Thiên Nam Pháp Hội
Chương 47: Quỷ đạo ma tượng (sập bẫy)
“ Anh có nhận ra điều kì lạ từ nhóm người dân này không anh Trần Thái” một vị pháp sư cất lời hỏi Trần Thái, sau khi họ đã giúp nhóm người dân thoát khỏi sự truy giết của những tên tà pháp sư.
Trần Thái nhìn nhóm người đang sợ sệt đằng kia, tuy bọn họ đã được cứu giúp nhưng sự sợ hãi vẫn hiện rõ trên khuôn mặt từng người. Chẳng ai là có dấu hiệu đã bình tâm trở lại cả, họ vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng cho dù trước mặt là các pháp sư chính đạo và những người họ không có ý muôn làm hại bọn họ
Trần Thái cất lời đáp lại câu hỏi của vị pháp sư kia:
“Thự sự nhóm người dân này rất kì lạ anh cũng cảm nhận đươc sao”
“Chúng tôi cũng thực sự thấy rằng nhóm người này có quá nhiều điểm kì lạ khó hiểu” những pháp sư khác cũng cất lời.
“Đúng vậy điều đầu tiên chính là ngôi làng này đã bị phong toả chỉ có các pháp sư những người có phận sự mới hoạt động ở tại ngôi làng này thôi, bên ngoài những người dân ở các ngôi làng khác không hề được tiếp cận hay sang tới đây, vậy tại sao họ lại có thể tới được đầy thậm chí là cả một nhóm người. Hơn nữa đây chưa phải điểm kì quái nhất của nhóm người này, người thường sẽ phát ra âm khí và dương khí chung hoà với nhau, nhưng tại sao những người này lại không hề phát ra bất kì một tỳ khí gì cả. Cứ như họ chỉ là những xác sống thôi vậy” Trần Thái nói với những người pháp sư còn lại.
Đã có câu “Trăm nghe không bằng một thấy” bây giờ có đoàn thì cũng không giải quyết được gì, thế là bọn họ tiến đến nhóm người. Khi các vị pháp sư tộc Trần tiến đến, trái với lẽ thường khi gặp người đã cứu giúp mình thì chắc chắn những câu cảm ơn sẽ được nói ra, nhưng không nhóm người dân khi thấy các pháp sư tới liền gào thét sợ hãi vô cùng cư như thể là họ sợ các pháp sư còn hơn cả tà pháp sư vậy.
Mỗi người trong nhóm người dân đều gào thét sợ hãi chạy toán loạn mỗi người một hường chạy trốn. Điều này càng đẩy sự kì quái của nhóm người này lên tới đỉnh điểm ngay lập tức các vị pháp sư liền chia nhau chạy mỗi người một hướng đuổi theo nhóm người dân. Truyện Khoa Huyễn
Trở lại phía trận chiến giữa Trần Đế và tên Hạ Huyền Tứ Công, cả hai bên đang trao đổi triêu thức bọn người này ra đòn người người kia tung đòn đáp trả. Sau một lúc chiến đấu bỗng nhiên tên Công ngưng lại hằn nhảy lùi về phía sau một đoạn rồi nói với Trần Đế:
“Thôi hôm nay ta tạm không có hừng để đấu với ngươi, đánh thế đủ rồi ta đi đây”
Trần Đế nghe xong lời của tên Hạ Huyền Tứ thì khó hiểu, ông ấy không hiểu bọn chúng muốn gì, nhưng không để tên Công thoát một cách dễ dáng ông ấy lao lên định tiếp tục chiến đấu với tên Công.
Tên Hạ Huyền Tứ Công thấy vậy liền thi triển:
“Hắc hoả cầu”
Phóng thẳng một quả cầu lửa tới phía Trần Đề. Quả cầu lừa phóng thẳng tới phía Trần Đế, đòn đó khiến ông ấy phải chậm lại một nhịp để đỡ đòn bằng chiêu thức:
“Kim Quy Thần Thuẫn”
Sau đòn đó thì tên Công cũng đã trốn chạy mất. Trần Đế đứng thẫn người, hiện giờ trong ông làng hàng trăm suy nghĩ, câu hỏi trồng chất.
Sau trận chiến nhỏ giữa Trần Đế và tên Hạ Huyền tứ Công. Cuối cùng nhóm pháp sư của Trần Thái cũng đã tiếp cận đươc với nhóm người dân kì lạ đó. Ngay khi Trần Thái bắt được một người dân, ngay cái khoảng khắc anh ta chạm vào thân xác của người dân ngay lập tức khuôn mặt của người đó trở lên nhợt nhạt. Cơ thể như không còn xương vậy mềm oặt nằm gục xuống đất. Sau một lúc cơ thể bắt đầu phân tách ra các lá bùa. Ngay khi Trần Thái nhận ra đó không phải con người bình thường thì anh ta đã bị dụ đi ra rất xa khỏi đình. Lúc này anh ta ngay lập tức chạy hết tốc lức trở lại đình lúc vừa chạy anh vừa cầu nguyện rằng có ai đó đang canh gác ở đình. Sau một lúc chạy như bay trên cánh đồng anh ta gặp lại Trần Đế cũng đang di chuyển trở về đình. Ngay lập tức Trần Thái lao tới trình bày:
“ Thưa ngài chúng ta đã bị lừa, nhóm người dân mà bọn tà pháp sư truy giết không phải người thật, bọn chúng làm vậy để dụ chúng ta ra khỏi đình mà thôi”
Trần Đế nghe vậy liền bình tình trấn an người cấp dưới của mình:
“ Cậu yên tâm đi ta cũng đã tính tới trường hợp này nên ta đã cử một vài người pháp sư ở lại canh gác đình rồi”
Lúc này Trần Thái đã yên tâm phần nào trở không còn nóng lòng chạy về đình nữa. Cả hai người tiếp tục di chuyển trở về đình. Những người pháp sư còn lại cũng di chuyển tới phía hai người họ. Tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi rồi, bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì Trần Đế tức tốc chạy nhanh phi thẳng hướng tới phía đình làng Thụ. Nhận ra sự kì lạ Trần Thái lao người đuổi theo vừa đi vừa hỏi:
“ Có chuyện gì vậy ạ Trường tộc”
“Có tới hai tên tà pháp sư cấp hạ huyền tới đây cơ mà, lúc nãy mới thấy tên Công vậy tên còn lại đâu “
Trần Thái nhìn nhóm người đang sợ sệt đằng kia, tuy bọn họ đã được cứu giúp nhưng sự sợ hãi vẫn hiện rõ trên khuôn mặt từng người. Chẳng ai là có dấu hiệu đã bình tâm trở lại cả, họ vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng cho dù trước mặt là các pháp sư chính đạo và những người họ không có ý muôn làm hại bọn họ
Trần Thái cất lời đáp lại câu hỏi của vị pháp sư kia:
“Thự sự nhóm người dân này rất kì lạ anh cũng cảm nhận đươc sao”
“Chúng tôi cũng thực sự thấy rằng nhóm người này có quá nhiều điểm kì lạ khó hiểu” những pháp sư khác cũng cất lời.
“Đúng vậy điều đầu tiên chính là ngôi làng này đã bị phong toả chỉ có các pháp sư những người có phận sự mới hoạt động ở tại ngôi làng này thôi, bên ngoài những người dân ở các ngôi làng khác không hề được tiếp cận hay sang tới đây, vậy tại sao họ lại có thể tới được đầy thậm chí là cả một nhóm người. Hơn nữa đây chưa phải điểm kì quái nhất của nhóm người này, người thường sẽ phát ra âm khí và dương khí chung hoà với nhau, nhưng tại sao những người này lại không hề phát ra bất kì một tỳ khí gì cả. Cứ như họ chỉ là những xác sống thôi vậy” Trần Thái nói với những người pháp sư còn lại.
Đã có câu “Trăm nghe không bằng một thấy” bây giờ có đoàn thì cũng không giải quyết được gì, thế là bọn họ tiến đến nhóm người. Khi các vị pháp sư tộc Trần tiến đến, trái với lẽ thường khi gặp người đã cứu giúp mình thì chắc chắn những câu cảm ơn sẽ được nói ra, nhưng không nhóm người dân khi thấy các pháp sư tới liền gào thét sợ hãi vô cùng cư như thể là họ sợ các pháp sư còn hơn cả tà pháp sư vậy.
Mỗi người trong nhóm người dân đều gào thét sợ hãi chạy toán loạn mỗi người một hường chạy trốn. Điều này càng đẩy sự kì quái của nhóm người này lên tới đỉnh điểm ngay lập tức các vị pháp sư liền chia nhau chạy mỗi người một hướng đuổi theo nhóm người dân. Truyện Khoa Huyễn
Trở lại phía trận chiến giữa Trần Đế và tên Hạ Huyền Tứ Công, cả hai bên đang trao đổi triêu thức bọn người này ra đòn người người kia tung đòn đáp trả. Sau một lúc chiến đấu bỗng nhiên tên Công ngưng lại hằn nhảy lùi về phía sau một đoạn rồi nói với Trần Đế:
“Thôi hôm nay ta tạm không có hừng để đấu với ngươi, đánh thế đủ rồi ta đi đây”
Trần Đế nghe xong lời của tên Hạ Huyền Tứ thì khó hiểu, ông ấy không hiểu bọn chúng muốn gì, nhưng không để tên Công thoát một cách dễ dáng ông ấy lao lên định tiếp tục chiến đấu với tên Công.
Tên Hạ Huyền Tứ Công thấy vậy liền thi triển:
“Hắc hoả cầu”
Phóng thẳng một quả cầu lửa tới phía Trần Đề. Quả cầu lừa phóng thẳng tới phía Trần Đế, đòn đó khiến ông ấy phải chậm lại một nhịp để đỡ đòn bằng chiêu thức:
“Kim Quy Thần Thuẫn”
Sau đòn đó thì tên Công cũng đã trốn chạy mất. Trần Đế đứng thẫn người, hiện giờ trong ông làng hàng trăm suy nghĩ, câu hỏi trồng chất.
Sau trận chiến nhỏ giữa Trần Đế và tên Hạ Huyền tứ Công. Cuối cùng nhóm pháp sư của Trần Thái cũng đã tiếp cận đươc với nhóm người dân kì lạ đó. Ngay khi Trần Thái bắt được một người dân, ngay cái khoảng khắc anh ta chạm vào thân xác của người dân ngay lập tức khuôn mặt của người đó trở lên nhợt nhạt. Cơ thể như không còn xương vậy mềm oặt nằm gục xuống đất. Sau một lúc cơ thể bắt đầu phân tách ra các lá bùa. Ngay khi Trần Thái nhận ra đó không phải con người bình thường thì anh ta đã bị dụ đi ra rất xa khỏi đình. Lúc này anh ta ngay lập tức chạy hết tốc lức trở lại đình lúc vừa chạy anh vừa cầu nguyện rằng có ai đó đang canh gác ở đình. Sau một lúc chạy như bay trên cánh đồng anh ta gặp lại Trần Đế cũng đang di chuyển trở về đình. Ngay lập tức Trần Thái lao tới trình bày:
“ Thưa ngài chúng ta đã bị lừa, nhóm người dân mà bọn tà pháp sư truy giết không phải người thật, bọn chúng làm vậy để dụ chúng ta ra khỏi đình mà thôi”
Trần Đế nghe vậy liền bình tình trấn an người cấp dưới của mình:
“ Cậu yên tâm đi ta cũng đã tính tới trường hợp này nên ta đã cử một vài người pháp sư ở lại canh gác đình rồi”
Lúc này Trần Thái đã yên tâm phần nào trở không còn nóng lòng chạy về đình nữa. Cả hai người tiếp tục di chuyển trở về đình. Những người pháp sư còn lại cũng di chuyển tới phía hai người họ. Tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi rồi, bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì Trần Đế tức tốc chạy nhanh phi thẳng hướng tới phía đình làng Thụ. Nhận ra sự kì lạ Trần Thái lao người đuổi theo vừa đi vừa hỏi:
“ Có chuyện gì vậy ạ Trường tộc”
“Có tới hai tên tà pháp sư cấp hạ huyền tới đây cơ mà, lúc nãy mới thấy tên Công vậy tên còn lại đâu “
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương