Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 12: Rời khỏi quảng trường



Người đàn ông trung niên cảm nhận được dao động khí thế trên người Lý Phong, trên mặt nở nụ cười, đưa tới một tấm lệnh bài, Lý Nham Thạch hưng phấn tiếp nhận.

Nhìn Lý Nham Thạch, Lý Phong hiếu kỳ nói “Nham Thạch, không phải đệ có binh khí rồi sao? Sao lại còn muốn mua?”

Lý Nham Thạch trực tiếp dùng bạc tới mua binh khí, không thể không nói có chút kỳ lạ.

“A, binh khí kia của ta... Mất rồi." Nghe Lý Phong dò hỏi, Lý Nham Thạch gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười nói.

Cậu ta lại lập tức nói sang chuyện khác, nói: “Ngũ ca, may mà có huynh, ta có thế đi chọn một tảng đá, chúng ta mau đi xem một chút, thời gian chỉ còn lại không đến một giờ”

Trong mắt Lý Nham Thạch hiện rõ về hưng phấn.

Nơi khác cũng có thể mua binh khí, nhưng mà ở chỗ này lại có thể rút thăm trúng thưởng một lần, đương nhiên là cậu ta sẽ chọn nơi này.

Nếu lấy ra được linh dược nhất phẩm, vậy thì thu hoạch quá lớn rồi.

Rất nhanh bọn họ đi tới một chỗ, đây là một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường bày từng tảng đá, mỗi tảng đá có kích thước bằng quả bóng rổ, có chừng ngàn tảng, được xếp đều đặn.

“Trống không, không có gì cả!”

“Ha ha, bên trong tảng đá của ta có một gốc cây hoa Tân Lan, trị giá ba mươi lượng bạc, hồi vốn."

Trên quảng trường, có hơn trăm người đang đi lại, thỉnh thoảng lựa chọn.

Mà chọn xong, những chỗ trống đó lại có một tảng đá mới được bày lên.

Số bạc này đối với bọn họ cũng không tính là gì, nhưng mà nếu may mắn lấy được bảo vật thì vẫn

khiến cho bọn họ rất hưng phấn.

Lý Nham Thạch ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng sờ sở tảng đá, còn dùng ngón tay gõ gõ, dường như thông qua phương pháp này có thể thấy được bên trong tảng. đá có gì đó hay không.

“Ngũ ca, huynh mau giúp ta nhìn xem, chọn một chút." Trong lúc lựa chọn, Lý Nham Thạch cũng kêu Lý phong. 

Nghe vậy, Lý Phong bất đắc dĩ nói: “Đệ còn muốn thông qua phương pháp này lấy được linh dược nhất phẩm à?”

Lúc trước hẳn còn tưởng rằng có phương pháp gì tốt, không nghĩ tới chính là xem vận may.

Hơn một ngàn tảng đá, ai cũng biết phần lớn bên rong không có khả năng có linh dược nhất phẩm, muốn trùng hợp gặp được xác suất quá nhỏ.

Ngồi xổm xuống, tay phải Lý Phong chạm đến. một tảng đá.

“Hả?”

Nhưng mà mới vừa chạm đến, Lý Phong lại sửng sốt, lúc này hẳn cảm nhận được điểm sáng thần bí chỗ trái tìm mình thế mà dao động một chút.

“Đây là có chuyện gì?”

Lý Phong giật mình, không biết nguyên nhân là gì.

Hơi suy nghĩ một chút, tay phải Lý Phong lại chạm đến tảng đá thứ hai.

“Không có dao động?”

Lúc này điểm sáng thần bí kia không có một chút dao động nào, hiển nhiên có sự khác biệt rất lớn với tảng đá lúc trước. 

Bồng nhiên trong lòng sinh ra một ý nghĩ, vẻ mặt Lý Phong bình tĩnh, không có biểu hiện gị, lại bắt đầu chạm đến những tắng đá này.

-Táng đá thứ ba không dao động, tắng đá thứ tư. không dao động, tảng đá thứ năm có một tia dao động, tảng đá thứ sáu không dao động...

Lý Phong vẫn liên tục thử bốn mươi tảng đá, trong

đó có sáu tảng đá sinh ra một tia dao động.

Mà lúc tay hẳn tiếp xúc đến tảng thứ bốn mươi mốt.

Nháy mắt, điểm sáng thần bí chỗ trái tim hân hiện lên dao động, dường như phía trên truyền đến một tia ý thức khát vọng, cảm giác giống như lúc trước khi Lý Phong cầm sâm Hồng Linh trong tay.

"Là linh lực sao?" Lý Phong thầm nói trong lòng.

"Ngũ ca, huynh xem thế nào rồi?"

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, lúc này Lý Nham Thạch đi tới bên cạnh hẳn, lúc này trong tay của cậu ta còn ôm một tảng đá, hiển nhiên đây là do cậu ta chọn.

Lý Phong tiếp nhận tảng đá kia, lúc này điểm sáng thần bí không có bất cứ dao động gì.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương trước Chương tiếp