Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 14: Chương 14
"Ừm.
"
Quả thật là anh ta!
Chàng trai nhút nhát trốn trong đống rơm rạ ngày xưa, so với dáng vẻ người lạ chớ tới gần hiện tại, thật sự khác biệt quá lớn.
"Tôi là Khương Tư ở cạnh nhà, chúng ta từng gặp nhau hồi nhỏ, anh định ở lại lâu dài sao?"
Tần Thâm lạnh nhạt gật đầu, không có ý định giao tiếp nhiều hơn với hàng xóm, trực tiếp đi vòng qua cô, bước về phía căn nhà đổ nát.
Khương Tư cứng đờ người, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ anh ta tưởng cô có ý gì với mình nên đề phòng?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ngắn ngủi.
Cô nghe máy, "A lô, cha, con đến ngay đây.
"
"Cha tới đón -"
Giọng Khương Lâm Hải đột ngột dừng lại, điện thoại hết pin?
Không đúng, lúc cô lên xe pin vẫn còn đầy mà.
Khương Tư khởi động lại máy, màn hình vẫn tối đen.
Phía sau vang lên tiếng ồn ào, mấy người đàn ông đang chơi bài tú lơ khơ trong tiệm tạp hóa chạy ra, miệng lẩm bẩm: "Sao tự dưng cúp điện thế này?"
"Chắc là nhảy cầu dao rồi!"
"Làm nhanh lên, không có điều hòa thì nóng chết mất, làm lãng phí ván bài hay của tôi.
"
"Ê, chuyện gì thế này, hình như không phải nhảy cầu dao.
"
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ từ trên mái nhà bên cạnh ló đầu ra, lớn tiếng hỏi mọi người xung quanh: "Nhà mọi người cũng bị cúp điện à?"
Ngay lập tức nhận được hồi đáp của mọi người.
"Ừ, cúp điện rồi!"
"Ai gọi điện hỏi xem sao đi?"
Chẳng mấy chốc, có người kinh ngạc kêu lên: "Ơ kìa, sao điện thoại tôi hỏng rồi, không mở máy lên được!"
"Tôi cũng vậy!"
"Của tôi cũng thế!"
Điện thoại vô cớ hết pin, tình huống này chỉ xảy ra khi từ trường biến mất, toàn cầu mất điện.
Tim Khương Tư run lên.
Hôm nay là ngày 7 tháng 5, rõ ràng còn ba tuần nữa mới đến ngày toàn cầu mất điện!
Không đúng, cô đã được trọng sinh, tận thế đến sớm cũng không phải là không thể.
Đột nhiên.
"Ầm ầm -"
Một tiếng nổ lớn phát ra từ đám mây, mọi người ngẩng đầu lên.
Một chiếc máy bay chở khách lao xuống với tốc độ cực nhanh, tiếng ồn đinh tai nhức óc như thể đang ma sát bên tai.
Mọi người trừng mắt nhìn chiếc máy bay ngày càng thấp dần, cho đến khi nó bay qua đầu họ, một luồng khí mạnh hất tung cát bụi khiến người ta không thể mở mắt ra được.
"Rầm -"
Một tiếng nổ lớn vang lên từ ngọn núi, như thể đất rung núi chuyển, khói đen bốc lên nghi ngút từ khu rừng.
Dân làng mở to mắt, không thể tin được nói: "Trời đất, máy bay rơi!"
"Trời ơi - Mau gọi 119!"
"Gọi cái gì, điện thoại không gọi được kìa!"
"Vậy thì lái xe đến đội cứu hỏa cầu cứu!"
Có người chui vào xe, một lúc sau, lại không thể tin được chui ra, "Xe tôi không nổ máy, có phải bị ảnh hưởng của máy bay không?"
Khi dân làng đang bàn tán xem có nên lập nhóm đi tìm người sống sót hay không thì tiếng ầm ầm lại vang lên.
Trưởng thôn Lâm Thành Hoa run rẩy chỉ tay lên trời, nói: "Lại đến nữa rồi, lại đến nữa rồi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương