Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 29: Cách biệt nhiều năm liệu nàng còn nhớ?
“Bệ hạ!”
Tiếng gọi lớn từ bên ngoài vọng lại đã kéo hoàng đế đang đắm chìm trong những suy nghĩ xa xăm trở về với thực tại. Những tiếng “Bệ hạ!” cứ liên tục vang vọng trong không gian cho đến tận khi người gọi bước vào đến trong điện.
Hoàng đế nghe thấy thanh âm quen thuộc vốn cho rằng chính mình đang tưởng tượng, nhưng khi nhìn thấy người đứng đối diện mình mới tin rằng bản thân không nhận lầm. Là nàng! Thực sự là nàng!
Thiên Ninh hoàng đế vô cùng kích động đứng bật dậy, nhanh bước đến gần nàng định đưa tay ra ôm lấy nàng nói “Phi Phi, nàng đã hồi cung….”
Ngay khoảnh khắc hắn dang tay muốn ôm nàng, Cảnh Khiết Phi kịp thời quỳ xuống bỏ mặc hắn đứng hình với đôi tay dang về phía trước giữa không trung.
Nàng khẩn cầu “Bệ hạ! Hân Nhi trước giờ chưa từng tham gia vào chuyện trên triều, nó chỉ là một lòng hiếu thuận nên mới đến thăm thần thiếp mà thôi, nào ngờ sự hiếu thuận ấy lại thành mối họa sát thân như vậy.”
Gương mặt hoàng đế hiện rõ sự thất vọng, hắn thẫn thờ hỏi nàng “Nhiều năm rồi nàng mới hồi cung, đều là vì chuyện này sao?”
“Hân Nhi là nhi tử của thần thiếp. Thần thiếp thân là mẫu thân sao có thể để con của mình chịu nỗi oan lớn như thế. Có người mẹ nào lại nỡ nhìn thấy con mình chịu oan mà không đau lòng.”
Hắn thu tay về, vẻ mặt ảm đạm trở về vị trí lúc đầu. “Trẫm biết nàng thương con, nhưng chỉ với lời nói của nàng không thể kết luận được Dực Vương không liên quan đến án này. Trẫm trước hết là hoàng đế của thiên hạ, sau mới là phụ thân nên không thể vì tình thân mà tha tội cho ai.”
Nước mắt của nàng đã ướt đẫm trên gương mặt tái nhợt đi kia, giọng đầy nghẹn ngào “Nếu vậy vì sao bệ hạ chỉ nghe lời đám quan thần kia liền giam giữ Hân Nhi lại. Một lời nói của họ là bệ hạ đã kết luận được, lời của thần thiếp là sự thật lại không đòi lại công bằng cho con được sao?”
Lồng ngực nàng đau nhói, nàng tuyệt vọng nói “Bệ hạ đã từng hứa với thần thiếp sẽ bảo vệ con của chúng ta bình bình an an sống hết đời, hiện giờ lại giam nó trong phủ Đình Úy. Những ngày qua bệ hạ từng một lần đến thăm con chưa? Thần thiếp không có lệnh của bệ hạ nên không thể đến thăm con nhưng thần thiếp cũng biết nó ở trong đó khổ sở như thế nào. Trên đời làm gì có kẻ nào trong ngục lại thoải mái sung sướng.”
“Nói đến lời hứa, nàng trước đây từng nói với trẫm rằng nàng sẽ luôn bên trẫm trường cửu. Năm đó nàng lại bỏ trẫm đi như vậy, nàng cũng không giữ lời hứa với trẫm.”
Nàng cười lạnh “Năm tháng trôi đi, lòng người đổi thay. Nếu bệ hạ không thay đổi thì thần thiếp sẽ rời khỏi bệ hạ sao? Hiện tại thần thiếp vô cùng hối hận, năm đó đáng lẽ thần thiếp phải mang Hân Nhi theo, nó cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Hoàng đế biết rằng, cứ tiếp tục như vậy sẽ càng không được gì liền sai Mạnh công công đưa nàng đến hậu viện nghỉ ngơi. Đã nhiều năm nàng không sống trong cung nên Mạnh công công đi trước chỉ cho nàng từng đoạn đường, từng lối rẽ.
“Quý phi nương nương, đã đến nơi rồi ạ. Nương nương hãy nghỉ ngơi tạm ở đây, qua vài ngày nữa bệ hạ cho người tu sửa lại điện cũ sẽ đón nương nương qua đó sau.” Mạnh công công nói xong định nhanh chóng lui xuống thì nàng gọi lại.
Cảnh Khiết Phi ảm đạm, “Không cần đâu. Công công hãy quay về nói với bệ hạ, Cảnh Khiết Phi ta sẽ không có ngày sống trong hoàng cung nữa, không cần tu sửa làm gì.”
Qua mười ngày, vụ án của Khương gia và Dực Vương cũng đã có quyết định cuối cùng. Khương gia tự ý đúc binh khí bị phán chém đầu thị chúng, còn Dực Vương thực sự không liên quan đến việc này nhưng có qua lại với Khương gia là thật, hoàng đế đã đày hắn đến Di Châu không được hồi kinh nếu không có lệnh, để trong triều lắng xuống cũng là trừng phạt cho việc hắn kết giao sai đối tượng, bị người khác nắm được sơ hở mà ra tay. Cảnh Quý phi vì thương con nên xin hoàng đế theo Đường Thiên Hân cùng đến Di Châu.
“Công chúa, Dực Vương điện hạ coi như thoát khỏi tội chết, nhưng đã bị đày đến Di Châu rồi. Di Châu vốn là nơi nghèo nàn khắc nghiệt nhất ở Thiên Ninh, Dực Vương điện hạ dù sao cũng là vương gia quý tộc, làm sao có thể chịu đựng được ở nơi hẻo lánh như thế?”
Nàng ngạc nhiên “Bao giờ hắn xuất cung?”
Tiểu Lan rụt rè đáp “Là hôm nay.”
Nàng nghe xong biết được hắn sắp rời khỏi kinh thành, lập tức rời khỏi phủ công chúa chạy đến Dực Vương phủ.
Mùa thu trời trong có vài phần lạnh lẽo càng làm buốt giá lòng người. Đường Thiên Hân đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị bước lên xe ngựa chờ sẵn ở cửa lớn, bỗng có bóng dáng nữ tử từ xa chạy đến kêu lớn “Điện hạ chờ đã!”
Nàng đã đến kịp. Chỉ chậm một khắc nữa thôi, nàng sẽ không bao giờ gặp lại Đường Thiên Hân nữa. Nàng dừng lại trước mặt hắn, khuỵu gối xuống thở liên tục vì chạy suốt một đoạn đường dài.
“Điện hạ phải đi Di Châu rồi sao?”
“Công chúa đã tới rồi.” Trong câu nói của Đường Thiên Hân lộ rõ sự mong chờ, hắn vì muốn gặp nàng lần cuối nên vẫn cố nán lại chưa xuất phát.
Nàng nhìn hắn đang cười, điệu cười chân thật nhất mà nàng từng thấy, nức nở nói
“Thanh Nghi xin lỗi điện hạ vì những lời đã nói ngày hôm đó. Đáng lẽ Thanh Nghi không nên nói như vậy với điện hạ. Những ngày qua không có cơ hội nói ra, nếu như bây giờ còn không nói sẽ không kịp mất.”
Hắn trầm ấm đáp “Bổn vương cũng chưa từng để chúng trong lòng. Trước giờ bổn vương vẫn luôn coi công chúa là bằng hữu thực sự, là bằng hữu duy nhất của bổn vương. Sau khi ngồi lên xe ngựa này, bổn vương và công chúa có lẽ cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, bổn vương thật lòng hy vọng công chúa sẽ sống an ổn cùng cửu đệ, đệ ấy là người đáng để dựa dẫm, nhất định sẽ đối tốt với công chúa.”
Trước khi lên xe ngựa rời khỏi kinh thành, Đường Thiên Hân còn không quên câu dặn dò cuối cùng “Đừng quá để tâm về chuyện dung mạo của công chúa và biểu muội Cảnh Như Đình của bổn vương, công chúa chính là công chúa, không phải bất kì ai khác, cũng không thay thế cho bất kì ai khác.”
Nỗi xúc động cùng sự luyến tiếc tràn ngập trong bầu không khí xung quanh, thấm sâu vào đáy lòng nàng. Nàng cũng không hiểu được chính mình nữa, vì sao người mà nàng yêu lại cứ phải là Đường Thiên Hàn, kẻ đáng hận nhất trên thế gian? Có lẽ nữ nhân căn bản là như vậy, càng là kẻ xấu xa như Đường Thiên Hàn, lại càng khiến nàng yêu thêm sâu đậm. Yêu hận đan xen, cũng chẳng thể nhìn rõ con đường trước mắt nữa……
Tiếng gọi lớn từ bên ngoài vọng lại đã kéo hoàng đế đang đắm chìm trong những suy nghĩ xa xăm trở về với thực tại. Những tiếng “Bệ hạ!” cứ liên tục vang vọng trong không gian cho đến tận khi người gọi bước vào đến trong điện.
Hoàng đế nghe thấy thanh âm quen thuộc vốn cho rằng chính mình đang tưởng tượng, nhưng khi nhìn thấy người đứng đối diện mình mới tin rằng bản thân không nhận lầm. Là nàng! Thực sự là nàng!
Thiên Ninh hoàng đế vô cùng kích động đứng bật dậy, nhanh bước đến gần nàng định đưa tay ra ôm lấy nàng nói “Phi Phi, nàng đã hồi cung….”
Ngay khoảnh khắc hắn dang tay muốn ôm nàng, Cảnh Khiết Phi kịp thời quỳ xuống bỏ mặc hắn đứng hình với đôi tay dang về phía trước giữa không trung.
Nàng khẩn cầu “Bệ hạ! Hân Nhi trước giờ chưa từng tham gia vào chuyện trên triều, nó chỉ là một lòng hiếu thuận nên mới đến thăm thần thiếp mà thôi, nào ngờ sự hiếu thuận ấy lại thành mối họa sát thân như vậy.”
Gương mặt hoàng đế hiện rõ sự thất vọng, hắn thẫn thờ hỏi nàng “Nhiều năm rồi nàng mới hồi cung, đều là vì chuyện này sao?”
“Hân Nhi là nhi tử của thần thiếp. Thần thiếp thân là mẫu thân sao có thể để con của mình chịu nỗi oan lớn như thế. Có người mẹ nào lại nỡ nhìn thấy con mình chịu oan mà không đau lòng.”
Hắn thu tay về, vẻ mặt ảm đạm trở về vị trí lúc đầu. “Trẫm biết nàng thương con, nhưng chỉ với lời nói của nàng không thể kết luận được Dực Vương không liên quan đến án này. Trẫm trước hết là hoàng đế của thiên hạ, sau mới là phụ thân nên không thể vì tình thân mà tha tội cho ai.”
Nước mắt của nàng đã ướt đẫm trên gương mặt tái nhợt đi kia, giọng đầy nghẹn ngào “Nếu vậy vì sao bệ hạ chỉ nghe lời đám quan thần kia liền giam giữ Hân Nhi lại. Một lời nói của họ là bệ hạ đã kết luận được, lời của thần thiếp là sự thật lại không đòi lại công bằng cho con được sao?”
Lồng ngực nàng đau nhói, nàng tuyệt vọng nói “Bệ hạ đã từng hứa với thần thiếp sẽ bảo vệ con của chúng ta bình bình an an sống hết đời, hiện giờ lại giam nó trong phủ Đình Úy. Những ngày qua bệ hạ từng một lần đến thăm con chưa? Thần thiếp không có lệnh của bệ hạ nên không thể đến thăm con nhưng thần thiếp cũng biết nó ở trong đó khổ sở như thế nào. Trên đời làm gì có kẻ nào trong ngục lại thoải mái sung sướng.”
“Nói đến lời hứa, nàng trước đây từng nói với trẫm rằng nàng sẽ luôn bên trẫm trường cửu. Năm đó nàng lại bỏ trẫm đi như vậy, nàng cũng không giữ lời hứa với trẫm.”
Nàng cười lạnh “Năm tháng trôi đi, lòng người đổi thay. Nếu bệ hạ không thay đổi thì thần thiếp sẽ rời khỏi bệ hạ sao? Hiện tại thần thiếp vô cùng hối hận, năm đó đáng lẽ thần thiếp phải mang Hân Nhi theo, nó cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Hoàng đế biết rằng, cứ tiếp tục như vậy sẽ càng không được gì liền sai Mạnh công công đưa nàng đến hậu viện nghỉ ngơi. Đã nhiều năm nàng không sống trong cung nên Mạnh công công đi trước chỉ cho nàng từng đoạn đường, từng lối rẽ.
“Quý phi nương nương, đã đến nơi rồi ạ. Nương nương hãy nghỉ ngơi tạm ở đây, qua vài ngày nữa bệ hạ cho người tu sửa lại điện cũ sẽ đón nương nương qua đó sau.” Mạnh công công nói xong định nhanh chóng lui xuống thì nàng gọi lại.
Cảnh Khiết Phi ảm đạm, “Không cần đâu. Công công hãy quay về nói với bệ hạ, Cảnh Khiết Phi ta sẽ không có ngày sống trong hoàng cung nữa, không cần tu sửa làm gì.”
Qua mười ngày, vụ án của Khương gia và Dực Vương cũng đã có quyết định cuối cùng. Khương gia tự ý đúc binh khí bị phán chém đầu thị chúng, còn Dực Vương thực sự không liên quan đến việc này nhưng có qua lại với Khương gia là thật, hoàng đế đã đày hắn đến Di Châu không được hồi kinh nếu không có lệnh, để trong triều lắng xuống cũng là trừng phạt cho việc hắn kết giao sai đối tượng, bị người khác nắm được sơ hở mà ra tay. Cảnh Quý phi vì thương con nên xin hoàng đế theo Đường Thiên Hân cùng đến Di Châu.
“Công chúa, Dực Vương điện hạ coi như thoát khỏi tội chết, nhưng đã bị đày đến Di Châu rồi. Di Châu vốn là nơi nghèo nàn khắc nghiệt nhất ở Thiên Ninh, Dực Vương điện hạ dù sao cũng là vương gia quý tộc, làm sao có thể chịu đựng được ở nơi hẻo lánh như thế?”
Nàng ngạc nhiên “Bao giờ hắn xuất cung?”
Tiểu Lan rụt rè đáp “Là hôm nay.”
Nàng nghe xong biết được hắn sắp rời khỏi kinh thành, lập tức rời khỏi phủ công chúa chạy đến Dực Vương phủ.
Mùa thu trời trong có vài phần lạnh lẽo càng làm buốt giá lòng người. Đường Thiên Hân đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị bước lên xe ngựa chờ sẵn ở cửa lớn, bỗng có bóng dáng nữ tử từ xa chạy đến kêu lớn “Điện hạ chờ đã!”
Nàng đã đến kịp. Chỉ chậm một khắc nữa thôi, nàng sẽ không bao giờ gặp lại Đường Thiên Hân nữa. Nàng dừng lại trước mặt hắn, khuỵu gối xuống thở liên tục vì chạy suốt một đoạn đường dài.
“Điện hạ phải đi Di Châu rồi sao?”
“Công chúa đã tới rồi.” Trong câu nói của Đường Thiên Hân lộ rõ sự mong chờ, hắn vì muốn gặp nàng lần cuối nên vẫn cố nán lại chưa xuất phát.
Nàng nhìn hắn đang cười, điệu cười chân thật nhất mà nàng từng thấy, nức nở nói
“Thanh Nghi xin lỗi điện hạ vì những lời đã nói ngày hôm đó. Đáng lẽ Thanh Nghi không nên nói như vậy với điện hạ. Những ngày qua không có cơ hội nói ra, nếu như bây giờ còn không nói sẽ không kịp mất.”
Hắn trầm ấm đáp “Bổn vương cũng chưa từng để chúng trong lòng. Trước giờ bổn vương vẫn luôn coi công chúa là bằng hữu thực sự, là bằng hữu duy nhất của bổn vương. Sau khi ngồi lên xe ngựa này, bổn vương và công chúa có lẽ cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, bổn vương thật lòng hy vọng công chúa sẽ sống an ổn cùng cửu đệ, đệ ấy là người đáng để dựa dẫm, nhất định sẽ đối tốt với công chúa.”
Trước khi lên xe ngựa rời khỏi kinh thành, Đường Thiên Hân còn không quên câu dặn dò cuối cùng “Đừng quá để tâm về chuyện dung mạo của công chúa và biểu muội Cảnh Như Đình của bổn vương, công chúa chính là công chúa, không phải bất kì ai khác, cũng không thay thế cho bất kì ai khác.”
Nỗi xúc động cùng sự luyến tiếc tràn ngập trong bầu không khí xung quanh, thấm sâu vào đáy lòng nàng. Nàng cũng không hiểu được chính mình nữa, vì sao người mà nàng yêu lại cứ phải là Đường Thiên Hàn, kẻ đáng hận nhất trên thế gian? Có lẽ nữ nhân căn bản là như vậy, càng là kẻ xấu xa như Đường Thiên Hàn, lại càng khiến nàng yêu thêm sâu đậm. Yêu hận đan xen, cũng chẳng thể nhìn rõ con đường trước mắt nữa……
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương