Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 41: Đêm hoa đăng
Đêm hội hoa đăng, bầu trời đêm đen điểm những đốm sao sáng lấp lánh, nhưng nổi bật hơn cả lại là sắc trăng vàng tươi sáng chói, soi rọi xuống kinh thành rực rỡ ánh sáng của những chuỗi đèn lồng treo trước cửa và trên những cột đèn lớn giữa phố.
Từ lúc ngồi trên xe ngựa, Cảnh Như Đình đã rất phấn khích, lật qua lật lại rèm cửa ngó mấy lần. Xe vừa dừng lại, nàng chờ không nổi gấp gáp bước xuống.
Nàng diện một bộ đối khâm tề yêu nhu quần gấm dệt trắng, áo bên trong được thêu hoa phù dung mà nàng yêu thích, áo khoác bên ngoài cũng thêu lá hoa tinh xảo, bó eo.
Kiện y phục này dĩ nhiên là đẹp, nhưng hình như có hơi mỏng.
Hôm nay là nguyên tiêu, tuyết vừa tan cách đây một tháng, không khí vẫn còn vương chút lạnh lẽo, nhất là ban đêm gió thổi làm mỹ nhân run run, thở ra một làn khói tan trong chốc lát.
Trời lạnh khiến làn da nàng càng thêm trắng trẻo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, dung mạo càng thêm tuyệt sắc.
Thiếu nữ đương độ trăng tròn quả là bạch bích vô hạ, khiến những người đi trên phố đều phải liếc mắt nhìn nàng.
Nàng một mình đi đến nơi đã hẹn với Hoắc Noãn Bách. Đến một giao lộ, nàng trông thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc đang đứng trước tửu lầu Gia Thượng, không nói lời nào liền đi từng bước đến gần.
Cảnh Như Đình đứng ở phía sau, đưa hai tay vòng qua mặt che mắt Hoắc Noãn Bách, hơi kiễng chân ghé sát vào tai hắn thì thầm:
“Đoán xem ta là ai?”
Hoắc Noãn Bách quen biết nàng từ nhỏ đến giờ, sao có thể không nhận ra nàng, chỉ cần nghe giọng liền biết đối phương là ai.
“Còn có thể là ai ngoài Tiểu Đình?” Hắn mỉm cười.
“Đúng là kiểu gì huynh cũng nhận ra được. Noãn Bách ca ca, huynh xem hôm nay muội có đẹp không?”
Hoắc Noãn Bách xoa xoa mái tóc nàng “Đẹp lắm. Nhưng mà trời lạnh như vậy, muội ăn mặc thế này mỏng manh quá.”
Hắn vừa nói vừa cởi bỏ lớp áo choàng bông dày bên ngoài khoác lên cho nàng, để lộ kiện viên lĩnh bào trắng bên trong.
Ánh mắt nàng sáng lên, thanh âm trong trẻo reo hò:
“Y phục của huynh và muội đều là màu trắng. Hiếm khi muội mới thấy huynh mặc viên lĩnh bào, thường ngày huynh đều mặc khuyết khoa bào.”
Hắn cùng nàng tay trong tay đi dạo khắp phố.
Hai bên đường có rất nhiều gian hàng bán đồ ăn, hầu bao, đèn lồng, trang sức, còn có cả những người biểu diễn tài nghệ ở giữa phố nữa.
Nàng đi qua một chỗ tụ tập rất đông người xem thành một vòng tròn, vỗ vỗ vào cánh tay Hoắc Noãn Bách, ý bảo hắn dừng lại để nàng xem.
Trung tâm của đám đông kia là một người đang biểu diễn phun lửa. Nàng chăm chú xem màn biểu diễn, vỗ tay nói lớn “Hay quá!”
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, nàng và Hoắc Noãn Bách lại vòng qua một con phố khác tiếp tục đi dạo.
Bỗng hắn kéo nàng đến trước một gian hàng nữ trang. Người chủ gian hàng vừa nhìn thấy có khách ghé vào liền vội vàng đứng bật dậy chào mời:
“Hai vị khách nhân này hãy xem thử ở quán ta có rất nhiều loại nữ trang khác nhau. Vị công tử này, ngài có thể xem qua một chút rồi chọn một món dành tặng cho thê tử của mình.”
Ông chủ kia nhắc đến hai từ “thê tử” làm khuôn mặt Cảnh Như Đình đỏ ửng lên, nhưng Hoắc Noãn Bách ở bên cạnh cũng không phủ nhận danh phận này của nàng, chỉ im lặng lựa một món thích hợp.
Đôi mắt hắn dừng lại ở một chiếc trâm cài tóc khắc hình hoa mẫu đơn đỏ tươi, bên trên còn có hình một con hồ điệp màu bạc.
Từ hình dáng trâm cài đến hoa mẫu đơn và hồ điệp đều cho thấy người làm ra chiếc trâm cài vô cùng tỉ mỉ, không có một chi tiết nào sai lệch.
Hoắc Noãn Bách một tay cầm chiếc trâm cài lên đưa ra trước mặt ông chủ gian hàng, một tay lấy tiền nói “Tôi lấy cái này. Không cần thối tiền lại đâu.”
Đưa tiền xong, hắn quay sang đứng đối diện với nàng, ngữ khí trầm ấm “Để ta cài cho muội.”
Nàng khẽ cúi đầu xuống để Hoắc Noãn Bách thuận tiện cài trâm lên.
“Đẹp lắm!” Hắn cười cười.
Nàng ngước mắt lên, đôi mắt long lanh tựa vì sao chứa đựng nét hồn nhiên nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, ánh mắt ôn nhu lại dịu dàng vô bờ chỉ dành cho nàng.
Dưới sắc sáng vàng thanh nhã của ngày trăng tròn đầu tiên trong năm, giữa bao la biển người lại như chỉ có nàng và hắn, dòng người qua lại tấp nập kia dường như đã trở thành vô hình.
“Chúng ta cùng thả đèn hoa đăng đi.”
Nàng cười tươi gật đầu: “Đi thôi.”
Đêm hoa đăng có rất nhiều loại đèn lồng đủ hình dạng, có đèn thả lên trời, có đèn thả trôi sông, cũng có đèn treo trước cửa. Trên mỗi chiếc đèn cũng được trang trí bởi những hình vẽ, hoa văn khác nhau vô cùng độc đáo.
Nàng chọn một chiếc thiên đăng cao khoảng ba thước, bên ngoài là hình vẽ một đôi uyên ương tượng trưng cho ái tình, bên trong là bấc đèn được buộc bằng sợi dây nối với khung tre.
Nàng hai tay giữ đèn thăng bằng để Hoắc Noãn Bách châm lửa. Tay từ từ buông ra, gió thổi làm thiên đăng bay chậm rãi từng chút từng chút lên trời cao, hòa vào ngàn vạn thiên đăng khác cũng đang theo gió bay trên trời.
Cảnh Như Đình nhìn theo chiếc đèn bay lên không trung, rồi lại ngẩng cao đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh đèn, khung cảnh lung linh khiến người ta ngắm nhìn đến say mê.
Từ lúc ngồi trên xe ngựa, Cảnh Như Đình đã rất phấn khích, lật qua lật lại rèm cửa ngó mấy lần. Xe vừa dừng lại, nàng chờ không nổi gấp gáp bước xuống.
Nàng diện một bộ đối khâm tề yêu nhu quần gấm dệt trắng, áo bên trong được thêu hoa phù dung mà nàng yêu thích, áo khoác bên ngoài cũng thêu lá hoa tinh xảo, bó eo.
Kiện y phục này dĩ nhiên là đẹp, nhưng hình như có hơi mỏng.
Hôm nay là nguyên tiêu, tuyết vừa tan cách đây một tháng, không khí vẫn còn vương chút lạnh lẽo, nhất là ban đêm gió thổi làm mỹ nhân run run, thở ra một làn khói tan trong chốc lát.
Trời lạnh khiến làn da nàng càng thêm trắng trẻo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, dung mạo càng thêm tuyệt sắc.
Thiếu nữ đương độ trăng tròn quả là bạch bích vô hạ, khiến những người đi trên phố đều phải liếc mắt nhìn nàng.
Nàng một mình đi đến nơi đã hẹn với Hoắc Noãn Bách. Đến một giao lộ, nàng trông thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc đang đứng trước tửu lầu Gia Thượng, không nói lời nào liền đi từng bước đến gần.
Cảnh Như Đình đứng ở phía sau, đưa hai tay vòng qua mặt che mắt Hoắc Noãn Bách, hơi kiễng chân ghé sát vào tai hắn thì thầm:
“Đoán xem ta là ai?”
Hoắc Noãn Bách quen biết nàng từ nhỏ đến giờ, sao có thể không nhận ra nàng, chỉ cần nghe giọng liền biết đối phương là ai.
“Còn có thể là ai ngoài Tiểu Đình?” Hắn mỉm cười.
“Đúng là kiểu gì huynh cũng nhận ra được. Noãn Bách ca ca, huynh xem hôm nay muội có đẹp không?”
Hoắc Noãn Bách xoa xoa mái tóc nàng “Đẹp lắm. Nhưng mà trời lạnh như vậy, muội ăn mặc thế này mỏng manh quá.”
Hắn vừa nói vừa cởi bỏ lớp áo choàng bông dày bên ngoài khoác lên cho nàng, để lộ kiện viên lĩnh bào trắng bên trong.
Ánh mắt nàng sáng lên, thanh âm trong trẻo reo hò:
“Y phục của huynh và muội đều là màu trắng. Hiếm khi muội mới thấy huynh mặc viên lĩnh bào, thường ngày huynh đều mặc khuyết khoa bào.”
Hắn cùng nàng tay trong tay đi dạo khắp phố.
Hai bên đường có rất nhiều gian hàng bán đồ ăn, hầu bao, đèn lồng, trang sức, còn có cả những người biểu diễn tài nghệ ở giữa phố nữa.
Nàng đi qua một chỗ tụ tập rất đông người xem thành một vòng tròn, vỗ vỗ vào cánh tay Hoắc Noãn Bách, ý bảo hắn dừng lại để nàng xem.
Trung tâm của đám đông kia là một người đang biểu diễn phun lửa. Nàng chăm chú xem màn biểu diễn, vỗ tay nói lớn “Hay quá!”
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, nàng và Hoắc Noãn Bách lại vòng qua một con phố khác tiếp tục đi dạo.
Bỗng hắn kéo nàng đến trước một gian hàng nữ trang. Người chủ gian hàng vừa nhìn thấy có khách ghé vào liền vội vàng đứng bật dậy chào mời:
“Hai vị khách nhân này hãy xem thử ở quán ta có rất nhiều loại nữ trang khác nhau. Vị công tử này, ngài có thể xem qua một chút rồi chọn một món dành tặng cho thê tử của mình.”
Ông chủ kia nhắc đến hai từ “thê tử” làm khuôn mặt Cảnh Như Đình đỏ ửng lên, nhưng Hoắc Noãn Bách ở bên cạnh cũng không phủ nhận danh phận này của nàng, chỉ im lặng lựa một món thích hợp.
Đôi mắt hắn dừng lại ở một chiếc trâm cài tóc khắc hình hoa mẫu đơn đỏ tươi, bên trên còn có hình một con hồ điệp màu bạc.
Từ hình dáng trâm cài đến hoa mẫu đơn và hồ điệp đều cho thấy người làm ra chiếc trâm cài vô cùng tỉ mỉ, không có một chi tiết nào sai lệch.
Hoắc Noãn Bách một tay cầm chiếc trâm cài lên đưa ra trước mặt ông chủ gian hàng, một tay lấy tiền nói “Tôi lấy cái này. Không cần thối tiền lại đâu.”
Đưa tiền xong, hắn quay sang đứng đối diện với nàng, ngữ khí trầm ấm “Để ta cài cho muội.”
Nàng khẽ cúi đầu xuống để Hoắc Noãn Bách thuận tiện cài trâm lên.
“Đẹp lắm!” Hắn cười cười.
Nàng ngước mắt lên, đôi mắt long lanh tựa vì sao chứa đựng nét hồn nhiên nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, ánh mắt ôn nhu lại dịu dàng vô bờ chỉ dành cho nàng.
Dưới sắc sáng vàng thanh nhã của ngày trăng tròn đầu tiên trong năm, giữa bao la biển người lại như chỉ có nàng và hắn, dòng người qua lại tấp nập kia dường như đã trở thành vô hình.
“Chúng ta cùng thả đèn hoa đăng đi.”
Nàng cười tươi gật đầu: “Đi thôi.”
Đêm hoa đăng có rất nhiều loại đèn lồng đủ hình dạng, có đèn thả lên trời, có đèn thả trôi sông, cũng có đèn treo trước cửa. Trên mỗi chiếc đèn cũng được trang trí bởi những hình vẽ, hoa văn khác nhau vô cùng độc đáo.
Nàng chọn một chiếc thiên đăng cao khoảng ba thước, bên ngoài là hình vẽ một đôi uyên ương tượng trưng cho ái tình, bên trong là bấc đèn được buộc bằng sợi dây nối với khung tre.
Nàng hai tay giữ đèn thăng bằng để Hoắc Noãn Bách châm lửa. Tay từ từ buông ra, gió thổi làm thiên đăng bay chậm rãi từng chút từng chút lên trời cao, hòa vào ngàn vạn thiên đăng khác cũng đang theo gió bay trên trời.
Cảnh Như Đình nhìn theo chiếc đèn bay lên không trung, rồi lại ngẩng cao đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh đèn, khung cảnh lung linh khiến người ta ngắm nhìn đến say mê.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương