Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 2: Tiếp chỉ hoà thân
Trong hoàng cung, nữ tử kia đang chăm chỉ tập luyện kiếm pháp. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến chỉ nghe thấy tiếng thanh kiếm của nàng chuyển động trong không khí. Từng động tác dứt khoát, mạnh mẽ chính là sự tiến bộ sau ba năm nàng dày công tập luyện.
Một nữ nhân, nhưng lại muốn có thể tự bảo vệ chính mình, không dựa vào bất kì sự che chở của ai khác, được chính hoàng huynh đích thân chỉ dạy cho nàng.
Đông Lương quốc có vị lục công chúa, là muội muội ruột của đương kim Bệ hạ, dung mạo mỹ miều, tính tình cởi mở, phóng khoáng nhưng cũng rất mạnh mẽ, sắc sảo. Tên của nàng cũng giống như dáng vẻ và tính cách vậy, Thanh Nghi công chúa.
Trong triều gần đây có rất nhiều lời ra vào, tranh luận khiến cho hoàng đế không lúc nào được nghỉ ngơi. Nguyên nhân bắt nguồn từ lời đề nghị kết thành liên minh từ Thiên Ninh quốc. Mấy năm gần đây, Bắc Hà vẫn luôn gây chiến khắp nơi, cho đến hiện tại là Thiên Ninh quốc, liên minh đương nhiên rất có lợi đối với Thiên Ninh, nhưng Đông Lương cũng không phải không có được gì từ lời đề nghị này. Chỉ là, điều kiện cho lần giao hảo này lại là….... hòa thân.
Các đại thần trong triều đều lần lượt tiến cử Thanh Nghi công chúa, cũng hết lời thuyết phục hoàng đế cần đặt quốc gia đại sự làm trọng. Hoàng đế nào phải không biết, nhưng làm sao nỡ để thân muội gả tới nơi xa xôi ấy, nếu như tìm người ngoài thì lại khó mà tin tưởng được.
Ấy vậy mà công chúa lại chủ động chấp nhận hòa thân. Nàng đến chính điện tìm hoàng đế, bày tỏ rõ ý định của bản thân.
“Hoàng huynh, những ngày này có lẽ huynh phải suy nghĩ rất nhiều.
Muội thấy các vị đại thần nói không sai, muội thân là công chúa, sống cuộc sống xa hoa đủ rồi thì cũng cần phải hy sinh vì đại sự. Muội chấp nhận hòa thân.”
Hoàng đế khuyên can nàng,
“Nghi Nhi, khó khăn lắm muội mới trở về, trẫm còn chưa bù đắp đủ cho muội, hiện tại sao muội lại muốn rời đi đến nơi xa lạ như vậy chứ? Trẫm nhất định sẽ có cách để muội không phải gả đi.”
Nàng cũng không muốn gả đi, nhưng vì để hoàng huynh không phải khó xử nên quả quyết chấp nhận đến Thiên Ninh quốc.
“Ý muội đã quyết, hoàng huynh không cần níu giữ muội làm gì.”
Hoàng đế nghĩ ngợi một hồi, rồi đưa nàng tới một nơi, là một mật thất.
“Nếu muội đã nhất quyết muốn hòa thân, thì trẫm cũng sẽ nói thẳng thắn cho muội biết.”
Hoàng đế đưa cho nàng một tập văn thư, rồi giao nhiệm vụ bí mật cho nàng.
“Sau khi hoàn thành chuyện này, muội sẽ có thể trở về đây cùng với mẫu hậu và trẫm.”
Nàng nhanh chóng tiếp nhận.
“Muội nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ hoàng huynh giao cho.”
Những ngày còn lại ở hoàng cung Đông Lương, nàng tìm hiểu tất cả những tin tức về các vị hoàng tử của Thiên Ninh quốc. Thời gian này, nàng cũng vạch sẵn kế hoạch cho nhiệm vụ mà hoàng huynh giao phó.
Ngày xuất giá, nàng được điểm trang tỉ mỉ, gương mặt vốn rất xinh đẹp lại càng thêm phần thanh thoát, cùng với giá y lộng lẫy trông thực sự kiều diễm.
Nàng sắp phải rời khỏi nơi đây, mẫu hậu không nỡ chút nào nhìn thấy nữ nhi phải gả đến nơi xa xôi như vậy, nắm chặt lấy tay nàng, hai mắt ngấn lệ, không biết nên nói gì. Giờ lành đã đến, thái hậu chỉ đành buông tay nàng, nhìn nàng rời đi.
“Nghi Nhi, tới đó rồi con hãy tự bảo vệ mình, chúng ta không thể ở cạnh con nữa. Nghi Nhi, bảo trọng!”
Nàng bước lên kiệu, để lại mẫu hậu nàng đứng đó nhìn kiệu hoa dần khuất bóng, vẫn chưa có ý định trở về Thanh Loan điện.
………………………………………………
Trên một con phố tấp nập người buôn kẻ bán qua lại vô cùng ồn ào, náo nhiệt, hai nam nhân đang ung dung bước đi, toan tính điều gì đó.
Cách đó không xa, kiệu hoa lớn cùng hàng người theo sát hai bên đang tiến đến. Tỳ nữ đi bên cạnh kiệu hoa lớn tiếng mắng nhiếc hai nam nhân phía trước cản đường.
“Hai người kia, các ngươi không có mắt nhìn sao, thấy kiệu hoa của chúng ta tại sao không tránh đường, các ngươi không biết người trong kiệu của chúng ta là ai sao?”
Tên thuộc hạ cũng không vừa,
“Ta mới là người phải nói câu đó. Các người lại dám vô lễ như vậy!”
Người từ trong kiệu bất ngờ xông ra, hướng tay về phía nam nhân kia, muốn thử xem võ công của hắn như nào. Đúng như dự tính, hắn liền đáp trả lại.
Đấu đá qua lại một hồi, hắn vô tình gỡ được mạng che mặt của nàng xuống. Trông thấy gương mặt phía sau tấm mạng che, hắn vô cùng ngỡ ngàng, không kìm lòng được mà thốt ra lời nói kì lạ.
“Đình Đình…....”
Tên thuộc hạ phía sau quát mắng.
“Hỗn xược, các người dám ra tay với Thái tử điện hạ!”
Nàng cười nhẹ, gương mặt không có chút nào bất ngờ, nhưng lời lẽ lại tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.
“Ồ, thì ra Thái tử điện hạ, vừa rồi đã thất lễ.”
Nàng kiêu ngạo mà bước đến gần, “Nhưng điện hạ hình như đã nhận nhầm người rồi, tên của ta là Liễu Thanh Nghi.”
Nàng nhấn mạnh từng chữ một trong tên nàng, chính là muốn để hắn phải đặc biệt nhớ đến cái tên này.
Tên thuộc hạ quát lớn truy hỏi danh tính nàng.
“Nữ nhân kia, ngươi là ai mà dám hành xử với điện hạ như vậy?”
Nàng ngạo mạn nói,
“Ta là ai, các người cũng sẽ sớm biết thôi!”
Vừa dứt lời, nàng liền quay đầu trở lại kiệu. Ngồi trong kiệu tới hoàng cung Thiên Ninh, nàng mỉm cười đắc ý, mọi sự đều đang diễn ra đúng với kế hoạch của nàng.
Thái tử nhìn về hướng kiệu hoa, trong lòng cũng đã đoán được thân thế chủ nhân của nó.
“Là hướng về cung sao? Nữ tử đó là…….”
Một nữ nhân, nhưng lại muốn có thể tự bảo vệ chính mình, không dựa vào bất kì sự che chở của ai khác, được chính hoàng huynh đích thân chỉ dạy cho nàng.
Đông Lương quốc có vị lục công chúa, là muội muội ruột của đương kim Bệ hạ, dung mạo mỹ miều, tính tình cởi mở, phóng khoáng nhưng cũng rất mạnh mẽ, sắc sảo. Tên của nàng cũng giống như dáng vẻ và tính cách vậy, Thanh Nghi công chúa.
Trong triều gần đây có rất nhiều lời ra vào, tranh luận khiến cho hoàng đế không lúc nào được nghỉ ngơi. Nguyên nhân bắt nguồn từ lời đề nghị kết thành liên minh từ Thiên Ninh quốc. Mấy năm gần đây, Bắc Hà vẫn luôn gây chiến khắp nơi, cho đến hiện tại là Thiên Ninh quốc, liên minh đương nhiên rất có lợi đối với Thiên Ninh, nhưng Đông Lương cũng không phải không có được gì từ lời đề nghị này. Chỉ là, điều kiện cho lần giao hảo này lại là….... hòa thân.
Các đại thần trong triều đều lần lượt tiến cử Thanh Nghi công chúa, cũng hết lời thuyết phục hoàng đế cần đặt quốc gia đại sự làm trọng. Hoàng đế nào phải không biết, nhưng làm sao nỡ để thân muội gả tới nơi xa xôi ấy, nếu như tìm người ngoài thì lại khó mà tin tưởng được.
Ấy vậy mà công chúa lại chủ động chấp nhận hòa thân. Nàng đến chính điện tìm hoàng đế, bày tỏ rõ ý định của bản thân.
“Hoàng huynh, những ngày này có lẽ huynh phải suy nghĩ rất nhiều.
Muội thấy các vị đại thần nói không sai, muội thân là công chúa, sống cuộc sống xa hoa đủ rồi thì cũng cần phải hy sinh vì đại sự. Muội chấp nhận hòa thân.”
Hoàng đế khuyên can nàng,
“Nghi Nhi, khó khăn lắm muội mới trở về, trẫm còn chưa bù đắp đủ cho muội, hiện tại sao muội lại muốn rời đi đến nơi xa lạ như vậy chứ? Trẫm nhất định sẽ có cách để muội không phải gả đi.”
Nàng cũng không muốn gả đi, nhưng vì để hoàng huynh không phải khó xử nên quả quyết chấp nhận đến Thiên Ninh quốc.
“Ý muội đã quyết, hoàng huynh không cần níu giữ muội làm gì.”
Hoàng đế nghĩ ngợi một hồi, rồi đưa nàng tới một nơi, là một mật thất.
“Nếu muội đã nhất quyết muốn hòa thân, thì trẫm cũng sẽ nói thẳng thắn cho muội biết.”
Hoàng đế đưa cho nàng một tập văn thư, rồi giao nhiệm vụ bí mật cho nàng.
“Sau khi hoàn thành chuyện này, muội sẽ có thể trở về đây cùng với mẫu hậu và trẫm.”
Nàng nhanh chóng tiếp nhận.
“Muội nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ hoàng huynh giao cho.”
Những ngày còn lại ở hoàng cung Đông Lương, nàng tìm hiểu tất cả những tin tức về các vị hoàng tử của Thiên Ninh quốc. Thời gian này, nàng cũng vạch sẵn kế hoạch cho nhiệm vụ mà hoàng huynh giao phó.
Ngày xuất giá, nàng được điểm trang tỉ mỉ, gương mặt vốn rất xinh đẹp lại càng thêm phần thanh thoát, cùng với giá y lộng lẫy trông thực sự kiều diễm.
Nàng sắp phải rời khỏi nơi đây, mẫu hậu không nỡ chút nào nhìn thấy nữ nhi phải gả đến nơi xa xôi như vậy, nắm chặt lấy tay nàng, hai mắt ngấn lệ, không biết nên nói gì. Giờ lành đã đến, thái hậu chỉ đành buông tay nàng, nhìn nàng rời đi.
“Nghi Nhi, tới đó rồi con hãy tự bảo vệ mình, chúng ta không thể ở cạnh con nữa. Nghi Nhi, bảo trọng!”
Nàng bước lên kiệu, để lại mẫu hậu nàng đứng đó nhìn kiệu hoa dần khuất bóng, vẫn chưa có ý định trở về Thanh Loan điện.
………………………………………………
Trên một con phố tấp nập người buôn kẻ bán qua lại vô cùng ồn ào, náo nhiệt, hai nam nhân đang ung dung bước đi, toan tính điều gì đó.
Cách đó không xa, kiệu hoa lớn cùng hàng người theo sát hai bên đang tiến đến. Tỳ nữ đi bên cạnh kiệu hoa lớn tiếng mắng nhiếc hai nam nhân phía trước cản đường.
“Hai người kia, các ngươi không có mắt nhìn sao, thấy kiệu hoa của chúng ta tại sao không tránh đường, các ngươi không biết người trong kiệu của chúng ta là ai sao?”
Tên thuộc hạ cũng không vừa,
“Ta mới là người phải nói câu đó. Các người lại dám vô lễ như vậy!”
Người từ trong kiệu bất ngờ xông ra, hướng tay về phía nam nhân kia, muốn thử xem võ công của hắn như nào. Đúng như dự tính, hắn liền đáp trả lại.
Đấu đá qua lại một hồi, hắn vô tình gỡ được mạng che mặt của nàng xuống. Trông thấy gương mặt phía sau tấm mạng che, hắn vô cùng ngỡ ngàng, không kìm lòng được mà thốt ra lời nói kì lạ.
“Đình Đình…....”
Tên thuộc hạ phía sau quát mắng.
“Hỗn xược, các người dám ra tay với Thái tử điện hạ!”
Nàng cười nhẹ, gương mặt không có chút nào bất ngờ, nhưng lời lẽ lại tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.
“Ồ, thì ra Thái tử điện hạ, vừa rồi đã thất lễ.”
Nàng kiêu ngạo mà bước đến gần, “Nhưng điện hạ hình như đã nhận nhầm người rồi, tên của ta là Liễu Thanh Nghi.”
Nàng nhấn mạnh từng chữ một trong tên nàng, chính là muốn để hắn phải đặc biệt nhớ đến cái tên này.
Tên thuộc hạ quát lớn truy hỏi danh tính nàng.
“Nữ nhân kia, ngươi là ai mà dám hành xử với điện hạ như vậy?”
Nàng ngạo mạn nói,
“Ta là ai, các người cũng sẽ sớm biết thôi!”
Vừa dứt lời, nàng liền quay đầu trở lại kiệu. Ngồi trong kiệu tới hoàng cung Thiên Ninh, nàng mỉm cười đắc ý, mọi sự đều đang diễn ra đúng với kế hoạch của nàng.
Thái tử nhìn về hướng kiệu hoa, trong lòng cũng đã đoán được thân thế chủ nhân của nó.
“Là hướng về cung sao? Nữ tử đó là…….”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương