Thiên Nam Pháp Hội
Chương 74: Sát Thần Lệnh (Tranh cãi)
“Thôi tôi xin lỗi mà, lần sau chú ý hơn” Lê Nam vừa xin lỗi vừa xoa phần đỉnh đấu của mình sau cú đấm trời giáng của Trần Long.
Sau một hồi phổ cập, cung cấp khái quát cho Lê Nam một lần nữa về nội dung cuộc họp. Mọi người tiếp tục bàn về kế hoạch tác chiến.
Lúc này Trần Long lên tiếng hỏi Đinh Nhật:
“Được rồi bây giờ cậu có thể trình bày cho tôi xem cách chúng ta bố chí lực lượng như nào cho trận chiến sắp tới đây”
“Hiện giờ tôi đã đánh giá phân tích rõ sức mạnh của từng gia tộc, và xắp xếp được những pháp sư mạnh nhất từng gia tộc rồi. Tất cả những pháp sư lực lượng trụ cột kể cả pháp sư trẻ sẽ tập trung chiến đấu ở chùa Hàm Long. Nhưng vào ngày đó trận pháp cũng sẽ bị yếu đi phần nào nên có thể sẽ có một số lượng vong hồn dã quỷ tiến vào. Vì vậy tôi sẽ trích khoảng năm phần trăm lượng pháp sư tại đây làm nhiệm vụ canh gác ở các ngôi đến nhằm ngăn không cho vong hồn tiến vào. Và những pháp sư này sẽ là những pháp sư nhóm yếu nhất” Đinh Nhật trình bày về kế hoạch của mình
“Này thực sự chỉ có năm phần trăm pháp sư sẽ làm nhiệm vụ canh gác ở các ngôi đến thôi sao, cậu có nghĩ con số này là hơi nhỏ không” Trần Đế lên tiềng thắc mắc về cách Đinh Nhật bố trí lực lượng
“Đúng rồi hôm đó là ngày xấu nhất năm chẳng ai mà biết được số lượng vong hồn dã quỷ có tăng đột biến hay không. Biết đâu chỉ với năm phần trăm làm sao họ có thể cản bước được lũ vong hồn thì chắc chắn chúng ta sẽ bị bao vây từ nhiều phía đó” Lê Nam tuy cả nửa đầu cuộc họp không hề tập trung nhưng ông ấy cũng đưa ra ý kiến của mình
“Với lại cậu nghĩ sao mà cho những pháp sư trẻ chiến đấu với một vị thần những người như Trần Thái, Trần Quân, Trần Lực họ còn trẻ. Họ còn cả quãng thời gian phía trước để phát triển mà. Việc đối đầu với thần trùng hãy để cho bọn tôi, các cậu tiến ra ngoài kia làm nhiệm vụ canh gác đi”
Trần Long cất giọng thể hiện sự đồng thuận với hai người kia.
“Vậy thì các vị lấy điều gì đảm bảo rằng các ngài sẽ đủ khả năng chiến thắng thần trùng chứ. Kẻ thù là một vị thần một vị thần đó ạ”
“Là một vị thần thì những người trẻ như các cậu càng không được tham gia, những người như cậu cần phải luyện tập thêm chứ không phải lao đầu vào một cuộc chiến nguy hiểm như vậy” Trần Long cất lời phản bác
“Ngài đang thực sự đánh giá thấp các pháp sư thế hệ mới chúng tôi đó ạ. Những pháp sư trẻ như chúng tôi cần những trận chiến lớn để trau dồi bản thân. Vì dụ như anh pháp sư kia” Đinh Nhật chỉ tay về phía Trần Thái
“Anh muốn tham chiến hay muốn làm nhiệm vụ canh gác ngôi đến đây”
Được Đinh Nhật trao cơ hội trình bày quan điểm Trần Thái liền đứng dậy phát biểu:
“Tuy tôi chưa đạt được tới tầm sức mạnh như các ngài ở đây nhưng tôi muốn tham chiến tôi muốn được thử xem mình mạnh mẽ tới mức nào. Xin thầy hãy cho con tham chiến”
“Đúng vậy tôi cũng muốn được chiến đấu, xem một vị thần sức mạnh như thế nào”
Trần Lực và Trần Quân cùng ủng hộ quan điểm của Trần Thái
“Các cậu vần còn bồng bột quá đấy, cả cuộc đời dài phía trước để các cậu luyện tập và mạnh lên trải nghiệm nhiều thứ mới. Vậy sao phải lao đầu vào một cuộc chiến mà có thể à không chắn không toàn mạng trở về cơ chứ. Bọn tôi đã có tuổi đã trải đủ đăng cay ngọt bùi cuộc đời, hy sinh cũng đã song một đời người. “
Đinh Phúc lên tiếng thể hiện rằng ông có chung quan điểm với các pháp sư thế hệ trước như Trần Long, Trần Đế, Lê Nam.
“Đúng rồi đó nếu chúng tôi có hy sinh thì vẫn còn các cậu là thế hệ tiếp nối”
“THÔI THÔI THÔI THÔI tôi chịu đấy chúng tôi đã trưởng thành rồi không phải những đứa trẻ mà suốt ngày mấy ông bao bọc đâu. Muốn lấy mấy đứa mầm non mà nhốt gọi bọn này tới đây để đi canh cái đền à” Lê Bảo cất lời, với tông giọng gay gắt không khiếm nhường ai.
“Này ăn nói cho cẩn thận, đây toàn những người bậc cha chú cậu đấy”
Lê Nam cất lời trấn chỉnh tộc nhân của mình
Lê Bảo nghe vậy cũng không chịu nhún nhường:
“Tính tôi thẳng nghĩ gì nói đấy thế thôi, còn ý kiến của các ông đơn giản tôi thẩm không nổi thế thôi”
“Này tôi thấy cậu hơi quá rồi đấy, những vị pháp đây họ là những pháp sư có cả sức mạnh lẫn kinh nghiệm. Họ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi” Lê Quốc người đàn anh hơn Lê Bảo sáu tuổi lên tiếng tranh luận với người đàn em.
“Nói tóm lại là chúng tôi không chấp nhận cái cách bố trí lực lượng của cậu. Cách chia của cậu chẳng khác gì là đánh liếu toàn bộ những pháp sư mạnh nhất vào một trận chiến mà không nắm chắc phần thắng cả. Với lại chỉ có năm phần trăm không đủ để đảm bảo rằng sẽ ngăn chặn được toàn bộ đám vong hồn dã quỷ” phe pháp sư Trần Long, Trần Đế, Lê Nam, Đinh Phúc, Lê Quốc có ý kiến khác hẳn với quan điểm cho những pháp sư trẻ tham chiến với thần trùng của Đinh Nhật, Đinh Đồng, Đinh Thành, Lê Bảo, Trần Thái, Trần Quân, Trần Lực.
Tuy số lượng theo ý kiến của Đinh Nhật cao hơn,nhưng vai trò của những pháp sư thế hệ cũ là không phải bàn. Họ buộc phải thuyết phục làm cho bọn họ phải theo ý kiến của mình.
“Bây giờ chúng tôi phải làm sao để có thể thuyết phục các ngài bây giờ”
Đinh Nhật cố gằng thuyết phục
“Tôi đã nói rồi, đừng đem toàn bộ những pháp sư trẻ tham chiến đâu” Trần Long quả quyết.
Và khi ngôn từ bất lực là lúc bạo lực lên ngôi.
Trần Long: “Tôi với cậu đấu một trận nếu ai thắng thì phải theo quan điểm của người đó”
Đinh Nhật: “Có lẽ chỉ còn cách đó mà thôi “
“Này sắp phải đánh nhau với thần đấy, lại còn muốn đánh nhau trước à, muôn thân xác không lành lặn à” Lê Nam cất lời xen ngang
“Vậy giờ phải làm sao??” Trần Long thắc mắc
Lê Nam suy nghĩ một chút rồi quả quyết nói
“ĐÁ BÓNG ĐÊ”
Trần Long: “Đá bóng!!!”
