhĩ Lạp Tư thật sự làm Cổn Na hứng thú dào dạt. Trước kia không phải rất lạnh lùng, rất ngạo mạn sao? Đụng đến phương diện này lại giống như thiếu nữ e ấp lần đầu biết yêu vậy, trời ạ, đáng yêu chết mất...
- Được rồi, trời cũng không còn sớm, tôi về trước.- Cổn Na đứng dậy, không tiếp tục trêu cợt hắn nữa. Với lại, hiện tại trong đầu cô rất loạn, cô cần phải học cách điều khiển cái khế ước quái quỷ này, ngăn chặn sự lưu thông suy nghĩ giữa hai người. Tâm linh tương giao gì đó nghe lãng mạn đấy, nhưng mà quá không có sự riêng tư rồi, cảm giác bị người khác đọc suy nghĩ chẳng dễ chịu chút nào.
Ái Nhĩ Lạp Tư rên lên một tiếng, hắn nheo mắt nhìn Cổn Na, cái nhìn sắc lẹm đầy sát khí, đôi mắt hắn đỏ rực trong bóng tối khiến Cổn Na hơi lùi về sau một chút. Nhưng mà sau khi ngã xuống, Ái Nhĩ Lạp Tư không hề có ý định đứng dậy, hắn kiệt sức nằm bệt trên đất, những cơn đau dồn dập ập đến như muốn xé rách cơ thể hắn.
- Sao vậy?- Cổn Na ngồi chồm hỗm nhìn xuống
Ái Nhĩ Lạp Tư không còn hơi sức để ý đến cô nữa, hổn hển thở. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, trong lúc vật lộn, tay của Ái Nhĩ Lạp Tư vô tình bị mảnh vỡ cứa qua, Cổn Na cố gắng xem nhẹ cơn khát máu đến từ bản năng. Lạy chúa, cô không muốn hút máu! Tuy rằng Cổn Na chân chính là quỷ hút máu nhưng linh hồn Cát Tường thì không, cô là người, là người!
Mùi máu càng ngày càng nồng, lại thêm không gian quá mức yên tĩnh, Cổn Na dần dần mất đi ý thức. Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: uống máu hắn. Chờ đến khi tỉnh táo lại, cô đã liếm sạch máu trên tay Ái Nhĩ Lạp Tư, cả hai cứng đờ nhìn nhau.
- Con mẹ nó, ai cho cô uống!- Ái Nhĩ Lạp Tư mất bình tĩnh gào lên
-...Xin lỗi, tôi nhịn không được...
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật tình trạng của hắn đã tốt lên rất nhiều, cơn đau dày vò hàng ngàn năm qua cũng biến mất. Có điều, hắn không cam lòng! Hắn đã cố gắng chống đỡ hàng ngàn năm, chống lại lời nguyền tai ác kia, cuối cùng lại thất bại thảm hại.
- Lời nguyền gì cơ?- Cổn Na hỏi
- Ai cho cô tự tiện đọc suy nghĩ của tôi!- Ái Nhĩ Lạp Tư lần thứ hai xù lông
- Tôi đột nhiên nghe thấy đấy chứ, thật kì lạ.- Cô ngỡ ngàng mở to mắt, lẽ nào còn có bí mật gì đó
Ái Nhĩ Lạp Tư đưa tay đặt lên trán Cổn Na, một lượng lớn thông tin như cơn lũ ào ạt tràn vào đầu cô. Lời nguyền của gia tộc Ái Nhĩ bắt nguồn từ thời tổ tiên, những người sáng lập nên tộc Ái Nhĩ. Bọn họ là một trong những gia tộc bài trừ phù thủy, săn lùng và thiêu cháy phù thủy. Chính vì thế, họ đã bị yểm một lời nguyền tai ác: tất cả bé trai trong tộc Ái Nhĩ khi sinh ra sẽ phải lập khế ước chủ tớ với một người nào đó không thuộc gia tộc, nếu như không lập khế ước này, mỗi đêm trăng tròn đều sẽ phải chịu nỗi đau thấu xương do lời nguyền đem đến. Khế ước không bình đẳng này quy định người nhà Ái Nhĩ phải tuyệt đối phục tùng chủ nhân, đồng thời chủ nhân của bọn họ có thể tùy ý đọc suy nghĩ của bọn họ, điều này là cỡ nào sỉ nhục đối với một gia đình đại quý tộc? Quỳ gối phục tùng kẻ khác chính là nỗi ô nhục mãi mãi không bao giờ rửa sạch của tộc Ái Nhĩ. Ái Nhĩ Lạp Tư là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, hắn thà rằng chịu đựng nỗi đau thấu xương đó còn hơn là cúi đầu thần phục. Thế nhưng, tạo hóa quá trêu ngươi, hắn cuối cùng vẫn chạy không thoát.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Cổn Na, hận không thể lập tức đem cô ăn tươi nuốt sống. Cổn Na vội giơ hai tay đầu hàng, khuôn mặt vô tội đến cực điểm:
- Là anh tự mình bị thương, tôi cũng đâu phải cố ý cơ chứ!
- Phản ứng nhanh nhạy như vậy, cô... rõ ràng là có mục đích mới tiếp cận Ái Nhĩ gia tộc. Nói đi, cô muốn gì?- Ánh mắt hắn lạnh thấu xương, nhớ lại một loạt phản ứng của cô khi bước vào phòng
Cổn Na phì cười, đưa đôi tay mát lạnh vuốt lên gò má Lạp Tư, giọng nói tựa như ác quỷ mê hoặc nhân loại sa vào địa ngục:
- Thứ tôi muốn chính là Đại thiếu gia tộc Ái Nhĩ - Ái Nhĩ Lạp Tư.
Ái Nhĩ Lạp Tư ngây người, lúc này sau khi đã bình tĩnh, hắn mới nhận ra tư thế gần gũi đến quá mức quy định giữa hai người: hắn nửa nằm trên mặt đất, hai tay chống giữ sức nặng của cơ thể ngẩng đầu nhìn Cổn Na, mà cô vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hỗm từ trên cao nhìn xuống hắn. Lạp Tư mặt 'bùm' một tiếng đỏ rực, vội vàng hất tay cô ra:
- Xằng bậy!
Phản ứng này của Ái Nhĩ Lạp Tư thật sự làm Cổn Na hứng thú dào dạt. Trước kia không phải rất lạnh lùng, rất ngạo mạn sao? Đụng đến phương diện này lại giống như thiếu nữ e ấp lần đầu biết yêu vậy, trời ạ, đáng yêu chết mất...
- Được rồi, trời cũng không còn sớm, tôi về trước.- Cổn Na đứng dậy, không tiếp tục trêu cợt hắn nữa. Với lại, hiện tại trong đầu cô rất loạn, cô cần phải học cách điều khiển cái khế ước quái quỷ này, ngăn chặn sự lưu thông suy nghĩ giữa hai người. Tâm linh tương giao gì đó nghe lãng mạn đấy, nhưng mà quá không có sự riêng tư rồi, cảm giác bị người khác đọc suy nghĩ chẳng dễ chịu chút nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương