Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 37: Bước đường cùng



Vừa ra khỏi con ngõ nhỏ chật hẹp, nàng liền chớp lấy cơ hội rút thanh kiếm từ trên người một tên lính, không chút lưu tình đâm những tên gần nàng mấy nhát, kiếm dính máu tươi chảy thành dòng nhỏ giọt xuống mặt đất.

A Ly cũng tức khắc nhặt lấy một thanh kiếm trên mặt đất phụ giúp nàng xử lý đám binh lính. Trước nay A Ly thân thủ nhanh nhẹn nên được nàng dạy cho một chút võ công.

Dẫu cho cả nàng và A Ly đều có võ công, chung quy vẫn chỉ là nữ tử sức yếu, xung quanh lại đều là nam nhân, chẳng mấy chốc bị bao vây xung quanh. Nàng chỉ có thể chĩa kiếm về phía binh lính đe dọa “Các ngươi không được lại gần.”

Trong lúc nàng vẫn đang gấp gáp nghĩ cách giải quyết, A Ly bất ngờ xông lên phía trước vung kiếm loạn xạ, một tay kéo nàng đẩy ra ngoài, miệng lẩm bẩm “Công chúa hãy mau chạy đi trước đi. Bên ngoài còn có Tiểu Lan nhất định sẽ cứu được người.”

Nàng không nỡ bỏ mặc A Ly ở lại một chút nào, chưa kịp định thần lại thì nhìn thấy một nhát kiếm đâm qua người A Ly, máu từ chỗ bị đâm cứ liên tục trào ra, nhưng miệng vẫn không ngừng thúc giục nàng “Công chúa mau chạy đi!”

Nàng giương mắt nhìn người mà nàng yêu quý vì bảo vệ mình mà mất mạng, trong lòng trào dâng một nỗi đau như ngàn vạn mũi tên bắn vào tim, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng khóc không thành tiếng, muốn gào thét lên giải phóng nỗi đau giày xéo thân xác và tinh thần, muốn gọi tên “A Ly” lại nghẹn ngào không phát ra được thành lời nói.

Nàng thực sự rất muốn, muốn ngay lập tức chạy đến ôm lấy A Ly trong lòng, nhưng A Ly vì để nàng trốn thoát khỏi mà không tiếc cả mạng mình, nàng chỉ có thể chạy tiếp khỏi đám binh lính đang truy đuổi theo. Nếu còn tiếp tục đứng đó khóc than, mọi công sức của A Ly đều sẽ trở thành công cốc.

Cũng không biết đã chạy được bao lâu, đi đến bao xa rồi, nàng vừa chạy về phía trước vừa cách vài giây quay lại phía sau nhìn chúng. Đến khi quay đầu lại nàng liền va phải một người đang đi theo hướng ngược lại.

Một lời xin lỗi cũng chưa kịp nói, từ phía sau âm thanh đoàn người chạy ngày càng rõ rệt. Nàng đuối sức, cùng với sự đau khổ dồn nén bao lâu đã bộc phát, đôi mắt dần dần nhắm lại, nàng trong vòng tay người kia mà lâm vào hôn mê.

Đỗ Phùng trông thấy bóng dáng người này liền ra lệnh cho quân lính dừng lại. Hắn cùng người đang ôm nàng nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt chứa đựng địch ý.

Nhìn sắc mặt của Đỗ Phùng, rất rõ ràng, hắn muốn người kia buông nàng ra để hắn đưa nàng về Đông Cung. Chỉ là người này đến Thái tử cũng không thể công khai đối đầu, huống chi là một kẻ dưới quyền người khác như hắn.

“Tất cả lui.” Rốt cuộc Đỗ Phùng cũng không thể đưa nàng trở về theo lệnh Đường Thiên Hàn, đành tay không quay về.

Đường lớn hiếm khi vắng vẻ không một bóng người. Người nọ ôm chặt nàng trong lòng, ánh mắt thù địch vừa rồi cũng thu lại thành ôn nhu xen lẫn lo lắng.

Mà nàng sớm đã bất tỉnh, không hay biết sự tình sau đó ra sao, đến khi tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở trong một gian phòng hoa lệ, nhìn thoáng qua khung cảnh xung trong phòng, tất cả đồ vật đều rất quý giá, xem chừng là phòng của quý tộc.

“Nàng tỉnh?”



Đường Thiên Phong mở cửa bước vào. Đi theo hắn là một tỳ nữ bưng một chén nước màu sắc rất đậm còn đang bốc khói đến trước giường.

Hắn cầm chén nước từ tay của tỳ nữ rồi lệnh cho tỳ nữ kia lui ra ngoài.

“Đây là thuốc đại phu đã kê, nàng mau uống đi.”

Đường Thiên Phong múc một thìa đưa đến môi nàng, nàng bất giác quay sang phía khác rồi nhỏ giọng “Điện hạ không cần bồi, để Thanh Nghi tự uống được.”

Nàng hai tay ôm lấy chén thuốc trong tay, thuốc vừa nóng lại có vị đắng ngắt rất khó uống nhưng nàng có thể một hơi uống cạn.

Trong lúc nàng uống thuốc, hắn thấp giọng nói “Đây là vương phủ của ta. Mấy ngày nay hoàng huynh đều cho người thám thính quanh vương phủ rất nhiều, nàng cứ ở lại đây đừng nên ra ngoài. Còn về tỳ nữ của nàng…..”

Hắn bất ngờ nhắc đến A Ly khiến nàng đứng hình, những ký ức trước khi hôn mê ào ạt ùa về, nàng lại chìm vào cảm xúc bi thương tột độ.

“Ta đã cho người an táng A Ly cẩn thận rồi. Người ra đi cũng không thể quay lại, nàng đừng nên đau lòng quá.”

Giọng nàng ngập ngừng, run run “Làm sao điện hạ biết được Thanh Nghi đang chạy trốn khỏi Đông Cung mà kịp thời đến giải cứu Thanh Nghi?”

“Tiểu Lan đã tới vương phủ tìm ta, nói hết toàn bộ sự việc. Nhờ có Tiểu Lan thông báo, ta mới có thể kịp lúc cứu được nàng. Nếu chậm một khắc nữa, nàng bây giờ có lẽ đang ở Đông Cung chứ không phải Thần Vương phủ. Tiểu Lan hiện tại cũng đang ở trong vương phủ nên nàng cũng không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi hồi phục ở đây. Ta cũng sẽ không nói với Đông Lương hoàng đế rằng nàng đang ở đâu.”

Hắn biết nàng đang nghĩ gì, tất cả băn khoăn trong lòng nàng hắn thế nhưng đều nói ra hết mà không cần nàng phải hỏi từng câu một. Cho dù vậy, nàng cũng không thể tin tưởng Đường Thiên Phong được. Hắn nói sẽ không tiết lộ chuyện của nàng với hoàng huynh, nhưng quan hệ giữa hắn và hoàng huynh là như thế nào nàng không biết, đằng sau họ đối với nàng tính toán bao nhiêu nàng cũng không rõ được, sao có thể tin lời hắn.

Hiện tại nàng không có nơi để về, trước mắt cũng chỉ có thể ở lại Thần Vương phủ, vẫn hơn là mạo hiểm lưu lạc bên ngoài ngàn vạn kẻ đang truy đuổi nàng. Một bên là hoàng huynh luôn mong muốn tìm được nàng về để tiếp tục kế hoạch, một bên là Đường Thiên Hàn tìm mọi cách đưa nàng về Đông Cung, nàng không có cách nào khác trừ khi ở lại vương phủ này.

“Điện hạ có thể ra ngoài được không? Thanh Nghi muốn ở một mình.” Nàng nhàn nhạt nói.

“Được, nàng hãy tịnh dưỡng cho tốt. Lúc khác ta lại đến thăm nàng.”
Chương trước Chương tiếp