Đinh Nhật: “Đá Bóng??”
Sau một hồi phổ cập, cung cấp khái quát cho Lê Nam một lần nữa về nội dung cuộc họp. Mọi người tiếp tục bàn về kế hoạch tác chiến.
Lúc này Trần Long lên tiếng hỏi Đinh Nhật:
“Được rồi bây giờ cậu có thể trình bày cho tôi xem cách chúng ta bố chí lực lượng như nào cho trận chiến sắp tới đây”
“Hiện giờ tôi đã đánh giá phân tích rõ sức mạnh của từng gia tộc, và xắp xếp được những pháp sư mạnh nhất từng gia tộc rồi. Tất cả những pháp sư lực lượng trụ cột kể cả pháp sư trẻ sẽ tập trung chiến đấu ở chùa Hàm Long. Nhưng vào ngày đó trận pháp cũng sẽ bị yếu đi phần nào nên có thể sẽ có một số lượng vong hồn dã quỷ tiến vào. Vì vậy tôi sẽ trích khoảng năm phần trăm lượng pháp sư tại đây làm nhiệm vụ canh gác ở các ngôi đến nhằm ngăn không cho vong hồn tiến vào. Và những pháp sư này sẽ là những pháp sư nhóm yếu nhất” Đinh Nhật trình bày về kế hoạch của mình
“Này thực sự chỉ có năm phần trăm pháp sư sẽ làm nhiệm vụ canh gác ở các ngôi đến thôi sao, cậu có nghĩ con số này là hơi nhỏ không” Trần Đế lên tiềng thắc mắc về cách Đinh Nhật bố trí lực lượng
“Đúng rồi hôm đó là ngày xấu nhất năm chẳng ai mà biết được số lượng vong hồn dã quỷ có tăng đột biến hay không. Biết đâu chỉ với năm phần trăm làm sao họ có thể cản bước được lũ vong hồn thì chắc chắn chúng ta sẽ bị bao vây từ nhiều phía đó” Lê Nam tuy cả nửa đầu cuộc họp không hề tập trung nhưng ông ấy cũng đưa ra ý kiến của mình
“Với lại cậu nghĩ sao mà cho những pháp sư trẻ chiến đấu với một vị thần những người như Trần Thái, Trần Quân, Trần Lực họ còn trẻ. Họ còn cả quãng thời gian phía trước để phát triển mà. Việc đối đầu với thần trùng hãy để cho bọn tôi, các cậu tiến ra ngoài kia làm nhiệm vụ canh gác đi”
Trần Long cất giọng thể hiện sự đồng thuận với hai người kia.
“Vậy thì các vị lấy điều gì đảm bảo rằng các ngài sẽ đủ khả năng chiến thắng thần trùng chứ. Kẻ thù là một vị thần một vị thần đó ạ”
“Là một vị thần thì những người trẻ như các cậu càng không được tham gia, những người như cậu cần phải luyện tập thêm chứ không phải lao đầu vào một cuộc chiến nguy hiểm như vậy” Trần Long cất lời phản bác
“Ngài đang thực sự đánh giá thấp các pháp sư thế hệ mới chúng tôi đó ạ. Những pháp sư trẻ như chúng tôi cần những trận chiến lớn để trau dồi bản thân. Vì dụ như anh pháp sư kia” Đinh Nhật chỉ tay về phía Trần Thái
“Anh muốn tham chiến hay muốn làm nhiệm vụ canh gác ngôi đến đây”
Được Đinh Nhật trao cơ hội trình bày quan điểm Trần Thái liền đứng dậy phát biểu:
“Tuy tôi chưa đạt được tới tầm sức mạnh như các ngài ở đây nhưng tôi muốn tham chiến tôi muốn được thử xem mình mạnh mẽ tới mức nào. Xin thầy hãy cho con tham chiến”
“Đúng vậy tôi cũng muốn được chiến đấu, xem một vị thần sức mạnh như thế nào”
Trần Lực và Trần Quân cùng ủng hộ quan điểm của Trần Thái
“Các cậu vần còn bồng bột quá đấy, cả cuộc đời dài phía trước để các cậu luyện tập và mạnh lên trải nghiệm nhiều thứ mới. Vậy sao phải lao đầu vào một cuộc chiến mà có thể à không chắn không toàn mạng trở về cơ chứ. Bọn tôi đã có tuổi đã trải đủ đăng cay ngọt bùi cuộc đời, hy sinh cũng đã song một đời người. “
Đinh Phúc lên tiếng thể hiện rằng ông có chung quan điểm với các pháp sư thế hệ trước như Trần Long, Trần Đế, Lê Nam.
“Đúng rồi đó nếu chúng tôi có hy sinh thì vẫn còn các cậu là thế hệ tiếp nối”
“THÔI THÔI THÔI THÔI tôi chịu đấy chúng tôi đã trưởng thành rồi không phải những đứa trẻ mà suốt ngày mấy ông bao bọc đâu. Muốn lấy mấy đứa mầm non mà nhốt gọi bọn này tới đây để đi canh cái đền à” Lê Bảo cất lời, với tông giọng gay gắt không khiếm nhường ai.
“Này ăn nói cho cẩn thận, đây toàn những người bậc cha chú cậu đấy”
Lê Nam cất lời trấn chỉnh tộc nhân của mình
Lê Bảo nghe vậy cũng không chịu nhún nhường:
“Tính tôi thẳng nghĩ gì nói đấy thế thôi, còn ý kiến của các ông đơn giản tôi thẩm không nổi thế thôi”
“Này tôi thấy cậu hơi quá rồi đấy, những vị pháp đây họ là những pháp sư có cả sức mạnh lẫn kinh nghiệm. Họ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi” Lê Quốc người đàn anh hơn Lê Bảo sáu tuổi lên tiếng tranh luận với người đàn em.
“Nói tóm lại là chúng tôi không chấp nhận cái cách bố trí lực lượng của cậu. Cách chia của cậu chẳng khác gì là đánh liếu toàn bộ những pháp sư mạnh nhất vào một trận chiến mà không nắm chắc phần thắng cả. Với lại chỉ có năm phần trăm không đủ để đảm bảo rằng sẽ ngăn chặn được toàn bộ đám vong hồn dã quỷ” phe pháp sư Trần Long, Trần Đế, Lê Nam, Đinh Phúc, Lê Quốc có ý kiến khác hẳn với quan điểm cho những pháp sư trẻ tham chiến với thần trùng của Đinh Nhật, Đinh Đồng, Đinh Thành, Lê Bảo, Trần Thái, Trần Quân, Trần Lực.
Tuy số lượng theo ý kiến của Đinh Nhật cao hơn,nhưng vai trò của những pháp sư thế hệ cũ là không phải bàn. Họ buộc phải thuyết phục làm cho bọn họ phải theo ý kiến của mình.
“Bây giờ chúng tôi phải làm sao để có thể thuyết phục các ngài bây giờ”
Đinh Nhật cố gằng thuyết phục
“Tôi đã nói rồi, đừng đem toàn bộ những pháp sư trẻ tham chiến đâu” Trần Long quả quyết.
Và khi ngôn từ bất lực là lúc bạo lực lên ngôi.
Trần Long: “Tôi với cậu đấu một trận nếu ai thắng thì phải theo quan điểm của người đó”
Đinh Nhật: “Có lẽ chỉ còn cách đó mà thôi “
“Này sắp phải đánh nhau với thần đấy, lại còn muốn đánh nhau trước à, muôn thân xác không lành lặn à” Lê Nam cất lời xen ngang
“Vậy giờ phải làm sao??” Trần Long thắc mắc
Lê Nam suy nghĩ một chút rồi quả quyết nói
“ĐÁ BÓNG ĐÊ”
Trần Long: “Đá bóng!!!”
Đinh Nhật: “Đá Bóng??”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương