Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 85: Cự tuyệt
Hoàng hôn xuống, Cảnh Như Đình đứng trước cửa sổ đưa mắt ra nhìn bên ngoài.
Ánh nắng của buổi chiều tà ngả màu đậm hơn rực rỡ một góc phía Tây mang theo cả nỗi lòng nàng, man mác buồn giống như vừa mất đi thứ gì.
Nàng gả cho Đường Thiên Hàn được hơn một năm, đến nay hắn vẫn luôn rất tốt với nàng, nhưng vẫn chưa giống với một đôi phu thê thực sự. Có chăng bởi nàng còn là thiếu nữ, phong thái chưa đủ chững chạc như một mệnh phụ thực sự. Ngay đến cách suy nghĩ hay hành động vẫn cũng vẫn non nớt, hay cả tình cảm đối với nàng thậm chí có thể chỉ là một chút rung động.
Nàng tự an ủi bản thân như thế.
Cho đến khi quay đầu lại, phu quân của nàng đã đứng ngay trước mắt. Hắn mỉm cười ôn hòa, động tác vuốt tóc nàng hết sức ân cần hỏi: “Nàng làm gì mà ngẩn ngơ thế?”
Cảnh Như Đình bỗng nhớ đến tình huống ban ngày nàng vô tình trông thấy.
Nữ tử mặt mày như hoa như ngọc, ánh mắt nhìn phu quân nàng tình tứ vô cùng, nàng ta ôm phu quân nàng rất tự nhiên, lời lẽ tha thiết thấm đượm cảm xúc tựa như đôi tình nhân đã lâu không gặp.
Nàng bất giác lùi lại phía sau. Đường Thiên Hàn nhìn cánh tay mình chơi vơi giữa không trung không khỏi bất ngờ. Thời gian này nàng và hắn đã tốt lên rất nhiều, nàng không cự tuyệt sự ân cần của hắn như khi mới gả đến nữa, nhưng ngày hôm nay lại đột nhiên trở nên xa cách thế này, đúng là không ngờ đến.
Dẫu vậy hắn vẫn mỉm cười dịu dàng: “Sao vậy? Trông nàng hôm nay giống như người mất hồn, làm gì cũng chẳng tập trung được.”
Cảnh tượng kia cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng, khiến nàng khó lòng cử chỉ như thường ngày được. Hắn vẫn quan tâm nàng như thế, nhưng mỗi một hành động lại càng gợi cho nàng đến Diệp thị kia, trong lòng bỗng dâng lên nỗi băn khoăn không yên.
Đột nhiên Đường Thiên Hàn ôm chặt nàng trong lòng, đến mức nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nhưng vẫn không đẩy hắn ra. Giờ phút này trong lòng nàng mâu thuẫn, không biết tiến lui thế nào, cuối cùng chỉ đứng bất động ở đó.
“Nàng vẫn đang lo chuyện của tỷ tỷ nàng?”
Cảnh Như Đình kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn. Nàng không nghĩ đến hắn cho rằng nàng bận tâm chuyện này. Cảnh Lam Linh gả vào Thần Vương phủ làm trắc phi, chuyện này dĩ nhiên nàng luôn nghĩ ngợi những ngày qua, cho đến trước khi trông thấy hắn và Diệp thị tình chàng ý thiếp.
Thế nhưng suy nghĩ đến miệng lại phát ra thành lời dối lòng: “A tỷ nhập phủ Thần Vương làm trắc phi liệu sống có tốt không?”
Cảnh Như Đình tựa sát vào lồng ngực Đường Thiên Hàn, nghe rõ được một tiếng thở dài của hắn: “Có những lời thật lòng vẫn nên nói ra với nàng, nhị tỷ nàng xuất thân thứ nữ nhà tướng, có thể gả vào Vương phủ đã là không tầm thường, cho dù chỉ là trắc phi thì cũng đã là một bước lên mây. Vậy nên nàng đừng bận tâm quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Sau đó lại khẽ đẩy nàng ra, cúi đầu xuống sát khuôn mặt nàng thì thầm, thanh âm mờ ám quyến luyến bên tai khiến nàng đỏ mặt: “Bây giờ nên lo chuyện giữa chúng ta.”
Lời vừa dứt, Đường Thiên Hàn nâng cằm nàng lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Bờ môi cùng thân thể nàng đều mềm mại như bông, một khi đã chạm đến liền không kiềm chế được. Hắn ôm nàng càng chặt thêm, nụ hôn cũng sâu hơn, tựa như ngay tức khắc muốn chiếm đoạt lấy tất cả những gì ngọt ngào mềm mại nhất từ nàng.
Hai người chưa từng thân mật như thế này bao giờ, lúc này chẳng hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nổi lên hứng thú, mỗi một lúc lại càng hôn nàng thêm mãnh liệt, thậm chí còn tàn nhẫn cắn vào khóe miệng nàng đau điếng.
Thực ra Cảnh Như Đình không quá ngạc nhiên, cả hai dẫu sao cũng là phu thê, chuyện viên phòng sớm muộn cũng phải trải qua, nhưng nàng chung quy vẫn không có kinh nghiệm, cả thân mình cứng nhắc không dám động đậy, đôi mắt mở to vụng về đón nhận nụ hôn của hắn.
Đường Thiên Hàn giống như vẫn chưa cảm thấy đủ, một tay hắn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử trong lòng, đi dọc một đường xuống cổ rồi đến vai. Cảnh Như Đình dần nhắm mắt lại, có cảm giác lớp áo bên ngoài của mình đã tuột khỏi bờ vai, làn da mịn màng đang phô bày không có gì che đậy.
Đột nhiên hắn dừng hành động của mình lại, ôm nàng bế lên giường, nữ tử nhỏ bé cứ thế bị thân hình nam nhân cường tráng đề xuống. Hắn lại thủ thỉ bên tai nàng:
“Gần đây phụ hoàng lại nhắc đến vấn đề kia nữa rồi. Ta đang nghĩ, gần đây nàng đối tốt với ta như thế, chúng ta cũng mau suy nghĩ đến thôi. Nếu không sợ rằng mẫu hậu sẽ ép ta nạp thêm vài trắc phi vào Đông Cung mất.”
“Điện hạ không muốn nạp thiếp?” Cảnh Như Đình tròn mắt nhìn hắn.
“Không muốn.”
Hắn đưa tay định cởi vạt áo nàng xuống, nhưng vừa chạm đến lớp vải lụa mềm mại liền bị nàng ngăn cản: “Điện hạ….”
“Sao vậy?” Trông khuôn mặt Đường Thiên Hàn hình như đang nén lại cảm xúc của mình.
“Thiếp….” Nàng ngập ngừng “Thiếp đang có kinh nguyệt, hiện không tiện hầu hạ điện hạ.”
Cuối cùng Đường Thiên Hàn bị câu này của nàng cản lại, cảm xúc trong lòng cũng lắng xuống. Hắn ngồi dậy, xoa xoa bụng nàng rất nhẹ nhàng, dùng lực vừa đủ khiến nàng hơi nhột lại không dám phát ra tiếng cười.
“Ta nghe nói những ngày này nàng sẽ đau bụng rất dữ dội, xoa như vậy nàng có đỡ hơn không?”
Trái tim Cảnh Như Đình nhảy dựng. Nàng chẳng qua là tìm một cái cớ để cự tuyệt hắn, thế nhưng chẳng ngờ hắn không những không giận nàng, cũng không biểu hiện thái độ khó chịu, ngược lại còn quan tâm nàng nhiều thêm.
Cũng bởi thế mà sự để tâm đến mối quan hệ giữa hắn và Diệp thị kia vơi bớt đi mấy phần.
Ánh nắng của buổi chiều tà ngả màu đậm hơn rực rỡ một góc phía Tây mang theo cả nỗi lòng nàng, man mác buồn giống như vừa mất đi thứ gì.
Nàng gả cho Đường Thiên Hàn được hơn một năm, đến nay hắn vẫn luôn rất tốt với nàng, nhưng vẫn chưa giống với một đôi phu thê thực sự. Có chăng bởi nàng còn là thiếu nữ, phong thái chưa đủ chững chạc như một mệnh phụ thực sự. Ngay đến cách suy nghĩ hay hành động vẫn cũng vẫn non nớt, hay cả tình cảm đối với nàng thậm chí có thể chỉ là một chút rung động.
Nàng tự an ủi bản thân như thế.
Cho đến khi quay đầu lại, phu quân của nàng đã đứng ngay trước mắt. Hắn mỉm cười ôn hòa, động tác vuốt tóc nàng hết sức ân cần hỏi: “Nàng làm gì mà ngẩn ngơ thế?”
Cảnh Như Đình bỗng nhớ đến tình huống ban ngày nàng vô tình trông thấy.
Nữ tử mặt mày như hoa như ngọc, ánh mắt nhìn phu quân nàng tình tứ vô cùng, nàng ta ôm phu quân nàng rất tự nhiên, lời lẽ tha thiết thấm đượm cảm xúc tựa như đôi tình nhân đã lâu không gặp.
Nàng bất giác lùi lại phía sau. Đường Thiên Hàn nhìn cánh tay mình chơi vơi giữa không trung không khỏi bất ngờ. Thời gian này nàng và hắn đã tốt lên rất nhiều, nàng không cự tuyệt sự ân cần của hắn như khi mới gả đến nữa, nhưng ngày hôm nay lại đột nhiên trở nên xa cách thế này, đúng là không ngờ đến.
Dẫu vậy hắn vẫn mỉm cười dịu dàng: “Sao vậy? Trông nàng hôm nay giống như người mất hồn, làm gì cũng chẳng tập trung được.”
Cảnh tượng kia cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng, khiến nàng khó lòng cử chỉ như thường ngày được. Hắn vẫn quan tâm nàng như thế, nhưng mỗi một hành động lại càng gợi cho nàng đến Diệp thị kia, trong lòng bỗng dâng lên nỗi băn khoăn không yên.
Đột nhiên Đường Thiên Hàn ôm chặt nàng trong lòng, đến mức nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nhưng vẫn không đẩy hắn ra. Giờ phút này trong lòng nàng mâu thuẫn, không biết tiến lui thế nào, cuối cùng chỉ đứng bất động ở đó.
“Nàng vẫn đang lo chuyện của tỷ tỷ nàng?”
Cảnh Như Đình kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn. Nàng không nghĩ đến hắn cho rằng nàng bận tâm chuyện này. Cảnh Lam Linh gả vào Thần Vương phủ làm trắc phi, chuyện này dĩ nhiên nàng luôn nghĩ ngợi những ngày qua, cho đến trước khi trông thấy hắn và Diệp thị tình chàng ý thiếp.
Thế nhưng suy nghĩ đến miệng lại phát ra thành lời dối lòng: “A tỷ nhập phủ Thần Vương làm trắc phi liệu sống có tốt không?”
Cảnh Như Đình tựa sát vào lồng ngực Đường Thiên Hàn, nghe rõ được một tiếng thở dài của hắn: “Có những lời thật lòng vẫn nên nói ra với nàng, nhị tỷ nàng xuất thân thứ nữ nhà tướng, có thể gả vào Vương phủ đã là không tầm thường, cho dù chỉ là trắc phi thì cũng đã là một bước lên mây. Vậy nên nàng đừng bận tâm quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Sau đó lại khẽ đẩy nàng ra, cúi đầu xuống sát khuôn mặt nàng thì thầm, thanh âm mờ ám quyến luyến bên tai khiến nàng đỏ mặt: “Bây giờ nên lo chuyện giữa chúng ta.”
Lời vừa dứt, Đường Thiên Hàn nâng cằm nàng lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Bờ môi cùng thân thể nàng đều mềm mại như bông, một khi đã chạm đến liền không kiềm chế được. Hắn ôm nàng càng chặt thêm, nụ hôn cũng sâu hơn, tựa như ngay tức khắc muốn chiếm đoạt lấy tất cả những gì ngọt ngào mềm mại nhất từ nàng.
Hai người chưa từng thân mật như thế này bao giờ, lúc này chẳng hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nổi lên hứng thú, mỗi một lúc lại càng hôn nàng thêm mãnh liệt, thậm chí còn tàn nhẫn cắn vào khóe miệng nàng đau điếng.
Thực ra Cảnh Như Đình không quá ngạc nhiên, cả hai dẫu sao cũng là phu thê, chuyện viên phòng sớm muộn cũng phải trải qua, nhưng nàng chung quy vẫn không có kinh nghiệm, cả thân mình cứng nhắc không dám động đậy, đôi mắt mở to vụng về đón nhận nụ hôn của hắn.
Đường Thiên Hàn giống như vẫn chưa cảm thấy đủ, một tay hắn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử trong lòng, đi dọc một đường xuống cổ rồi đến vai. Cảnh Như Đình dần nhắm mắt lại, có cảm giác lớp áo bên ngoài của mình đã tuột khỏi bờ vai, làn da mịn màng đang phô bày không có gì che đậy.
Đột nhiên hắn dừng hành động của mình lại, ôm nàng bế lên giường, nữ tử nhỏ bé cứ thế bị thân hình nam nhân cường tráng đề xuống. Hắn lại thủ thỉ bên tai nàng:
“Gần đây phụ hoàng lại nhắc đến vấn đề kia nữa rồi. Ta đang nghĩ, gần đây nàng đối tốt với ta như thế, chúng ta cũng mau suy nghĩ đến thôi. Nếu không sợ rằng mẫu hậu sẽ ép ta nạp thêm vài trắc phi vào Đông Cung mất.”
“Điện hạ không muốn nạp thiếp?” Cảnh Như Đình tròn mắt nhìn hắn.
“Không muốn.”
Hắn đưa tay định cởi vạt áo nàng xuống, nhưng vừa chạm đến lớp vải lụa mềm mại liền bị nàng ngăn cản: “Điện hạ….”
“Sao vậy?” Trông khuôn mặt Đường Thiên Hàn hình như đang nén lại cảm xúc của mình.
“Thiếp….” Nàng ngập ngừng “Thiếp đang có kinh nguyệt, hiện không tiện hầu hạ điện hạ.”
Cuối cùng Đường Thiên Hàn bị câu này của nàng cản lại, cảm xúc trong lòng cũng lắng xuống. Hắn ngồi dậy, xoa xoa bụng nàng rất nhẹ nhàng, dùng lực vừa đủ khiến nàng hơi nhột lại không dám phát ra tiếng cười.
“Ta nghe nói những ngày này nàng sẽ đau bụng rất dữ dội, xoa như vậy nàng có đỡ hơn không?”
Trái tim Cảnh Như Đình nhảy dựng. Nàng chẳng qua là tìm một cái cớ để cự tuyệt hắn, thế nhưng chẳng ngờ hắn không những không giận nàng, cũng không biểu hiện thái độ khó chịu, ngược lại còn quan tâm nàng nhiều thêm.
Cũng bởi thế mà sự để tâm đến mối quan hệ giữa hắn và Diệp thị kia vơi bớt đi mấy phần.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương