Thiên Nam Pháp Hội

Chương 17: Làng Thụ, Làng Thượng, Làng hạ(Đêm quyết định)



"Không biết bây giờ mấy cái người pháp sư họ giải quyết xong chưa nhờ" Ông Lộc hỏi Ông Tuấn

Ông Tuấn chỉ nhấc quân cờ tướng rồi đập xuống bàn cờ, ăn pháo. Rồi ông đáp lời:

"Chịu thôi! mình chỉ là người thường giúp được họ gì thì giúp thôi. Còn lại phải đặt niềm tin vào họ thôi"

"Mà công nhận mấy thầy pháp Chú mời về đúng tài luôn. Họ về làm phép một ngày với khối đá là làng mình yên ổn như cũ luôn". Ông Lộc cảm phục

Khi hai người vẫn đang chăm chú vào những quân cờ bỗng có tiếng gọi phát ra từ ngoài cổng. Ông Tuấn đứng dậy tạm dừng việc đánh cờ vừa đi vừa lẩm bẩm:

" Ai đến giờ này vậy sắp tối rồi"

Khi ông tiến ra ngoài cổng, ông bất ngờ khi phát hiện ra người cất tiếng gọi đó là Trần Thái. Ông Tuấn tiến lại mở cửa rồi cất lời:

"Không biết cậu Trần Thái tới tìm tôi có việc gì"

Trần Thái lễ phép kính cẩn đáp lời đáp lời:

"Dạ việc thưa ông Tuấn cảm phiền ông có thể ra đình bây giờ được không ạ. Bọn cháu có việc muốn nhờ chú"

Ông Lộc nghe vậy liến thắc mắc:

"Dạ có việc gì mà pháp sư các anh lại nhờ đến mấy ông lão này ạ"

Trần Thái đáp lời:

"Dạ thầy cháu bảo cháu đi nhờ ông. À mà chú biết nhà ông Lộc không ạ cả làng cháu chỉ biết mỗi hai người. Mà thầy cháu bảo phải có hai người đi mới được"

"Thằng Lộc ở nhà tôi" nói xong ông Tuấn nói to vào trong nhà:

"Này Lộc ơi ra đây đi với tao mấy vị pháp sư đến nhờ"

Nghe vậy ông Lộc hớt hải chạy ra. Trần Thái thấy vậy mừng rỡ cất lời:

"Vậy đã đủ người, phiền hai ông đi theo cháu ra ngoài đấy thầy cháu sẽ giải thích cho hai người.

Sau khi dặn đứa cháu Lâm ở nhà, thì ông Tuấn và Ông Lộc hai người đi theo Trần Thái. Sau khoảng 10 phút họ cũng tới được đình làng Thụ. Lúc này ngoài đình là nhóm 9 pháp sư của tộc Trần. Trần Long, Lê Nam và thầy Khương. Hai người tới nơi Trần Long đã lên tiếng:

"Hôm nay phiền hai người như này tôi ngại quá"

Ông Lộc xua tay đáp lời:

"Ui ngài không phải khách sáo, ngài đã cứu giúp dân làng Thụ này. Nếu không có ngài không biết làng tôi sẽ có bao nhiêu người phải chết"

Ông Tuấn cất lời thắc mắc:

"Vậy thì các vị pháp sư đây cần hai ông giá này giúp cái gì ạ"

Lê Nam bước lên đáp lời:

"Trước hết cứ vào đình đã lúc đó bọn tôi sẽ giải thích cho hai người"

Sau khi ông Lộc mở cánh cửa đình. Tất cả bọn họ tiến vào bên trong. Lúc này thầy Trần Long lên tiếng giải thích:

" Bọn tôi đã sở hữu cả ba lệnh bài"

Ông Tuấn nghe vậy mừng rỡ:

"Vậy thì chúng ta thắng rồi nếu không có lá bài thì bọn chúng không giải thoát con quỷ được đúng không"

Lê Nam không quan tâm đến mọi người xung quanh chỉ cười lớn một cách vô duyên đáp lời:



"Trời ơi nếu bọn tôi sở hữu hết lệnh bài thì bọn chúng với bọn tôi phải đanh nhau toé lửa để giành lại lá bài rồi. Đằng này bọn chúng lại để yên cho bọn tôi giữ ba lá bài này thế mới lạ"

Thầy Khương tiếp lời:

"Nhưng vấn đề là bọn tôi lấy 3 lệnh bài từ một người bình thường mà không phải từ tay bọn chúng. Nên bọn tôi nghi ngờ rằng thứ giải thoát con quỷ không phải là lệnh bài mà nó là một thứ khác có liên quan đến lệnh bài này"

Lê Nam lên tiếng:

"Khả năng nó là một dấu ấn một nguồn năng lượng gì đó"

Trần Long sau khi nghe Lê Nam nói như bật ra gì đó anh ta gọi một người pháp sư, mà anh ta đã chạm tay vào lệnh bài. Khi người pháp sư đó tiến lại gần Trần Long nói:

"Cậu đưa hai tay cậu lại đây"

Người pháp sư giơ hai tay ra trước mặt Trần Long thắc mắc:

"Ngài đang định làm gì vậy ạ"

Trần Long không đáp lời niệm phép:

"Thần khí hợp. Hiện"

Ngay lập tức tay của người pháp sư hiện lên 3 dấu ấn. Mọi người tò mò chạy lại xem.

"Vậy khả năng chính dâu ấn này là thứ sẽ giải thoát con quỷ" Trần Quân phán đoán

Trấn Long gật đầu:

"Vậy bằng một cách nào đó bọn chúng đã tiếp xúc được với cả ba chiếc lệnh bài nên chúng không cần quay lại lấy lệnh bài nữa"

Lê Nam chen lời vào thắc mắc:

"Thế cái dấu ấn này tồn tại mãi mãi hả, như kiểu xăm mà không đau vậy"

Lời nói của Lê Nam bỗng khiến Trần Long lo lắng. Nếu bọn chúng đã có ba dấu ấn mà dấu ấn ấy còn tồn tại mãi mãi vậy việc chúng giải thoát con quỷ chỉ là vấn đề thời gian. Chúng ta không thể ở đây mãi mà canh chúng được"

Bỗng nhiên ông Lộc như phát hiện ra điều gì đó lên tiếng chèn vào:

"Vậy cứ kiểm tra tay tôi xem tôi cũng chạm vào lệnh bài. Nếu nó hiện tức là nó tồn tại lâu, nêu không thì chắc nó có giới hạn"

Ngay lập tức Trần Long tiến lại phía ông Lộc kiểm tra:

"Thần khí hợp. Hiện "

Nhưng lần này ở cả hai tay của ông Lộc không hề hiện dấu ấn mọi người thở pháo nhẹ nhõm vậy là vẫn có cơ hội. Trần Long lên tiếng vậy thì ta sẽ tạo trận pháp giữ liên tục cho đến khi dấu ấn này biến mất.

Lê Nam than thở:

"Ui thế thì chết đói mà chết à không chịu đâu"

Trần Long biết thừa việc những pháp sư tu luyện có thể chịu đói khát rất tốt. Thế nên Trần Long lên:

"Yên tâm đê xong vụ này mà thành công tôi sẽ tặng ông tài khoản liên quân full skin"

Lê Nam thấy vậy mắt sáng bừng lên đáp lời:

"Nể ông bạn lắm mới giúp đấy"

Thầy Khương bắt đầu bố trí trận pháp ngay tại đình Làng Thụ. Đình làng Thụ bao gồm một ngôi đình, một sân đình và một ao tất cả được bao quanh bởi tường cao 1m5. Thầy Khương đặt hai lá bùa đối diện nhau tại hai bên tường. 10 vị pháp sư được bố trí ẩn nấp bên ngoài đình. Họ được chia làm hai bên mỗi bên có 5 người. 2 pháp sư cấp Trấn Lân 3 pháp sư cấp Trấn Quy. Bên trong hai người Trần Long và Lên Nam đang ở trong đình niệm phép thầy Khương ngồi phía sau duy trì sự ổn định của pháp trận. Cuối cùng là Ông Tuấn và ông Lộc họ được bố trí ở trong đình. Hai người họ ở đây để nhằm tạo sự ôn định cho pháp trận. Việc có quá nhiều pháp sư nên lượng thần khí lớn, cần có những người thường như họ, có cả quỷ khí và thần khí trung hoà. Giờ họ chỉ chờ đợi chú Cảnh tới mà thôi. Thời gian vẫn cứ chôi cái gì đến phải đến, khoảng nửa đêm một thân ảnh đen thoăn thoắt leo qua bức tường. Chỉ không đến 5 phút mà người đó đã tới sân đình. Đó chính là Chú Cảnh trong thân xác của tên Huy vu tại làng Hạ. Hắn nhìn xung quanh đề phóng việc bị mai phục. Hắn nhìn lại phía đình làng Thụ. Toàn bộ cửa đã đóng kể cả cửa sổ. Hắn tiến lại toan mở chiếc cửa sổ, nhưng không được chiếc cửa sổ đã bị khoá. Không chần chừ chú Cảnh niệm phép:

"Quỷ khí hợp, dạng cầu, Phóng!"



Một quả hắc cầu phóng thẳng vào khiến cho chiếc cửa vỡ. Hắn nhìn vào bên trong 3 vị pháp sư và hai người là Ông Lộc và Ông Tuấn bên trong. Nhận ra có điều không ổn hắn liền lùi lại phóng nhanh ra sân đình toan chạy ra ao để giải phóng con quỷ. Lúc này ở bên trong đình thầy Khương chỉ nhếc miệng cười thì thầm:

"Quá muộn rồi"

Ngay lập tức 2 người đó là Trần Long và Lê Nam niệm phép:

"Quang thần khúc Khoá!"

Sau đó từ trên trời phóng xuống những thanh gậy màu vàng kim. Chúng đâm vào chú Cảnh khiến hắn nằm xấp xuống sân đình. Cơ thể bị khoá không thể cử động bởi những thanh gậy vàng kim. Cơ thể bị khoá chặt thất bại ngay trước chiếc ao làng Thụ. Hắn tức giận gào thét:

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chỉ mốt chút nữa là tao đã có thể giết sạch cái làng khốn kiếp này"

Ông Lộc bên trong đình nghe thấy giọng của con trai mình đang chửi rủa muốn giết sạch người dân tại làng Thụ. Ông Lộc tức giận mở cửa chạy ra quát lớn:

"Là mày hả Cảnh sống chả làm gì được cho làng chết vẫn muôn giết làng. Mày mày đúng là quân súc sinh, thất bại đời tao là sinh ra cái giống như mày"

Chú Cảnh sau khi nghe những lời chửi rủa của ông Lộc chỉ cười nhẹ đáp lại:.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

"Súc vật haha bố thì biết cái chó gì hả. Lúc thằng này 18 tuổi rời khỏi làng. Thì mẹ đã bị bệnh nặng, tôi đã phải từ bỏ việc học cao đẳng lao ra đường kiếm tiền. Không đủ tiền tôi lao đầu vào cờ bạc nợ nần. Cuối cùng thì mẹ đã được cứu khỏi còn tôi thì không giả được nợ nên bị cho vào Hội phản thần để làm việc giả nợ. 8 năm không lúc nào là tôi không muốn trở về làng. Tôi còn lên được Hạ Huyền tứ cơ nhưng tôi không cần. Tôi từ bỏ tổ chức trở về làng. Rồi khi tôi về làng thì ai cũng coi thường tôi. Mụ Thảo bán rau đi rêu rao với cả làng là tôi nghiện trong khi chả biết gì. Lũ khốn thằng Duy lừa hết tiền của tôi thậm chí còn gán nợ cờ bạc cho tôi. Con bố ông không tin tôi tống tôi vào trại cai nghiện"

Lúc này nước mắt Hắn bắt đầu rơi những giọt lã chã:

"Tại sao hả không một ai cho tôi dù một chút sự tôn trọng"

Ông Lộc gắt gỏng đáp lại:

"Muốn người khác tôn trọng thì mày phải cố gắng chứ phải phấn đấu chứ"

Chú Cảnh ngước mặt lên đáp lại:

"Con có cố gắng, con có cố gắng. Con giúp nhà bà Thảo lợp mài bà tà vẫn khinh thường. Con đóng góp tiền xây đình họ còn nghi con đi ăn trộm. Con đi đuổi cướp mọi người đánh cả con vì nghĩ con là đồng phạm. Rồi khi tổ chức đề nghị con quay lại con đã thử lòng dân làng xem họ có xứng đáng để con ở lại không cuối cúng thì. Con chết mà không một ai ra cứu giúp, rồi đám tang của con chỉ thằng Lâm là khóc còn lại không ai buồn cả."

Ông Lộc và ông Tuấn đều chết lặng, không biết đáp lại như nào.

"Ai cũng có một quê hương nơi họ có thể về mà, vậy tại sao quê hương của con lại không cho con đường về cơ chứ"

Lúc này 3 người còn lại trong đình tiến ra. Trần Long lên tiếng:

"Vậy đó là lý do khiến hăn chấp nhận đánh dổi nhiều thứ vậy sao"

Lê Nam tiếp lời nói:

"Một linh hồn được tụ thành từ 3 hồn 7 vía vậy mà hắn chỉ có đúng 1 hồn. Đây không phải một linh hồn chắc chắn hắn sẽ khó đầu thai chuyển kiếp"

Khi cả ba người vẫn đang chưa biết làm gì bỗng nhiên tên tà pháp sư đeo mặt nạ nhảy qua tường tiến vào bên trong. Ngay lập tức 3 người họ tiến vào trong đình, ngồi lại vị trí niệm phép:

"Quang thần khúc Khoá!"

Nhưng điều khác lạ là những thanh gậy lao xuống, chúng không cắm vào cơ thể của hắn mà xuyên qua cắm xuống đất. Hai ngươi ông Lộc và Ông Tuấn thấy vậy thốt lên:

"Cái thứ gì thế này!"

Hắn mặc kệ những thanh gậy vẫn phóng xuống hắn di chuyển tới phía đáy ao làng. Hắn tìm dưới đáy ao vốn đã cạn nước phải tới tuần sau mới bơm lại để nuôi đàn cá mới. Sau một lúc mò mẫm hắn nhìn thấy một hình vòng tròn bên trong là 4 chiếc khuôn để 3 lá bài. Hắn lấy từ trong áo ra chiếc tay có 3 dấu ấn. Tên đeo mặt nạ nhấn bàn tay lần lượt xuống 3 chiếc khuôn. 3 dấu ấn trên 3 chiếc khuôn phát sáng. Nhận ra có điều không ổn Lê Nam phi người ra khỏi đính kèm theo lời nói:

"Trận pháp không có tác dụng với hắn"

Nhưng khi Lê Nam phi ra là đã muộn hắn niệm phép

"Phong ấn Quỷ Đạo Ma Tượng Giải!"
Chương trước Chương tiếp