Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 25: Chương 25
Khương Lâm Hải nhíu mày nói: "Đỉnh Thiên, anh có gia đình, tôi cũng có gia đình, mong anh hiểu cho tôi.
"
Khương Lâm Hải thái độ kiên quyết, Triệu Vân đột nhiên đứng phắt dậy, không kiềm chế được suy nghĩ trong lòng: "Khương Lâm Hải! Anh thật quá nhẫn tâm! Có loại bạn bè như anh đúng là xui tám đời!".
Khương Tư giơ chân đá văng xô nước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Triệu Vân: "Ông ta có loại vợ như bà, mới là xui tám đời, giúp người lại giúp thành sai, may mà không cho các người ở vào, nếu không, không biết sau này còn như thế nào!"
Triệu Vân ôm ngực, lại giả bộ như sắp chết đến nơi, cả nhà Trương gia đều xúm lại, khóc lóc thảm thiết, quay đầu nhìn lại, Khương Tư và Khương Lâm Hải đã bỏ đi rồi.
Màn kịch của Triệu Vân đột ngột dừng lại, hốt hoảng nói với Trương Cảnh và Trương Đỉnh Thiên: "Nhanh đi theo bọn họ lấy đồ!"
Bà ta đặc biệt hối hận, vừa rồi xé rách mặt mũi với Khương Lâm Hải, chỉ sợ một chút đồ dùng sinh hoạt cũng không mượn được.
Trương Đỉnh Thiên và Trương Cảnh vội vàng đuổi theo.
Khương Tư và Khương Lâm Hải giống như đạp lên bánh xe lửa, Khương Cảnh từ xa gọi với mấy tiếng, bọn họ đã vào trong cổng sắt.
Khương Cảnh tức giận chửi thề, liếc mắt nhìn sang, rơi vào căn nhà bên cạnh nhà Khương Tư, đột nhiên vui mừng nói: "Cha! Chúng ta không cần cầu xin bọn họ! Chúng ta trèo tường vào nhà Tần Thâm, tuy hơi đổ nát một chút, nhưng những thứ cơ bản, hẳn là vẫn còn!".
Trương Đỉnh Thiên cũng không muốn phải hạ mình cầu xin người khác, mắt sáng lên: "Được!".
Khương Tư đề phòng Trương gia không chết tâm, phát hiện bọn họ trèo tường chuẩn bị vào nhà Tần Thâm, do dự có nên nhắc nhở Tần Thâm hay không, dùng ống nhòm nhìn một cái, Tần Thâm không có nhà.
Trương Cảnh dễ dàng trèo qua tường viện nhà Tần Thâm, từ bên trong mở cửa sân, hưng phấn nói với Trương Đỉnh Thiên: "Cha, mau vào!".
Lời còn chưa dứt, Khương Tư đã phát hiện Tần Thâm từ phía sau núi đi ra, trên vai trái phải đều vác một con heo rừng khổng lồ!
Cho dù một con heo rừng hơn 100 cân, hai con cũng phải hơn 300 cân!
Sức mạnh này, thật sự khiến người ta kinh hãi!
Hơn nữa bước chân của Tần Thâm rất vững vàng, tốc độ rất nhanh, không hề có chút gắng gượng nào đã đến trước cửa nhà.
Trương Đỉnh Thiên và Trương Cảnh còn đang cầm dao gọt hoa quả bẩy khóa.
"Ầm——"
Heo rừng ngã trên mặt đất phát ra tiếng động nặng nề, hai cha con quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, giây tiếp theo, cả hai đã bị Tần Thâm xông lên, bằng tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn thấy, một quyền đánh ngã xuống đất, tiếp đó, bụng còn bị bổ thêm một cú đá ngang.
Trương Cảnh và Trương Đỉnh Thiên bị đạp vào chân tường, giống như con tôm cong người lại, đau đớn rên rỉ.
Tần Thâm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen sắc lạnh, như dã thú bắt được cô.
Khương Tư giật mình, vội vàng kéo cửa sổ xuống.
Cô trải qua mạt thế mười năm, cũng không có thân thủ nhanh như Tần Thâm! Cảnh giác cao như vậy!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương