Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 13: Hồi cung tịnh dưỡng
Sau sự việc Đường Thiên Hàn bị hành thích, hoàng đế cho dừng chuyến đi săn lại, lập tức hồi kinh để hắn chuyện tâm dưỡng thương, cũng cho người điều tra kẻ nào dám hành thích ái tử của mình.
Nàng vì để báo đáp mũi tên hắn đỡ cho nàng ngày đó nên cũng đến Đông Cung thăm hỏi hắn. Vừa bước tới cửa lớn, Đỗ Phùng chu đáo đưa nàng đến tận nơi Đường Thiên Hàn đang nghỉ ngơi. Đến trước cửa, Đỗ Phùng có lẽ được lệnh từ chủ nhân từ trước nên đã lui đi, nàng cũng để A Ly ở bên ngoài, một mình vào trong.
Vừa hay lúc nàng mở cửa, Diệp thị ở bên trong vừa hay cũng tiến ra ngoài. Nàng và Diệp thị lúc bước qua nhau cũng chỉ lướt nhìn đối phương một cái, vẫn kịp trông thấy gương mặt Diệp thị đã ướt đẫm nước mắt.
Trong lòng nàng mới thắc mắc, không phải thái y lần trước đã nói Đường Thiên Hàn không nguy hiểm đến tính mạng sao, Diệp thị cần gì phải khóc sướt mướt như vậy.
Đường Thiên Hàn ngồi trên giường, chăm chú đọc văn thư. Nàng nhỏ nhẹ gọi hắn, “Thái tử điện hạ, Thanh Nghi hôm nay tới đây, là để thăm điện hạ, cũng là cảm tạ ơn cứu mạng của điện hạ. Thanh Nghi có hầm chút canh mang tới cho điện hạ, hiện tại đã cho người đi hâm nóng lại, sẽ mang tới cho điện hạ ngay thôi.”
Đường Thiên Hàn chậm rãi đặt văn thư đang cầm trên tay xuống, từ tốn hỏi nàng, “Lúc đó, công chúa đối với bản cung rất lạnh lùng, sao bây giờ lại thay đổi thái độ rồi? Chút thương tích nhỏ này, không đáng là gì cả, công chúa không cần bận tâm, cũng không cần vì vậy mà ép mình nói năng dịu dàng như vnhưng
Hắn là vẫn để bụng nàng chuyện hôm ấy sao? Nàng bị hắn hỏi như vậy, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào cho phải, nghĩ ngợi một hồi. Bỗng chốc Đường Thiên Hàn nắm lấy tay nàng kéo về phía hắn, khiến nàng không kịp phản ứng ngã vào người hắn. Ngay lúc nàng ngước mặt lên, vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Hắn nhìn nàng đầy ý sâu xa, lại thêm cả tình ý tràn đầy, khiến tim nàng vô thức đập loạn lên.
Tình cảnh hiện tại chính là, nam nhân đang ngồi trên giường, tay nắm chặt lấy nữ nhân đang nằm trong lòng hắn, hắn lại chăm chú nhìn nàng không rời, khiến nàng bối rối vô cùng. Nàng rõ ràng muốn đứng lên, nhưng là vì sao mà hai chân không cách nào đứng dậy được.
Cho đến khi từ ngoài truyền đến âm thanh của tỳ nữ mang canh đã được hâm nóng tới, nàng mới mau chóng đứng lên. Chờ nàng chỉnh lại y phục, tóc tai gọn gàng lại, Đường Thiên Hàn mới cho tỳ nữ đưa canh vào. Nàng vốn định rời đi để tránh tình huống ngượng ngùng vừa rồi, nào ngờ hắn lại chủ động gọi nàng, “Bản cung đang bị thương, không tiện dùng sức, liệu công chúa có thể giúp bản cung một chút được không?”
Thế nào là không tiện dùng sức? Chỉ mới một khắc trước còn có sức kéo nàng ngã vào người hắn, giờ lại không có sức để dùng một chén canh nhỏ bé, hắn chính là đang muốn nàng ở lại với hắn đây.
Nàng ngồi ở cạnh giường, bồi hắn từng chút một, hắn vừa uống vừa chăm chú đọc văn thư. Khung cảnh vô cùng tĩnh lặng, càng tăng thêm sự ngại ngùng của nàng, vậy mà Đường Thiên Hàn ngồi đối diện với nàng lại chẳng có biểu tình gì. Sự ngại ngùng của nàng cứ thế cho đến khi chén canh cạn, nhưng hắn vẫn chưa có ý định để nàng hồi phủ công chúa.
Ở một nơi khác của Đông Cung, Diệp thị đang điên cuồng đập phá mọi thứ trong khuê phòng. Tư trang bừa bãi trên bàn trang điểm, có nhiều thứ còn vương vãi đầy trên sàn, không ít vòng ngọc, trâm cài ngọc bích quý giá đều đã vỡ vụn, nhưng nàng ta dường như vẫn chưa hả dạ, chạy về phía giường ngủ, cầm lấy chăn gối mà ném xuống đất.
Đến khi căn phòng hoàn toàn hỗn độn, Diệp thị mới dừng tay, ngồi sụp xuống sàn ấm ức khóc. Tỳ nữ Trúc Nhi của nàng ta vốn bị nàng ta bắt đứng bên ngoài không được vào trong, nhưng lại nghe thấy trong phòng nàng ta không có động tĩnh gì mới lo lánh chạy vào.
Thấy chủ nhân đang ngồi dưới sàn khóc lóc, Trúc Nhi vội vàng đỡ Diệp thị đứng dậy, nàng ta lại hất tay Trúc Nhi ra, nhất quyết không di chuyển.
Diệp thị than khóc kể khổ với Trúc Nhi, giọng nói run run nghe không rõ chữ “Trúc Nhi ngươi nói xem, rõ ràng là ta thức cả một đêm chăm sóc điện hạ, nhưng vừa thức dậy điện hạ đã lớn tiếng với ta, nghe tin ả công chúa đó đến liền đuổi ta đi. Ta ở bên điện hạ lâu như vậy, là vì sao mà điện hạ lại vô tình với ta như vậy chứ?”
Trúc Nhi an ủi nàng ta, nhân tiện nhạo báng nàng. “Lương đệ, Thái tử điện hạ chỉ là nhất thời bị ả hồ ly đó quyến rũ mới lạnh nhạt với người. Người hãy phấn chấn lên, nếu không sao có thể trừng trị ả?”
Diệp thị thế nhưng bất ngờ nhắc về vài chuyện trong quá khứ. “Đến nước này ngươi còn nghĩ là điện hạ nhất thời mê muội sao? Từ sau cái chết của Cảnh Như Đình, điện hạ vẫn luôn lạnh nhạt với ta, ngay cả nội trong Đông Cung này, trừ bỏ điện của chúng ta, ta cũng không thể tự do đi lại. Điện hạ chính là chưa từng dẹp bỏ nghi ngờ ta là người gây ra cái chết của nữ nhân đó.”
“Sao có thể! Lương đệ, là người nghĩ nhiều thôi.”
Giọng của Diệp thị lại càng thêm phần trầm xuống. “Điện hạ trước nay vẫn chưa từng quên Cảnh Như Đình. Nhưng ta đâu có giết nàng ta. Nàng ta vì sao mà chết ta cũng không hề hay biết gì.”
Trời đã chập tối. Nàng vẫn chưa trở về phủ công chúa. Đường Thiên Hàn cho người đóng giả thành nàng theo A Ly hồi phủ để tránh những lời bàn tán của thiên hạ. Còn công chúa thật sự, đang bị hắn tìm đủ mọi cách để nàng ở lại Đông Cung, làm nàng cả một ngày mệt rã rời mà thiếp đi lúc nào không hay. Nàng mệt mỏi cứ thế gối đầu trên cánh tay, ngủ một giấc trên bàn.
Đường Thiên Hàn thế nhưng lại chịu đau bế nàng lên giường để nàng có thể ngủ ngon giấc hơn, rồi rời đi đến thư phòng giải quyết công việc riêng của hắn.
Nàng vì để báo đáp mũi tên hắn đỡ cho nàng ngày đó nên cũng đến Đông Cung thăm hỏi hắn. Vừa bước tới cửa lớn, Đỗ Phùng chu đáo đưa nàng đến tận nơi Đường Thiên Hàn đang nghỉ ngơi. Đến trước cửa, Đỗ Phùng có lẽ được lệnh từ chủ nhân từ trước nên đã lui đi, nàng cũng để A Ly ở bên ngoài, một mình vào trong.
Vừa hay lúc nàng mở cửa, Diệp thị ở bên trong vừa hay cũng tiến ra ngoài. Nàng và Diệp thị lúc bước qua nhau cũng chỉ lướt nhìn đối phương một cái, vẫn kịp trông thấy gương mặt Diệp thị đã ướt đẫm nước mắt.
Trong lòng nàng mới thắc mắc, không phải thái y lần trước đã nói Đường Thiên Hàn không nguy hiểm đến tính mạng sao, Diệp thị cần gì phải khóc sướt mướt như vậy.
Đường Thiên Hàn ngồi trên giường, chăm chú đọc văn thư. Nàng nhỏ nhẹ gọi hắn, “Thái tử điện hạ, Thanh Nghi hôm nay tới đây, là để thăm điện hạ, cũng là cảm tạ ơn cứu mạng của điện hạ. Thanh Nghi có hầm chút canh mang tới cho điện hạ, hiện tại đã cho người đi hâm nóng lại, sẽ mang tới cho điện hạ ngay thôi.”
Đường Thiên Hàn chậm rãi đặt văn thư đang cầm trên tay xuống, từ tốn hỏi nàng, “Lúc đó, công chúa đối với bản cung rất lạnh lùng, sao bây giờ lại thay đổi thái độ rồi? Chút thương tích nhỏ này, không đáng là gì cả, công chúa không cần bận tâm, cũng không cần vì vậy mà ép mình nói năng dịu dàng như vnhưng
Hắn là vẫn để bụng nàng chuyện hôm ấy sao? Nàng bị hắn hỏi như vậy, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào cho phải, nghĩ ngợi một hồi. Bỗng chốc Đường Thiên Hàn nắm lấy tay nàng kéo về phía hắn, khiến nàng không kịp phản ứng ngã vào người hắn. Ngay lúc nàng ngước mặt lên, vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Hắn nhìn nàng đầy ý sâu xa, lại thêm cả tình ý tràn đầy, khiến tim nàng vô thức đập loạn lên.
Tình cảnh hiện tại chính là, nam nhân đang ngồi trên giường, tay nắm chặt lấy nữ nhân đang nằm trong lòng hắn, hắn lại chăm chú nhìn nàng không rời, khiến nàng bối rối vô cùng. Nàng rõ ràng muốn đứng lên, nhưng là vì sao mà hai chân không cách nào đứng dậy được.
Cho đến khi từ ngoài truyền đến âm thanh của tỳ nữ mang canh đã được hâm nóng tới, nàng mới mau chóng đứng lên. Chờ nàng chỉnh lại y phục, tóc tai gọn gàng lại, Đường Thiên Hàn mới cho tỳ nữ đưa canh vào. Nàng vốn định rời đi để tránh tình huống ngượng ngùng vừa rồi, nào ngờ hắn lại chủ động gọi nàng, “Bản cung đang bị thương, không tiện dùng sức, liệu công chúa có thể giúp bản cung một chút được không?”
Thế nào là không tiện dùng sức? Chỉ mới một khắc trước còn có sức kéo nàng ngã vào người hắn, giờ lại không có sức để dùng một chén canh nhỏ bé, hắn chính là đang muốn nàng ở lại với hắn đây.
Nàng ngồi ở cạnh giường, bồi hắn từng chút một, hắn vừa uống vừa chăm chú đọc văn thư. Khung cảnh vô cùng tĩnh lặng, càng tăng thêm sự ngại ngùng của nàng, vậy mà Đường Thiên Hàn ngồi đối diện với nàng lại chẳng có biểu tình gì. Sự ngại ngùng của nàng cứ thế cho đến khi chén canh cạn, nhưng hắn vẫn chưa có ý định để nàng hồi phủ công chúa.
Ở một nơi khác của Đông Cung, Diệp thị đang điên cuồng đập phá mọi thứ trong khuê phòng. Tư trang bừa bãi trên bàn trang điểm, có nhiều thứ còn vương vãi đầy trên sàn, không ít vòng ngọc, trâm cài ngọc bích quý giá đều đã vỡ vụn, nhưng nàng ta dường như vẫn chưa hả dạ, chạy về phía giường ngủ, cầm lấy chăn gối mà ném xuống đất.
Đến khi căn phòng hoàn toàn hỗn độn, Diệp thị mới dừng tay, ngồi sụp xuống sàn ấm ức khóc. Tỳ nữ Trúc Nhi của nàng ta vốn bị nàng ta bắt đứng bên ngoài không được vào trong, nhưng lại nghe thấy trong phòng nàng ta không có động tĩnh gì mới lo lánh chạy vào.
Thấy chủ nhân đang ngồi dưới sàn khóc lóc, Trúc Nhi vội vàng đỡ Diệp thị đứng dậy, nàng ta lại hất tay Trúc Nhi ra, nhất quyết không di chuyển.
Diệp thị than khóc kể khổ với Trúc Nhi, giọng nói run run nghe không rõ chữ “Trúc Nhi ngươi nói xem, rõ ràng là ta thức cả một đêm chăm sóc điện hạ, nhưng vừa thức dậy điện hạ đã lớn tiếng với ta, nghe tin ả công chúa đó đến liền đuổi ta đi. Ta ở bên điện hạ lâu như vậy, là vì sao mà điện hạ lại vô tình với ta như vậy chứ?”
Trúc Nhi an ủi nàng ta, nhân tiện nhạo báng nàng. “Lương đệ, Thái tử điện hạ chỉ là nhất thời bị ả hồ ly đó quyến rũ mới lạnh nhạt với người. Người hãy phấn chấn lên, nếu không sao có thể trừng trị ả?”
Diệp thị thế nhưng bất ngờ nhắc về vài chuyện trong quá khứ. “Đến nước này ngươi còn nghĩ là điện hạ nhất thời mê muội sao? Từ sau cái chết của Cảnh Như Đình, điện hạ vẫn luôn lạnh nhạt với ta, ngay cả nội trong Đông Cung này, trừ bỏ điện của chúng ta, ta cũng không thể tự do đi lại. Điện hạ chính là chưa từng dẹp bỏ nghi ngờ ta là người gây ra cái chết của nữ nhân đó.”
“Sao có thể! Lương đệ, là người nghĩ nhiều thôi.”
Giọng của Diệp thị lại càng thêm phần trầm xuống. “Điện hạ trước nay vẫn chưa từng quên Cảnh Như Đình. Nhưng ta đâu có giết nàng ta. Nàng ta vì sao mà chết ta cũng không hề hay biết gì.”
Trời đã chập tối. Nàng vẫn chưa trở về phủ công chúa. Đường Thiên Hàn cho người đóng giả thành nàng theo A Ly hồi phủ để tránh những lời bàn tán của thiên hạ. Còn công chúa thật sự, đang bị hắn tìm đủ mọi cách để nàng ở lại Đông Cung, làm nàng cả một ngày mệt rã rời mà thiếp đi lúc nào không hay. Nàng mệt mỏi cứ thế gối đầu trên cánh tay, ngủ một giấc trên bàn.
Đường Thiên Hàn thế nhưng lại chịu đau bế nàng lên giường để nàng có thể ngủ ngon giấc hơn, rồi rời đi đến thư phòng giải quyết công việc riêng của hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương